Tiểu thuyết - Cớ Sao Mãi Yêu Em - full
Lượt xem : |
m thấy hơi lạ, rốt cuộc ai là chủ nhân của hailá phiếu đó?
Thểtheo nguyện vọng của mọi người, Đồng Hinh Nguyệt được bình bầu là ủy viên banvăn thể mỹ với số phiếu cao hơn. Khi thầy Cao định tuyên bố kết thúc cuộc họp lớpthì lớp phó Thẩm Vỹ giơ tay lên. “Thẩm Vỹ, em có việc gì vậy?” Thầy Cao chau màynhìn cậu nam sinh nho nhã lễ phép đó.
ThẩmVỹ có vóc dáng cao ráo mảnh khảnh, trắng trẻo, thường ngày rất ít khi trò chuyện,không hoạt bát như Dương Tịch, nhưng tính tình tỉ mỉ điềm đạm, làm việc gì cũngcẩn thận chăm chỉ nên thầy Cao bầu cậu làm lớp phó kiêm ủy viên môn văn. “Em đềnghị, chức ủy viên môn văn sẽ do Diệp Phiên Nhiên đảm nhiệm!” Thẩm Vỹ đứng dậynói.
DiệpPhiên Nhiên mặt cúi gằm xuống hộc bàn, nghe thấy tên mình, chợt ngẩng đầu lên,sắc mặt càng trắng tái hơn bình thường do căng thẳng và lo lắng.
Khôngriêng gì cô cảm thấy kinh ngạc, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về Thẩm Vỹ, cậu thảnnhiên nói: “Em cảm thấy Diệp Phiên Nhiên làm ủy viên môn văn thích hợp hơn em.Trong kỳ kiểm tra giữa kỳ thành tích môn văn của bạn ấy cao nhất. Vả lại, khicòn học trung học cơ sở bạn ấy còn đoạt giải nhì sáng tác văn học toàn quốc!”
Làgiáo viên chủ nhiệm, thầy Cao đương nhiên biết thành tích môn văn của DiệpPhiên Nhiên rất xuất sắc, đặc biệt sáng tác văn học của cô cực kỳ hay nhưng kếtquả tổng hợp các môn lại thụt lùi. Với những học sinh xếp hạng từ dưới đếm lên,trong suy nghĩ của thầy, người đó không đủ tư cách đảm nhiệm vị trí ban cán sựlớp.
Dườngnhư nhận ra sự ngần ngừ của thầy Cao, Thẩm Vĩ nói tiếp: “Một lần thắng bại chẳngthể luận bàn ai là anh hùng, một kỳ kiểm tra giữa kỳ cũng không thể phân loạiđược đâu là học sinh giỏi đâu là học sinh yếu. Em tin rằng, chỉ cần Diệp PhiênNhiên cố gắng thì thành tích của bạn ấy nhất định có thể theo kịp các bạn.”
Lờilẽ chân thành, ngôn từ hợp lý, thầy Cao quả nhiên đã bị cậu thuyết phục, gật gùnói: “Việc này thầy còn phải hỏi thêm ý kiến của thầy giáo môn văn nữa. Được rồi,buổi họp lớp hôm nay kết thúc tại đây!”
Hếtgiờ học, những học sinh ở phòng bên cạnh đều đã về hết. Khi thầy Cao rời đi, cảlớp cũng giải tán.
DiệpPhiên Nhiên trực nhật hôm đó, là người cuối cùng rời khỏi lớp học. Cô khóa cửa,đến bãi đỗ xe lấy xe. Trên con đường rợp bóng râm, cô bắt gặp Thẩm Vỹ đang đẩyxe đi ra.
Côhá hốc miệng vài lần, không nhịn được, hỏi: “Cậu… vì sao cậu muốn tôi làm ủyviên môn văn?”
ThẩmVỹ mỉm cười: “Lý do tôi đã nói trong cuộc họp lớp rồi!”
Cômím chặt môi, khẽ chau mày, bộ dạng đau khổ: “Sao cậu biết hồi trung học cơ sởtôi đoạt giải sáng tác?”
“Tôicũng tình cờ nghe được thầy Tiêu nói.” Ngừng giây lát cậu nói thêm: “Thầy Tiêuđặc biệt đánh giá cao cậu, thầy nói cậu viết văn rất hay!”
Khuônmặt Diệp Phiên Nhiên chợt ửng đỏ. Đây là lần đầu tiên từ khi vào trung học côtrò chuyện cùng bạn nam sinh. Thẩm Vỹ không giống những học sinh xuất sắc khác,cậu dịu dàng đôn hậu, chẳng hề có chút thái độ kiêu căng, tự cao tự đại.
“À,phải rồi, nhà cậu ở đâu?” Thẩm Vỹ bước lên xe, tình cờ hỏi.
“Nhàmáy XXX, huyện Thành Nam.”
“Nhàcậu cũng ở Thành Nam à?” Cậu vờ tỏ vẻ vui mừng, mắt sáng lên: “Bọn mình cùng đường,cùng nhau về nhé!”
DiệpPhiên Nhiên thoáng ngần ngừ nhưng rồi cô gật đầu.
Haingười đạp xe sóng đôi bên nhau ngang qua con đường rợp bóng, vừa đi vừa tròchuyện. Ánh chiều tà vàng nhạt hắt xuyên qua phiến lá cây ngô đồng, rơi trên bộđồng phục với sắc xanh xen kẽ trắng, cảm giác tĩnh lặng ấm áp khó diễn tả bằnglời.
Trênsân tập bóng rổ cách đó không xa, Trần Thần kêu lên hệt như phát hiện ra đại lụcmới: “Hòn đá mà cũng biết nói cơ đấy, hiếm thấy hiếm thấy!”
DươngTịch không đáp trả, cậu giành lấy quả bóng từ tay Trần Thần, đứng ngay khu vựcba điểm, nhẹ nhàng ném bóng đi.
Quảbóng vẽ trên không trung một vòng cung đẹp đẽ, rơi vào lưới.
Cớ Sao Mãi Yêu Em _ Chương 03 - 04
Chương3
ThẩmVỹ rất có cảm tình với Diệp Phiên Nhiên.
Cậulà mẫu học trò gương mẫu dốc toàn tâm toàn ý chăm chỉ học hành, quy củ nề nếp.Cũng như phần đông các nam sinh khác, cậu thích nhìn những bạn gái xinh xắn, cậuyêu mến gương mặt khả ái của “hoa khôi” Đồng Hinh Nguyệt cùng thân hình dỏngcao, cá tính trang nhã quyến rũ và vẻ yểu điệu mỗi khi cô trò chuyện.
Cậukhông chỉ một lần trông thấy chiếc xe hơi đen tuyền thường đưa đón cô đến lớpvà tan trường. Phải hiểu rằng, người dân sống vào cuối thập niên 90 vừa giảiquyết xong việc “cơm no áo ấm”, đang rảo bước trên con đường thoát khỏi nghèokhó, với mức sống trung bình không cao thì xe hơi riêng là món hàng xa xỉ phẩmcủa một số gia đình giàu có hiếm hoi.
ĐồngHinh Nguyệt tựa như nàng công chúa bé bỏng được nâng niu chiều chuộng, lại nhưchiếc ly thủy tinh lấp lánh lóe mắt đắt giá, quá đỗi sáng chói, hết sức tinh xảo,không cẩn thận vỡ tan tành. Thẩm Vỹ xuất thân từ một gia đình công nhân bìnhthường, cậu chỉ có thể đứng từ xa nhìn, chưa bao giờ dám đến gần tiếp cận cô.
Lạinói, trong lớp học đồn Đồng Hinh Nguyệt si tình với Dương Tịch. Hồi còn họctrung học cơ sở, bọn họ kẻ lớp trưởng, người lớp phó, trai tài gái sắc, tiên đồngngọc nữ.
Nóiđến Dương Tịch, Thẩm Vỹ rất ganh tỵ với cậu ta. Đám học trò thường tôn thờ sùngbái hai mẫu người, một là đứng đầu với thành tích học tập xuất sắc, hai là vừabảnh trai khỏe mạnh lại vừa có tiếng nói trong lớp. Mà Dương Tịch kịp thời hộiđủ hai ưu điểm trên. Chàng nam sinh này vừa năng nổ, vừa nhanh nhẹn tháo vát,chắc chắn là một nhân vật làm mưa làm gió trong lớp, cũng chính là đối tượng thầmyêu trộm nhớ của đám nữ sinh.
Buổihọp lớp đầu tiên hôm tựu trường, Dương Tịch trình bày xong bài giới thiệu về bảnthân, từ bục giảng bước xuống, hơn nửa nữ sinh trong lớp đều để lộ vẻ mặt sitình. Tiếp sau đó hai tháng, bọn họ tìm đủ mọi cách để tiếp cận Dương Tịch. Táobạo như Miêu Khả Ngôn thì ngày nào cũng gọi “Dương Tịch ơi, Dương Tịch à”, hệtnhư một vệ tinh nhỏ xoay quanh cậu, E dè như Đồng Hinh Nguyệt, tuy bình thườngtiếp xúc với Dương Tịch không nhiều nhưng ánh mắt nhìn cậu luôn chứa chan tìnhcảm, giọng nói mỗi khi trò chuyện với cậu đều cực kỳ ngọt ngào, vẻ mặt hết sứcân cần dịu dàng.
Duychỉ có Diệp Phiên Nhiên, cô nữ sinh diện mạo tầm thường, trước sau chẳng hề đểmắt đến Dương Tịch. Dù rằng thầy giáo xếp cho cô ngồi ngay trước mặt Dương Tịch,cô vẫn chẳng hề tỏ vẻ vui mừng.
ThẩmVỹ để ý thấy cô không nói một lời nào với Dương Tịch, thậm chí chẳng buồn đưa mắtliếc nhìn cậu ta một cái.
Congái là một loài động vật ưa sống bầy đàn, tâm lý quần chúng đầy mãnh liệt, họ sợcô đơn, lúc nào cũng phải có người ở cạnh bầu bạn. Diệp Phiên Nhiên tướng mạo tầmthường, ăn mặc quê mùa, rụt rè tự ti, những bạn nữ trong lớp liền quay sang tẩychay bỏ mặc cô, nhất là Miêu Khả Ngôn ngồi cùng bàn với cô, thường xuyên nhạobáng cô là “quái vật”.
Mộtl
Thểtheo nguyện vọng của mọi người, Đồng Hinh Nguyệt được bình bầu là ủy viên banvăn thể mỹ với số phiếu cao hơn. Khi thầy Cao định tuyên bố kết thúc cuộc họp lớpthì lớp phó Thẩm Vỹ giơ tay lên. “Thẩm Vỹ, em có việc gì vậy?” Thầy Cao chau màynhìn cậu nam sinh nho nhã lễ phép đó.
ThẩmVỹ có vóc dáng cao ráo mảnh khảnh, trắng trẻo, thường ngày rất ít khi trò chuyện,không hoạt bát như Dương Tịch, nhưng tính tình tỉ mỉ điềm đạm, làm việc gì cũngcẩn thận chăm chỉ nên thầy Cao bầu cậu làm lớp phó kiêm ủy viên môn văn. “Em đềnghị, chức ủy viên môn văn sẽ do Diệp Phiên Nhiên đảm nhiệm!” Thẩm Vỹ đứng dậynói.
DiệpPhiên Nhiên mặt cúi gằm xuống hộc bàn, nghe thấy tên mình, chợt ngẩng đầu lên,sắc mặt càng trắng tái hơn bình thường do căng thẳng và lo lắng.
Khôngriêng gì cô cảm thấy kinh ngạc, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về Thẩm Vỹ, cậu thảnnhiên nói: “Em cảm thấy Diệp Phiên Nhiên làm ủy viên môn văn thích hợp hơn em.Trong kỳ kiểm tra giữa kỳ thành tích môn văn của bạn ấy cao nhất. Vả lại, khicòn học trung học cơ sở bạn ấy còn đoạt giải nhì sáng tác văn học toàn quốc!”
Làgiáo viên chủ nhiệm, thầy Cao đương nhiên biết thành tích môn văn của DiệpPhiên Nhiên rất xuất sắc, đặc biệt sáng tác văn học của cô cực kỳ hay nhưng kếtquả tổng hợp các môn lại thụt lùi. Với những học sinh xếp hạng từ dưới đếm lên,trong suy nghĩ của thầy, người đó không đủ tư cách đảm nhiệm vị trí ban cán sựlớp.
Dườngnhư nhận ra sự ngần ngừ của thầy Cao, Thẩm Vĩ nói tiếp: “Một lần thắng bại chẳngthể luận bàn ai là anh hùng, một kỳ kiểm tra giữa kỳ cũng không thể phân loạiđược đâu là học sinh giỏi đâu là học sinh yếu. Em tin rằng, chỉ cần Diệp PhiênNhiên cố gắng thì thành tích của bạn ấy nhất định có thể theo kịp các bạn.”
Lờilẽ chân thành, ngôn từ hợp lý, thầy Cao quả nhiên đã bị cậu thuyết phục, gật gùnói: “Việc này thầy còn phải hỏi thêm ý kiến của thầy giáo môn văn nữa. Được rồi,buổi họp lớp hôm nay kết thúc tại đây!”
Hếtgiờ học, những học sinh ở phòng bên cạnh đều đã về hết. Khi thầy Cao rời đi, cảlớp cũng giải tán.
DiệpPhiên Nhiên trực nhật hôm đó, là người cuối cùng rời khỏi lớp học. Cô khóa cửa,đến bãi đỗ xe lấy xe. Trên con đường rợp bóng râm, cô bắt gặp Thẩm Vỹ đang đẩyxe đi ra.
Côhá hốc miệng vài lần, không nhịn được, hỏi: “Cậu… vì sao cậu muốn tôi làm ủyviên môn văn?”
ThẩmVỹ mỉm cười: “Lý do tôi đã nói trong cuộc họp lớp rồi!”
Cômím chặt môi, khẽ chau mày, bộ dạng đau khổ: “Sao cậu biết hồi trung học cơ sởtôi đoạt giải sáng tác?”
“Tôicũng tình cờ nghe được thầy Tiêu nói.” Ngừng giây lát cậu nói thêm: “Thầy Tiêuđặc biệt đánh giá cao cậu, thầy nói cậu viết văn rất hay!”
Khuônmặt Diệp Phiên Nhiên chợt ửng đỏ. Đây là lần đầu tiên từ khi vào trung học côtrò chuyện cùng bạn nam sinh. Thẩm Vỹ không giống những học sinh xuất sắc khác,cậu dịu dàng đôn hậu, chẳng hề có chút thái độ kiêu căng, tự cao tự đại.
“À,phải rồi, nhà cậu ở đâu?” Thẩm Vỹ bước lên xe, tình cờ hỏi.
“Nhàmáy XXX, huyện Thành Nam.”
“Nhàcậu cũng ở Thành Nam à?” Cậu vờ tỏ vẻ vui mừng, mắt sáng lên: “Bọn mình cùng đường,cùng nhau về nhé!”
DiệpPhiên Nhiên thoáng ngần ngừ nhưng rồi cô gật đầu.
Haingười đạp xe sóng đôi bên nhau ngang qua con đường rợp bóng, vừa đi vừa tròchuyện. Ánh chiều tà vàng nhạt hắt xuyên qua phiến lá cây ngô đồng, rơi trên bộđồng phục với sắc xanh xen kẽ trắng, cảm giác tĩnh lặng ấm áp khó diễn tả bằnglời.
Trênsân tập bóng rổ cách đó không xa, Trần Thần kêu lên hệt như phát hiện ra đại lụcmới: “Hòn đá mà cũng biết nói cơ đấy, hiếm thấy hiếm thấy!”
DươngTịch không đáp trả, cậu giành lấy quả bóng từ tay Trần Thần, đứng ngay khu vựcba điểm, nhẹ nhàng ném bóng đi.
Quảbóng vẽ trên không trung một vòng cung đẹp đẽ, rơi vào lưới.
Cớ Sao Mãi Yêu Em _ Chương 03 - 04
Chương3
ThẩmVỹ rất có cảm tình với Diệp Phiên Nhiên.
Cậulà mẫu học trò gương mẫu dốc toàn tâm toàn ý chăm chỉ học hành, quy củ nề nếp.Cũng như phần đông các nam sinh khác, cậu thích nhìn những bạn gái xinh xắn, cậuyêu mến gương mặt khả ái của “hoa khôi” Đồng Hinh Nguyệt cùng thân hình dỏngcao, cá tính trang nhã quyến rũ và vẻ yểu điệu mỗi khi cô trò chuyện.
Cậukhông chỉ một lần trông thấy chiếc xe hơi đen tuyền thường đưa đón cô đến lớpvà tan trường. Phải hiểu rằng, người dân sống vào cuối thập niên 90 vừa giảiquyết xong việc “cơm no áo ấm”, đang rảo bước trên con đường thoát khỏi nghèokhó, với mức sống trung bình không cao thì xe hơi riêng là món hàng xa xỉ phẩmcủa một số gia đình giàu có hiếm hoi.
ĐồngHinh Nguyệt tựa như nàng công chúa bé bỏng được nâng niu chiều chuộng, lại nhưchiếc ly thủy tinh lấp lánh lóe mắt đắt giá, quá đỗi sáng chói, hết sức tinh xảo,không cẩn thận vỡ tan tành. Thẩm Vỹ xuất thân từ một gia đình công nhân bìnhthường, cậu chỉ có thể đứng từ xa nhìn, chưa bao giờ dám đến gần tiếp cận cô.
Lạinói, trong lớp học đồn Đồng Hinh Nguyệt si tình với Dương Tịch. Hồi còn họctrung học cơ sở, bọn họ kẻ lớp trưởng, người lớp phó, trai tài gái sắc, tiên đồngngọc nữ.
Nóiđến Dương Tịch, Thẩm Vỹ rất ganh tỵ với cậu ta. Đám học trò thường tôn thờ sùngbái hai mẫu người, một là đứng đầu với thành tích học tập xuất sắc, hai là vừabảnh trai khỏe mạnh lại vừa có tiếng nói trong lớp. Mà Dương Tịch kịp thời hộiđủ hai ưu điểm trên. Chàng nam sinh này vừa năng nổ, vừa nhanh nhẹn tháo vát,chắc chắn là một nhân vật làm mưa làm gió trong lớp, cũng chính là đối tượng thầmyêu trộm nhớ của đám nữ sinh.
Buổihọp lớp đầu tiên hôm tựu trường, Dương Tịch trình bày xong bài giới thiệu về bảnthân, từ bục giảng bước xuống, hơn nửa nữ sinh trong lớp đều để lộ vẻ mặt sitình. Tiếp sau đó hai tháng, bọn họ tìm đủ mọi cách để tiếp cận Dương Tịch. Táobạo như Miêu Khả Ngôn thì ngày nào cũng gọi “Dương Tịch ơi, Dương Tịch à”, hệtnhư một vệ tinh nhỏ xoay quanh cậu, E dè như Đồng Hinh Nguyệt, tuy bình thườngtiếp xúc với Dương Tịch không nhiều nhưng ánh mắt nhìn cậu luôn chứa chan tìnhcảm, giọng nói mỗi khi trò chuyện với cậu đều cực kỳ ngọt ngào, vẻ mặt hết sứcân cần dịu dàng.
Duychỉ có Diệp Phiên Nhiên, cô nữ sinh diện mạo tầm thường, trước sau chẳng hề đểmắt đến Dương Tịch. Dù rằng thầy giáo xếp cho cô ngồi ngay trước mặt Dương Tịch,cô vẫn chẳng hề tỏ vẻ vui mừng.
ThẩmVỹ để ý thấy cô không nói một lời nào với Dương Tịch, thậm chí chẳng buồn đưa mắtliếc nhìn cậu ta một cái.
Congái là một loài động vật ưa sống bầy đàn, tâm lý quần chúng đầy mãnh liệt, họ sợcô đơn, lúc nào cũng phải có người ở cạnh bầu bạn. Diệp Phiên Nhiên tướng mạo tầmthường, ăn mặc quê mùa, rụt rè tự ti, những bạn nữ trong lớp liền quay sang tẩychay bỏ mặc cô, nhất là Miêu Khả Ngôn ngồi cùng bàn với cô, thường xuyên nhạobáng cô là “quái vật”.
Mộtl
Bài viết liên quan!