Dâng chồng vào tay... bạn gái
Lượt xem : |
Khi thấy hai người nắm tay nhau bước vào nhà, tôi bàng hoàng nhận ra, cái kế hoạch tưởng là hoàn hảo ấy, thật ra lại mắc quá nhiều sai lầm!
Ý nghĩ “Năm mới mà chẳng có thêm điều gì mới thì còn gì là năm mới” ùa đến khi tôi còn nửa nằm nửa ngồi trên giường và đang uống nốt chỗ cam vắt còn lại, sau khi ăn hết hai cái trứng ốp-lết do chồng tôi làm và bưng vào.
Từ giường ngủ, qua cửa kính sau bức rèm được kéo ra, tôi thấy chồng tôi đang cúi lom khom bên khóm hoa hồng. Tôi biết, một tẹo nữa, chàng sẽ bê vào cho tôi một bình hoa còn đẫm hơi sương. Rồi như mọi ngày, cuộc sống vợ chồng tôi lại tiếp tục vận hành một cách hoàn hảo về mọi thứ, từ công việc, tiền bạc, tinh thần cho đến cái khả năng... chiều chuộng mà chúng tôi luôn dành cho nhau.
Hoàn hảo đến nỗi khiến tôi lúng túng, nghĩ mãi mà chưa tìm ra một sáng kiến nào ra hồn cho khởi đầu một năm, ngoại trừ cái việc khá liều lĩnh là... thử lòng chung thủy của chồng tôi.
Ý nghĩ táo bạo đó khiến tôi thấy hứng thú và khéo léo chuẩn bị một kế hoạch, theo tôi là hoàn hảo, với sự trợ giúp hết sức nhiệt tình của một cô bạn. Tuy nhan sắc chưa mấy hoàn hảo, nhưng làn da và vóc dáng của cô ta thì thật sự hoàn hảo. Mà đối với giống đực, thì ngay cả lũ nhái nhớt, các ả cũng còn biết đem cái làn da trơn nhủi và cái vóc dáng ẻo lả của mình ra để chiêu dụ bạn tình.
Tôi thấy hứng thú và khéo léo chuẩn bị một kế hoạch, theo tôi là hoàn hảo, với sự trợ giúp hết sức nhiệt tình của một cô bạn...
Kế hoạch được chia ra nhiều giai đoạn. Mỗi giai đoạn cũng không nhất thiết phải tuân theo cái ba-rem định sẵn, mà phải biết linh hoạt, cả về thời gian lẫn hình thức và mức độ hoàn tất phần việc. Chẳng hạn như việc tán tỉnh và làm quen với chồng tôi, thay vì kéo dài 1 tuần thì cô bạn tôi lại tăng tốc và hoàn thành “hạng mục” này chỉ mất có 5 ngày.
Tiếp đến là việc hẹn hò. Để chuẩn bị cho giai đoạn mất còn này, tôi thấy mình như bị kéo căng. Lúc nào trong tôi cũng chập chờn cái nguy cơ rạn nứt, sứt mẻ ở đâu đó. Tuy vậy, cái máu cá cược và cái thói háo thắng lại mạnh hơn. Chúng đẩy tôi vào cuộc chơi, mà quả thực có lúc tôi muốn dừng lại.
Và vì không thể dừng lại, tôi đành bịa ra cái cớ là phải đi công tác xa, ít nhất là đủ thời gian để đẩy chồng tôi vào cuộc thử thách cuối cùng.
Để tiếp sức cho cuộc thử thách cuối cùng, trước khi xách va-li ra khỏi nhà, tôi âm thầm cài một cái camera chìm vào một chỗ có thể thu được, ghi được tất cả mọi âm thanh và cử động diễn ra trên chiếc giường lứa đôi mà tôi tạm thời rời xa nó.
Lẽ ra tôi phải đi đúng 1 tuần như đã ngoéo tay với cô bạn. Nhưng bước sang ngày thứ 5, tôi thấy mình cạn sức. Cái camera chìm cứ ám ảnh. Tôi sợ những hình ảnh mà nó có thể ghi lại. Sợ đến mức tôi không còn có thể chợp được mắt, và phải tức tốc quay về trên chuyến bay sớm nhất.
Bước vào cơ ngơi quen thuộc của mình, tôi thấy mọi thứ vẫn như mọi ngày: Hoa vẫn nở trong vườn, cá trong bồn vẫn bơi lội tung tăng, chim trong lồng vẫn ríu ran tiếng hót, mùi thức ăn, mùi gia vị vẫn thoảng ra từ nhà bếp... Mọi thứ xem ra vẫn hoàn hảo. Chỉ tiếc là vắng mặt chồng tôi.
Không có mặt trong nhà, nhưng chồng tôi lại có mặt trong màn ảnh của chiếc camera đặt nơi phòng ngủ. Suốt những ngày tôi đi vắng, lúc nào chàng cũng vò võ một mình. Lúc đọc sách, lúc xem album ngày cưới, lúc vươn người hít thở, lúc ôm chặt gối ôm, lúc ngáy rõ to, lúc gãi gãi chỗ cằm lún phún râu, lúc mơ nói mớ nghe ú ớ...
Mừng muốn phát khóc, tôi chỉ muốn gào lên: “Ôi, người chồng chung thủy của em!”.
Cái kế hoạch tưởng là hoàn hảo ấy, thật ra lại mắc quá nhiều sai lầm!
Nhưng tôi không khóc, cũng không gào. Tôi muốn cơn lũ cảm xúc sẽ đổ ập vào chàng đúng vào lúc chúng tôi mở tiệc đón mừng năm mới trước sự chứng kiến của người thân, bè bạn. Và buổi tiệc sẽ không hoàn hảo nếu người đàn ông chung thủy của tôi không có mặt sớm hơn một chút để cùng tôi chào đón khách mời...
Tôi nán chờ thêm 1 phút, rồi 2 phút... Vẫn chưa thấy bóng dáng chồng, tôi quyết định bấm điện thoại, gọi chàng. Số máy không liên lạc được. Mồ hôi tôi bắt đầu vã ra, dù máy lạnh trong nhà đang để nhiệt độ mùa xuân Sa Pa. Tôi lại gọi điện thoại của cô bạn. Số máy ở ngoài vùng phủ sóng. Tim tôi bắt đầu loạn nhịp.
Sau đó, tôi không rõ mình đã làm gì. Hình như tôi gọi cho bất kỳ số điện thoại nào mà tôi nghĩ là có thể liên lạc được với chồng. Gọi người thân, bạn bè, gọi bệnh viện, gọi cho cả cảnh sát... cho đến khi chồng tôi xuất hiện ở ngưỡng cửa cùng với cô bạn mà tôi giao thực hiện cái phép thử... thử chồng tôi.
Rồi khi thấy hai người nắm tay nhau bước vào nhà, tôi bàng hoàng nhận ra, cái kế hoạch tưởng là hoàn hảo ấy, thật ra lại mắc quá nhiều sai lầm! Tôi đã quá tin vào “đôi mắt” tinh tường của chiếc camera đặt nơi phòng ngủ, trong khi ngôi nhà rộng lớn của tôi có tới 6 phòng ngủ và còn có quá nhiều chỗ không dành cho việc ngủ. Đó là chưa kể đến các khách sạn với vô số căn phòng không chỉ để ngủ... Nhìn họ tay trong tay, tôi biết tôi đã trắng tay trong trong ván bài hiểm hóc.
Theo Tuổi Trẻ
Bài viết liên quan!