watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết - Bà Xã Chớ Giở Trò - full

Lượt xem :
ta cùng đến sân gôn.” Trình Chính Khôi cố gắng giữ Cổ Việt Di lại.

Cổ Việt Di buồn cười hỏi Trình Chính Khôi, “Ngày mai tớ có thể ngồi dậy được, vấn đề là cậu dậy được sao? Một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng.”

“Yên tâm, Vũ Hi sẽ gọi tớ, cô ấy là một cô gái rất hiểu biết, cô ấy biết tớ gần đây bị quấy nhiễu bởi sự kiện sáp nhập này, cô ấy nói, chờ chuyện này thu xếp thỏa đáng mới đi hưởng tuần trăng mật.” Nhắc tới sự hiểu biết của vợ mới cưới, Trình Chính Khôi kiêu ngạo cười hạnh phúc.

Nhìn trên mặt bạn tốt phát ra nụ cười từ nội tâm, Cổ Việt Di vì cậu ta cảm thấy vui mừng. “Chính Khôi, cây Vũ Hi này thật sự rất đáng giá cho cậu buông tha cả khu rừng rậm.”

“Cậu cũng hiểu được?” Trình Chính Khôi càng thêm đắc ý.

“uh, chỉ tiếc vì sao lại để cậu khai quật trước, hôm nay đổi lại là tớ, tớ cũng sẽ cam nguyện buông tha cho cả khu rừng rậm.” Cổ Việt Di tươi cười bằng lòng nói.

Trình Chính Khôi nghe bạn tốt ca ngợi, không kìm được cười ha ha, “May mắn là tớ phát hiện trước, nếu cho cậu phát hiện trước, không phải tớ chỉ có thể giương mắt nhìn thôi sao.” Anh ôm bả vai Cổ Việt Di, “Đi thôi, đến phòng khách ngủ một đêm, ngày mai đi ra sân đánh gôn.”

“Có thể thì có thể, nhưng tớ không mang theo trang bị.” Cổ Việt Di vẫn đang thử từ chối.

“Gậy đánh gôn tớ cho cậu mượn một bộ, về phần giày, quần áo…” Trình Chính Khôi hắc hắc cười mỉa hai tiếng, ngón tay chỉ ra sau xe Cổ Việt Di, “Ở đó có.”

Cổ Việt Di lộ ra vẻ mặt bị đánh bại, “Thực phục cậu, ngay cả việc này cậu cũng biết.”

“Cái này gọi là biết người biết ta, ai bảo cậu là bạn tốt nhất của tớ.” Trình Chính Khôi nửa ép nửa ôm kiên quyết kéo Cổ Việt Di đi lên lầu hai.

Anh mở cửa phòng khách ra, “Không có người làm phiền cậu, nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Cổ Việt Di không thể từ chối ý tốt của anh, vì thế đi vào phòng khách, “Cảm ơn, ngày mai gặp.”

“Ngày mai gặp.” Trình Chính Khôi nhẹ nhàng đóng cửa phòng.

Cổ Việt Di đi vào phòng, đèn cũng không mở lập tức đi lại giường, cởi quần áo, cả người trần trụi chui vào trong chăn.

Huyên náo cả ngày, hao phí sức lực, Cổ Việt Di ở trong chăn, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Trong mơ, anh cảm thấy một cái gì đó mềm nhũn dựa vào người anh, cảm giác mềm mại như tơ làm cho anh cảm thấy thật thoải mái, anh rất tự nhiên ôm thứ này vào trong ngực.

Sáng sớm hôm sau, Trình Chính Khôi đẩy cửa phòng không khóa, “Thức dậy chưa?”

Đột nhiên thấy cảnh tượng Cổ Việt Di cả người trần trụi ôm Kim Bối Nhi, hai người ngủ say sưa, Trình Chính Khôi sợ tới mức mở to mắt. ‘’Việt Di! Bối Nhi! Hai người đang làm cái gì?”

Một tiếng gầm gừ như sư tử rống, sấm sét đánh xuống, Cổ Việt Di và Kim Bối Nhi từ trong giấc ngủ bừng tỉnh dậy.

Kim Bối Nhi xoa hai mắt nhập nhèm, há mồm ngáp một cái lớn. “Chuyện gì?” Cổ Việt Di vươn hai tay về phía trước duỗi thân, “Chuyện gì?”

Hai người cùng nói ra thắc mắc, đồng thời nghe thấy một giọng nói khác bên cạnh, không khỏi kinh ngạc quay đầu hai mặt nhìn nhau.

“Như thế nào là chú?” Kim Bối Nhi mở to mắt la lên.

“Như thế nào là cô?” Cổ Việt Di cùng lúc đó cũng kinh ngạc hỏi.

Trên mặt hai người lộ ra vẻ khiếp sợ nhìn Trình Chính Khôi trợn mắt há hốc mồm, “Tôi đang muốn hỏi hai người làm sao có thể ở cùng nhau, lại ngủ cùng một giường!”

Ngủ cùng một giường?

Những lời này đem tâm trí hai người kéo về, Kim Bối Nhi một tay bắt lấy chăn, một tay chỉ vào Cổ Việt Di, kinh ngạc sợ hãi mở to mắt. “Chú làm sao có thể ngủ bên cạnh tôi?” Đột nhiên sợ hãi kêu một tiếng, “A… Chú không có mặc quần áo!”

Cổ Việt Di trừng mắt lớn, hai tay để ở trước ngực, tức giận cười lạnh, “Tôi có thói quen ngủ trần (ngủ không mặc đồ).”

“Ngủ trần?” Kim Bối Nhi không tin tựa đầu nhìn vào trong chăn thấy anh thật sự trần như nhộng, sau khi điều tra rõ chân tướng, Kim Bối Nhi lại phát ra một tiếng kêu sợ hãi vang trời.

Dưới lầu Trịnh Vũ Hi nghe thấy, sắc mặt hoang mang vọt vào phòng khách, “Xảy ra chuyện gì?” Hai mắt lo sợ không yên nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, chấn động cô ngã vào người Trình Chính Khôi, ngón tay chỉ Cổ Việt Di và Kim Bối Nhi ở trên giường.

“Đây, đây, đây, đây… Là chuyện gì xảy ra?”

Trình Chính Khôi vội vàng đỡ lấy bà xã đã bị hoảng sợ, nhất thời đầu óc một chút cũng không rõ tình huống hỗn loạn trước mắt này.
\" Anh cũng ko bik xảy ra chuyện gì!\"
Chương 3: Chương 2

Cổ Việt Di cùng Kim Bối Nhi dựa lưng vào ghế ngồi ở phòng khách, giống như tội phạm bị thẩm vấn.

Trình Chính Khôi cùng Trịnh Vũ Hi vai kề vai nhìn hai người trước mắt, vạn lần cũng không nghĩ rằng sau vũ hội rừng rực ngày hôm qua, lại gặp phải phiền toái khiến cho người ta không biết làm sao.

“Ông xã, việc này nên xử lý như thế nào?” vẻ mặt Trịnh Vũ Hi bối rối, không biết làm sao nhìn Trình Chính Khôi bên cạnh.

“Anh cũng không biết nên làm sao bây giờ?” Trình Chính Khôi thật sự khổ sở không nghĩ được cách giải quyết.

“Việc này nếu truyền ra ngoài, tương lai Bối Nhi làm sao nhìn mặt người khác? Nó chỉ có mười chín tuổi…” Trịnh Vũ Hi thấp thỏm lo âu lắc đầu mạnh.

Chị họ lo lắng cho cô? Việc này có cái gì phải lo lắng?

Kim Bối Nhi xoay đầu nhìn Trịnh Vũ Hi, hồn nhiên nói: “Chỉ cần mọi người không nói ra ngoài, sẽ không có việc gì.”

Trịnh Vũ Hi tức giận trừng mắt nhìn Kim Bối Nhi quá ngây thơ, “Em nghĩ rằng chúng ta không nói ra thì sẽ không sao? Em có thấy bốn phía trong phòng có bao nhiêu người không?”

“Không phải chúng ta bốn…” Kim Bối Nhi thật sự nhìn bốn phía, trong nháy mắt trợn to ánh mắt kinh ngạc.

Cô nhìn thấy xung quanh đâu chỉ có bốn người bọn họ, trước mắt có hai người hầu, bên cửa sổ sát đất ngoài biệt thự còn có vài người…

Trời ạ, trong nhà này thật ra có bao nhiêu người hầu?

Trịnh Vũ Hi nhìn Kim Bối Nhi sững sờ, bất đắc dĩ chỉ có thể lắc đầu. “Thấy rõ ràng có bao nhiêu người chưa? Em muốn chị làm sao bịt miệng bọn họ đây?”

“Việc này…” Kim Bối Nhi nhất thời không nói được gì, yếu ớt chống đỡ, “Cùng lắm thì… Sau này em không đến nhà chị.” Cô trả lời nhẹ như muỗi.

“Đúng, sau này em có thể không đến nhà của chị, nhưng chị dù sao cũng sẽ gặp mặt dì và dượng. Em muốn chị làm sao ăn nói với họ?” Trịnh Vũ Hi hổn hển hỏi lại Kim Bối Nhi.

Trình Chính Khôi nản lòng lắc đầu, tiếp theo dùng tay gãi gãi tóc, “Việt Di, tốt xấu cậu cũng nói gì đi chứ, việc này nên xử lý như thế nào?”

Tự dưng rước hoạ vào thân, cả người Cổ Việt Di đầy oan ức và tức giận không chỗ trút hết, không nghĩ rằng bạn tốt lại còn hỏi anh nên xử lý như thế nào?

“Trong khoảng thời gian ngắn tớ làm sao nghĩ được biện pháp gì?” Cổ Việt Di nổi giận đùng đùng trả lời.

“Việc này nếu truyền ra ngoài, đối với danh dự của cậu ở thương trường sẽ có ảnh hưởng không nhỏ.” Một câu của Trình Chính Khôi nói ra trọng điểm.

“Tớ đương nhiên biết tính nghiêm trọng của chuyện này.” Buồn giận trong bụng Cổ Việt Di càng lúc càng dâng cao, chờ lúc bùng nổ.

Trình Chính Khôi trầm trọng thở dài, hết đường xoay sở liền nhìn Trịnh Vũ Hi. “Giúp anh ngẫm lại xem có biện pháp nào giải quyết việc này.”

Trịnh Vũ Hi nhìn Kim Bối Nhi vẻ mặt ngây thơ không biết họa l
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
120/1798
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT