Tiểu thuyết - Cớ Sao Mãi Yêu Em - full
Lượt xem : |
u cho rằng là do cô chủ động dụ dỗ Thẩm Vỹ. Một nữ sinh diện mạotầm thường, chẳng ai biết đến thì làm sao xứng với lớp phó kiêm học sinh xuất sắcThẩm Vỹ chứ?
Cảbuổi chiều, Diệp Phiên Nhiên nằm trên bàn giả vờ ngủ.
Mườisáu mười bảy tuổi là lứa tuổi với lòng tự trọng căng tràn chưa từng có, tâm tưthiếu nữ càng nhạy cảm và yếu đuối. Cô sợ hãi khi trò chuyện cùng người khác,càng sợ hơn nữa chính là ánh mắt hàm ý sâu xa của mọi người xung quanh.
Rốtcuộc có thể về nhà rồi, Diệp Phiên Nhiên vội thu dọn đồ, cô đeo ba lô bước rangoài thì liền bị Thẩm Vỹ gọi lại. Cậu bước đến gần, nói giọng tự nhiên thoảimái: “Cùng về nhé?”
DiệpPhiên Nhiên cắn chặt môi, nhìn cậu chằm chằm. Cặp mắt của cậu sao mà trông tựnhiên, vô tội, hệt như chẳng hề xảy ra chuyện gì thế?
Bứcthư đó, có thật là do cậu viết không? Diệp Phiên Nhiên rất muốn biết nhưng lạikhông dám hỏi. Cô cúi đầu, đáp: “Thôi, hôm nay mình có việc.” Nói rồi, cô quayngười bỏ chạy với tốc độ nhanh nhất.
ThẩmVỹ đứng chết trân tại chỗ, cậu có phần hoang mang, thấp thoáng đâu đó là nỗi thấtvọng.
Mộtsố người con gái cực kỳ thích thể hiện, từng phút từng giây muốn mình trở thànhtiêu điểm của người khác. Còn Diệp Phiên Nhiên lại quen với việc che giấu bảnthân, cô chán ghét cảm giác bị người khác nhòm ngó chế giễu.
Lẽdĩ nhiên, cô bắt đầu dần xa lánh Thẩm Vỹ, những lúc trên lớp, cô không nhìn cậucũng chẳng trò chuyện cùng cậu. Mười phút nghỉ giữa giờ, cô không lặng lẽ ngồitại chỗ đọc sách thì âm thầm đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Tan học không còn đợicậu về chung nữa. Hành động cố ý né tránh của Diệp Phiên Nhiên tuy đau lòngnhưng Thẩm Vỹ chẳng còn cách nào khác.
Hômđó, đến lượt Diệp Phiên Nhiên trực nhật. Tan học phòng học chỉ còn lại mình côcùng Cố Nhân - người phụ thiết kế trang trí bảng đen.
CốNhân là ủy viên ban tuyên truyền của lớp, tính cách thẳng thắn, gặp chuyện bấtbình đều lên tiếng giành lại công bằng. Cô lau xong bảng, phủi phủi lớp phấnbám trên tay, bước đến trước mặt Diệp Phiên Nhiên đang cúi đầu quét lớp, nói:“Cậu có biết những dòng chữ trên bảng là do ai viết không?”
DiệpPhiên Nhiên hơi ngạc nhiên, bởi lẽ Cố Nhân từ trước đến nay chưa bao giờ tròchuyện với cô. Cô há hốc miệng, ngơ ngác lắc đầu.
“Chocậu biết, đó là Dương Tịch.” Dương Tịch… Sao có thể chứ? Bỗng chốc, đầu óc DiệpPhiên Nhiên trống rỗng.
Cớ Sao Mãi Yêu Em _ Chương 05 - 06
Chương5
DiệpPhiên Nhiên không thiện cảm nhưng cũng chẳng ác cảm với Dương Tịch. Cô khôngtrò chuyện với cậu bởi vì thực sự chẳng có gí đáng nói.
DươngTịch dáng người cao ráo đẹp trai, lại mang chút dáng vẻ thanh cao. Cậu chính làđề tài bàn tán nhiều nhất của đám nữ sinh. Diệp Phiên Nhiên tự nhận mình là người“làm nền”, vì vậy cách xử sự với những nhân vật trung tâm làm mưa làm gió chínhlà tránh càng xa càng tốt.
Côvốn nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ có dịp kết bạn cùng cậu nam sinh này. Sau kỳ kiểmtra giữa kỳ, thầy Cao xếp cô ngồi hàng ghế phía trước Dương Tịch. Đây là cơ hộikhiến đám nữ sinh đố kỵ ngưỡng mộ thì đối với Diệp Phiên Nhiên lại là sự sỉ nhụcvà trừng phạt. Nếu như cô không học hành tụt dốc thì chẳng phải ngồi ở hàng ghếthứ hai từ dưới đếm lên.
Vớitâm lý chán chường ủ rũ ấp ủ trong lòng, cô làm sao có thể ung dung thoải máitiếp xúc cùng Dương Tịch – một nam sinh xuất sắc chứ? Thậm chí cô còn lờ mờ cảmthấy Dương Tịch vốn coi thường mình. Lẽ dĩ nhiên ý nghĩ này không phải xuấtphát từ thái độ lạnh nhạt của Dương Tịch đối với cô, mà chính là do cảm giác tựti chôn sâu tận đáy lòng của cô mà ra.
Đểý, cô nhận thấy Dương Tịch chẳng khác gì những nam sinh khác. Vào giờ học, cậucũng hay tán dóc, giở trò chòng ghẹo. Sau giờ học, cậu lại cùng nhóm Trần Thầnnói cười đùa giỡn. Diệp Phiên Nhiên thừa nhận rằng cậu rất đẹp trai, khi cười đểlộ hàm răng trắng muốt, đôi mắt sáng rực, thế nhưng những khi cậu không cười,ánh mắt lại lóe lên ánh nhìn sắc nhọn.
Hoàncảnh gia đình Dương Tịch khá giả, bố mẹ đều là cán bộ công nhân viên chức. Ôngnội cậu nguyên quán tại tỉnh Sơn Đông, hai mươi tuổi đã tham gia cách mạng, saunày là bí thư tỉnh ủy đầu tiên của thành phố D dưới sự chỉ huy của đại quân giảiphóng miền Nam. Ông ngoại cậu là người Bảo Bình - Hà Bắc, cán bộ hưu trí quân đội,cấp bậc thiếu tướng. Dương Tịch lớn lên trong khuôn viên quân đội tỉnh ủy trựcthuộc trung ương, ngay từ lúc nhỏ, cung cách cao quý đã hình thành trong conngười cậu. Tuy cậu sinh ra tại miền Nam nhưng lại là người gốc Bắc, vóc dángcao ráo hơn người, tính tình phóng khoáng, tiếng phổ thông cũng nói chuẩn hơn mọingười, giọng nói rõ ràng mạch lạc với chất giọng miền Bắc đặc sắc.
Thựcra, Diệp Phiên Nhiên rất thích nghe Dương Tịch trò chuyện, nhất là những lúc cậuvà Trần Thần kẻ tung người hứng ở hàng ghế sau, hay những lúc họ đấu võ mồmcùng nhau thường khiến cô chẳng thể nén được cơn buồn cười.
DiệpPhiên Nhiên không giỏi môn toán, lẽ dĩ nhiên là vì cô học lệch, khả năng tư duylogic không phát triển, việc này có mối liên quan nhất định đến giáo viên dạymôn toán. Thầy Lý có tật nói lắp, mỗi khi thầy căng thẳng thì liền lắp ba lắp bắp.Vả lại thầy không phải là người bản xứ, giọng thầy phát âm tiếng địa phương rấtnặng, ngôn từ tối nghĩa khó hiểu. Thường khi tiết học kết thúc, Diệp PhiênNhiên chẳng hiểu mô tê gì, nghe bài giảng của thầy thực sự vất vả vô cùng.
Buổisáng tiết đầu tiên là môn toán, thầy Lý nói từ “chim”, Diệp Phiên Nhiên lắngnghe mơ màng muốn ngủ gục. Cô miễn cưỡng lấy lại tinh thần, đưa mắt nhìn chămchăm vào tấm bảng đen để hai mi mắt không dán vào nhau.
Saulưng cô, Dương Tịch xoay sang hỏi Trần Thần: “Cậu thấy bộ dạng của thầy Lýtrông giống cái gì?”
TrầnThần đang lén đọc tiểu thuyết Cổ Long, nghe Dương Tịch hỏi bèn ngẩng đầu liếc mắtvề phía bục giảng. Thân hình thầy Lý thấp tròn, bụng to bè, lúc này một tay thầychống nạnh một tay chỉ lên bảng.
“Cógiống ấm trà không?” Dương Tịch thấp giọng gợi ý. Trần Thần không xem tiểu thuyếtnữa, mắt dán chặt vào thầy Lý càng nhìn càng buồn cười.
“Thầychẳng những giống ấm trà mà còn giống ấm trà hấp sủi cảo nữa cơ.” Dương Tịch tiếplời.
“Làsao?” Trần Thần vẫn chưa hiểu.
DiệpPhiên Nhiên ngồi đằng trước đã hiểu ra, không thể nén nổi cơn buồn cười. Chẳngphải có đủ chủ ngữ vị ngữ đó sao là “ấm trà hấp sủi cảo” nghĩa là - bên trongcó đủ - nhưng trút không ra. Thật ra, Dương Tịch đang châm biếm thầy Lý giảngbài quá tệ.
Chỉsố IQ của Dương Tịch rất cao, chửi mắng người khác không cần dùng những từ tụctĩu nhưng một phát trúng ngay đích. Diệp Phiên Nhiên có cảm giác, tuy rằngDương Tịch suốt ngày túm tụm bên đám “rỗi hơi” Trần Thần và Miêu Khả Ngôn nhưngthật ra ý chí của cậu rất cao. Nói cách khác, cậu chưa chắc đã để mắt đến loạingười như Trần Thần. Cậu thuộc tuýp người quá đỗi thông minh, rất mực nho nhã.Bất luận khi cậu mỉm cười trông rạng rỡ đến đâu đi chăng nữa thì cô cũng chẳngcoi cậu là chàng thanh niên “hot boy” tỏa sáng, c
Cảbuổi chiều, Diệp Phiên Nhiên nằm trên bàn giả vờ ngủ.
Mườisáu mười bảy tuổi là lứa tuổi với lòng tự trọng căng tràn chưa từng có, tâm tưthiếu nữ càng nhạy cảm và yếu đuối. Cô sợ hãi khi trò chuyện cùng người khác,càng sợ hơn nữa chính là ánh mắt hàm ý sâu xa của mọi người xung quanh.
Rốtcuộc có thể về nhà rồi, Diệp Phiên Nhiên vội thu dọn đồ, cô đeo ba lô bước rangoài thì liền bị Thẩm Vỹ gọi lại. Cậu bước đến gần, nói giọng tự nhiên thoảimái: “Cùng về nhé?”
DiệpPhiên Nhiên cắn chặt môi, nhìn cậu chằm chằm. Cặp mắt của cậu sao mà trông tựnhiên, vô tội, hệt như chẳng hề xảy ra chuyện gì thế?
Bứcthư đó, có thật là do cậu viết không? Diệp Phiên Nhiên rất muốn biết nhưng lạikhông dám hỏi. Cô cúi đầu, đáp: “Thôi, hôm nay mình có việc.” Nói rồi, cô quayngười bỏ chạy với tốc độ nhanh nhất.
ThẩmVỹ đứng chết trân tại chỗ, cậu có phần hoang mang, thấp thoáng đâu đó là nỗi thấtvọng.
Mộtsố người con gái cực kỳ thích thể hiện, từng phút từng giây muốn mình trở thànhtiêu điểm của người khác. Còn Diệp Phiên Nhiên lại quen với việc che giấu bảnthân, cô chán ghét cảm giác bị người khác nhòm ngó chế giễu.
