Truyện hay - Cơn nắng mơ màng
Lượt xem : |
chơi cùng tớ không ? - Cậu ấy lên tiếng phá tan cái bầu không khí im lặng đáng sợ vừa rồi.
- Tớ....- Nó ngập ngừng....
- Sợ tớ bắt bóc rồi bán nội tạng à ? Yên tâm đi, tớ cũng sợ đi tù lắm.
Cũng chẳng có nơi nào để đi, thôi thì ló mó có hơn không, nó chẳng do dự nhiều nữa, gật đầu cái rụp.
Đi được một lúc, chân nó mềm nhũn, và *ọt ọt* cái bung nó biểu tình liên hồi, gò má nóng bừng lên vì xấu hổ. Hình như sợ bị nó mắng, cậu ấy không dám cười phá lên nữa, nhìn bộ mặt nhịn cười của cậu ấy trông đến khổ. Dắt nó vào một quán Phở ven đường, chẳng chờ cậu ấy hỏi, nó gọi luôn :
- Bác ơi, cho cháu hai bát phở bò, một không hành ạ !- Từ bé nó đã không chịu được cái mùi nồng của hành sống.
Hít hà, thơm quá, nó ăn như con chết đói. Mà chết đói thật còn gì, mấy ngày nay toàn uống nước cầm hơi, chứ có ăn được gì đâu. Thơm ngon đến giọt cuối cùng, nó ngẩng mặt lên, bắt gặp ngay ánh mắt của cậu ấy. Tim nó lỡ một nhịp, chắc chắn luôn. Nó đảo mắt ra chỗ khác rồi lớn giọng :
- Ăn không ăn đi, nhìn tớ làm gì ? Người ta xong một bát rồi mà vẫn còn nguyên, con trai gì ăn như mèo - Nó cười toe toét.
Ăn xong, tụi nó tiếp tục lên một chuyến xe buýt đường dài, đi khoảng một giờ đồng hồ. Cậu ấy giục :
- Mình xuống xe rồi đi bộ một lúc nữa là tới, đảm bảo cậu sẽ thích nơi đó.
Nó lóc cóc đi theo. Nắng sau cơn mưa đã bớt chói , nó thấy tâm trạng mình thoải mái hơn chút.
- Tớ mỏi chân lắm rồi, cậu định dẫn tớ đi đâu vậy?
- Đồ lười biếng, đi có tí mà kêu kinh.
- Xì, lười kệ tớ - Nó cố cãi ngang.
...
- Nhắm mắt lại, đưa tay đây tớ dẫn đi - Vừa nói, cậu ấy vừa kèm theo cái nháy mắt tinh nghịch.
Ngượng ngùng đưa tay cho cậu ấy nắm, cảm giác thật an toàn và những bước chân sau đó nó hoàn toàn thấy vững vàng . Trước giờ, ngoài bố nó ra thì chưa một người đàn ông nào nắm tay nó, cậu ấy là người đầu tiên. Tim nó lại lỡ một nhịp.
- Mở mắt ra đi- Giọng cậu ấy thì thầm bên tai nó.
-"Oaaaaaaaaa..." - Nó thốt lên.
Biển đẹp, đẹp đến nỗi làm nó ngơ ngẩn. Bờ cát dài miên man, từng đợt sóng nối tiếp nhau xô vào bờ không biết ngừng nghỉ, mặt biển bao la trải đến tận đường chân trời. Tiếng sóng biển rì rào như bài ca bất tận ca ngợi sự xinh đẹp, giàu có của thế giới đại dương. Bất giác,nó nghĩ đã bao lâu rồi, chỉ vì mải vùi đầu vào học hành mà không đến với biển, mặc dù biển cách nhà nó không xa.
Tháo vội đôi giầy, nó chạy nhanh về phía biển. Nước biển mát lạnh xuyên qua từng ngón chân nó, cảm giác sảng khoái vô cùng. Hít thở một hơi thật sâu, động lại cánh mũi nó là mùi biển.. nồng nhưng dễ chịu.
Tụi nó nô đùa trên bãi biển, cùng hòa mình vào lũ trẻ đang chơi đá bóng nước, cùng nhau lượm vỏ ốc biển, rồi cùng nhau chơi trò xây lâu đài cát...
- Cậu xây cái gì đấy ?
- Lâu đài cát chứ còn gì?
- Cái này là lâu đài cát á? Oimeoi, tớ nhìn giống cái lều cát hơn, con gái gì mà vụng quá.
- Ừ, tớ xây cái lều cát đấy, mà cậu sinh giờ ốc hả, hơi tí vặn vẹo - Nó vênh mặt lên cãi lại.
- Thế cậu sinh giờ cua à, cãi ngang không chịu được - Vừa nói, tay cậu ấy vừa xoa xoa cái "lâu đài cát" của nó, rồi co chân lên chạy.
- Aaaa....cậu chết chắc rồi, dám phá của tớ à, vụ này tớ liều sống với cậu, đứng lại ngay... - Nó hét lớn.
- Đố đuổi được tớ đấy, ha ha....
Tiếng cười đùa của tụi nó giòn tan cả một góc trời, mái tóc rối tung vì gió biển.
Chạy nhảy mệt nhoài, mặt đứa nào cũng lấm lem mồ hôi, quần áo thì ướt hết do nghịch dại té nước lên nhau. Tụi nó ngồi xuống bãi cát thở hổn hển, khoe nhau chiến tích vừa lượm được. Cậu ấy tỉ mẩn xâu những cái vỏ ốc nhiều màu sắc vào một sợi dây, kết thành chiếc vòng tay lạ mắt.
- Thế nào, cậu thích nó không ? - Giơ chiếc vòng tay ra trước mắt nó, cậu ấy hỏi.
Tròn xoe mắt nhìn, nó lại gật đầu cái rụp.
- Đầu cậu cài đặt chế độ gật à ? - Cậu ấy cười thích thú - Đùa thôi, tặng cậu này!
Cậu ấy nhẹ nhàng đeo chiếc vòng vào tay nó. Trong khoảnh khắc ấy, tim nó lại lỡ nhịp, tai nó ù đi, nhưng vẫn nghe rõ cậu ấy thì thầm :" cậu mà tháo chiếc vòng này ra, tớ cho cậu biết tay ".
...
- À, mà tớ quên mất, cậu tên gì vậy? Tớ tên Linh, Phong Linh. - Vẫn là cậu ấy lên tiếng trước.
Nó ngạc nhiên, mắt chữ O miệng chữ A :
- Tớ cũng tên Linh này, cơ mà là Nhật Linh cơ - Xem ra mình cũng có duyên với nhau nhỉ.
- Phong Linh - nghĩa là chuông gió, mẹ tớ bảo : con người cũng như những chiếc chuông còn cuộc sống là ngọn gió, gió làm chuông reo và chuông làm cho lời hát của gió trở nên tha thiết và trong trẻo hơn. Nhật Linh - là mặt trời lung linh, đúng không?
Nó gật đầu, nó nghĩ đến mẹ. Nhớ hồi nhỏ khi nó ngây thơ hỏi về cái tên, mẹ xoa đầu bảo rằng :" Nhật Linh ý là mong con sẽ luôn xinh đẹp lung linh và toả sáng như mặt trời, con gái ngốc ạ". Chắc giờ này mẹ lo cho nó lắm đây, lại tất tưởi chạy hết nhà này đến nhà khác tìm nó cho mà xem. Giọt nước mắt nóng hổi, mặn chát lăn dài trên gò má, nó thương bố mẹ lắm.
- Vai tớ này, cho cậu mượn đấy, nhưng hứa là khóc xong nói cho tớ biết cậu gặp chuyện gì nhé!
Nó có cái tính ăn vạ cực xấu luôn, cứ để khóc thì không sao đâu, nhưng hễ hỏi gì lúc đang khóc là y như rằng nó càng khóc to và dai dẳng hơn. Vừa khóc nó vừa mếu máo kể những ấm ức, áp lực mà nó phải chịu đựng trong thời gian qua. Áp lực học hành, áp lực gia đình, bao công sức cố gắng của nó được trả lại bằng con số không tròn trĩnh, rồi cả việc nó bị bố tát... Nó rất ít khi kể cho người khác nghe về con người mình, nhưng với cậu ấy chẳng hiểu sao nó có cảm giác tin cậy đến lạ, nó kể hết.
Mặt trời tắt nắng, hoàng hôn buông xuống. Những tia nắng vàng hoe, như còn lưu luyến, bịn rịn, đổ dài trên bờ cát, tràn xuống cả mặt biển xanh biếc.
- Khăn giấy này, lau nước mắt đi, khóc nhè mắt mũi tèm lem hết rồi, xấu gái quá!!! - Cậu ấy đưa gói khăn giấy cho nó - Khóc chán chưa hả, chán rồi thì nghe tớ hỏi đây.
- Ừ, cậu nói đi - Nó sụt sịt.
- Thế giờ cậu còn muốn chết nữa không?
- Tớ... không muốn chết nữa, nhưng hiện giờ tớ thấy bế tắc vô cùng, không biết mình muốn và nên làm gì. Cuộc sống của tớ hoàn toàn là một màu xám đục.
- Cậu nhìn những đứa trẻ kia đi. - Nó dõi mắt theo hướng cậu ấy chỉ - Chúng là những đứa trẻ có hoàn cảnh đặc biệt, ngay từ nhỏ đã phải mưu sinh kiếm sống, cái nắng gió của vùng biển làm da chúng đen sạm đi, mái tóc thì xoăn tít lại. Nhưng mặc cho cuộc sống vất vả đến đâu, nụ cười vẫn luôn rạng ngời trên gương mặt chúng. Vẫn biết là cuộc sống đa màu sắc, nhưng nếu ta nhìn qua lăng kính màu gì, nó sẽ là màu đó, thế nên dại gì mà ủ dột nhìn đời qua lăng kính màu xám đục đúng không ?
- Tớ không đủ mạnh mẽ để làm được như chúng đâu, hoàn toàn bất lực !!! Thấy bản thân vô dụng kinh khủng, chẳng còn động lực để khiến tớ tin tưởng rằng mình có thể bất kì một việc gì khác nữa.
- Tớ nhớ mình đã đọc được ở đâu đó rằng: " Đời người cũng như những con thuyền lênh đênh trên biển cả và để đến được bến bình yên,con thuyền phải trải qua rất nhiều sóng to, gió lớn". Đây mới chỉ là một cơn sóng lớn trong cuộc đời, cậu phải mạnh mẽ lướt qua nó chứ, phải có niềm tin vào bản thân.
- Bây giờ tớ chẳng đủ can đảm để làm lại từ đầu, bởi tớ sợ, sợ cái cảm giác thất bại lại bủa vây quanh mình. Tớ mệt mỏi lắm rồi - Mắt nó rưng rưng.
- Mệt m
- Tớ....- Nó ngập ngừng....
- Sợ tớ bắt bóc rồi bán nội tạng à ? Yên tâm đi, tớ cũng sợ đi tù lắm.
Cũng chẳng có nơi nào để đi, thôi thì ló mó có hơn không, nó chẳng do dự nhiều nữa, gật đầu cái rụp.
Đi được một lúc, chân nó mềm nhũn, và *ọt ọt* cái bung nó biểu tình liên hồi, gò má nóng bừng lên vì xấu hổ. Hình như sợ bị nó mắng, cậu ấy không dám cười phá lên nữa, nhìn bộ mặt nhịn cười của cậu ấy trông đến khổ. Dắt nó vào một quán Phở ven đường, chẳng chờ cậu ấy hỏi, nó gọi luôn :
- Bác ơi, cho cháu hai bát phở bò, một không hành ạ !- Từ bé nó đã không chịu được cái mùi nồng của hành sống.
Hít hà, thơm quá, nó ăn như con chết đói. Mà chết đói thật còn gì, mấy ngày nay toàn uống nước cầm hơi, chứ có ăn được gì đâu. Thơm ngon đến giọt cuối cùng, nó ngẩng mặt lên, bắt gặp ngay ánh mắt của cậu ấy. Tim nó lỡ một nhịp, chắc chắn luôn. Nó đảo mắt ra chỗ khác rồi lớn giọng :
- Ăn không ăn đi, nhìn tớ làm gì ? Người ta xong một bát rồi mà vẫn còn nguyên, con trai gì ăn như mèo - Nó cười toe toét.
Ăn xong, tụi nó tiếp tục lên một chuyến xe buýt đường dài, đi khoảng một giờ đồng hồ. Cậu ấy giục :
- Mình xuống xe rồi đi bộ một lúc nữa là tới, đảm bảo cậu sẽ thích nơi đó.
Nó lóc cóc đi theo. Nắng sau cơn mưa đã bớt chói , nó thấy tâm trạng mình thoải mái hơn chút.
- Tớ mỏi chân lắm rồi, cậu định dẫn tớ đi đâu vậy?
- Đồ lười biếng, đi có tí mà kêu kinh.
- Xì, lười kệ tớ - Nó cố cãi ngang.
...
- Nhắm mắt lại, đưa tay đây tớ dẫn đi - Vừa nói, cậu ấy vừa kèm theo cái nháy mắt tinh nghịch.
Ngượng ngùng đưa tay cho cậu ấy nắm, cảm giác thật an toàn và những bước chân sau đó nó hoàn toàn thấy vững vàng . Trước giờ, ngoài bố nó ra thì chưa một người đàn ông nào nắm tay nó, cậu ấy là người đầu tiên. Tim nó lại lỡ một nhịp.
- Mở mắt ra đi- Giọng cậu ấy thì thầm bên tai nó.
-"Oaaaaaaaaa..." - Nó thốt lên.
Biển đẹp, đẹp đến nỗi làm nó ngơ ngẩn. Bờ cát dài miên man, từng đợt sóng nối tiếp nhau xô vào bờ không biết ngừng nghỉ, mặt biển bao la trải đến tận đường chân trời. Tiếng sóng biển rì rào như bài ca bất tận ca ngợi sự xinh đẹp, giàu có của thế giới đại dương. Bất giác,nó nghĩ đã bao lâu rồi, chỉ vì mải vùi đầu vào học hành mà không đến với biển, mặc dù biển cách nhà nó không xa.
Tháo vội đôi giầy, nó chạy nhanh về phía biển. Nước biển mát lạnh xuyên qua từng ngón chân nó, cảm giác sảng khoái vô cùng. Hít thở một hơi thật sâu, động lại cánh mũi nó là mùi biển.. nồng nhưng dễ chịu.
Tụi nó nô đùa trên bãi biển, cùng hòa mình vào lũ trẻ đang chơi đá bóng nước, cùng nhau lượm vỏ ốc biển, rồi cùng nhau chơi trò xây lâu đài cát...
- Cậu xây cái gì đấy ?
- Lâu đài cát chứ còn gì?
- Cái này là lâu đài cát á? Oimeoi, tớ nhìn giống cái lều cát hơn, con gái gì mà vụng quá.
- Ừ, tớ xây cái lều cát đấy, mà cậu sinh giờ ốc hả, hơi tí vặn vẹo - Nó vênh mặt lên cãi lại.
- Thế cậu sinh giờ cua à, cãi ngang không chịu được - Vừa nói, tay cậu ấy vừa xoa xoa cái "lâu đài cát" của nó, rồi co chân lên chạy.
- Aaaa....cậu chết chắc rồi, dám phá của tớ à, vụ này tớ liều sống với cậu, đứng lại ngay... - Nó hét lớn.
- Đố đuổi được tớ đấy, ha ha....
Tiếng cười đùa của tụi nó giòn tan cả một góc trời, mái tóc rối tung vì gió biển.
Chạy nhảy mệt nhoài, mặt đứa nào cũng lấm lem mồ hôi, quần áo thì ướt hết do nghịch dại té nước lên nhau. Tụi nó ngồi xuống bãi cát thở hổn hển, khoe nhau chiến tích vừa lượm được. Cậu ấy tỉ mẩn xâu những cái vỏ ốc nhiều màu sắc vào một sợi dây, kết thành chiếc vòng tay lạ mắt.
- Thế nào, cậu thích nó không ? - Giơ chiếc vòng tay ra trước mắt nó, cậu ấy hỏi.
Tròn xoe mắt nhìn, nó lại gật đầu cái rụp.
- Đầu cậu cài đặt chế độ gật à ? - Cậu ấy cười thích thú - Đùa thôi, tặng cậu này!
Cậu ấy nhẹ nhàng đeo chiếc vòng vào tay nó. Trong khoảnh khắc ấy, tim nó lại lỡ nhịp, tai nó ù đi, nhưng vẫn nghe rõ cậu ấy thì thầm :" cậu mà tháo chiếc vòng này ra, tớ cho cậu biết tay ".
...
- À, mà tớ quên mất, cậu tên gì vậy? Tớ tên Linh, Phong Linh. - Vẫn là cậu ấy lên tiếng trước.
Nó ngạc nhiên, mắt chữ O miệng chữ A :
- Tớ cũng tên Linh này, cơ mà là Nhật Linh cơ - Xem ra mình cũng có duyên với nhau nhỉ.
- Phong Linh - nghĩa là chuông gió, mẹ tớ bảo : con người cũng như những chiếc chuông còn cuộc sống là ngọn gió, gió làm chuông reo và chuông làm cho lời hát của gió trở nên tha thiết và trong trẻo hơn. Nhật Linh - là mặt trời lung linh, đúng không?
Nó gật đầu, nó nghĩ đến mẹ. Nhớ hồi nhỏ khi nó ngây thơ hỏi về cái tên, mẹ xoa đầu bảo rằng :" Nhật Linh ý là mong con sẽ luôn xinh đẹp lung linh và toả sáng như mặt trời, con gái ngốc ạ". Chắc giờ này mẹ lo cho nó lắm đây, lại tất tưởi chạy hết nhà này đến nhà khác tìm nó cho mà xem. Giọt nước mắt nóng hổi, mặn chát lăn dài trên gò má, nó thương bố mẹ lắm.
- Vai tớ này, cho cậu mượn đấy, nhưng hứa là khóc xong nói cho tớ biết cậu gặp chuyện gì nhé!
Nó có cái tính ăn vạ cực xấu luôn, cứ để khóc thì không sao đâu, nhưng hễ hỏi gì lúc đang khóc là y như rằng nó càng khóc to và dai dẳng hơn. Vừa khóc nó vừa mếu máo kể những ấm ức, áp lực mà nó phải chịu đựng trong thời gian qua. Áp lực học hành, áp lực gia đình, bao công sức cố gắng của nó được trả lại bằng con số không tròn trĩnh, rồi cả việc nó bị bố tát... Nó rất ít khi kể cho người khác nghe về con người mình, nhưng với cậu ấy chẳng hiểu sao nó có cảm giác tin cậy đến lạ, nó kể hết.
Mặt trời tắt nắng, hoàng hôn buông xuống. Những tia nắng vàng hoe, như còn lưu luyến, bịn rịn, đổ dài trên bờ cát, tràn xuống cả mặt biển xanh biếc.
- Khăn giấy này, lau nước mắt đi, khóc nhè mắt mũi tèm lem hết rồi, xấu gái quá!!! - Cậu ấy đưa gói khăn giấy cho nó - Khóc chán chưa hả, chán rồi thì nghe tớ hỏi đây.
- Ừ, cậu nói đi - Nó sụt sịt.
- Thế giờ cậu còn muốn chết nữa không?
- Tớ... không muốn chết nữa, nhưng hiện giờ tớ thấy bế tắc vô cùng, không biết mình muốn và nên làm gì. Cuộc sống của tớ hoàn toàn là một màu xám đục.
- Cậu nhìn những đứa trẻ kia đi. - Nó dõi mắt theo hướng cậu ấy chỉ - Chúng là những đứa trẻ có hoàn cảnh đặc biệt, ngay từ nhỏ đã phải mưu sinh kiếm sống, cái nắng gió của vùng biển làm da chúng đen sạm đi, mái tóc thì xoăn tít lại. Nhưng mặc cho cuộc sống vất vả đến đâu, nụ cười vẫn luôn rạng ngời trên gương mặt chúng. Vẫn biết là cuộc sống đa màu sắc, nhưng nếu ta nhìn qua lăng kính màu gì, nó sẽ là màu đó, thế nên dại gì mà ủ dột nhìn đời qua lăng kính màu xám đục đúng không ?
- Tớ không đủ mạnh mẽ để làm được như chúng đâu, hoàn toàn bất lực !!! Thấy bản thân vô dụng kinh khủng, chẳng còn động lực để khiến tớ tin tưởng rằng mình có thể bất kì một việc gì khác nữa.
- Tớ nhớ mình đã đọc được ở đâu đó rằng: " Đời người cũng như những con thuyền lênh đênh trên biển cả và để đến được bến bình yên,con thuyền phải trải qua rất nhiều sóng to, gió lớn". Đây mới chỉ là một cơn sóng lớn trong cuộc đời, cậu phải mạnh mẽ lướt qua nó chứ, phải có niềm tin vào bản thân.
- Bây giờ tớ chẳng đủ can đảm để làm lại từ đầu, bởi tớ sợ, sợ cái cảm giác thất bại lại bủa vây quanh mình. Tớ mệt mỏi lắm rồi - Mắt nó rưng rưng.
- Mệt m
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1232/1613
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1232/1613
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt