watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Truyện ngắn - Chỉ cần ta yêu nhau

Lượt xem :
Truyện ngắn hay
Anh không biết, chỉ biết rằng được trò chuyện với cô là điều ngày nào anh cũng mong đợi.

***

Thế Anh lang thang trên phố, sau trận mưa rào, bầu không khí trong lành hẳn. Cơn mưa rửa sạch bụi đường, làm tan đi cái nóng bức của tiết chớm hè. Chiều cuối tuần cũng không cần phải vội, sau một tuần căng thẳng với công việc, giờ đã đến lúc lấy lại chút khoan khoái cho tâm hồn. Thế Anh đi chậm rãi, đường phố vẫn đông đúc người và xe cộ qua lại.

Phố lên đèn từ lúc nào và đôi chân bắt đầu thấy mỏi, Thế Anh tự cười mình đôi lúc cũng bất thường, xe buýt không đi lại đi bộ, giờ mỏi chân rồi muốn đi xe cũng chẳng còn chuyến nào nữa. Anh dừng lại trước một cửa hàng có biển hiệu đèn hoa lấp lánh " Hoa nghệ thuật Thanh Vi", cũng tốt thôi, anh quyết định vào xem hoa một lúc. Trong ánh đèn điện dịu êm thời khắc vừa chập tối, nhìn qua cửa kính anh thấy cô gái có mái tóc dài ngồi trên chiếc ghế gỗ, cô mặc chiếc váy xanh dài phủ chân, tay đang chăm chỉ buộc từng cánh hoa voan màu hồng phấn. "Một cô chủ xinh đẹp!" anh nghĩ thế rồi đẩy cửa bước vào. Cô gái mỉm cười chào khách.

- Mời anh vào xem hoa!

Đúng là hoa nghệ thuật, đủ các loại xanh đỏ tím vàng. Người ta bảo hoa là món quà của cuộc sống quả đúng thật. Nhìn những cánh hoa voan, hoa đất, hoa pha lê anh thấy cả trong đó tâm hồn nghệ thuật và sự tỉ mỉ của người làm ra nó.

- Anh mua hoa tặng người yêu phải không? – Cô gái vẫn ngồi trên chiếc ghế gỗ, mặc cho khách tự nhiên xem hoa.

- Không, tôi chưa có người yêu – Thế Anh thẩn thờ.

- Anh mua hoa làm gì? Nói em tư vấn cho. Anh thích hoa hồng không? Chậu đằng kia cũng khá đẹp đấy.

Thế Anh cười ngượng ngùng vì anh vào đây không có ý định mua hoa.

- Tôi chỉ xem thôi.

Tưởng cô chủ sẽ không vui, ai ngờ cô ấy cười hiền dịu đầy thân thiện

- Anh cứ xem đi, hoa ở chỗ em là đẹp nhất đấy, bao giờ muốn mua hoa anh lại ủng hộ em nghe.

Anh ra về, cả tối hôm đó, ánh mắt và nụ cười dịu hiền của cô chủ nhỏ làm anh ám ảnh mãi.

Ngày nào Thế Anh cũng qua lại con đường này bằng xe buýt, lần nào đi ngang anh cũng nhìn vào cửa hàng hoa nghệ thuật và thấy cô chủ nhỏ ngồi trên chiếc ghế gỗ. Thỉnh thoảng có khách vào mua hoa cô vẫn không rời vị trí. " Cô đang bận làm hoa", anh nghĩ thế.

Năm nay mùa hè sao đến sớm, nắng chói chang hơn, công việc căng thẳng hơn làm anh cứ mong cho đến cuối tuần có trận mưa rào để anh lang thang phố, trút hết bao mệt nhọc. Lần này anh lại dừng trước cửa hàng hoa nghệ thuật, anh bước vào, cô gái nhận ra anh mỉm cười chào:

- Anh lại đến xem hoa đấy à?

Vẫn ánh mắt ấy, vẫn nụ cười ấy làm cho anh thấy ấm áp lạ

- Ừ, tôi xem hoa!

Anh khẽ trả lời mà trong đầu không chắc là muốn xem hoa hay muốn nhìn cô chủ nhỏ, có lẽ bây giờ, anh cảm thấy cô là bông hoa xinh đẹp nhất.

- Anh thích hoa ở cửa hàng em không? Em làm cả đấy!

- Có! Đẹp lắm! và cô chủ cũng rất dễ thương!

- Anh nói em đấy à? Em không phải chủ đâu. Em trông cửa hang giúp chị họ em.

- Thế em không phải là Thanh Vi à?

- Thanh Vi là chị họ em, em là Băng Tâm.

- Thế thì cô bán hàng rất dễ thương.

Băng Tâm cười tít mắt, cô hay cười, điệu cười không mấy đẹp nhưng sao làm người ta lưu luyến đến lạ, thế mà trong đôi mắt dịu hiền kia có điều gì đó bí ẩn làm Thế Anh muốn khám phá. Băng Tâm – cái tên nghe thật lạnh lùng! Hôm nay cô mặc chiếc váy hoa vàng phủ chân, vẫn ngồi trên ghế gỗ!