Lẽdĩ nhiên, cô bắt đầu dần xa lánh Thẩm Vỹ, những lúc trên lớp, cô không nhìn cậucũng chẳng trò chuyện cùng cậu. Mười phút nghỉ giữa giờ, cô không lặng lẽ ngồitại chỗ đọc sách thì âm thầm đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Tan học không còn đợicậu về chung nữa. Hành động cố ý né tránh của Diệp Phiên Nhiên tuy đau lòngnhưng Thẩm Vỹ chẳng còn cách nào khác.
Hômđó, đến lượt Diệp Phiên Nhiên trực nhật. Tan học phòng học chỉ còn lại mình côcùng Cố Nhân - người phụ thiết kế trang trí bảng đen.
CốNhân là ủy viên ban tuyên truyền của lớp, tính cách thẳng thắn, gặp chuyện bấtbình đều lên tiếng giành lại công bằng. Cô lau xong bảng, phủi phủi lớp phấnbám trên tay, bước đến trước mặt Diệp Phiên Nhiên đang cúi đầu quét lớp, nói:“Cậu có biết những dòng chữ trên bảng là do ai viết không?”
DiệpPhiên Nhiên hơi ngạc nhiên, bởi lẽ Cố Nhân từ trước đến nay chưa bao giờ tròchuyện với cô. Cô há hốc miệng, ngơ ngác lắc đầu.
“Chocậu biết, đó là Dương Tịch.” Dương Tịch… Sao có thể chứ? Bỗng chốc, đầu óc DiệpPhiên Nhiên trống rỗng.
Cớ Sao Mãi Yêu Em _ Chương 05 - 06
Chương5
DiệpPhiên Nhiên không thiện cảm nhưng cũng chẳng ác cảm với Dương Tịch. Cô khôngtrò chuyện với cậu bởi vì thực sự chẳng có gí đáng nói.
DươngTịch dáng người cao ráo đẹp trai, lại mang chút dáng vẻ thanh cao. Cậu chính làđề tài bàn tán nhiều nhất của đám nữ sinh. Diệp Phiên Nhiên tự nhận mình là người“làm nền”, vì vậy cách xử sự với những nhân vật trung tâm làm mưa làm gió chínhlà tránh càng xa càng tốt.
Côvốn nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ có dịp kết bạn cùng cậu nam sinh này. Sau kỳ kiểmtra giữa kỳ, thầy Cao xếp cô ngồi hàng ghế phía trước Dương Tịch. Đây là cơ hộikhiến đám nữ sinh đố kỵ ngưỡng mộ thì đối với Diệp Phiên Nhiên lại là sự sỉ nhụcvà trừng phạt. Nếu như cô không học hành tụt dốc thì chẳng phải ngồi ở hàng ghếthứ hai từ dưới đếm lên.
Vớitâm lý chán chường ủ rũ ấp ủ trong lòng, cô làm sao có thể ung dung thoải máitiếp xúc cùng Dương Tịch – một nam sinh xuất sắc chứ? Thậm chí cô còn lờ mờ cảmthấy Dương Tịch vốn coi thường mình. Lẽ dĩ nhiên ý nghĩ này không phải xuấtphát từ thái độ lạnh nhạt của Dương Tịch đối với cô, mà chính là do cảm giác tựti chôn sâu tận đáy lòng của cô mà ra.
Đểý, cô nhận thấy Dương Tịch chẳng khác gì những nam sinh khác. Vào giờ học, cậucũng hay tán dóc, giở trò chòng ghẹo. Sau giờ học, cậu lại cùng nhóm Trần Thầnnói cười đùa giỡn. Diệp Phiên Nhiên thừa nhận rằng cậu rất đẹp trai, khi cười đểlộ hàm răng trắng muốt, đôi mắt sáng rực, thế nhưng những khi cậu không cười,ánh mắt lại lóe lên ánh nhìn sắc nhọn.
Hoàncảnh gia đình Dương Tịch khá giả, bố mẹ đều là cán bộ công nhân viên chức. Ôngnội cậu nguyên quán tại tỉnh Sơn Đông, hai mươi tuổi đã tham gia cách mạng, saunày là bí thư tỉnh ủy đầu tiên của thành phố D dưới sự chỉ huy của đại quân giảiphóng miền Nam. Ông ngoại cậu là người Bảo Bình - Hà Bắc, cán bộ hưu trí quân đội,cấp bậc thiếu tướng. Dương Tịch lớn lên trong khuôn viên quân đội tỉnh ủy trựcthuộc trung ương, ngay từ lúc nhỏ, cung cách cao quý đã hình thành trong conngười cậu. Tuy cậu sinh ra tại miền Nam nhưng lại là người gốc Bắc, vóc dángcao ráo hơn người, tính tình phóng khoáng, tiếng phổ thông cũng nói chuẩn hơn mọingười, giọng nói rõ ràng mạch lạc với chất giọng miền Bắc đặc sắc.
Thựcra, Diệp Phiên Nhiên rất thích nghe Dương Tịch trò chuyện, nhất là những lúc cậuvà Trần Thần kẻ tung người hứng ở hàng ghế sau, hay những lúc họ đấu võ mồmcùng nhau thường khiến cô chẳng thể nén được cơn buồn cười.
DiệpPhiên Nhiên không giỏi môn toán, lẽ dĩ nhiên là vì cô học lệch, khả năng tư duylogic không phát triển, việc này có mối liên quan nhất định đến giáo viên dạymôn toán. Thầy Lý có tật nói lắp, mỗi khi thầy căng thẳng thì liền lắp ba lắp bắp.Vả lại thầy không phải là người bản xứ, giọng thầy phát âm tiếng địa phương rấtnặng, ngôn từ tối nghĩa khó hiểu. Thường khi tiết học kết thúc, Diệp PhiênNhiên chẳng hiểu mô tê gì, nghe bài giảng của thầy thực sự vất vả vô cùng.
Buổisáng tiết đầu tiên là môn toán, thầy Lý nói từ “chim”, Diệp Phiên Nhiên lắngnghe mơ màng muốn ngủ gục. Cô miễn cưỡng lấy lại tinh thần, đưa mắt nhìn chămchăm vào tấm bảng đen để hai mi mắt không dán vào nhau.
Saulưng cô, Dương Tịch xoay sang hỏi Trần Thần: “Cậu thấy bộ dạng của thầy Lýtrông giống cái gì?”
TrầnThần đang lén đọc tiểu thuyết Cổ Long, nghe Dương Tịch hỏi bèn ngẩng đầu liếc mắtvề phía bục giảng. Thân hình thầy Lý thấp tròn, bụng to bè, lúc này một tay thầychống nạnh một tay chỉ lên bảng.
“Cógiống ấm trà không?” Dương Tịch thấp giọng gợi ý. Trần Thần không xem tiểu thuyếtnữa, mắt dán chặt vào thầy Lý càng nhìn càng buồn cười.
“Thầychẳng những giống ấm trà mà còn giống ấm trà hấp sủi cảo nữa cơ.” Dương Tịch tiếplời.
“Làsao?” Trần Thần vẫn chưa hiểu.
DiệpPhiên Nhiên ngồi đằng trước đã hiểu ra, không thể nén nổi cơn buồn cười. Chẳngphải có đủ chủ ngữ vị ngữ đó sao là “ấm trà hấp sủi cảo” nghĩa là - bên trongcó đủ - nhưng trút không ra. Thật ra, Dương Tịch đang châm biếm thầy Lý giảngbài quá tệ.
Chỉsố IQ của Dương Tịch rất cao, chửi mắng người khác không cần dùng những từ tụctĩu nhưng một phát trúng ngay đích. Diệp Phiên Nhiên có cảm giác, tuy rằngDương Tịch suốt ngày túm tụm bên đám “rỗi hơi” Trần Thần và Miêu Khả Ngôn nhưngthật ra ý chí của cậu rất cao. Nói cách khác, cậu chưa chắc đã để mắt đến loạingười như Trần Thần. Cậu thuộc tuýp người quá đỗi thông minh, rất mực nho nhã.Bất luận khi cậu mỉm cười trông rạng rỡ đến đâu đi chăng nữa thì cô cũng chẳngcoi cậu là chàng thanh niên “hot boy” tỏa sáng, c
Bài viết liên quan!