Tiểu thuyết - Cớ Sao Mãi Yêu Em - full
Lượt xem : |
ẽnhanh chóng không ngồi trước mặt cậu nữa đâu!”
“DiệpPhiên Nhiên, cậu nói vậy là ý gì?” Cậu ngước đôi mắt đen láy nhìn cô trân trân.
DiệpPhiên Nhiên không đáp trả, xoay người lại.
Nhưngrồi rất nhanh sau đó Dương Tịch hiểu ra mọi chuyện. Hôm đó, trong buổi họp lớp,giáo viên chủ nhiệm đã sắp xếp lại chỗ ngồi. Nhờ phấn đấu nỗ lực cả học kỳ,thành tích học tập của Diệp Phiên Nhiên đã leo lên xếp vị trí tốp ba mươi, thêmvào đó gần đây thầy phát hiện cô bị cận thị nên quyết định chuyển cô lên ngồihàng ghế thứ ba cùng bàn với Cố Nhân, còn Thẩm Vỹ ngồi trước mặt cô.
Saugiờ tan học, Thẩm Vỹ đến giúp cô dọn dẹp đồ đạc, trước mặt các bạn học, hai ngườichẳng chút né tránh. Vài nam sinh e sợ thiện hạ chưa đủ đại loạn bèn chớp thờicơ này rít lên tiếng huýt gió. Diệp Phiên Nhiên mặt mày chẳng chút ửng đỏ, cô nữsinh nhát gan này đã làm một việc hết sức to gan.
DươngTịch ngồi tại chỗ nhìn Diệp Phiên Nhiên thu dọn cặp sách, nhìn cô cùng Thẩm Vỹthoải mái rời đi, chiếc bình nước lăn đến bên chân cậu, đó là bình nước DiệpPhiên Nhiên thường dùng để đựng nước mà vừa rồi cô vứt đi.
Cậucăm phẫn giơ chân đá chiếc bình lăn vào góc tường.
“Đithôi, Dương Tịch, bọn mình chơi bóng rổ!” Trần Thần bước đến kéo cậu.
“Cútxa khỏi tớ!” Cậu giận dữ nói, không kìm nén được nỗi chua xót dấy lên tronglòng.
TrầnThần mặt mày lúng túng, thét lên trong cơn giận dữ: “Tớ bảo này, Dương Tịch, cậumắc bệnh hay sao?”
“Cậumới mắc bệnh đấy!” Dương Tịch đứng phắt dậy, đẩy cậu ta ra, xoay người phóng chạyra khỏi lớp.
Cậuchạy mãi chạy mãi, xuyên qua con đường rợp bóng ấy, lướt qua sân bóng xô bồ huyênnáo, băng qua nỗi trống vắng quạnh hiu cùng sự bất lực của tuổi thanh xuân, sựmơ màng và nỗi hoang mang, vượt qua cả những ngày hè nóng bức oi ả đằng đẵng.
DiệpPhiên Nhiên, tôi phải làm gì để đối mặt với cậu, phải làm sao để đối mặt vớichính mình đây?
Tôilà một người không giỏi khả năng diễn đạt, thật ra, tôi không ghét cậu, khôngghét chút nào!
PhiênPhiên, tôi rất yêu em, thực sự rất yêu em.
Chương8
DiệpPhiên Nhiên rốt cuộc không làm ủy viên môn văn, giáo viên chủ nhiệm cho rằng côquá thật thà, không đủ khí phách năng lực. Bản thân cô chẳng hề để bụng chuyệnnày, Thẩm Vỹ xấu hổ đến chết, cậu thường nói trước mặt cô: “Thành tích ngữ văncủa cậu tốt như thế thừa sức đảm nhiệm vị trí ủy viên môn văn!”
DiệpPhiên Nhiên thờ ơ: “Mình không có uy quyền mà. Có làm ban cán sự hay không cũngchẳng sao!”
ThẩmVỹ sực nhớ ra một việc, tò mò hỏi: “Ban đầu vì sao thầy giáo lại bình chọn cậulàm ủy viên ban văn thể mỹ nhỉ?”
“Hồicòn học trung học cơ sở mình khá hoạt bát, từng tham gia hội diễn văn nghệ toàntrường, đoạt giải ba trong cuộc thi khiêu vũ. Chuyện này được ghi chép trong hồsơ, thầy Cao ngỡ mình là thành phần văn nghệ khá tích cực. Thực ra thì mình hátlạc giọng, khiêu vũ thì tàm tạm.”
“Nhìnlà biết rồi!” Thẩm Vỹ mỉm cười ôn hòa: “Vóc dáng cậu thon thả như vậy, khiêu vũchắc phải xinh lắm!”
DiệpPhiên Nhiên sững sờ, mặt đỏ ửng. Cô cúi đầu hỏi: “Cậu thực sự thấy mình xinhư?”
“Ừ!”Thẩm Vỹ thật thà gật gù, đưa mắt nhìn gò má ứng đỏ của cô, tim cậu cũng đang đậpthình thịch như trống. Cậu thanh niên mười lăm mười sáu tuổi vốn không có sởtrường nói lời tình tứ, bèn chuyển đề tài: “Lần đó bị cắt chức, cậu không buồnchút nào sao?”
“Thựcra thì cũng có chút khó chịu, điều đó cho thấy mối quan hệ của mình và các bạntrong lớp cực kỳ tệ!” Diệp Phiên Nhiên ngước mắt, không giấu được niềm đauthương: “Chỉ có hai phiếu… đến giờ mình còn chưa biết ai bỏ phiếu cho mình nữa!”
“Mộtphiếu là mình bỏ, phiếu còn lại là của Dương Tịch!” Thẩm Vỹ nói: “Mình kiểm phiếu,khi đó đã nhận ra bút tích của cậu ấy!”
DiệpPhiên Nhiên không khỏi lắc đầu: “Sao có thể chứ, cậu ta ghét mình thế cơ mà!”
“Mìnhkhông cảm thấy Dương Tịch ghét cậu!” Thẩm Vỹ cười nói: “Cậu ta đối với ai cũngnhư ai!”
“Mìnhkhông thích nam sinh quá cao ngạo.” Diệp Phiên Nhiên trề môi nói: “Chẳng qua điềukiện gia đình cậu ta khá giả, bảnh bao, có chút thông minh thì được coi thườngngười khác hay sao!” Thẩm Vỹ nghe cô nói vậy, không hiểu sao cậu thấy mừng thầmtrong lòng: “Lần đầu tiên mình nghe thấy người con gái nói xấu Dương Tịch đấy!”
“Mìnhthực sự cảm thấy cậu ta chẳng có gì hay ho, kiêu căng, tự cao tự đại, chẳng coiai ra gì!” Diệp Phiên Nhiên thờ ơ nói: “Tại sao lớp mình bao nhiêu con gáithích cậu ta? Miêu Khả Ngôn, Đồng Hinh Nguyệt, Trương Xuyến, còn cả Hổ Ni nữa…nhưng dù sao thì, cậu ta và Đồng Hinh Nguyệt là cặp khá đẹp đôi!”
“Đúngvậy, mọi người ai cũng lấy làm lạ vì sao hai người họ không thành một đôi nhỉ!”Thẩm Vỹ khẽ dừng lại rồi nói thêm: “Chắc là tại Trần Thần. Ai mà không nhìn racậu ta thích Đồng Hinh Nguyệt!”
“Tronglớp số nam sinh thích Đồng Hinh Nguyệt cũng chẳng ít đâu!” Diệp Phiên Nhiên nóinhư đùa: “Chắc chắn là cậu cũng từng thích cậu ta!”
“Thựcra, mình cũng không thích những bạn gái quá xinh đẹp, quá giỏi giang.” Thẩm Vỹ kéotay cô đặt vào lòng bàn tay cậu: “Xinh xắn như cậu là đủ rồi!”
Chắcchỉ có cậu mới nghĩ cô xinh xắn mà thôi.
DiệpPhiên Nhiên hiểu rõ mình chẳng phải cô gái xinh xắn, gò má trắng bệch, gầy gò,mặt mũi tầm thường, cưỡi thêm cặp mắt kính trông cô càng thêm xấu xí.
Thịlực của cô giảm nghiêm trọng, nếu như không đeo mắt kính chẳng cách gì nhìn rõchữ viết trên bảng.
Giờhọc Anh văn, Diệp Phiên Nhiên nheo mắt, viết bài cực kỳ chậm chạp. Cô chưa kịpviết xong thầy giáo đã tuyên bố hết giờ. Hôm đó là ngày trực nhật của Dương Tịch.Thầy vừa bước ra khỏi lớp, cậu liền chạy ngay lên bục giảng nhấc lấy giẻ lau bảngra sức xóa sạch.
DươngTịch vóc dáng dỏng cao, chẳng cần phải ra sức nhấc cánh tay lên cũng có thể lautừng ngóc ngách trên tấm bảng. Tư thế lau bảng của cậu rất đẹp, tựa như cậuđang biểu diễn vậy. Như thường ngày, cả nhóm nữ sinh vây lấy cậu, tìm đề tàitrò chuyện đùa giỡn với cậu. Diệp Phiên Nhiên sốt ruột đến mức giậm chân, chưakịp thốt lên chữ “đừng” thì Dương Tịch đã xóa sạch chữ viết trên bảng.
“Đừngnóng, mình cho cậu mượn chép.” Thẩm Vỹ ngồi bàn trên quay người lại đưa vở chocô.
“Thậtđiên người! Làm gì mà xóa nhanh thế!” Diệp Phiên Nhiên cầm bút lướt nhanh trêntrang vở, luôn miệng lên tiếng trách cứ: “Cậu nói xem cậu ta có phải cố tìnhkhông?”
“Trựcnhật thì phải xóa bảng chứ!” Thẩm Vỹ mỉm cười hiền hòa: “Hay là, sau này đểmình chép bài hộ cậu nhé!”
“Mộtmình cậu, sao mà chép được hai phần?”. Diệp Phiên Nhiên bất đắc dĩ chau mày:“Vài ngày nữa, mình phải đi thay mắt kính khác!”
Chuôngvào giờ học sắp reo lên, Thẩm Vỹ lấy vở của cô:
“DiệpPhiên Nhiên, cậu nói vậy là ý gì?” Cậu ngước đôi mắt đen láy nhìn cô trân trân.
DiệpPhiên Nhiên không đáp trả, xoay người lại.
Nhưngrồi rất nhanh sau đó Dương Tịch hiểu ra mọi chuyện. Hôm đó, trong buổi họp lớp,giáo viên chủ nhiệm đã sắp xếp lại chỗ ngồi. Nhờ phấn đấu nỗ lực cả học kỳ,thành tích học tập của Diệp Phiên Nhiên đã leo lên xếp vị trí tốp ba mươi, thêmvào đó gần đây thầy phát hiện cô bị cận thị nên quyết định chuyển cô lên ngồihàng ghế thứ ba cùng bàn với Cố Nhân, còn Thẩm Vỹ ngồi trước mặt cô.
Saugiờ tan học, Thẩm Vỹ đến giúp cô dọn dẹp đồ đạc, trước mặt các bạn học, hai ngườichẳng chút né tránh. Vài nam sinh e sợ thiện hạ chưa đủ đại loạn bèn chớp thờicơ này rít lên tiếng huýt gió. Diệp Phiên Nhiên mặt mày chẳng chút ửng đỏ, cô nữsinh nhát gan này đã làm một việc hết sức to gan.
DươngTịch ngồi tại chỗ nhìn Diệp Phiên Nhiên thu dọn cặp sách, nhìn cô cùng Thẩm Vỹthoải mái rời đi, chiếc bình nước lăn đến bên chân cậu, đó là bình nước DiệpPhiên Nhiên thường dùng để đựng nước mà vừa rồi cô vứt đi.
Cậucăm phẫn giơ chân đá chiếc bình lăn vào góc tường.
“Đithôi, Dương Tịch, bọn mình chơi bóng rổ!” Trần Thần bước đến kéo cậu.
“Cútxa khỏi tớ!” Cậu giận dữ nói, không kìm nén được nỗi chua xót dấy lên tronglòng.
TrầnThần mặt mày lúng túng, thét lên trong cơn giận dữ: “Tớ bảo này, Dương Tịch, cậumắc bệnh hay sao?”
“Cậumới mắc bệnh đấy!” Dương Tịch đứng phắt dậy, đẩy cậu ta ra, xoay người phóng chạyra khỏi lớp.
Cậuchạy mãi chạy mãi, xuyên qua con đường rợp bóng ấy, lướt qua sân bóng xô bồ huyênnáo, băng qua nỗi trống vắng quạnh hiu cùng sự bất lực của tuổi thanh xuân, sựmơ màng và nỗi hoang mang, vượt qua cả những ngày hè nóng bức oi ả đằng đẵng.
DiệpPhiên Nhiên, tôi phải làm gì để đối mặt với cậu, phải làm sao để đối mặt vớichính mình đây?
Tôilà một người không giỏi khả năng diễn đạt, thật ra, tôi không ghét cậu, khôngghét chút nào!
PhiênPhiên, tôi rất yêu em, thực sự rất yêu em.
Chương8
DiệpPhiên Nhiên rốt cuộc không làm ủy viên môn văn, giáo viên chủ nhiệm cho rằng côquá thật thà, không đủ khí phách năng lực. Bản thân cô chẳng hề để bụng chuyệnnày, Thẩm Vỹ xấu hổ đến chết, cậu thường nói trước mặt cô: “Thành tích ngữ văncủa cậu tốt như thế thừa sức đảm nhiệm vị trí ủy viên môn văn!”
DiệpPhiên Nhiên thờ ơ: “Mình không có uy quyền mà. Có làm ban cán sự hay không cũngchẳng sao!”
ThẩmVỹ sực nhớ ra một việc, tò mò hỏi: “Ban đầu vì sao thầy giáo lại bình chọn cậulàm ủy viên ban văn thể mỹ nhỉ?”
“Hồicòn học trung học cơ sở mình khá hoạt bát, từng tham gia hội diễn văn nghệ toàntrường, đoạt giải ba trong cuộc thi khiêu vũ. Chuyện này được ghi chép trong hồsơ, thầy Cao ngỡ mình là thành phần văn nghệ khá tích cực. Thực ra thì mình hátlạc giọng, khiêu vũ thì tàm tạm.”
“Nhìnlà biết rồi!” Thẩm Vỹ mỉm cười ôn hòa: “Vóc dáng cậu thon thả như vậy, khiêu vũchắc phải xinh lắm!”
DiệpPhiên Nhiên sững sờ, mặt đỏ ửng. Cô cúi đầu hỏi: “Cậu thực sự thấy mình xinhư?”
“Ừ!”Thẩm Vỹ thật thà gật gù, đưa mắt nhìn gò má ứng đỏ của cô, tim cậu cũng đang đậpthình thịch như trống. Cậu thanh niên mười lăm mười sáu tuổi vốn không có sởtrường nói lời tình tứ, bèn chuyển đề tài: “Lần đó bị cắt chức, cậu không buồnchút nào sao?”
“Thựcra thì cũng có chút khó chịu, điều đó cho thấy mối quan hệ của mình và các bạntrong lớp cực kỳ tệ!” Diệp Phiên Nhiên ngước mắt, không giấu được niềm đauthương: “Chỉ có hai phiếu… đến giờ mình còn chưa biết ai bỏ phiếu cho mình nữa!”
“Mộtphiếu là mình bỏ, phiếu còn lại là của Dương Tịch!” Thẩm Vỹ nói: “Mình kiểm phiếu,khi đó đã nhận ra bút tích của cậu ấy!”
DiệpPhiên Nhiên không khỏi lắc đầu: “Sao có thể chứ, cậu ta ghét mình thế cơ mà!”
“Mìnhkhông cảm thấy Dương Tịch ghét cậu!” Thẩm Vỹ cười nói: “Cậu ta đối với ai cũngnhư ai!”
