watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Truyện tình yêu - Chuyện tình của chàng Luôn Luôn Rảnh và nàng Đột Nhiên Bận

Lượt xem :
Truyện tình yêu
Cậu yêu sai be bét, trong tình yêu không có và không nên có sự đơn phương hy sinh. Đơn phương hy sinh là sẽ lặng thầm đau khổ, và cuối cùng chỉ dẫn đến đỗ vỡ thôi. Lẽ ra cậu nên chia sẻ sớm hơn với cô ấy, để hai người ngồi xuống với nhau, nói chuyện với nhau, thì dừng lại hay tiếp tục cũng là một kết cục tốt hơn thế này...

***

Lúc câu chuyện này bắt đầu là lúc bữa cơm tối ở Cổng Thiên Đàng cũng vừa mới được dọn ra. Thánh Pierre ngồi vào bàn, chiếc bàn ăn làm bằng gỗ quý được Thánh rất mực yêu thích, rồi xoa xoa tay tỏ vẻ thích thú trước bữa tối. Bà bếp bày biện đĩa đồ ăn cuối cùng xong thì đứng dạt ra một bên, rồi trang trọng mời Thánh dùng bữa" Bon appetit". Thánh Pierre vẫn đang mãi mê ngắm nhìn mấy món ăn thì bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại di động của Thánh vang lên.

"Heo không đòi ăn cơm, heo không đòi ăn cám..."

- Alô- Giọng thánh vẫn dõng dạc như thường khi dù thật tình chả dễ chịu gì khi bị người khác quấy rầy vào bữa ăn - Cổng thiên đàng, trưởng bộ phận nhân sự và sàng lọc,Thánh Pierre nghe đây...

Một giọng lí lắc vang lên từ phái bên kia:

- Bác Pierre ạ, cháu là Hermes đây, cháu dẫn một linh hồn tới cho bác đây, bác ra mở cổng giùm cháu với.

Thánh Pierre nghe xong liền để cái điện thoại ra khỏi tai và đưa nó ra trước mắt. Thánh nhìn xem phải mình đang cầm cái điện thoại không, vì chuyện Thánh vừa nghe thiệt là lạ hết sức. Hermes là một vị thần trên đỉnh Olympia, là con trai của thần Zeus, cháu ngoại của Titan Atlas, nghĩa là chả có mối liên hệ nào với Thánh Pierre cả. Và thiệt tình là công việc trước giờ của Hermes là dẫn linh hồn, nhưng là xuống địa ngục nơi mà chú của Hermes là Hades cai quản. Tự dưng hôm nay Hermes rời bỏ vùng Địa Trung Hải đầy nắng ấm mà dẫn một linh hồn lên thiên đàng mù sương này? Chả biết có chuyện quái quỷ gì nữa..

- Nè, cậu có nhầm lẫn gì không vậy?

- dạ, Bác cứ ra đây đi ạ.

Thánh Pierre chưa kịp nói gì thì Hermes đã cúp máy. Đánh thượt một cái rồi cuối cùng Thánh cũng đành gỡ mình ra khỏi chiếc ghế gỗ,bỏ lỡ bữa ăn mà đi ra. Bà bếp thấy vẻ tiếc nuối của Thánh liền nói:

- Thánh cứ đi giải quyết công chuyện, lát tôi sẽ hâm lại cho... Lò vi sóng tôi mới mua tuần trước cho thức ắn nóng lại ngay sau 30 giây.

***

Hermes, vị thần bảo hộ cho kẻ trộm,thương nhân,dân du mục và lữ khách, đồng thời cũng là người dẫn lối cho những linh hồn xuống địa ngục,đang bay lơ lững giữa không trung trên đôi giày có cánh. Những chiếc cánh màu vàng đang ngoe ngoẩy trông thật đáng yêu. Hermes nhỏ người, và thần vẫn giữ hoài cái vẻ ngoài của tuổi thiếu niên, nên thần mới gọi thánh Pierre là bác,chứ chả ai biết được thật ra giữa hai vị ấy,ai là người nhìn thấy mặt trời trước...

- A, bác Pierre, cuối cùng bác cũng ra rồi, cháu giao lại linh hồn này cho bác đây, cháu có việc phải về đỉnh Olympia ngay đây ạ...

- Khoan đã! -Thánh Pierre giật mình khi thấy Hermes nhúng người chuẩn bị bay đi- Cậu không giải thích gì hết sao? Sao tự nhiên cậu lại dẫn một linh hồn lên đây? Tôi nghĩ đó đâu phải chuyện của cậu, mà "chuyện của cậu" có nghĩa là dẫn linh hồn xuống địa ngục ở Địa Trung Hải kìa, mà chuyện đó thì thiệt tình là chả có chút xíu liên quan tới tôi.

- ồ không, có liên quan tới bác chứ! - Hermes nheo mày, rồi nở ra một nụ cười - Thiệt tình là anh ta đã ở trong khe núi địa ngục của chú Hades rồi,nhưng chú ấy phát hiện ra rằng anh ta là một linh hồn tự tử vì tình. Liên quan tới tình yêu, nên mới nhờ cháu dẫn sang chỗ cô Aphrodite, nữ thần tình yêu và Sắc đẹp. Khi Cháu dẫn sang cho cô ấy, khi cô ấy bảo, anh ta vì tình mà tự tử nên có nghĩa là anh ấy là một người tốt hoặc là kẻ ngốc. Mà phân biệt giữa người tốt và kẻ ngốc thì chỉ có Bác Pierre, người cho phép người tốt lên thiên đàng, mới là thiên tài bậc nhất trong chuyện này...

