Tiểu thuyết - Áp Trại Tiểu Vương Phi
Lượt xem : |
Nhi càng tô càng đen. (giống câu thêm dầu vào lửa ^^)
“Sợ cái gì? Cùng lắm thì ta cả đời không lấy chồng! Nhưng ngươi thì khác, nam nhân hạ lưu đó phải phụ trách!”
“Phụ trách?”
“Đúng vậy! Chẳng lẽ ngươi không muốn nam nhân kia phụ trách?”
“A?” Tim Hương Nhi chấn động, cúi đầu. Thảm rồi, chẳng lẽtiểu thư phát hiện chuyện của nàng và Tiểu Vương ? Kể từ lúc đi tớiCuồng Phong trại, Tiểu Vương đối với nàng rất tốt, nàng cũng rất thíchhắn, hai người thường tặng đồ cho nhau, kết quả tối ngày hôm qua, haingười rốt cục không kềm chế được, đã lên giường. . . . . .
“Ô! Tiểu thư, ta không thể đi! Đời ta chỉ có thể cùng hắn. . . . . . . . .”
Tiểu Trúc nghe Hương Nhi nói như vậy, hỏa khí lần nữa xông lên, cắn môi dưới cũng đau đớn.
“Hương Nhi, đừng sợ, ta sẽ thay ngươi chủ trì công đạo.”
“Có thật không?”
“Hắn dám làm sẽ phải dám đảm đương!”
“Này. . . . . . Tiểu thư, nàng muốn đi đâu?”
“Giết người!”
Đức Chiêu cảm thấy rất đau đầu, hắn rất muốn giết người.
Vốn là hắn đang định cùng Tiểu Trúc yêu quý tiến một bước, Đại Đầu trại tấn công lúc này ──
Hơn nữa đám người trước mắt này quả thật danh bất hư truyền, mỗi một người đều thật nhức đầu, không hổ danh Đại Đầu trại.
“Này, gọi Lôi Diệt Thiên ra đây!” Lớn giọng chính là Nhị đương gia Đại Đầu trại, Tam Đại Đầu.
“Hắn không có ở đây, bây giờ ta là đương gia. Còn có, ngươi là người nào?”
“Ngươi!”
Tên không biết sống chết! Đức Chiêu nổ đom đóm mắt, “Bổnthiếu gia gọi Đức Chiêu, không gọi này. Gọi ta này ngươi sẽ không rakhỏi đây được.”
Hai Đại Đầu sửng sốt một chút, bất quá ngay sau đó lại lớnlối, cho là chỉ cần đối thủ không phải là Lôi Diệt Thiên và huynh đệ của hắn, cũng không cần sợ. “Hừ, ta mới không sợ ngươi!”
“Phải không?” Đức Chiêu híp mắt.
Rất tốt, đã lâu hắn chưa có động thủ dẹp người ──
“Nghe giọng nói của ngươi, ngươi không biết ta?” Giọng nói hắn lạnh lùng ẩn giấu sát khí.
Một trận lạnh léo đánh tới, hai Đại Đầu không tự chủ được rùng mình một cái.
Đức Chiêu từng bước từng bước đến gần, “Ta không giống ngươingu ngốc như vậy, ta muốn giết một người, diệt một trại không cần dùngđến nhiều nhân thủ như vậy, ta chỉ cần một người là đủ rồi.”
Hai Đại Đầu trợn to mắt, “Nói hươu nói vượn!”
“Cho nên ta nói ngươi ngu ngốc . . . . . Làm sơn tặc thật đáng buồn, không được đọc nhiều sách!”
Hai Đại Đầu cảm giác mình bị người mắng, nhưng hắn lại không nghe được một chữ thô tục của đối phương . . . . .
Đức Chiêu nhếch lên một nụ cười, “Không hiểu sao? Ai, bắtgiặc phải bắt vua trước! Bất quá nếu như muốn động thủ, ta cũng vậy rấtsẵn lòng phụng bồi.”
“Được, các huynh đệ lên!”
Đang lúc đối phương chuẩn bị đánh, Đức Chiêu cũng vung lên trường bào, chuẩn bị đánh ──
“Chờ một chút!”
Một thân ảnh nhỏ nhắc vọt đến giữa hai bên hô to.
“Tiểu Trúc? !” Đức Chiêu mở to mắt. Nàng chạy đến làm gì?
“Này! Tiểu mỹ nhân, nam nhân đánh nhau, nàng trở về nhà thêuhoa, tránh để bị thương sẽ không tốt.” Hai Đại Đầu cũng biết thươnghương tiếc ngọc.
Tiểu Trúc thèm chú ý tới tình cảnh trước mắt như thế nào,nàng đang nổi giận, mà một khi nàng nổi giận thì sẽ không để ý đượcnhiều như vậy.
“Đại bạo quân, hôm nay ngươi nhất định phải cho ta một cái công đạo!”
Thấy nàng có vẻ rất tức giận, Đức Chiêu cũng quan tâm hỏi, “Sao vậy? Nàng thoạt nhìn rất tức giận.”
Hắn muốn chạm vào nàng, nhưng là nàng lại tránh ra, không đểcho Đức Chiêu luôn luôn cao cao tại thương một chút mặt mũi, hỏa khícũng nổi lên.
“Nàng tới tìm ta cãi nhau sao?”
“Đúng!”
“Vậy cũng phải xem tình hình! Hiện tại. . . . . .” Đức Chiêunhìn chung quanh, thấy địch quân cố nén cười. Hắn hơn nổi giận, “Nàngtrở về cho ta!”
“Ngươi làm gì hung dữ với ta như thế? Mới vừa ngươi đâu có như thế với nhiều người?”
Lần này đổi lại là người bên Cuồng Phong trại phát ra tiếng cười.
Nữ nhân đáng chết! Nàng thật sẽ biến đại gia hắn trở thành trò cười!
“Tiểu Trúc, đừng làm ồn. Ta sẽ cho nàng cái công đạo, nhưng không phải là bây giờ.”
“Ta biết bây giờ không thích hợp, với ngươi chính là không chờ được rồi! Ngươi nhất định phải phụ trách!”
“Tiểu thư. . . . . .” Hương Nhi thở hổn hển xuất hiện.
Tiểu Trúc thấy Hương Nhi, kéo nàng qua, đem nàng đẩy tớitrước mặt Đức Chiêu, “Hương Nhi, nàng nói, hắn không phải là nên cho cái công đạo?”
Hương Nhi bị hỏi đến mơ mơ màng màng, bất quá nàng vẫn gật đầu một cái, “Đúng vậy, cô gia nên cho cái công đạo. . . . . .”
“Ngay cả Hương Nhi cũng gật đầu, ngươi có lời gì để nói?”
“Ta nói ta sẽ phụ trách. Giờ nàng đi về trước được không?”Hắn đang chuẩn bị đánh, cũng không thể nhi nữ tình trường ở trước mặtđịch nhân được.
Tiểu Trúc tưởng rằng hắn sẽ giải thích, sẽ kháng nghị, sẽ tức giận, vậy mà hắn cũng không có. . . . . . Nàng cảm giác tâm mình giốngnhư bị dao cứa, phảng phất như bị sét đánh trúng, cả người tan xương nát thịt. . . . . .
“Ngươi. . . . . . Ngươi thật sự có làm?” Nàng từng bước một lui về phía sau, sắc mặt tái nhợt đến dọa người.
Đức Chiêu lúc này mới phát giác nàng có cái gì không đúng,đến gần nàng một bước, “Tiểu Trúc, có phải nàng hiểu lầm cái gì không?”
“Ta nào có hiểu lầm?” Thanh âm của nàng nghẹn ngào. “Cácngươi đã chính miệng thừa nhận, mà ngươi cũng nói phải chịu trách nhiệmrồi, còn có cái gì hiểu lầm?”
Đức Chiêu trầm mặt xuống, trong lòng càng thêm chắc chắn rằng nàng nhất định là hiểu lầm, hơn nữa hiểu lầm kia lớn đến mức hắn nhấtđịnh phải lập tức giải thích.
“Tiểu Trúc, bất kể nàng hiểu lầm cái gì, nàng lập tức cùng ta trở về, ta sẽ giải thích rõ.”
“Không cần. . . . . .” Nàng lấy tay lau đi lệ ở khóe mắt,thút tha thút thít nói: “Ngươi tốt nhất nên đối đãi Hương Nhi thật tốtlà được rồi, ta không cần ngươi quan tâm. . . . . .”
“Hương Nhi?”
“Ta?”
Đức Chiêu cùng Hương Nhi nhìn nhau một cái, bộ mặt hoang mang.
“Nàng nói hươu nói vượn cái gì?”
“Ta không có! Cha ta nói không sai, nam nhân đều rất xấu,ngươi càng tệ hơn! Ngươi tuyệt không coi trọng nữ nhân, ngươi coi nữnhân là chiến lợi phẩm, góp nhặt con mồi, vứt bỏ những cái cũ sau gáy. . . . . .” Nàng cảm giác nước mắt cũng nhanh tràn mi ra.
“Nàng nói gì ta nghe một chút cũng không hiểu!”
“Có hiểu hay không không sao cả. . . . . . Dù sao Hương Nhinàng không thể là cô phụ, nàng là cô gái vô tội khuất phục dưới dâm uycủa ngươi. . . . . . Mặc dù nàng chỉ là nha đầu, nhưng ta coi nàng nhưtỷ muội, ngươi không được ăn hiếp nàng, phải chăm sóc nàng thật tốt.”
Mặc dù nàng nói mơ hồ không rõ, nhưng Đức Chiêu cũng khôngphải là kẻ ngốc, đã đoán được bảy, tám phần ── sắc mặt của hắn càng khónhìn hơn.
“Nàng muốn ta chăm sóc nha hoàn nàng, vậy còn nàng?”
“Ta. . . . . . Ta về nhà !” Nàng cũng hết cách. Mặc dù miệngnói muốn về nhà, bất quá về nhà một lần, nàng nhất định sẽ bị buộc gảcho Tiểu vương gia.
“Về nhà?”
“Đúng, về nhà.”
“Nàng không phải nói về nhà nhất định phải gả cho Tiểu vương gia sao?”
“Đó là chuyện của ta.”
Hắn híp mắt, “Nàng dám gả người khác chính là chuyện ta!”
“Ngươi đừng nghĩ một mũi tên mà hai con chim!”
“Nàng!”
“Ta nói là bí mật ngươi, đúng không?”
“Ta nào có bí mật gì? Nàng suy nghĩ nhiều quá! Nàng ngoanngoãn về trước, nơi này rất nguy hiểm, có bất kỳ hiểu lầm nào ta nhấtđịnh sẽ giải thích rõ, ta bảo đ
“Sợ cái gì? Cùng lắm thì ta cả đời không lấy chồng! Nhưng ngươi thì khác, nam nhân hạ lưu đó phải phụ trách!”
“Phụ trách?”
“Đúng vậy! Chẳng lẽ ngươi không muốn nam nhân kia phụ trách?”
“A?” Tim Hương Nhi chấn động, cúi đầu. Thảm rồi, chẳng lẽtiểu thư phát hiện chuyện của nàng và Tiểu Vương ? Kể từ lúc đi tớiCuồng Phong trại, Tiểu Vương đối với nàng rất tốt, nàng cũng rất thíchhắn, hai người thường tặng đồ cho nhau, kết quả tối ngày hôm qua, haingười rốt cục không kềm chế được, đã lên giường. . . . . .
“Ô! Tiểu thư, ta không thể đi! Đời ta chỉ có thể cùng hắn. . . . . . . . .”
Tiểu Trúc nghe Hương Nhi nói như vậy, hỏa khí lần nữa xông lên, cắn môi dưới cũng đau đớn.
“Hương Nhi, đừng sợ, ta sẽ thay ngươi chủ trì công đạo.”
“Có thật không?”
“Hắn dám làm sẽ phải dám đảm đương!”
“Này. . . . . . Tiểu thư, nàng muốn đi đâu?”
“Giết người!”
Đức Chiêu cảm thấy rất đau đầu, hắn rất muốn giết người.
Vốn là hắn đang định cùng Tiểu Trúc yêu quý tiến một bước, Đại Đầu trại tấn công lúc này ──
Hơn nữa đám người trước mắt này quả thật danh bất hư truyền, mỗi một người đều thật nhức đầu, không hổ danh Đại Đầu trại.
“Này, gọi Lôi Diệt Thiên ra đây!” Lớn giọng chính là Nhị đương gia Đại Đầu trại, Tam Đại Đầu.
“Hắn không có ở đây, bây giờ ta là đương gia. Còn có, ngươi là người nào?”
“Ngươi!”
Tên không biết sống chết! Đức Chiêu nổ đom đóm mắt, “Bổnthiếu gia gọi Đức Chiêu, không gọi này. Gọi ta này ngươi sẽ không rakhỏi đây được.”
Hai Đại Đầu sửng sốt một chút, bất quá ngay sau đó lại lớnlối, cho là chỉ cần đối thủ không phải là Lôi Diệt Thiên và huynh đệ của hắn, cũng không cần sợ. “Hừ, ta mới không sợ ngươi!”
“Phải không?” Đức Chiêu híp mắt.
Rất tốt, đã lâu hắn chưa có động thủ dẹp người ──
“Nghe giọng nói của ngươi, ngươi không biết ta?” Giọng nói hắn lạnh lùng ẩn giấu sát khí.
Một trận lạnh léo đánh tới, hai Đại Đầu không tự chủ được rùng mình một cái.
Đức Chiêu từng bước từng bước đến gần, “Ta không giống ngươingu ngốc như vậy, ta muốn giết một người, diệt một trại không cần dùngđến nhiều nhân thủ như vậy, ta chỉ cần một người là đủ rồi.”
Hai Đại Đầu trợn to mắt, “Nói hươu nói vượn!”
“Cho nên ta nói ngươi ngu ngốc . . . . . Làm sơn tặc thật đáng buồn, không được đọc nhiều sách!”
Hai Đại Đầu cảm giác mình bị người mắng, nhưng hắn lại không nghe được một chữ thô tục của đối phương . . . . .
Đức Chiêu nhếch lên một nụ cười, “Không hiểu sao? Ai, bắtgiặc phải bắt vua trước! Bất quá nếu như muốn động thủ, ta cũng vậy rấtsẵn lòng phụng bồi.”
“Được, các huynh đệ lên!”
Đang lúc đối phương chuẩn bị đánh, Đức Chiêu cũng vung lên trường bào, chuẩn bị đánh ──
“Chờ một chút!”
Một thân ảnh nhỏ nhắc vọt đến giữa hai bên hô to.
“Tiểu Trúc? !” Đức Chiêu mở to mắt. Nàng chạy đến làm gì?
“Này! Tiểu mỹ nhân, nam nhân đánh nhau, nàng trở về nhà thêuhoa, tránh để bị thương sẽ không tốt.” Hai Đại Đầu cũng biết thươnghương tiếc ngọc.
Tiểu Trúc thèm chú ý tới tình cảnh trước mắt như thế nào,nàng đang nổi giận, mà một khi nàng nổi giận thì sẽ không để ý đượcnhiều như vậy.
“Đại bạo quân, hôm nay ngươi nhất định phải cho ta một cái công đạo!”
Thấy nàng có vẻ rất tức giận, Đức Chiêu cũng quan tâm hỏi, “Sao vậy? Nàng thoạt nhìn rất tức giận.”
Hắn muốn chạm vào nàng, nhưng là nàng lại tránh ra, không đểcho Đức Chiêu luôn luôn cao cao tại thương một chút mặt mũi, hỏa khícũng nổi lên.
“Nàng tới tìm ta cãi nhau sao?”
“Đúng!”
“Vậy cũng phải xem tình hình! Hiện tại. . . . . .” Đức Chiêunhìn chung quanh, thấy địch quân cố nén cười. Hắn hơn nổi giận, “Nàngtrở về cho ta!”
“Ngươi làm gì hung dữ với ta như thế? Mới vừa ngươi đâu có như thế với nhiều người?”
Lần này đổi lại là người bên Cuồng Phong trại phát ra tiếng cười.
Nữ nhân đáng chết! Nàng thật sẽ biến đại gia hắn trở thành trò cười!
“Tiểu Trúc, đừng làm ồn. Ta sẽ cho nàng cái công đạo, nhưng không phải là bây giờ.”
“Ta biết bây giờ không thích hợp, với ngươi chính là không chờ được rồi! Ngươi nhất định phải phụ trách!”
“Tiểu thư. . . . . .” Hương Nhi thở hổn hển xuất hiện.
Tiểu Trúc thấy Hương Nhi, kéo nàng qua, đem nàng đẩy tớitrước mặt Đức Chiêu, “Hương Nhi, nàng nói, hắn không phải là nên cho cái công đạo?”
Hương Nhi bị hỏi đến mơ mơ màng màng, bất quá nàng vẫn gật đầu một cái, “Đúng vậy, cô gia nên cho cái công đạo. . . . . .”
“Ngay cả Hương Nhi cũng gật đầu, ngươi có lời gì để nói?”
“Ta nói ta sẽ phụ trách. Giờ nàng đi về trước được không?”Hắn đang chuẩn bị đánh, cũng không thể nhi nữ tình trường ở trước mặtđịch nhân được.
Tiểu Trúc tưởng rằng hắn sẽ giải thích, sẽ kháng nghị, sẽ tức giận, vậy mà hắn cũng không có. . . . . . Nàng cảm giác tâm mình giốngnhư bị dao cứa, phảng phất như bị sét đánh trúng, cả người tan xương nát thịt. . . . . .
“Ngươi. . . . . . Ngươi thật sự có làm?” Nàng từng bước một lui về phía sau, sắc mặt tái nhợt đến dọa người.
Đức Chiêu lúc này mới phát giác nàng có cái gì không đúng,đến gần nàng một bước, “Tiểu Trúc, có phải nàng hiểu lầm cái gì không?”
“Ta nào có hiểu lầm?” Thanh âm của nàng nghẹn ngào. “Cácngươi đã chính miệng thừa nhận, mà ngươi cũng nói phải chịu trách nhiệmrồi, còn có cái gì hiểu lầm?”
Đức Chiêu trầm mặt xuống, trong lòng càng thêm chắc chắn rằng nàng nhất định là hiểu lầm, hơn nữa hiểu lầm kia lớn đến mức hắn nhấtđịnh phải lập tức giải thích.
“Tiểu Trúc, bất kể nàng hiểu lầm cái gì, nàng lập tức cùng ta trở về, ta sẽ giải thích rõ.”
“Không cần. . . . . .” Nàng lấy tay lau đi lệ ở khóe mắt,thút tha thút thít nói: “Ngươi tốt nhất nên đối đãi Hương Nhi thật tốtlà được rồi, ta không cần ngươi quan tâm. . . . . .”
“Hương Nhi?”
“Ta?”
Đức Chiêu cùng Hương Nhi nhìn nhau một cái, bộ mặt hoang mang.
“Nàng nói hươu nói vượn cái gì?”
“Ta không có! Cha ta nói không sai, nam nhân đều rất xấu,ngươi càng tệ hơn! Ngươi tuyệt không coi trọng nữ nhân, ngươi coi nữnhân là chiến lợi phẩm, góp nhặt con mồi, vứt bỏ những cái cũ sau gáy. . . . . .” Nàng cảm giác nước mắt cũng nhanh tràn mi ra.
“Nàng nói gì ta nghe một chút cũng không hiểu!”
“Có hiểu hay không không sao cả. . . . . . Dù sao Hương Nhinàng không thể là cô phụ, nàng là cô gái vô tội khuất phục dưới dâm uycủa ngươi. . . . . . Mặc dù nàng chỉ là nha đầu, nhưng ta coi nàng nhưtỷ muội, ngươi không được ăn hiếp nàng, phải chăm sóc nàng thật tốt.”
Mặc dù nàng nói mơ hồ không rõ, nhưng Đức Chiêu cũng khôngphải là kẻ ngốc, đã đoán được bảy, tám phần ── sắc mặt của hắn càng khónhìn hơn.
“Nàng muốn ta chăm sóc nha hoàn nàng, vậy còn nàng?”
“Ta. . . . . . Ta về nhà !” Nàng cũng hết cách. Mặc dù miệngnói muốn về nhà, bất quá về nhà một lần, nàng nhất định sẽ bị buộc gảcho Tiểu vương gia.
“Về nhà?”
“Đúng, về nhà.”
“Nàng không phải nói về nhà nhất định phải gả cho Tiểu vương gia sao?”
“Đó là chuyện của ta.”
Hắn híp mắt, “Nàng dám gả người khác chính là chuyện ta!”
“Ngươi đừng nghĩ một mũi tên mà hai con chim!”
“Nàng!”
“Ta nói là bí mật ngươi, đúng không?”
“Ta nào có bí mật gì? Nàng suy nghĩ nhiều quá! Nàng ngoanngoãn về trước, nơi này rất nguy hiểm, có bất kỳ hiểu lầm nào ta nhấtđịnh sẽ giải thích rõ, ta bảo đ
Bài viết liên quan!