“Mìnhkhông thích nam sinh quá cao ngạo.” Diệp Phiên Nhiên trề môi nói: “Chẳng qua điềukiện gia đình cậu ta khá giả, bảnh bao, có chút thông minh thì được coi thườngngười khác hay sao!” Thẩm Vỹ nghe cô nói vậy, không hiểu sao cậu thấy mừng thầmtrong lòng: “Lần đầu tiên mình nghe thấy người con gái nói xấu Dương Tịch đấy!”
“Mìnhthực sự cảm thấy cậu ta chẳng có gì hay ho, kiêu căng, tự cao tự đại, chẳng coiai ra gì!” Diệp Phiên Nhiên thờ ơ nói: “Tại sao lớp mình bao nhiêu con gáithích cậu ta? Miêu Khả Ngôn, Đồng Hinh Nguyệt, Trương Xuyến, còn cả Hổ Ni nữa…nhưng dù sao thì, cậu ta và Đồng Hinh Nguyệt là cặp khá đẹp đôi!”
“Đúngvậy, mọi người ai cũng lấy làm lạ vì sao hai người họ không thành một đôi nhỉ!”Thẩm Vỹ khẽ dừng lại rồi nói thêm: “Chắc là tại Trần Thần. Ai mà không nhìn racậu ta thích Đồng Hinh Nguyệt!”
“Tronglớp số nam sinh thích Đồng Hinh Nguyệt cũng chẳng ít đâu!” Diệp Phiên Nhiên nóinhư đùa: “Chắc chắn là cậu cũng từng thích cậu ta!”
“Thựcra, mình cũng không thích những bạn gái quá xinh đẹp, quá giỏi giang.” Thẩm Vỹ kéotay cô đặt vào lòng bàn tay cậu: “Xinh xắn như cậu là đủ rồi!”
Chắcchỉ có cậu mới nghĩ cô xinh xắn mà thôi.
DiệpPhiên Nhiên hiểu rõ mình chẳng phải cô gái xinh xắn, gò má trắng bệch, gầy gò,mặt mũi tầm thường, cưỡi thêm cặp mắt kính trông cô càng thêm xấu xí.
Thịlực của cô giảm nghiêm trọng, nếu như không đeo mắt kính chẳng cách gì nhìn rõchữ viết trên bảng.
Giờhọc Anh văn, Diệp Phiên Nhiên nheo mắt, viết bài cực kỳ chậm chạp. Cô chưa kịpviết xong thầy giáo đã tuyên bố hết giờ. Hôm đó là ngày trực nhật của Dương Tịch.Thầy vừa bước ra khỏi lớp, cậu liền chạy ngay lên bục giảng nhấc lấy giẻ lau bảngra sức xóa sạch.
DươngTịch vóc dáng dỏng cao, chẳng cần phải ra sức nhấc cánh tay lên cũng có thể lautừng ngóc ngách trên tấm bảng. Tư thế lau bảng của cậu rất đẹp, tựa như cậuđang biểu diễn vậy. Như thường ngày, cả nhóm nữ sinh vây lấy cậu, tìm đề tàitrò chuyện đùa giỡn với cậu. Diệp Phiên Nhiên sốt ruột đến mức giậm chân, chưakịp thốt lên chữ “đừng” thì Dương Tịch đã xóa sạch chữ viết trên bảng.
“Đừngnóng, mình cho cậu mượn chép.” Thẩm Vỹ ngồi bàn trên quay người lại đưa vở chocô.
“Thậtđiên người! Làm gì mà xóa nhanh thế!” Diệp Phiên Nhiên cầm bút lướt nhanh trêntrang vở, luôn miệng lên tiếng trách cứ: “Cậu nói xem cậu ta có phải cố tìnhkhông?”
“Trựcnhật thì phải xóa bảng chứ!” Thẩm Vỹ mỉm cười hiền hòa: “Hay là, sau này đểmình chép bài hộ cậu nhé!”
“Mộtmình cậu, sao mà chép được hai phần?”. Diệp Phiên Nhiên bất đắc dĩ chau mày:“Vài ngày nữa, mình phải đi thay mắt kính khác!”
Chuôngvào giờ học sắp reo lên, Thẩm Vỹ lấy vở của cô:
Bài viết liên quan!