Truyện teen - Đơn phương... thì đã sao?!
Lượt xem : |
thì quá khứ chịu ngủ yên.
Cô nhận ra không có anh bên cạnh, không được anh vỗ về an ủi, không là mối quan tâm bất đắc dĩ của anh, cũng không còn là cô em gái đỏng đảnh như thời tiết quê anh thất thường, cô có thể vui vẻ để nghĩ về anh và cả về những người con trai khác, về cái sở thích của một đứa con gái mơ mộng. Cô bắt đầu chú ý nhiều hơn về gia đình, về những người lẽ ra cô nên yêu thương vô điều kiện, bởi lẽ tình yêu cho đi giữa những người thân thương ấy chắc chắc sẽ được đáp lại, chắc chắn là tình yêu "song phương" chứ không phải là cái tình yêu đơn phương vụng dại nơi cô.
Cô không hề hối hận vì đã đơn phương yêu anh, nếu thời gian có quay trở lại, chắc chắn cô cũng sẽ yêu anh-đơn phương-dại khờ như thế. Cô biết, cô hiểu và cô rõ hơn ai hết, thật ra đơn phương một người chẳng có gì là đáng sợ hay phải xấu hổ với bản thân mình cả. Bởi yêu được ai đó đã là đẹp rồi. Con người sinh ra là để yêu nhau, thế thì yêu đơn phương, yêu song phương có gì khắc nhau khi mà đều là toàn tâm toàn ý nhìn về một phương, hướng về một người?
Yêu đơn phương vẫn đẹp, vì tình yêu vốn dĩ đẹp và trường tồn.
Yêu đơn phương là yêu một người trong tiềm thức, yêu cái con người chỉ có thể nhìn mà chẳng thể nắm tay, chẳng thể nhí nhố rằng "Tôi yêu người biết mấy...", chỉ có thể ngỡ "một ngày xa xôi nào đó" người đó sẽ yêu ta, dẫu biết rằng cái "xa xôi" ấy đâu thể tính bằng tháng năm.
Yêu đơn phương một người là khi trái tim rộn ràng nhịp bồi hồi chỉ vì những dòng tin vụn vặt, vì một cái vuốt tóc, vì đôi bàn tay ai khẽ lau đi giọt nước mắt, vì cái nụ cười của ai kia vô tình để lại trong ta bao nghĩ suy.
Yêu đơn phương là đắn đo hoài một câu tỏ tình mà chẳng dám cất thành lời.
Yêu đơn phương là vẫn luôn hướng về cái khoảng tương lai xa tít mù mờ mịt với một người, trong khi xung quanh vẫn có hàng tá những vệ tinh sẵn sàng yêu thương ta vô điều kiện mà cứ ngỡ vô hình trôi tận mãi nơi đâu.
Yêu đơn phương là dù bị chối từ vẫn cứ để tình yêu sâu thẳm nơi trái tim mình âm ỉ cháy, biết là đau, là bỏng rát nhưng vẫn ngốc nghếch chẳng buông bỏ được.
Yêu đơn phương là chỉ có thể ghen hờn trong im lặng, vì thật ra "Có là gì của người ta đâu?"
Yêu đơn phương là sẵn sàng lắng nghe tất cả, thấu hiểu tất cả trong âm thầm, sẵn sàng là đôi vai , là cái ôm cho ai đó, sẵn sàng là người tâm giao, người tri kỉ cũng chỉ để gần ai đó.
Yêu đơn phương là có thể trở thành anh trai, em gái, bạn thân, thậm chí chỉ cần được đơn giản gọi "anh, em"-"cậu, tớ" liền bỗng chốc thấy trái tim yên bình nhịp nhàng.
Yêu đơn phương là khóc một mình, là tự ôm lấy mình, tự chúc mình ngủ ngon, mơ đẹp-tự chăm sóc cái bản thân vốn dĩ mỏng manh, yếu đuối đang gồng mình mạnh mẽ-vì-có-ai-đó.
Yêu đơn phương là tỉ tỉ những điều vụn vặt hạnh phúc của tình yêu song phương nhưng khi đơn phương lại chỉ có thể hạnh phúc nửa vời, còn cái nửa kia lại dằn vặt, phân vân, lo lắng, đắn đo, tự trấn tỉnh để rồi lại dễ dàng cho phép mình mệt mỏi bởi cơn mơ không bắt đầu và mãi cũng chẳng tự kết thúc.
Thế nhưng, chỉ khi yêu đơn phương, chỉ khi để bản thân đơn phương một người ta mới thấy YÊU ĐƠN PHƯƠNG :
- Đẹp!
- Can Đảm!
- Kiên Cường!
- Mạnh Mẽ!
Yêu đơn phương là trải nghiệm hay ho mà có lẽ bạn đừng nên bỏ qua, hoặc giả hãy cầu mong rằng thần Cupid không đủ tỉnh táo để lại bắn chệch mũi tên của bạn đi đâu đó. Đơn phương một người để yêu song phương người khác nồng nàn như cách bạn muốn họ yêu thương mình nhiều thế.
Không việc gì phải vùng vẫy bỗng một ngày bất chợt ta mắc kẹt giữa cái vòng xoay ma thuật mang tên Đơn Phương cả, biết đâu cái sự đơn phương ám ảnh ấy lại chính là một bắt đầu hấp dẫn cho một mối tình song phương bạn đang cố kiếm tìm.
"Hãy yêu khi còn có thể" thì tại sao lại bắt trái tim vốn đã có lí lẽ riêng của mình phải nghe theo một cái lí lẽ khác-siêu khác?
Đơn Phương-Đơn Phương-Đơn Phương... Bạn là người bắt đầu thì cũng chính bạn mới là người nắm quyền định đoạt cho sự tồn tại của cái mối đơn phương diệu kì ấy. Khi nào thực sự mệt mỏi, thực sự muốn buông bỏ, hãy dứt khoát. Nhưng khi trái tim còn ngoi ngóp thổn thức thì hãy cứ để cho nó được sống chết đến phút giây cuối cùng, để sau này-khi nhìn cái nửa vô-tình-nhầm-lẫn kia ta có thể mỉm cười nhẹ nhõm rằng ta từng yêu con người đó trọn vẹn bằng cả trái tim mình, rằng ta đã làm tất cả để kéo hạnh phúc về bên ta, chỉ có điều cái mảnh ghép ấy-không-dành-cho-ta.
Yêu đơn phương đơn giản là một phép thử sai. Thế nên hãy thử đến cùng để ta thấy sai và loại bỏ hẳn biến số ấy. Bạn biết đấy nếu không dấn thân, không thực nghiệm thì làm sao rạch ròi được đúng sai?
Cô nhận ra không có anh bên cạnh, không được anh vỗ về an ủi, không là mối quan tâm bất đắc dĩ của anh, cũng không còn là cô em gái đỏng đảnh như thời tiết quê anh thất thường, cô có thể vui vẻ để nghĩ về anh và cả về những người con trai khác, về cái sở thích của một đứa con gái mơ mộng. Cô bắt đầu chú ý nhiều hơn về gia đình, về những người lẽ ra cô nên yêu thương vô điều kiện, bởi lẽ tình yêu cho đi giữa những người thân thương ấy chắc chắc sẽ được đáp lại, chắc chắn là tình yêu "song phương" chứ không phải là cái tình yêu đơn phương vụng dại nơi cô.
Cô không hề hối hận vì đã đơn phương yêu anh, nếu thời gian có quay trở lại, chắc chắn cô cũng sẽ yêu anh-đơn phương-dại khờ như thế. Cô biết, cô hiểu và cô rõ hơn ai hết, thật ra đơn phương một người chẳng có gì là đáng sợ hay phải xấu hổ với bản thân mình cả. Bởi yêu được ai đó đã là đẹp rồi. Con người sinh ra là để yêu nhau, thế thì yêu đơn phương, yêu song phương có gì khắc nhau khi mà đều là toàn tâm toàn ý nhìn về một phương, hướng về một người?
Yêu đơn phương vẫn đẹp, vì tình yêu vốn dĩ đẹp và trường tồn.
Yêu đơn phương là yêu một người trong tiềm thức, yêu cái con người chỉ có thể nhìn mà chẳng thể nắm tay, chẳng thể nhí nhố rằng "Tôi yêu người biết mấy...", chỉ có thể ngỡ "một ngày xa xôi nào đó" người đó sẽ yêu ta, dẫu biết rằng cái "xa xôi" ấy đâu thể tính bằng tháng năm.
Yêu đơn phương một người là khi trái tim rộn ràng nhịp bồi hồi chỉ vì những dòng tin vụn vặt, vì một cái vuốt tóc, vì đôi bàn tay ai khẽ lau đi giọt nước mắt, vì cái nụ cười của ai kia vô tình để lại trong ta bao nghĩ suy.
Yêu đơn phương là đắn đo hoài một câu tỏ tình mà chẳng dám cất thành lời.
Yêu đơn phương là vẫn luôn hướng về cái khoảng tương lai xa tít mù mờ mịt với một người, trong khi xung quanh vẫn có hàng tá những vệ tinh sẵn sàng yêu thương ta vô điều kiện mà cứ ngỡ vô hình trôi tận mãi nơi đâu.
Yêu đơn phương là dù bị chối từ vẫn cứ để tình yêu sâu thẳm nơi trái tim mình âm ỉ cháy, biết là đau, là bỏng rát nhưng vẫn ngốc nghếch chẳng buông bỏ được.
Yêu đơn phương là chỉ có thể ghen hờn trong im lặng, vì thật ra "Có là gì của người ta đâu?"
Yêu đơn phương là sẵn sàng lắng nghe tất cả, thấu hiểu tất cả trong âm thầm, sẵn sàng là đôi vai , là cái ôm cho ai đó, sẵn sàng là người tâm giao, người tri kỉ cũng chỉ để gần ai đó.
Yêu đơn phương là có thể trở thành anh trai, em gái, bạn thân, thậm chí chỉ cần được đơn giản gọi "anh, em"-"cậu, tớ" liền bỗng chốc thấy trái tim yên bình nhịp nhàng.
Yêu đơn phương là khóc một mình, là tự ôm lấy mình, tự chúc mình ngủ ngon, mơ đẹp-tự chăm sóc cái bản thân vốn dĩ mỏng manh, yếu đuối đang gồng mình mạnh mẽ-vì-có-ai-đó.
Yêu đơn phương là tỉ tỉ những điều vụn vặt hạnh phúc của tình yêu song phương nhưng khi đơn phương lại chỉ có thể hạnh phúc nửa vời, còn cái nửa kia lại dằn vặt, phân vân, lo lắng, đắn đo, tự trấn tỉnh để rồi lại dễ dàng cho phép mình mệt mỏi bởi cơn mơ không bắt đầu và mãi cũng chẳng tự kết thúc.
Thế nhưng, chỉ khi yêu đơn phương, chỉ khi để bản thân đơn phương một người ta mới thấy YÊU ĐƠN PHƯƠNG :
- Đẹp!
- Can Đảm!
- Kiên Cường!
- Mạnh Mẽ!
Yêu đơn phương là trải nghiệm hay ho mà có lẽ bạn đừng nên bỏ qua, hoặc giả hãy cầu mong rằng thần Cupid không đủ tỉnh táo để lại bắn chệch mũi tên của bạn đi đâu đó. Đơn phương một người để yêu song phương người khác nồng nàn như cách bạn muốn họ yêu thương mình nhiều thế.
Không việc gì phải vùng vẫy bỗng một ngày bất chợt ta mắc kẹt giữa cái vòng xoay ma thuật mang tên Đơn Phương cả, biết đâu cái sự đơn phương ám ảnh ấy lại chính là một bắt đầu hấp dẫn cho một mối tình song phương bạn đang cố kiếm tìm.
"Hãy yêu khi còn có thể" thì tại sao lại bắt trái tim vốn đã có lí lẽ riêng của mình phải nghe theo một cái lí lẽ khác-siêu khác?
Đơn Phương-Đơn Phương-Đơn Phương... Bạn là người bắt đầu thì cũng chính bạn mới là người nắm quyền định đoạt cho sự tồn tại của cái mối đơn phương diệu kì ấy. Khi nào thực sự mệt mỏi, thực sự muốn buông bỏ, hãy dứt khoát. Nhưng khi trái tim còn ngoi ngóp thổn thức thì hãy cứ để cho nó được sống chết đến phút giây cuối cùng, để sau này-khi nhìn cái nửa vô-tình-nhầm-lẫn kia ta có thể mỉm cười nhẹ nhõm rằng ta từng yêu con người đó trọn vẹn bằng cả trái tim mình, rằng ta đã làm tất cả để kéo hạnh phúc về bên ta, chỉ có điều cái mảnh ghép ấy-không-dành-cho-ta.
Yêu đơn phương đơn giản là một phép thử sai. Thế nên hãy thử đến cùng để ta thấy sai và loại bỏ hẳn biến số ấy. Bạn biết đấy nếu không dấn thân, không thực nghiệm thì làm sao rạch ròi được đúng sai?
Bài viết liên quan!