watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Truyện tình yêu - Định mệnh có lúc cũng nhầm

Lượt xem :
nên chắc là em tự về nhà được.

- Em không sao! Cảm ơn anh một lần nữa vì chuyện lần trước. - Tôi cười tươi trả lời.

Tôi và anh Minh (bây giờ tôi đã biết tên anh và không phải gọi anh bằng một thán từ nữa rồi) cùng uống nước ở Lenka, sau đó anh cùng tôi đi dạo loanh quanh một chút rồi anh đưa tôi đến trường để kịp học ca chiều. Nghe cô Thủy giảng: "Tôi yêu em", bài thơ nói về chuyện tình buồn, vô vọng của Puskin mà chẳng hiểu sao tâm hồn tôi cứ lang thang ở tận đâu, rồi ngồi tủm tỉm cười một mình. Cô giáo để ý thấy khẽ trêu tôi:

- Thùy Linh em không sợ ngồi cười như là tàn nhẫn với Puskin à? Ông ấy đang làm thơ thất tình đấy!

Cả lớp cười rầm rầm, còn tôi chỉ biết méo miệng cười trừ. Nhưng tôi chỉ thấy hơi ngại vì trong lòng tôi lúc này còn đang lâng lâng. Đi học về tôi khoe với Vũ chuyện đã gặp anh Minh, cậu ấy không nói gì chỉ cười buồn buồn. Chắc giờ cậu ấy biết sai rồi và cũng tin vào cái mà xưa nay người lãng mạn như tôi gọi là định mệnh ấy. Đang vui nên tôi bỏ qua những lời cậu ấy đã nói mấy hôm trước.

Từ hôm ấy trở đi, đều đặn mỗi ngày tôi và anh Minh đều nhắn tin cho nhau. Chẳng có gì nhiều, chỉ là chuyện bài vở trên lớp của tôi, hay một điều gì đó vui vui mà tôi và anh vừa gặp trong ngày. Nhưng điều mà tôi thấy thú vị chính là cách nói chuyện dí dỏm, thông minh vô cùng của anh. Nó chững chặc nhưng không quá nghiêm túc, không chỉ là nói chuyện phiếm anh Minh còn cho tôi những lời khuyên về chuyện bạn bè, trường lớp ví dụ như: làm sao để phân công làm một bài tiểu luận theo nhóm cho hiệu quả. Hay việc xin phép mẹ như thế nào để được nhuộm tóc mà không bị mắng. Tất cả mọi việc tôi thắc mắc đều được anh cho một lời khuyên thoả đáng, như thể tôi gặp được anh Sky dễ thương của báo Hoa vậy!

Tôi khoe với anh "phi vụ" tôi lọt vào Đội tuyển Quốc gia văn, anh đến trường đón tôi và bảo mang đến cho tôi một bất ngờ. Anh dẫn tôi đến một nhà hàng sang trọng ở Ngọc Khánh, mời tôi ăn đồ Tây hẳn hoi. Anh bảo:

- Một dịp đặc biệt như thế này nên thử một điều gì đấy đặc biệt phải không?

Tôi đùa anh:

- Nếu có một ngày em đạt giải Pultzer hay Noble thìanh sẽ làm gì để chúc mừng đây?

- Lúc đó anh sẽ dẫn em vào rừng, sống cuộc sống như thổ dân để trải nghiệm thế nào là "thiên nhiên hoang dã"nhé!

Nghe xong, tôi và anh cùng phá lên cười, tôi nghĩ tới việc mặc đồ thổ dân, chạy loanh quanh trong rừng cũng hay đấy! Anh Minh hứa nếu tôi chăm chỉ ôn thi, mỗi tuần anh sẽ dành cho tôi một điều bất ngờ nho nhỏ. Từ đó trở đi, tôi biết thế nào là cảm giác đi xem bóng đá tối hay nghe nhạc Trịnh ở quán caffe. Tôi như chạy chơi trong thế giới người lớn của anh, một thế giới khác hẳn thế giới của mấy tên choai choai cùng lớp:thế giới chăng mấy khi xuất hiện caffe, mà toàn là sữa chua nếp cẩm, đó còn là nơi mà sự ga- lăng gần như tuyện chủng, khi mất tên con trai "quý và hiếm" ấy sẵn sàng tỵ nạnh với con gái cả chuyện kê bàn ghế.

Bố mẹ thấy lạ khi dạo này cứ về tới nhà là nghe thấy tiếng tôi hát véo von, nhưng cả hai đều cho rằng do tôi vui vì được vào đội tuyển Quốc gia nên chẳng hỏi thêm gì. Nhưng Vũ biết "bí mật của niềm vui" ấy đến từ đâu. Vũ nửa như muốn khuyên can, nửa như muốn cảnh báo tôi:

- Cậu không thấy việc thích một anh hơn cậu tới 10 tuổi là một điều... bất bình thường à! Anh ấy không giống như bọn mình đâu. Mà chắc gì người lớn như anh ấy đã thích một đứa trẻ con như cậu đâu.

Tôi chỉ nghe đến đấy, liền sạc cho Vũ một trận rồi đuổi câu ta về . Cái con người này, đúng là có năng khiếu phá đám bẩm sinh mà. Nhưng nghĩ lại lời Vũ nói cũng có lý, bao lâu nay anh Minh đi cùng tôi mà chẳng thấy anh ấy nói gì, dù là ẩn ý thôi cũng được về tình cảm anh ấy dành cho tôi cả. Có thể những chàng trai trưởng thành như anh chín chắn hơn trong tình yêu chăng?Và như thế tức là sẽ không có chyện ngỏ lời một cách bừa bãi như mấy tên loi cha loi choi cùng tuổi. Và khi yêu ai anh sẽ yêu hết lòng. Mới nghĩ đến thôi tôi đã thấy vui dù trong lòng hơi phân vân một chút.

Ngày thi sắp đến, anh biết nên chẳng nhắn tin cho tôi thường xuyên như trước nữa, chỉ bảo tôi hãy cố gắng ôn thi cho thật tốt. Tôi cũng bỏ tất cả các mối bận tâm khác ra khỏi đầu dồn sức cho "trận quyết đấu". Và rồi ngày nhận kết quả cũng đã tới. Tôi đạt giải Ba , không tồi với một "nhân"lớp 11 "xuất quân trước thời hạn" như tôi. Tôi háo hức đến gặp anh Minh để khoe, chắc chắn anh sẽ dành tặng tôi một món quà xứng đáng. Một lời tỏ tình thì sao nhỉ? Đến nơi vừa nghe tôi báo cáo thành tích, anh đã tỏ ra bí hiểm:

- Anh cũng có một bất ngờ dành cho em !

Anh lấy ra từ trong túi một tấm thiệp hồng. Tên chú rể là Vũ Thành Minh và tên cô dâu... tất nhiên không phải là tôi. Tai tôi như ù đi , cố gắng để mình không khóc , lấy cớ bận tôi chào anh rồi vội vã ra về. Anh Minh chạy theo giữ tôi lại , trong hơi thở hổn hển anh nói thật mau:

- Dù tình cảm em dành cho anh là gì đi nữa, trong tim anh luôn có một chỗ dành cho cô em gái đáng yêu như em . Vị trí đó sẽ còn mãi, dù để trống hay được lấp đầy! ...

Tôi cứ đi, đi mãi, cuối cùng tôi dừng chân ở thư viện tầng bốn của trường. Một nơi yên tĩnh và lộng gió, rất thích hợp để một mình gặp nhấm nỗi buồn. Tôi lấy sách ra đọc, nhưng chẳng biết chính mình đang đọc gì. Bỗng cánh cửa phòng thư viện bật mở, là Vũ. Giây phút nhìn thấy cậu ấy chẳng hiểu sao tôi lại nhớ đến lời anh Minh lúc nãy, không phải lời từ chối mà là những gì sau đó. Chuyện Vũ gặp anh nói cho anh biết tình cảm của tôi. Từ khi gặp anh tôi đã thay đổi ra sao? Tôi có còn là Linh của trước kia nữa không? Dù có thế nào đi nữa cậu ấy vẫn muốn tôi được hạnh phúc...

Câu nói cuối cùng của anh Minh lại vang lên trong đầu tôi: "Mọi thứ lấp lánh đều không phải là kim cương. Thứ em cho là định mệnh có khi lại đang ở rất gần". Thấy tôi đứng trân trân ra nhìn cậu ấy, Vũ thanh minh:

- Tớ không muốn đến phá đám hay gì đâu, chỉ là tớ nghĩ cậu thèm uống trà sữa nên mua mang tới đây cho cậu. Cũng may là cậu ở đây chứ không chạy linh tinh đi đâu.

Hoá ra người hiểu tôi nhất xưa nay vẫn chỉ là Vũ. Định mệnh đang ở rất gần mà tôi mải chạy theo điều gì xa xôi. Tôi luôn cho mình là một người tinh tế, thông minh nhưng thực ra tôi chỉ là một con bé vừa vô tâm vừa ngốc. Thật không may là "chàng trai định mệnh"của tôi cũng là một chàng ngốc không kém. Yêu nhưng không đủ can đảm để nói ra.

Tôi ôm Vũ, thật chặt và nói thật mau:

- Sao cậu ngốc quá vậy! Sao không dám nói ra cho tớ biết tình cảm của cậu. Cứ im ỉm như thế lỡ tớ chạy mất thì ngồi đấy tiếc cũng không được đâu!

- Tớ chỉ sợ nói ra cậu chạy mất dép, tớ lại mất cả chì lẫn chài thôi. Biết thế này tớ đã nói ra từ sớm! - Vũ nói rồi xiết tay ôm tôi thật chặt ấm áp vô cùng.

Đám cưới anh Minh, Vũ "tháp tùng" đến dự. Tôi chọn cho hai đứa môt kiểu áo đôi rất đẹp, đang mốt. Giữa một đám đông mặc toàn đồ công sở nghiêm nghị chúng tôi thật đặc biệt. Và đặc biệt hơn nữa là lý do tôi có mặt ở đây. Không chỉ để chúc mừng ông anh của mình mà còn để cám ơn. Vì nó mà tôi và Vũ tìm thấy nhau. Và tôi chợt hiểu tất cả mọi thứ mang vỏ bọc đẹp đẽ đều không phải là định mệnh. Có khi nó lại náu mình trong một lớp vỏ xù xì. Đừng tưởng định mệnh sẽ làm nên tất cả đôi khi nó chỉ là số 0 thôi!

Amico
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
29/789
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT