Truyện tình yêu - Điểm dừng yêu thương
Lượt xem : |
hơn một nửa. Nước mắt cô bỗng trào ra, cơn đau lại ứ lên tận cổ họng nghẹn đắng, cô bật khóc.
- Sao thế Vũ? Mày đừng làm tao sợ, tao đi gọi bác sĩ.
- Đừng… – Vũ thốt lên yếu ớt – đừng đi, ở lại với tao, xin mày đấy, Mẫn…
Mẫn ngồi bên cạnh giường bệnh, hai tay nắm chặt bàn tay lạnh ngắt, run rẩy của cô bạn thân. Mẫn cũng bật khóc nức nở, cô thấy thương cho bạn mình, không có tình yêu như cô đã khổ, yêu nhầm người như Vũ lại càng đáng thương hơn.
- Hắn đã nói gì với mày?
Nhắc đến Phong, Vũ lại nhớ đến câu nói tàn nhẫn lúc trước. Người đàn ông như anh sao lại có thể nói ra những lời ấy cơ chứ? Không một lời giải thích, không chờ đợi giải thích, cứ thế buông ra câu nói độc địa như thể một cậu trai trẻ ở cái tuổi mới lớn, bồng bột và thiếu suy nghĩ.
Vũ không trả lời Mẫn được, cô chỉ biết khóc thôi…
Thời gian trôi qua, một tháng rồi hai tháng, mọi chuyện trở lại bình thường như trước. Có nghĩa là như cái thời Vũ và Phong chưa quen nhau, họ sống độc lập và không liên quan đến nhau. Chuyện tình yêu của người lớn bao giờ cũng thế, có thể đau đến tột cùng, nhưng cũng có thể cạn đến tận đáy đại dương, chỉ cần họ không yêu cầu đối phương phải giải thích về hành vi của mình thì mọi thứ sẽ lặng lẽ trôi rồi chết chìm trong quá khứ.
Vũ nghĩ thế, tin rằng Phong cũng sẽ như vậy. Nhưng trái tim và khối óc vốn có một sự liên kết kỳ lạ, dù cho có dùng sự lừa dối để ép khối óc phải thôi nhớ về quá khứ, nhưng trái tim lại là nơi điều khiển khối óc, bao gồm cả nỗi nhớ. Những lúc quá nhớ Phong, Vũ thường đem chiếc đồng hồ cũ kia ra để ngắm, để khóc, nhưng sao chẳng thể vơi đi nỗi nhớ anh. Yêu là khổ vậy sao?
Đang chìm trong nước mắt thì điện thoại có tin nhắn đến, số của Phong hiện lên, Vũ suýt hét vang dù chưa biết anh có nói thêm lời tàn nhẫn nào nữa hay không.
“Em ra công viên phía trước nhà được không? Anh đợi em!”
Vốn dĩ phải là như thế, nên là như thế – điều mà những đôi yêu nhau sẽ phải trải qua. Vũ lại bắt đầu hy vọng, cô không thay đồ, mặc bộ đồ ngủ rồi cầm theo chiếc đồng hồ cũ chạy vội ra ngoài.
Vừa nhìn thấy Phong, cô chỉ muốn chạy ào đến ôm lấy anh, nhưng cô không dám, chỉ bước chậm từng bước cho đến khi đứng cách anh 1m.
- Chào anh!
- Em ổn chứ? Trông em gầy đi nhiều.
Nếu là trước đây, để anh khỏi lo lắng, Vũ sẽ nói ổn, và thế là bức tường cao thêm một chút.
- Em không ổn chút nào.
Nói rồi Vũ òa khóc nức nở, chìa tay ra trước mặt Phong.
- Trả anh này! Em chưa bao giờ vứt nó đi cả, vì nó không phải đồ bỏ đi, còn em mới là đồ bỏ đi.
Vũ vẫn khóc như đứa trẻ bị dành kẹo.
- Anh xin lỗi!
Phong nhanh như gió, anh bước đến một bước rồi ôm chặt Vũ vào lòng, Vũ cũng không còn đủ sức để mà giận hờn đẩy anh ra.
- Anh xin lỗi vì đã không kể cho em nghe câu chuyện mà anh không bao giờ muốn nhắc lại, nhưng lại không thể quên… về cô gái đã từng yêu anh, đã ra đi vì anh.
Vũ thôi khóc, nấc nhẹ từng cơn lắng nghe chàng trai của cô kể về bí mật mà cô muốn biết, bất chấp để biết sự thật.
- Hồi anh còn là sinh viên, anh đã yêu một người con gái, cô ấy cũng rất yêu anh. Cô ấy đi làm thêm 3 tháng liền chỉ để mua quà sinh nhật cho anh – là chiếc đồng hồ này. Nhưng khi chưa kịp trao nó cho anh, cô ấy đã ra đi mãi mãi.
Kể tới đây, Phong bắt đầu lạc giọng vì nước mắt.
- Anh nhặt được hộp quà méo mó dưới bánh xe ô tô tải, nơi cô ấy gặp tai nạn. Vì trời mưa, vì vội vàng đến gặp anh nên cô ấy bị té, không ngờ chiếc xe tải…
Anh gục mặt vào vai Vũ òa khóc, như thể nỗi đau cũ một lần nữa bị toạc ra, rỉ máu. Vũ đứng lặng, đến mức cô nghĩ mình không còn thở nữa chỉ vì người con trai đang khóc trên vai cô.
Hóa ra đó là lý do vì sao anh không thể bỏ chiếc đồng hồ cũ đi. Nó đổi bằng mạng sống của một con người cơ mà, người anh từng yêu và từng muốn ở bên mãi mãi.
Tình yêu đôi khi không phải là hai người thuộc về nhau, mà là bảo vệ và tôn trọng người đã từng là quá khứ của người mình yêu. Vũ hiểu ra điều ấy và cô cũng biết mình yêu Phong thật nhiều, nhiều đến mức có thể chết vì anh.
- Em đừng bao giờ để điều đó xảy ra lần nữa với anh, đừng vì anh mà làm điều tổn hại đến em để rồi khiến anh mất em.
- Em sẽ không như vậy…
Vũ trả lời Phong, nhưng trong cô vẫn tâm niệm như vậy. Nếu Vũ là cô gái ấy, Vũ cũng sẽ làm như thế cho Phong, kể cả khi phải đánh đổi cả mạng sống. Đơn giản vì quá khứ luôn là sức mạnh to lớn, quyền lực nhất chiếm giữ tình yêu.
Hai người họ đứng ôm nhau như thế không biết đến bao nhiêu thời gian, nhưng chỉ biết là đâu đó trong họ, tiếng kim đồng hồ bắt đầu hoạt động, như thể tình yêu của họ đang được đong đầy theo từng phút, từng giây.
- Sao thế Vũ? Mày đừng làm tao sợ, tao đi gọi bác sĩ.
- Đừng… – Vũ thốt lên yếu ớt – đừng đi, ở lại với tao, xin mày đấy, Mẫn…
Mẫn ngồi bên cạnh giường bệnh, hai tay nắm chặt bàn tay lạnh ngắt, run rẩy của cô bạn thân. Mẫn cũng bật khóc nức nở, cô thấy thương cho bạn mình, không có tình yêu như cô đã khổ, yêu nhầm người như Vũ lại càng đáng thương hơn.
- Hắn đã nói gì với mày?
Nhắc đến Phong, Vũ lại nhớ đến câu nói tàn nhẫn lúc trước. Người đàn ông như anh sao lại có thể nói ra những lời ấy cơ chứ? Không một lời giải thích, không chờ đợi giải thích, cứ thế buông ra câu nói độc địa như thể một cậu trai trẻ ở cái tuổi mới lớn, bồng bột và thiếu suy nghĩ.
Vũ không trả lời Mẫn được, cô chỉ biết khóc thôi…
Thời gian trôi qua, một tháng rồi hai tháng, mọi chuyện trở lại bình thường như trước. Có nghĩa là như cái thời Vũ và Phong chưa quen nhau, họ sống độc lập và không liên quan đến nhau. Chuyện tình yêu của người lớn bao giờ cũng thế, có thể đau đến tột cùng, nhưng cũng có thể cạn đến tận đáy đại dương, chỉ cần họ không yêu cầu đối phương phải giải thích về hành vi của mình thì mọi thứ sẽ lặng lẽ trôi rồi chết chìm trong quá khứ.
Vũ nghĩ thế, tin rằng Phong cũng sẽ như vậy. Nhưng trái tim và khối óc vốn có một sự liên kết kỳ lạ, dù cho có dùng sự lừa dối để ép khối óc phải thôi nhớ về quá khứ, nhưng trái tim lại là nơi điều khiển khối óc, bao gồm cả nỗi nhớ. Những lúc quá nhớ Phong, Vũ thường đem chiếc đồng hồ cũ kia ra để ngắm, để khóc, nhưng sao chẳng thể vơi đi nỗi nhớ anh. Yêu là khổ vậy sao?
Đang chìm trong nước mắt thì điện thoại có tin nhắn đến, số của Phong hiện lên, Vũ suýt hét vang dù chưa biết anh có nói thêm lời tàn nhẫn nào nữa hay không.
“Em ra công viên phía trước nhà được không? Anh đợi em!”
Vốn dĩ phải là như thế, nên là như thế – điều mà những đôi yêu nhau sẽ phải trải qua. Vũ lại bắt đầu hy vọng, cô không thay đồ, mặc bộ đồ ngủ rồi cầm theo chiếc đồng hồ cũ chạy vội ra ngoài.
Vừa nhìn thấy Phong, cô chỉ muốn chạy ào đến ôm lấy anh, nhưng cô không dám, chỉ bước chậm từng bước cho đến khi đứng cách anh 1m.
- Chào anh!
- Em ổn chứ? Trông em gầy đi nhiều.
Nếu là trước đây, để anh khỏi lo lắng, Vũ sẽ nói ổn, và thế là bức tường cao thêm một chút.
- Em không ổn chút nào.
Nói rồi Vũ òa khóc nức nở, chìa tay ra trước mặt Phong.
- Trả anh này! Em chưa bao giờ vứt nó đi cả, vì nó không phải đồ bỏ đi, còn em mới là đồ bỏ đi.
Vũ vẫn khóc như đứa trẻ bị dành kẹo.
- Anh xin lỗi!
Phong nhanh như gió, anh bước đến một bước rồi ôm chặt Vũ vào lòng, Vũ cũng không còn đủ sức để mà giận hờn đẩy anh ra.
- Anh xin lỗi vì đã không kể cho em nghe câu chuyện mà anh không bao giờ muốn nhắc lại, nhưng lại không thể quên… về cô gái đã từng yêu anh, đã ra đi vì anh.
Vũ thôi khóc, nấc nhẹ từng cơn lắng nghe chàng trai của cô kể về bí mật mà cô muốn biết, bất chấp để biết sự thật.
- Hồi anh còn là sinh viên, anh đã yêu một người con gái, cô ấy cũng rất yêu anh. Cô ấy đi làm thêm 3 tháng liền chỉ để mua quà sinh nhật cho anh – là chiếc đồng hồ này. Nhưng khi chưa kịp trao nó cho anh, cô ấy đã ra đi mãi mãi.
Kể tới đây, Phong bắt đầu lạc giọng vì nước mắt.
- Anh nhặt được hộp quà méo mó dưới bánh xe ô tô tải, nơi cô ấy gặp tai nạn. Vì trời mưa, vì vội vàng đến gặp anh nên cô ấy bị té, không ngờ chiếc xe tải…
Anh gục mặt vào vai Vũ òa khóc, như thể nỗi đau cũ một lần nữa bị toạc ra, rỉ máu. Vũ đứng lặng, đến mức cô nghĩ mình không còn thở nữa chỉ vì người con trai đang khóc trên vai cô.
Hóa ra đó là lý do vì sao anh không thể bỏ chiếc đồng hồ cũ đi. Nó đổi bằng mạng sống của một con người cơ mà, người anh từng yêu và từng muốn ở bên mãi mãi.
Tình yêu đôi khi không phải là hai người thuộc về nhau, mà là bảo vệ và tôn trọng người đã từng là quá khứ của người mình yêu. Vũ hiểu ra điều ấy và cô cũng biết mình yêu Phong thật nhiều, nhiều đến mức có thể chết vì anh.
- Em đừng bao giờ để điều đó xảy ra lần nữa với anh, đừng vì anh mà làm điều tổn hại đến em để rồi khiến anh mất em.
- Em sẽ không như vậy…
Vũ trả lời Phong, nhưng trong cô vẫn tâm niệm như vậy. Nếu Vũ là cô gái ấy, Vũ cũng sẽ làm như thế cho Phong, kể cả khi phải đánh đổi cả mạng sống. Đơn giản vì quá khứ luôn là sức mạnh to lớn, quyền lực nhất chiếm giữ tình yêu.
Hai người họ đứng ôm nhau như thế không biết đến bao nhiêu thời gian, nhưng chỉ biết là đâu đó trong họ, tiếng kim đồng hồ bắt đầu hoạt động, như thể tình yêu của họ đang được đong đầy theo từng phút, từng giây.
Bài viết liên quan!