Truyện ngắn - Đồ khốn!..Em yêu anh
Lượt xem : |
Hai mươi ba tuổi, tôi vẫn còn là một thằng con trai chưa chịu lớn. Tôi phóng túng, yêu tự do và thích nếm mùi đời. Tôi luôn nghĩ mình vẫn còn quá trẻ, còn quá nhiều thứ để đam mê và trải nghiệm.
Tình yêu đối với tôi cũng chỉ như một trò chơi nho nhỏ đầy sắc màu, chỉ đơn giản là chơi thôi. Là đi sưu tầm những cảm giác mới từ những cô gái và chinh phục họ cho thỏa sự hiếu thắng của bản thân.
Tôi thường cười đắc thắng và nói với mấy thằng bạn một câu châm ngôn mà tôi tự bịa thế này : Tuổi trẻ mà không yêu nhiều thì thật là một điều đáng tiếc.
Hình như tôi chưa bao giờ yêu một ai nghiêm túc. Cho tới ngày em đến!
***
Một ngày giữa tháng chín đầy gió. Tôi nhớ rất rõ hôm đó là trước trung thu một vài ngày, trăng sáng tỏ. Tôi vi vu trên con phố nhỏ gần nhà khi vừa tàn cuộc vui với bạn bè.
Tôi thấy nàng, một cô gái trẻ ăn vận đẹp nhưng lững thững cuốc bộ một mình trên con phố vắng lúc tối muộn. Bước chân chậm có vẻ như ở phía trước chẳng có ai thúc giục hay đợi chờ để nàng phải vội vàng. Nàng buồn và cô độc.
Lần đầu tiên nhìn nàng là những ánh nhìn soi mói từ đằng sau. Đôi chân thon dài lê những bước nhỏ một mình trên con phố vắng vẻ chẳng có vỉa hè gần nhà tôi ấy. Nàng mặc quần Jean và một chiếc áo vest đen mỏng lịch sự và gọn gàng. Loại áo vest mà các cô gái trẻ bây giờ ưa chuộng vì đang mốt lắm thì phải. Dáng người dong dỏng, búi tóc cao để lộ gáy.
Tôi nghĩ, nàng làm gì mà một mình vào giờ này? Ở thành phố thì giờ chưa phải là đã khuya nhưng thân con gái lủi thủi một thân một mình tầm này thì thật lạ. Tôi vận hết khả năng tư duy của mình trong vài giây và xác định rằng chỉ có hai khả năng là hợp lý:
- Một là cô ả vừa ra khỏi nhà thì chắc là đang chờ người đến đón, Con gái ăn mặc đẹp thế này đi chơi đêm với một gã trai làm gì gì thì các thanh niên tha hồ mà đoán.
- Hai là nếu đang về nhà thì chắc chắn là có một chuyện gì ghê gớm lắm vừa xảy ra. Bị cướp mất xe hay cũng có thể là vừa cãi nhau với người yêu chẳng hạn ( khả năng này cao hơn ), nàng tốt số quá nên yêu được một anh bạn ga lăng, mới nói hỗn có dăm ba câu đã được anh bạn vứt xuống giữa đường cho cuốc bộ về, tha hồ tập thể dục. Giới trẻ bây giờ chuyện này không hiếm.
Phóng xe đi qua, không dám ngoái nhìn lâu nhưng đủ nhận ra khuôn mặt nàng khả ái. Ánh trăng bạc quện với màu vàng đèn đường có thể tạo ra hiện tượng ảo giác. Công nghệ make- up bây giờ thì lại quá tinh vi để có thể bẻ cong mọi đường nét của sự thật. Nhưng tôi vẫn đặt hết niềm tin vào em, và nếu có phải đánh cược , có đánh chết tôi cũng phải cá là da nàng trắng, dáng nàng xinh, mũi cao, mắt sáng và gương mặt nàng thanh tú thì khỏi bàn.
Tối hôm đó tôi uống một chút bia. Một chút không đủ nhiều để say và đánh bại đi lý trí nhưng đủ "bốc" để làm liều. Tôi có sức mạnh để dám làm những việc tôi chưa từng làm. Tán tỉnh nàng, một cô gái lạ bên đường.
Tôi quay đầu xe lại tiến thẳng về phía nàng. Mọi cử chỉ phải làm sao cho lịch thiệp, tôi vén môi cười thân thiện : Xe ôm không em?
Thế đấy, câu mở đầu thật lố trong khi khuôn mặt thì nhăn nhở trông chẳng khác phường lêu lổng chơi bời. Nàng giương mắt nhìn tôi hàm ý như một chú mèo đang xù lông để đe dọa kẻ thù, không thèm nói câu gì lẳng lặng cứ thế bước. Gương mặt baby trà sữa này đáng yêu quá, làm con quỷ háo sắc trong tôi động lòng. Tôi quyết tán tỉnh nàng cho tới cùng thì thôi.
- Nhà em gần đây không? Sao không gọi ai ra đón mà lại đi bộ về xa thế?
Nàng giả điếc nên tôi thanh minh.
- Anh không phải là người xấu. Thấy em đi một mình có vẻ buồn nên anh đi cùng cho vui thôi. Yên tâm, anh đoán nhà em khu này nên không ngu gì anh phạm tội đâu.
Lần này dấu hiệu có khả quan hơn. Nhưng nàng vẫn đề phòng tôi và trả lời nghiêm túc:
- Sao biết đi bộ một đoạn xa ? Theo dõi à?
- Thế không thì chân em dẵm phải đinh hay sao mà cứ vài bước mặt lại nhăn nhó nhìn xuống đôi guốc thế kia?
"Nàng mỉm cười , không nói gì nữa, phải chăng có nghĩa là đồng ý cho tôi đi cùng?"
Chúng tôi đi được một đoạn, dừng lại lưỡng lự một chút nàng nói.
- Này anh... . Anh đưa em về nhé!"- Ánh mắt buồn ái ngại nhìn tôi mong chờ sự giúp đỡ .
Tôi nghĩ bụng :" Liệu có phải em nó đang thất tình muốn tìm người để an ủi một đêm, định úp sọt anh làm cha thằng bé? định lừa đảo chiếm đoạt tài sản công dân bằng mỹ nhân kế ? hay là vì hôm nay ế khách nên gạ mình nhỉ?? Chết rồi. Vừa đi chơi về trong ví chỉ vỏn vẹn 200 ngàn , làm sao mà đủ đây?"
Băn khoăn giữa bao cơ hội và thách thức, tôi liếc mắt nhìn ngang , hỏi nàng thêm một câu để kéo dài thời gian suy nghĩ :
- Em về đâu?
- Em ở gần hồ Hoàng Cầu?Anh yên tâm, Em cũng không phải là người xấu.
- Tất nhiên anh biết Em không phải là người xấu. Em là người đẹp mà. Lên xe. ( Tôi nháy mắt)
"Đã tán em nó tới cùng bây giờ có thành quả rồi thì cũng phải quyết chí thu hoạch đến cùng. Ừ thì liều. Ừ thì đi. Rồi tùy cơ mà ứng biến vậy". – Tôi trộm nghĩ
Cô nàng ngồi tót lên xe tôi cứ như chưa từng là người lạ, trước khi lên còn không quên gỡ đôi guốc ra xuýt xoa đôi bàn chân đỏ ửng vừa bị tra tấn. Trông thật đáng yêu.
- Hôm nay Em có chuyện hơi buồn đi lang thang một chút và định sang nhà chị chơi. Anh thấy cái nhà lúc nàng nhìn vào ở đầu ngõ đó không?Đèn tắt chắc mọi người đi ngủ rồi, Chị lấy chồng và ở với bố mẹ chồng lại có con nhỏ nữa nên Em nghĩ là không muốn phiền nữa. Nên nhờ Anh đưa Em về thôi"
- Ừ ừm ... anh cũng đoán thế... Em tên gì?Biệt danh?
Tôi nói to để nhắc nàng cũng nói to vì sợ tiếng gió làm những câu trả lời nhỏ nhẹ của nàng bay đi mất.
- Em tên Trang. Bạn bè gọi Em là Chè. - Nàng kể giọng phấn chấn.
- Thế là Chè sen, chè con ong hay là chè thập cẩm?
Thụi tôi một cái: - Anh điênnn à. Bố mẹ em bán chè nên bọn bạn hay gọi thế để phân biệt, chè là chè xanh , chè mạn ấy. Quê Em cách đây khoảng hơn 100 km cơ"
- Ừ thế mà anh cứ nghĩ là chè ngọt cơ đấy, chứ Chè này đắng lắm. Mà lúc đầu Em "thái độ lồi lõm" thế cơ mà, sao bây giờ lại " Hoa hậu thân thiện" với anh thế ?
- Hì , Em đi nhờ xe anh mà. Nịnh anh xíu, coi như lời cảm ơn. "
- Ơ sao cảm ơn sớm thế. Anh mang Chè sang Tàu bán thì sao?"
- Em cảm ơn. Em chưa được đi nước ngoài bao giờ. Anh nhanh hộ đi, cho Em nhờ cái"
Cô bé này lạ thật, ăn nói rất tự nhiên và nhí nhảnh . Chúng tôi nói chuyện phiếm với nhau, cả hai cười khúc khích trên đường về . Tôi cố tình làm em cười thật nhiều để có cớ quay lại ngắm em thật kỹ. Em càng cười tôi càng cảm thấy đoạn đường này thật ngắn. Nhưng cứ mỗi lần nụ cười ấy dãn ra, tôi lại nhận ra sự mệt mỏi hằn lên trong đôi mắt mà em đang cố giấu lại hiện về.
**************
- Tới rồi. Tới rồi. Dừng ở đầu ngõ này thôi anh. Chỗ Em trọ ngay trong kia rồi. Thank Anh !
Tôi còn chưa kịp hành động gì thì nàng đã nhảy xuống xe còn miệng thì cứ nói liến thoắng.
- À... không định lấy số của Em hả? .
Ánh mắt em tinh quái . Đôi mắt to tròn gợi cho người ta cảm giác nhanh nhẹn thông minh khác hẳn lúc mới gặp.
"Hay là chỉ có đi với tôi đôi mắt của nàng mới được trở về trạng thái tốt nhất nhanh thế nhỉ?Công trạng lớn lao như vậy. Lẽ nào phần thưởng chỉ là số điện thoại thôi sao? "
Tôi chế giọng nàng l
Bài viết liên quan!