Truyện tình yêu - Đại Ca Àk, Mặc Kệ Tớ Lỡ Thích Cậu Mất Rồi
Lượt xem : |
Mấy hôm sau, trên đường đi học nó thấy 1 chuyện lạ mà vốn nghĩ chỉ có trong phim, bên ngoài 1 ngôi nhà cao tầng có tiếng loa kèn, nhạc đám ma, lạ là ở chỗ có 1 đám người đứng ở cổng mặc áo đen nhìn rất dữ tợn, những người đi ra đi vào cũng mặc toàn đồ đen. Khi đến lớp nó mới biết thì ra chủ nhân ngôi nhà bị người ta chém chết ngoài Hà Nội mới đưa về hôm qua, đó là ông trùm, 1 đại ca thật sự bảo kê ở huyện này chứ không phải là " đại ca” như hắn. Chắc đó cũng chính là lý do mà hôm nay hắn nghỉ học, haiz. Kể từ sau hôm đó hắn có vẻ bận hơn, học thêm cũng nghỉ nhiều hơn, nó nghe thằng Sơn nói là công việc của hội đang rất phức tạp, đang có 1 cuộc nội chiến tranh giành vị trí đại ca, hơn nữa các nhóm khác cũng đang lợi dụng tình hình để ngoi lên. Không biết nội tình như thế nào nhưng nó cũng cảm nhận được không khí nguy hiểm đang diễn ra, nó không ngờ bản thân mình cũng bị lôi vào cuộc. Sau khi tan học nó chờ bạn ở cổng trường,bỗng có 2 chiếc xe máy chất 4 dừng ngay trước mặt nó, trên xe là mấy đứa nhìn không giống như học sinh, tóc thì nhuộm đủ màu chói mắt.Bọn họ xuống xe 1 đứa có vẻ là thủ lĩnh hất hàm hỏi nó
_Mày là bạn gái thằng Nguyên Phong ?
_Tất nhiên, không phải bạn gái chẳng lẽ là bạn trai?
_Con nhỏ láo toét
Ngay lập tức nó bị ăn 1 cái tát như trời giáng, sau 1 phút choáng váng nó định thần lại, nó giương đôi mắt thách thức nhìn thẳng vào kẻ đã hành hung nó
_Lại còn dám trừng mắt nhìn ak, phải dạy cho mày tỉnh ra mới được
Cánh tay được giơ lên 1 lần nữa, nó đón lấy nắm chặt rồi thả xuống dùng hết sức lực đáp trả lại bằng 1 cái tát. Thấy nó có vẻ hung hăng cả bọn xúm vào, xô nó ngã về phía sau. Lần này thì chết thật rồi, nó tưởng tượng ra cảnh bị đánh cho bầm dập, khắp người là bông băng, đúng lúc đó có tiếng hét lên
_Nếu muốn chết thì cứ thử động vào cô ấy 1 lần nữa xem
Là Nguyên Phong, cuối cùng thì nó cũng thoát nạn. Bọn côn đồ quay đầu nhìn về phía hắn
_Định làm anh hùng cứu mỹ nhân ak? Hôm nay chỉ là cảnh cáo, nếu còn nhiều chuyện thì mày biết rồi đấy
Cả bọn lên xe rồi phóng ga bỏ đi, trong khi thằng Quân hỏi han này nọ thì hắn buông 1 câu lạnh lùng:
_Nếu muốn yên ổn từ này tránh xa 1 tôi 1 chút
_Bây giờ còn kịp không ?
Hắn nhìn nó đầy giận giữ
_Được rồi, tôi sẽ đưa đón bà đi học, như vậy sẽ không thằng nào dám ho he nữa
Từ hôm đó nó bắt đầu có vệ sĩ, ngày nào hắn cũng chở nó đi đi về về kể cả học thêm, dù đường có xa hay trời nắng mưa hắn cũng chẳng để nó đi 1 mình. Có lần nó hỏi hắn:
_Ông định thi vào trường gì?
_Thi đại học?
_Uk, chẳng lẽ ông định….
_Học cao có gì tốt ? Đi học chẳng phải để kiếm tiền hay sao? Người ta đi nước ngoài về chẳng phải cũng trở thành tỷ phú hay sao?
_Nhưng họ phải xa gia đình, xa người thân, sống tha hương nơi xứ người, liệu chỉ có tiền có hạnh phúc?
Hắn im lặng.
Cuộc sống trở lại nhịp bình thường vốn có nó đã rất vui, ai ngờ chưa được bao lâu, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, 1 buổi sáng đang học hắn nhận được điện thoại của ai đó rồi vội vã bỏ đi, trước đó vẫn không quên dặn là sẽ quay lại đón nó. Đến giờ tan học nó đứng đợi ở cổng trường, đã hơn 30 phút vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu, nó bắt đầu lo lắng. 1 lát sau từ chiếc xe ô tô 1 bóng người bị ném ra ngoài, chiếc áo trắng có logo của trường loang lổ những vệt màu đỏ, là hắn. Nó chạy lại đỡ hắn, thân hình to lớn đổ gục trên vai nó, nó lay hắn nhưng không có tiếng trả lời, bắt vội taxi nó lôi hắn đến bệnh viện. Đầu hắn tựa vào vai nó, khuôn mặt thanh tú chứa đầy những giọt mồ hôi, khóe miệng khô khốc đang rỉ máu, từ đôi bàn tay đang giữ chặt hắn nó cảm nhận được sự ướt át, nhớt nhớt, là máu đang chảy ra từng giọt, từng giọt trên tay nó, và cả trong tim nó nữa. Hắn thều thào cố nói với nó:
_Không sao
Những giọt nước mắt cứ thi nhau rơi, nó phải cố kìm nén tiếng nấc thành lời, nó cần phải mạnh mẽ, nhưng sao lại đau đến như thế này, nó cảm thấy đau như chính bản thân nó là người bị thương. Nó không thể chịu đựng được khi nhìn thấy kẻ vốn ngang tàn bỗng chốc trở nên yếu đuối, chẳng có lấy 1 chút sinh khí nào của sự sống như vậy. Trong lúc ngồi chờ tại phòng cấp cứu nó gọi điện cho mẹ của hắn, lúc này hắn cần phải có người thân bên cạnh. Bà đến rất nhanh, lo lắng vồn vã hỏi thăm tình hình và gục xuống khóc nức nở. Nó nhận ra 1 điều rất cơ bản: mẹ nào cũng thương con, dù cho thường ngày bà có bỏ lơ không quan tâm chăm sóc hắn thì mẹ vẫn là mẹ, con cái luôn là khúc ruột của cha mẹ, chỉ là trong cuộc sống đôi lúc họ chỉ nghĩ cho mình mà lãng quên con cái thì cho đến cuối cùng tận sâu trong trái tim vẫn ẩn chứa tình yêu thương vô bờ bến.
Thật may vì vết thương chỉ lướt qua, chấn thương phần mềm, những chỗ bị đánh chỉ cần nghỉ ngơi chăm sóc là sẽ ổn, nếu không thì thật đáng tiếc cho khuôn mặt đẹp trai của hắn, để ý 1 chút sẽ thấy hắn thừa hưởng nét đẹp của mẹ. Trong hơn 1 tuần ở viện nó thấy tình cảm 2 mẹ con hắn có tốt hơn, mẹ nó cũng rất quan tâm đến nó, như vậy là sau cơn mưa trời lại sáng. ^ ^. Nó nhận ra 1 điều khi trái tim con người được trải đầy tình yêu thương thì cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn, tình cảm gia đình luôn rất thiêng liêng và đáng trân trọng, nó có thể giúp con người vượt qua mọi trở ngại và cám dỗ trong cuộc sống, là chỗ dựa tinh thần vững chắc trên mỗi bước đường chúng ta đi.
Sau 1 tháng vào ngày nạp hồ sơ thi đại học nó đã sốc khi hắn nói sẽ nộp đơn thi vào đại học Vinh, hắn đã thay đổi suy nghĩ, hắn đã bắt đầu muốn học, muốn được bước chân vào giảng đường đại học, không gì diễn tả được mẹ hắn đã vui đến cỡ nào, bà rối rít cảm ơn nó nhừn thật ra nó nghĩ lý do khiến hắn thay đổi chính là đã có người khiến nó muốn ở lại, hắn đã cảm nhận được tình cảm ấm áp từ mái ấm gia đình. Mọi chuyện diễn ra tốt đẹp cho đến 1 tuần trước kỳ thi đại học, nó đang học bài thì có điện thoại
_Chị dâu ak, chị có liên lạc được với đại ca không? Từ chiều tới giờ em chưa liên lạc được với anh ấy
_Chị cũng không biết, lúc chiều nghe nói hắn đến quán X gần trường thôi
_Vậy chị chuẩn bị đi, em sẽ đến đón, rồi ta đi tìm
Nó đứng ngồi không yên, chẳng lẽ nào, hình ảnh kinh khủng lần trước lại hiện lên trong đầu nó, nếu như vậy nó biết phải làm sao ? Nó chạy như bay vào trong quán, chỉ 1 mình hắn ngồi quay lưng về phía cửa, nó tiến lại gần chầm chậm từng bước một, đặt tay lên lưng hắn khẽ gọi:
_Nguyên Phong
Hắn quay người nắm lấy tay nó đeo vào 1 chiếc lắc tay bằng bạc
_Từ giờ anh sẽ khóa chặt em lại , đồng ý ở bên cạnh anh nhé
_Nếu không đồng ý thì sao ?
_Hỏi vậy thôi chứ anh biết chắc chắn em sẽ nhận lời
_Ảo tưởng
_Vậy sao?
Hắn từ từ cúi xuống áp sát mặt nó, nó có thể cảm nhận hơi thở đang mỗi lúc 1 gần
_Được rồi, đồng ý, em đồng ý, tránh ra đi
Nó đẩy hắn về phía s