Thế Anh ra về để lại Băng Tâm một mình trong cửa hàng với những cánh hoa đủ màu, hoa hồng kiêu sa, hoa hải đường đài cát, từng chùm cẩm tú cầu cố vươn mình khoe sắt, tất cả như muốn phô bày vẻ đẹp của mình giữa thế giới hoa đầy nghệ thuật. Cô mân mê chậu xương rồng – loài hoa cô thích nhất, loài hoa là biểu tượng của nghị lực sống mảnh liệt, dù sống nơi sa mạc nắng cháy, nó vẫn lớn, vẫn trổ hoa trắng muốt. Cô bắt đầu thấy nhớ nhung ai kia, anh chàng mang đôi giày đen và áo sơ mi trắng, anh có cặp mắt kính tri thức, thường vào xem hoa, anh tên gì? Cô chưa kịp hỏi mà sao anh đi quá vội, anh cười hiền, và vui tính thế!

Thế Anh đi bộ nhiều hơn dù những chiều không có mưa rào, anh ghé cửa hàng hoa nghệ thuật nhiều hơn, khi thì mua hoa tặng mẹ, lúc lại sinh nhật cô em, rồi mừng nhà mới anh đồng nghiêp...bao nhiêu lí do để anh đến mua hoa, và căn phòng làm việc, phòng ngủ của anh toàn hoa nghệ thuật. Anh mua hoa cốt để gặp Băng Tâm, nhìn cô ấy cười để rồi mỗi đêm về ngắm những cành hoa ấy anh lại thấy nhớ nhung, và hạnh phúc lạ, phải chăng anh đã yêu? Anh không biết, chỉ biết rằng được trò chuyện với cô là điều ngày nào anh cũng mong đợi.

***

Băng Tâm ngồi trước gương, ngắm nhìn mình, rồi lại ngắm những dòng tin nhắn của Thế Anh trong điện thoại. Ba chữ ngắn ngủi thôi mà sao làm cô phải nghĩ suy nhiều đến thế. Cũng đã gần nữa năm trôi qua còn gì, mối quan hệ hai người cũng trở nên khăn khít còn gì. Nhưng sao số phận của cô lại lạnh lùng băng giá như chính tên cô vậy? từ lâu cô đã không cho mình cái quyền yêu ai bởi cô nghĩ yêu cô là thiệt thòi với họ. Không được phép! dòng nước mắt chảy dài trên má, ướt nhòe đôi mắt sầu thăm thẳm. Có một bí mật của cô mà anh chưa bao giờ biết. Băng Tâm ngủ thiếp đi trong chiếc váy dài phủ chân, hình ảnh Thế Anh chập chờn trong giấc mơ đẫm lệ.

Tan sở, Thế Anh đi xe buýt để về thật nhanh gặp Băng Tâm, anh sẽ kể cho cô nghe về ngày làm việc đầy thành công, sẽ ngồi giúp cô buộc những cánh hoa voan hồng... Vừa xuống xe trước của hàng, anh nhìn thấy cô đang lau chùi tủ kính, lần đầu tiên anh thấy cô mặc váy ngắn và rời khỏi chiếc ghế gỗ, anh đẩy cửa bước vào

- Hôm nay em lạ quá!

Nhưng nhầm rồi! người ấy là Thanh Vi, chị họ của Băng Tâm

- Em là Thế Anh đúng không? Tâm đã kể cho chị nghe nhiều về em.

- Cô ấy đâu rồi chị?

- Tâm về quê rồi, chị chuẩn bị sang lại cửa hàng nên cô ấy không làm ở đây nữa, cô ấy nhờ chị gởi cho em lá thư này.

Thế Anh vẫn còn hụt hẫng vì không gặp được Băng Tâm, thêm vào tin Tâm không làm ở đây nữa khiến anh buồn đến lạ. gọi vào số cô, không liên lạc được, nỗi lo lắng vô hồn vây choáng lấy anh, cô viết gì trong thư? Anh không đợi được đến lúc về nhà, trên vỉa hè, anh mở thư xem,

"Mến gởi Thế Anh!
Cuộc sống nhiều điều bất ngờ phải không anh? Dẫu biết trước sẽ có ngày này nhưng em vẫn dấn thân vào đau khổ, em cũng yêu anh, rất nhiều anh ạ, nhưng vận mệnh không cho phép chúng ta yêu nhau. Anh đã đến bên em và cho em những tháng ngày hạnh phúc nhất. Nhưng chúng ta phải dừng lại tại đây thôi, bởi chúng ta thuộc về hai thế giới khác nhau. Anh đừng tìm em, hãy sống thật vui vẻ ở thế giới của anh, anh nhé!..."

Chuyện gì thế này? Thế Anh không hiểu, anh thật sự không hiểu điều gì đang xảy ra, lỗi tại anh sao? Anh muốn hét thật to để tìm câu trả lời, nhưng biết hỏi ai, hỏi ai bây giờ? Mưa đổ rào rào, chân anh mỏi nhừ , người anh nóng ran như vừa về từ sa mạc.

***

Biển Tam Thanh chiều hè, những con sóng bạc đầu kéo nhau xô bờ cát trắng, nước in màu trời xanh biếc, xa xa những chiếc thuyền nan chuẩn bị vào bờ. Băng Tâm ngồi trên chiếc xe lăn, đôi chân tật nguyền được che đậy bởi chiếc váy dài, đôi mắt nhìn xa xăm nhớ thương một bóng hình mà cô quyết rời xa mãi mãi.

Gió biển mang hơi muối lên làm đen nhẽm những làn da bánh mật của những cậu bé đang đùa vui , chúng vừa tặng cô một nắm vỏ ốc mà chúng nhặt được
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
86/1625
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT