watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Truyện ngắn - Cùng anh đến đồng cải, em nhé!

Lượt xem :
n đối diện – nơi có An đang ngồi, mỉm cười vẻ như hiểu ra vấn đề.

“Bạn gái của cậu à? Cô ấy thích hoa cải ư?”

“À không! Đó là chị của em. Chị ấy muốn mua hoa cải để tặng người bạn đã mất.”

“Thế à? Anh vừa mới đi chụp ảnh ở đồng cải, thấy đẹp nên mới ngắt một ít đem về. Nếu chị em thích thì em cứ cầm về cho chị ấy. À, anh là nhiếp ảnh gia, anh tên Bình. Đây là danh thiếp của anh, nếu cần…” – Bình phải dừng lời giới thiệu khi nhìn thấy nét mặt thoáng sửng sốt của Quân. Cậu lắp bắp:

“Anh… anh nói anh tên gì ạ?”

“Bình, Hoàng Bảo Bình.”

“Trời ơi, lẽ nào…” – Quân ngồi thẫn thờ vài giây rồi đứng dậy cẩm bó hoa cải, không quên nói lời cảm ơn với Bình và cậu còn nói thêm một cậu khiến Bình khó hiểu vấn đề - “Em sẽ sớm liên lạc với anh, em cần anh giúp. Em đi nhé!”

O0o

“Hôm nay tớ đã đến nhà cậu, tớ bị vấp tới năm lần. Con đường từ cổng vào nhà cậu đã khác rồi, hai bác sắp thêm nhiều chậu kiểng để tạo thêm không khí của thiên nhiên cho gia đình. Chính vì thế mà tớ ôm cây mấy lần. Hì. Cậu thật ngốc! Nếu ngày đó cậu cứ lao thẳng xuống mương, mặc kệ mình bị rơi ra khỏi xe thì có lẽ… tại sao cậu lại đẩy mình xuống mương, còn cậu lại lao vào xe tải chứ? Cậu tàn nhẫn lắm, xấu xa lắm… Bình ạ. Tớ… tớ thật sự rất nhớ cậu! Còn 6 ngày nữa thôi, tớ sẽ về bên cậu. Đợi tớ nhé, cậu nhất định phải đợi tớ. Chưa đến ba năm mà, người ta nói chưa hết ba năm thì người chết không thể đầu thai… Tớ sẽ đến bên cậu…”

An dừng ghi âm, nó khóc nức nở, nó tự đưa tay lên rồi cắn thật mạnh vào cánh tay, máu chảy ra. Mỗi khi nhớ đến nỗi đau cũ, nó lại tự phạt mình bằng cách cắn vào tay, đôi bàn tay đã với theo những con đom đóm bay ra khỏi lọ thủy tinh, đôi bàn tay gián tiếp giết chết người mà nó yêu nhưng chưa kịp nói.

Quân đứng sau cánh cửa phòng của chị mình, cậu đưa tay lên kịp ngăn những giọt nước mắt đang chực trào ra. Quân lấy trong túi tấm danh thiếp cậu nhận được ban sáng. Trút một tiếng thở dài, cậu nhẹ nhàng bước về phòng mình.

Sẽ chẳng còn lâu đâu,

Người em yêu ạ!

Em sẽ đến bên anh

Vào một ngày đầy gió

Làm ngả nghiêng cả đồng cải vàng tươi.

“Anh Bình phải không ạ? Em là người lúc sáng gặp anh ở quán café Gỗ, em có việc muốn nhờ anh…” – Quân bấm số điện thoại trên danh thiếp, cậu sẽ làm điều mà cậu không chắc chắn sẽ làm được, nhưng vì người chị ngốc nghếch của mình, cậu sẽ thử.

“Là anh đây! Chào em. Em cứ nói việc em muốn anh giúp, anh sẽ làm nếu anh có thể.”

“Em muốn nói chuyện với anh trực tiếp, nhưng em sợ không kịp… Sáng nay anh có nhìn thấy chị gái của em rồi phải không anh?”

“Ừm, anh có thấy, nhưng…”

“Em muốn nhờ anh đưa chị ấy đến cánh đồng cải, nơi anh đã chụp ảnh và…”

“Tại sao lại phải làm như vậy?” – Bình ngắt lời sau vài giây im lặng của Quân. Anh không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng anh nghĩ đây không phải là trò đùa của một vị khách muốn anh chụp ảnh, cũng không phải câu chuyện phiếm giữa hai người con trai.

“Vì chị em! Anh có thể giúp em được không? Anh có thể làm bạn với chị em được không? Chị em bị mù sau một tai nạn, chị ấy sống mà cứ cảm thấy có lỗi với người đã chết. Anh giúp em được không? Dù chỉ một lần…”

“…”

Bình im lặng trong một khoảng thời gian, anh đang suy nghĩ về những gì Quân đã nói. Anh sâu chuỗi sự việc lại với nhau và anh lờ mờ ghép được những mảnh ghép mờ ảo về cuộc sống của người con gái mà anh chưa từng quen. Bình thở dài khe khẽ rồi trả lời.

“Được! Anh đồng ý, em hãy cho anh địa chỉ, ngày mai anh sẽ đến sớm để đưa chị em đi!”

“Vâng! Em cảm ơn anh rất nhiều.”

Quân tắt điện thoại sau khi đã đọc địa chỉ nhà cho Bình, cậu thả mình xuống giường. Cậu vẫn còn hoang mang không biết mình làm như vậy đúng hay sai. Người con trai đó… có thể là người tốt, cũng có thể là người xấu, không có gì đảm bảo rằng chị gái của cậu sẽ chắc chắn an toàn. Nhưng… cậu phải mạo hiểm, vì cậu không muốn cứ phải chứng kiến cảnh chị cậu tự trách mình vào mỗi đêm, không muốn sự cô đơn dần nuốt chửng người chị ngốc nghếch của mình. Cậu phải làm.


Cùng anh đến đồng cải em nhé

5 ngày.

5h sáng. Quân dậy thật sớm, cậu khẽ mở cửa phòng của An, nhẹ nhàng lấy túi xách của chị mình, để vào trong đó những thứ cần thiết rồi đến bên giường khẽ lay chị dậy.

“Gì thế Quân? Sáng rồi ư? Chuông báo thức của chị đã kêu đâu?”

“Em tắt rồi, chị dậy đi, hôm nay em nhờ một người đưa chị đến nơi mà chị rất thích!”

“Sao cơ?” – An từ từ ngồi dậy, nó quơ tay tìm con gấu bông của mình.

“Chị cứ đi cùng bạn của em nhé! Đừng ngồi ở nhà suốt ngày như vậy. Chị biết mà, còn 5 ngày nữa thôi!”

Chợt nhớ ra điều gì đó, An cúi mặt xuống, để những giọt nước mắt buổi sáng sớm tự do làm ướt tấm chăn bông màu trắng.

“Chị cũng đừng tự làm đau mình nữa. Chị đừng có ngốc mãi như vậy! Cái chết của anh Bình không phải do chị gây ra, ai cũng biết điều đó. Tại sao chỉ có chị là không chịu hiểu? Cứ tự làm mình tổn thương!”

“Chị xin em… em đừng nói nữa!”

“Thôi được rồi! Em sẽ không nói nữa, chị dậy rửa mặt đi, em chuẩn bị đồ cho chị rồi, xong thì mặc đồ vào, khi nào bạn em đến thì chị sẽ đi cùng anh ấy?”

“Nhưng… bạn em là ai?”

“Rồi chị sẽ biết thôi. Em về phòng đây, chị làm nhanh nhé.”

Quân cố nói thật lạnh lùng để thay đổi cái không khí ướt át trong phòng của An. Cậu bước nhanh ra khỏi phòng của chị mình, nước mắt cũng đã chực trào ra. Từ ngày chị cậu không còn nhìn thấy gì, cậu đã không còn bị ai gọi là “đồ ẻo lả”. Vì trước đây, với cá tính quá mạnh mẽ của An, Quân trở thành một cậu em bé nhỏ, luôn được bảo vệ. Cậu hay khóc và chỉ chờ An đến nếu gặp chuyện không hay. Nhưng giờ đây, tấm thân bé nhỏ của chị cậu thật mỏng manh, yếu ớt và dễ vỡ. Cậu dặn lòng phải thôi yếu đuối, thôi dựa dẫm vào người chị đã không còn như trước. Cậu học cách giấu nước mắt và nỗi sợ hãi vào trong, chỉ có như vậy cậu mới bảo vệ được mình và người chị bé nhỏ của cậu.

O0o

An đội chiếc mũ len màu trắng lên đầu, quấn khăn len màu ngọc bích vào cổ thật cẩn thận rồi bước thật chậm về phía cửa phòng.

“Chị xong rồi à?” – Quân làm An giật mình khi đứng trước của phòng từ lúc nào. – “Bạn em đến rồi, chị đi cùng anh ấy nhé. Anh ấy là nhiếp ảnh gia, hãy chơi thật vui vẻ nhé chị!”

An không nói gì, khẽ gật đầu rồi theo Quân ra cổng. Nó không nghe rõ được câu chuyện giữa Quân và người lạ, nhưng khi Quân đỡ nó lên ngồi phía sau xe của người lạ, nó có cảm giác rất lạ. Như kiểu cảm giác đứng giữa cánh đồng cải, được hít hà thật sâu cái hương thơm không đậm, không sâu sắc nhưng ngọt ngào.

“Anh chị đi cẩn thận nhé!”

“Em yên tâm! Anh sẽ…”

Quân đưa tay lên môi ra dấu hiệu bí mật với Bình. Cậu chỉ cười nhẹ rồi ra hiệu cho Bình có thể đi được rồi. Bình hiểu ý nên không nói gì nữa, anh nói khẽ đủ để hai người – anh và An nghe thấy:

“Đi nhé Bông Cải.”

Rồi họ đi. Quân không hiểu tại sao cậu có cảm giác an toàn đối với con người này. Không phải vì anh ta có tên giống tên người bạn thân của chị cậu mà vì cách anh ta chân thành chấp nhận lời thỉnh cầu của cậu. Anh ta không phải là ng
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
5/650
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT