Truyện ngắn - Đừng ngoảnh lại, em không sao đâu
Lượt xem : |
Nàng thốt lên như vậy sau vai anh, khi anh định quay lại ôm nàng.
Ừ, chắc là không cần thiết nữa, không quay lại sẽ tốt hơn.
Anh bước đi.
Phía sau anh, nàng khóc.
***
Anh gặp nàng ở đại học. Một tiểu thư đúng nghĩa trong mắt anh. Nàng ngây thơ, dịu dàng, hơi yếu đuối và có chút mong manh.
Nàng được gia đình bảo bọc từ nhỏ. Dù ba mẹ không giàu có nhưng họ luôn dành cho nàng mọi điều tốt nhất có thể. Nàng kể với anh, từ nhỏ đến khi vào đại học, đi đâu nàng cũng được ba chở. Hồi mẹ tập cho nàng đạp xe, hai mẹ con phải lựa lúc ba nàng đi lưới cá chưa về mới dắt chiếc xe đạp Phượng Hoàng ra con đường đất trước nhà. Vì ba nàng rất cưng con gái, lúc nào cũng lo nàng bị ngã, trầy xước chỗ nọ chỗ kia. Ở nhà, nàng cũng không phải động tay vào bất cứ việc gì nếu nàng không thích.
Anh nhớ anh đã cười khá lâu khi nàng kể với anh "chiến công" lớn nhất của nàng cho đến năm mười tám tuổi. Đó là lần nàng tự ra bến xe, đón xe khách về quê một mình! Anh từng thấy khó hiểu sao một người luôn nhìn cuộc sống màu hồng, luôn nghĩ mọi người đều hiền, đều tốt như nàng lại thực sự tồn tại trước mắt anh! Nàng "lành" như đất và không rõ từ khi nào, anh mặc định sứ mạng của mình là ở bên nàng, chở che cho nàng. Anh yêu trái tim đa cảm của nàng, yêu cái cách nàng luôn nhìn nhận mọi thứ thật lạc quan, yêu cách nàng quan tâm đến những điều nhỏ nhặt nhưng khiến người khác hạnh phúc, yêu nét mỏng manh và ánh mắt đầy tin tưởng của nàng dành cho anh.
Những lần giận nhau giữa hai người luôn xuất phát từ sự dỗi hờn, nhõng nhẽo quá mức của nàng. Dù đã cố gắng nhưng nàng vẫn không bỏ được thói quen muốn gì được nấy như khi sống với ba mẹ. Còn anh thì không thể chiều theo ý nàng như ba chiều con gái được. Vậy nhưng lần nào thấy nàng khóc, anh cũng không cầm lòng được và luôn là người "xuống nước" xin lỗi trước!
Công việc cuốn anh vào những bận rộn mới và thêm nhiều lo toan. Anh dễ khó chịu hơn khi nàng cư xử không vừa lòng mình. Anh dễ bực mình hơn khi nàng giận dỗi và anh không đủ kiên nhẫn dỗ dành nàng nhiều như trước nữa.
Anh nhận ra mình thật sự khác biệt nhau. Anh đã cố gắng rất nhiều nhưng không thể hòa hợp được nữa. Anh phải buông tay em rồi.
Anh bấm bàn phím, những kí tự nhảy múa, rồi lại xóa. Thật lâu anh mới có thể gửi cho nàng tin nhắn đó. Và như mọi lần giận nhau, nàng lặng im. Không có tin nhắn nào dành cho anh.
Anh gặp nàng vào một ngày nắng rất đẹp. Nàng đưa cho anh cái túi nhỏ, đựng mấy cái áo sơ mi của anh. Từ khi đi làm, quần áo của anh luôn được nàng giặt ủi cẩn thận. Áo sơ mi anh mặc, ngoài mùi xà phòng và nước xả vải còn có hương thơm của nàng. Anh hay hít hà hương thơm ấy trên áo và luôn cảm thấy dễ chịu.
Nàng đứng trước mặt anh. Không khóc nhưng đôi môi thỉnh thoảng lại mím chặt như cố ngăn tiếng khóc bật ra. Nàng vẫn mong manh và đầy kiêu hãnh. Chưa khi nào nàng níu tay, bảo anh quay lại, kể cả lần này.
- Em... hãy sống tốt nhé!
Câu duy nhất anh có thể nói với nàng.
Nàng lặng lẽ gật đầu. Mắt nàng ướt dần rồi ngân ngấn nước.
Anh quay lưng bước đi.
Giữa thinh lặng phía sau, anh nghe tiếng nàng nấc lên.
Đôi chân anh như hóa đá, nặng trĩu. Anh vừa định xoay người lại, ôm nàng vào lòng dỗ dành như mọi khi, nhưng...
- Đừng ngoảnh lại, em không sao đâu!
Nàng nói, chỉ vừa đủ nghe nhưng anh có cảm giác đó là một tiếng thét đau đớn.
Anh cất bước.
Lần cuối anh gặp nàng.
Hôm đó, nắng rất vàng và ấm.
***
Máy bay đáp xuống đường băng, đánh một vòng khá rộng trước khi dừng hẳn lại. Chi xem đồng hồ. Chín giờ bốn mươi lăm phút tối.
Cái lạnh bao trùm vóc dáng nhỏ bé của Chi khi vừa xuống máy bay đã bị mấy lớp cửa kính liên tục chặn lại. Chi đã không nghĩ sân bay lại rộng đến như vậy. Từ nơi xuống máy bay đến chỗ làm thủ tục nhập cảnh là một loạt cầu thang lên xuống và hành lang dài, có cả băng chuyền tự động giúp hành khách đỡ mất sức khi di chuyển.
Chi nhập vào dòng người đang xếp hàng chờ qua cổng kiểm soát. Không có lấy một khuôn mặt thân quen nào.
Anh nhân viên an ninh kiểm tra hộ chiếu của Chi. Nhìn vẻ mặt ỉu xìu của cô, anh nở nụ cười thân thiện. Chi nhận hộ chiếu, cười đáp lại. Nụ cười làm khuôn mặt cô có sức sống hơn hẳn.
Cảm giác choáng ngợp và lẻ loi vây lấy Chi khi cô bước ra đại sảnh. Sân bay Incheon quá rộng và không còn nhiều người vào lúc này. Chi có cảm giác chỉ cần cô chớp mắt một cái thôi thì những người đứng ngồi rải rác ở sảnh sẽ tan biến đi mất.
Theo lời những anh chị qua trước mách nước, Chi bước ra cửa lớn, xuống thang máy, băng qua sảnh chờ ở tầng dưới. Chi tìm quầy bán vé xe điện. Đã khuya nhưng trang phục của cô nhân viên bán vé vẫn rất chỉn chu. Cô mỉm cười và nói chậm lại khi nhận ra Chi là người ngoại quốc.
Chi cầm vé, lấy sức xốc ba lô lên vai rồi kéo lê cái va li về phía xe điện.
Chuyến xe từ sân bay về nhà ga Seoul khởi hành. Mười một giờ ba mươi lăm phút. Nhiều vệt sáng loang loáng ngoài cửa kính xe. Khoang xe sáng choang. Sát hai bên thành xe, hàng ghế bọc vải nhung xanh mềm mại còn mới tinh. Chi nhìn hai hành khách còn lại trong khoang xe rồi tựa đầu vào cửa kính. Giờ đầu tiên ở Hàn Quốc, không ngượng ngùng, Chi khóc lớn như một đứa trẻ.
***
Anh buông điện thoại. Giọng cô tổng đài vẫn đều đều: "Thuê bao quý khách vừa gọi đang tạm khóa. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau".
Hai tháng sau ngày nàng gửi lại anh những chiếc áo sơ mi, anh mới nhắn cho nàng cái tin thăm hỏi đầu tiên. Không có tin hồi đáp. Anh nghĩ nàng vẫn buồn giận mình. Anh gọi. Không nghe giọng nói quen thuộc của nàng đâu, chỉ có câu thông báo cài sẵn của tổng đài.
Những thứ mà anh có thể dễ dàng kết nối với nàng trước đây cũng dừng hoạt động. Email, facebook, yahoo. Nàng không xóa tài khoản nhưng tất cả dường như trống rỗng, không ai coi sóc.
Sáu tháng kể từ ngày chia tay, anh đến nhà trọ nàng. Căn phòng nhỏ đã có chủ nhân khác. Nhà xuất bản nơi nàng làm việc cho anh biết nàng đã thôi việc từ lâu. Những người bạn thân thiết nhất cũng không có chút thông tin gì về nàng (hay họ cố tình không cho anh biết!).
Đã một năm từ ngày anh quay lưng lại với nàng rồi bước đi. Gần như ngày nào anh cũng gọi cho nàng. Vẫn chỉ có câu nói mặc định của tổng đài, nghe đến phát chán. Anh nhớ nàng, quay quắt. Rất nhiều lần anh tự hỏi sao mình có thể lạnh lùng với nàng như thế. Một người sinh ra trong nghèo khó, lớn lên trong thiếu thốn như anh, tưởng chừng rất mạnh mẽ khi vượt qua rất nhiều khó khăn, giờ lại cảm thấy khổ sở vì mối tình đầu không trọn vẹn. Phải, anh và nàng là mối tình đầu của nhau. Mối tình mà nàng đã nói sẽ là duy nhất của cuộc đời nàng.
Không chịu đựng nổi nỗi nhớ nàng cồn cào, không chịu đựng nổi khao khát được ghì chặt nàng vào lòng, anh vùng dậy, lao xe đi trong đêm. Hai giờ sáng, con đường quốc lộ nối Sài thành với quê nàng thưa vắng. Chỉ có những chiếc xe tải chuyển mình không kể ngày đêm và vài ba chiếc xe máy khác.
Gió quất vào mặt anh, lạnh ngắt. Anh lại nhớ, lại thèm cảm giác ấm nóng khi nàng ngồi phía sau, vòng tay ôm lấy anh.
Mặt trời lên. Anh đã ngồi một mình suốt gần ba giờ đồng hồ để đợi nhà nàng mở cửa. Cuối cùng cánh cửa sắt cũng rục rịch chuyển động. Âm thanh giữa những lá sắt khô dầu miết vào nhau ken két. Một người đàn ông hói đầu đẩy cửa. Không phải ba của nàng!
Bài viết liên quan!