Được khen, Thánh Pierre cười khanh khách mà không để ý cái nhoẻn miệng đầy ẩn ý của Hermes. Thế là Hermes tự nhiên bay về đỉnh Olympia trong khi Thánh Pierre cao hứng ( vì được ngợi khen là thiên tài bậc nhất) mà nói rằng, để đó tôi lo cho...

Khi Hermes rời khỏi và còn lại một mình với cái linh hồn đang ủ dột ngồi dưới bậc tam cấp thì Thánh mới biết mình vì một chút không tỉnh táo mà bị Hermes đưa vào trồng.Thánh bực tức nói:

- Cái lũ lười biến trên đỉnh olympia, ta sẽ kiện cái chuyện này cho ra lẽ, linh hồn mà làm như trái banh vậy đá vòng vòng bên đó rồi bất ngờ "lật cánh" qua đâ... Thiệt là quan liêu quá. -Rồi Thánh chép miệng - Chỉ có ta, một người nhân từ bác ái và yêu công việc nên mới bị đùn đẩy như vậy hoài...

Bây giờ Thánh Pierre mới nhìn linh hồn kia thật kỹ. Một chàng trai khoảng 22 tuổi. Tuổi trẻ nhưng đôi mắt đầy muộn phiền của người sống hơn nữa đời người. Khuôn mặt phủ đầy bụi bặm của nỗi ưu sầu.

- cậu trai trẻ, cậu tên gì?

- Luôn Luôn Rảnh.

Linh hồn đáp. Giọng uể oải, không có sự sống, à quên, hắn chết từ đời tám hoánh rồi còn đâu. Thánh Pierre tiếp xúc hàng ngày với những linh hồn, nhưng chưa thấy ai kỳ lạ như linh hồn này. Đa số linh hồn lên đây hoặc là đòi vào trong thiên đàng hoặc là đòi sống một đời sống khác, nói chung là luôn đòi một cái gì đó khi gặp Thánh. Nhưng chàng trai này thì chỉ ngồi yên, trượt dài trong nỗi buồn từ lúc sống chưa phai phôi.

- Cậu tự tử chết à...?

- Không, tôi dùng thuốc an thần quá liều thôi..tôi gần như bị trầm cảm trước khi chết...

- Vậy sao đám thần linh bên Olympia bảo cậu tự tử vì tình?

Thánh Pierre ngồi xuống bên cạnh linh hồn, hỏi. Cảnh này cũng thuộc loại xưa nay hiếm thấy. Thường thì Thánh sẽ đứng trên bậc cửa và hỏi chuyện linh hồn.Linh hồn hoặc đứng khoanh tay hoặc quỳ phục bên dưới. Chưa bao giờ có cảnh thánh và linh hồn ngồi bên nhau như hai người bạn thế này. Linh hồn kia thì bị nỗi buồn đánh quỵ. Còn Thánh Pierre thì bị cơn đói bụng làm không đứng nỗi nữa...

***

Luôn Luôn Rảnh, là con trai của bà Luôn Luôn Nhăn và ông Luôn Luôn Chối. Hắn rất yêu một cô gái, nàng Đột Nhiên Bận.

Nhưng nếu tinh ý thì có thể nhận ra rằng, hai người họ chả có cái duyên nào để có thể trở thành một cặp tình nhân hạnh phúc. Họ đối nghịch nhau ngay từ trong cái tên. Rảnh đối với Bận, Luôn Luôn nghịch với Đột Nhiên. Nhưng chả có ai tỉnh táo khi yêu bao giờ. Và hắn cũng vậy. Luôn Luôn Rãnh lúc ấy chỉ biết có một chuyện rằng, cô gái ấy đã lấy mất trái tim hắn và hắn sẽ làm tất cả để được len lõi vào trong trái tim mỹ miều của cô gái hắn yêu...

Mà thật ra thì Đột Nhiên Bận cũng có tình cảm với hắn.
Hai người đã quen nhau được ba năm. Quen một cách tình cờ. Hội sách thành phố tại công viên Ngọn Đuốc Sống, hai người vô tình ngồi cạnh nhau trong một buổi giao lưu với nhà văn Bestseller. Hắn ý tứ nhường chỗ ngồi ít nắng hơn cho nàng. Và nàng đáp lại bằng một nụ cười tỏa nắng làm lóa mắt hắn và làm "mù" trái tim hắn luôn. Hai người ngồi trò chuyện vài câu về cuốn sách mới của nhà văn mà cả hai cùng hâm mộ. Những câu nói vu vơ như một cơn gió thoảng nhưng làm dịu mát tâm hồn nhau trong cái nắng gay gắt. Và đến một phần quan trọng là xin chữ ký của nhà văn. Mọi người đứng bật dậy và chen chúc nhau như là sắp được lãnh tiền. Nhưng nàng, như cái tên của mình, lại đột nhiên bận. Nàng nhăn trán vì cuộc gọi bất ngờ và bảo nàng phải quay lại họp gấp. Nhìn thấy vẻ tiếc hùi hụi của nàng, hắn đã cười và đề nghị:

- Tôi rảnh lắm, để tôi giúp cô, tôi xin chữ ký nhà văn xong, rồi tôi sẽ gửi trả cuốn sách lại cho c
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
1191/1572
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT