Truyện teen - Anh yêu em, cô nàng chân ngắn
Lượt xem : |
Trong thâm tâm mình, anh từng nghĩ chỉ yêu cô nào cao từ 1m60 trở lên, nhất quyết không được phải lòng một cô nàng “lùn tẹt”, đỉnh đầu chưa chạm đến… cằm chàng trai 1m80 như anh được.
Có vài mối tình đi qua đời anh, đều là những cô nàng đúng như mong muốn: dễ thương, dáng chuẩn. Em không được ghen khi anh kể thế đấy nhé, anh chỉ muốn “hãnh diện” một tẹo quá khứ huy hoàng với cô bé 1m50 của anh thôi. Đừng vội giận, để anh kể tiếp.
Chuyện đó không ai ngờ, khi anh gặp cô gái tóc lúc nào cũng buộc cao tít, miệng nhoẻn cười, một nụ cười không thật sự là xinh nhưng mỗi khi nhìn vào đó, anh cảm thấy như mình vui hơn một chút, yêu đời hơn một chút. Một cô gái không có gì đặc biệt, ăn nói cũng chẳng dịu dàng, đi đứng cũng không phải là “yểu điệu thục nữ”, có khi trong mắt anh còn thấy cô ấy thật đanh đá biết chừng nào!
“Không được, không thể rung động trước một cô gái như thế này được!” – anh đã từng tự nhủ khối óc của mình như thế, bởi nếu thế thì đi sai với “luật” đã định, và bạn bè anh sẽ cười chê anh mất. Thế nhưng, ngày qua ngày, anh như bị nụ cười, tính cách nhí nhảnh, đuôi tóc lúc lắc thôi miên. Anh “sập bẫy” hoàn toàn.
Thế nhưng, chân ngắn cũng kiêu quá đi. Những lần chờ tin nhắn của em dài cả cổ, những lần đợi em đi học về, những lần không thấy em nói gì mà ruột gan cứ bồn chồn không yên,… Và khi đó, anh chợt nhận ra mình đã thực – sự – yêu – em.
Anh suốt ngày chê chân em ngắn, anh bước một bước bằng em bước mấy bước mới đến nơi. Nhưng từ đó, lúc nào anh cũng học được cách đi chầm chậm, bình thản bước cùng em trên một con đường. Chân ngắn đứng thấp lè tè, bạn bè anh cười anh cũng mặc kệ, đi với em chưa bao giờ anh thấy xấu hổ, ngược lại anh thấy rất tự hào là đằng khác. Bởi vì mỗi khi cô nàng chân ngắn của anh cười có thể thổi bay tâm trạng u buồn xung quanh người khác. “Chân ngắn” biết quan tâm, biết sẻ chia, biết nhường chiếc áo khoác cho cụ già ngồi góc đường, biết chia kẹo cho em bé đánh giày mồ côi,… Có lẽ anh yêu “chân ngắn” vì tấm lòng nhân hậu, chỉ thế thôi anh cũng thấy mình cần sống tốt hơn.
Anh yêu mỗi lần em ngước lên, đôi mắt tròn xoe lấp láy cố hét to để trêu anh: “Ở trên đấy có lạnh lắm không hả anh, hả, cái gì cơ, gió to quá em không nghe thấy?”. Anh yêu mỗi lần em khóc nhè rồi gục đầu vào ngực anh để cần anh che chở. Anh yêu mỗi lần em tự cố gắng làm mọi thứ một cách tốt nhất chứ không bao giờ để dở dang,…
Tình yêu với một cô nàng chân ngắn đến nhẹ nhàng, nhưng lưu lại rất lâu, rất lâu,… và anh nghĩ, anh đã dành cả trái tim mình cho cô ấy rồi.
Bài viết liên quan!