Truyện ngắn Ai giả vờ nói thích tớ đi… Tớ đồng ý liền
Lượt xem : |
ề chuyện này chuyện kia, cũng không quên kể cho hắn nghe về những lời đồn đại không mấy hay ho. Hắn nhìn nó từ đầu tới chân, xong phán 1 câu xanh rờn:
- Uh thấy cũng giống.
- Giống... giống cái con khỉ.Tôi là một đứa con gái nguyên y nguyên tem, không sai khác gì hết
- Nhưng phải...
- Chẳng cần xem xét, ba má tôi biết là đủ rồi. Nó sợ hắn đòi kiểm tra thì tiêu.
- Có ý này này nè, thích nghe không?
- Có lợi cho tui không?
- Lợi cả đôi đường.
- Nói nghe thử xem.
- Nhớ cái vụ chứng minh khoa học bữa trước không? Giờ mình giả bộ làm thiệt đi..
- Ế... Đừng có manh động.
- Từ chưa nói hết, nói là giả bộ mà, điếc hả? Thật ra thì với vẻ mặt đẹp trai ngời ngời cộng thêm việc học giỏi thì khối đứa đu bám tôi, Nhưng năm cuối rồi tôi không thích yêu đường gì sất, chỉ muốn chuyên tâm học hành.
“Đẹp trai ngời ngời, chuyên tâm học hành” nghe muốn ói. Nó thầm nghĩ.
- Sao lại là tui?
- Thứ nhất: Là bạn không thích tui nên tui cũng an tâm, thứ hai: cũng là cơ hội tốt để bạn dẹp bỏ tin đồn.
- Sau này đường ai nấy đi rồi tính sao, lỡ lại nói tui bị les nên bạn đá thì lỗ đâu mà tui chui xuống. Nó vặn vẹo.
- Thế không định kiếm người yêu hả? Trong thời gian giả bộ quen nhau bạn tìm đối tượng.
- Thế chừng nào hết giả bộ?
- Khi tui ra trường và bạn có người yêu.
Nhìn hắn từ đầu tới chân, Nó từng ước mơ: Người yêu của nó phải thật hiền, luôn kèm theo một nụ cười toả nắng, còn hắn nhường nó được một câu thôi thì nó cũng đã cảm ơn lắm rồi.
- Suy nghĩ kĩ đã, chưa thấm lắm.
- Từ giờ tới tối trả lời, không tui kiếm đứa khác.
Nó lên xe phóng đi thẳng, có tí suy nghĩ, nhưng làm cái phi vụ này, hoạ có bị điên. Mà cũng có khi là nó điên thiệt, vừa về tới nhà, thấy nó mẹ lại cằn nhằn: “Tao tưởng được thằng nào dẫn đi giùm rồi”.
- Kệ con đi mà, rồi cũng có đứa rước con thôi! - Nó bỏ hẳn lên phòng.
Con bạn lại nhắn tin: “Chủ nhật đi Vũng Tàu chơi không mày, nếu đi thì kiếm xe ôm nhá”. Bình thường đi tui cũng tự chạy xe được, thế mà bữa nay tụi nó đi có đôi có cặp, chẳng lẽ mình lại lùi thủi. Khí tức dồi nén, nhắn tin luôn cho hắn: “Tui đồng ý, bắt đầu từ ngày mai luôn đi”, tin nhắn gửi lại: “Nhanh thế”.
Nó không biết rồi chuyện này sẽ đi đến đâu, nhưng thôi kệ xác.
***
Sáng hôm sau hắn đã đứng chờ nó trước cổng, nó bất ngờ:
- Gì nữa đây?
- Người yêu mà, đưa đón nhau là chuyện dĩ nhiên, ăn sáng không?
- Nhạt miệng, chả buồn ăn.
Hắn chở Nó đến tận cổng cơ quan, mấy người nhòm ngó, hỏi han: Ai đấy? Nó giả bộ làm lơ, Hắn nở một nụ cười không thể tươi hơn: Người yêu. Nghe 2 chữ người yêu, tự nhiên nó cũng hơi thấy xấu hổ.
- Đi làm nhé! Trưa Anh qua đón.
- Anh anh cái..., định nói tiếp nhưng thấy mấy người đứng gần đó, nó im bặt.
Cả buổi sáng Nó trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, người thì hỏi han, người đòi giới thiệu, người muốn ăn mừng, mặt nó thì cứ ngơ ra. Trưa đó hắn đón nó thiệt:
- Sáng nay có chuyện gì nghe kể anh nghe coi.
- Anh anh cái con khỉ.
- Chứ chẳng lẽ người yêu mà lại xưng bạn với tui hả?
- Nhưng... cũng không được gọi là anh em, nghe giả tạo kinh khủng.
- Thì đang là giả mà, bộ muốn thật luôn hả, đừng có mơ.
- Nhưng không xưng là anh em...Nó chống chế nhưng chẳng có lí do gì để biện hộ.
- Thôi thì lúc có người khác thì xưng là anh em, không có ai thì gọi thế nào cũng được. Giờ ăn nhanh đi em.
- Em nữa.. Nó tức giận.
- Tại có người phục vụ.
- Chỉ xưng anh em lúc có người quen thôi, ok?
- Có cần ký hợp đồng không?
- Có phải phim hàn Quốc đâu mà ký với tá, lớn rồi tự giữ lời hứa, tự chịu trách nhiệm.
- Đưa tiền đây thanh toán. Hắn lạnh lùng.
- Hả, vụ gì nữa.
- Có phải người yêu đâu mà tính chung, ai ăn tự trả tiền.
- Cũng được. Nó khoái chí mang vẻ đắc thắng.
Hắn chở nó về nhà, cũng chẳng dám tới trước cửa mà đứng xa xa, nó sợ gặp người quen, sợ ba má thấy, lúc xuống xe cũng không quên nhắc:
- Sáng mai khỏi đón?
- Sao?
- Tôi tự đi được
- May quá đỡ tốn xăng, hắn hí hửng.
Tránh đâu cũng không thoát, vô nhà mẹ đã hỏi:
- Thằng nào chở mày về đấy con?
- Bạn con.
- Bữa nào mời bạn về nhà chơi.
- Bạn mà mời về làm gì? Nói xong nó chạy tuốt, sợ mẹ vặn vẹo.
Nó nhắn tin cho con bạn: “Chủ nhật hẹn nhau ở đâu, tao đi nữa, có tài xế chở đi rồi!” - "Hay thế, dẫn đi rồi giới thiệu luôn."
Chiều thứ 6, nó hẹn gặp hắn, định là sẽ mặt một bộ đồ ra dáng con gái một tí, thế mà cuối cũng vẫn lôi ra cái quần bụi bụi dài qúa gối với cái áo rộng thùng thình.
- Chủ nhật đi Vũng Tàu với tụi bạn của tui không?
- Bữa đó có buổi hội thảo rồi? Không bỏ được.
- Trốn một bữa có chết đâu! Hồi đi học tui bỏ hoài.
- Bạn khác tôi khác.
- Giống nhau cả. Nó làm mặt giận.
- Để suy nghĩ đã.
- Thôi đi đi mà, lỡ hứa rồi. Nó ra vẻ năn nỉ, lúc này mà cứng đầu thì có vẻ không xong.
- Uh thì đi, nhưng mọi thứ bạn thanh toán.
- Thôi thì ráng. Nó bấm bụng.
Chủ nhật Hắn đến đón nó, nó ăn mặc phong phanh, đi đường xa mà chỉ có mỗi cái khẩu trang nhỏ xíu.
- Mặc cho kín vào.
- Kệ tui đi.
- Đi đường xa đấy, không người khác thấy lại bảo là tôi không quan tâm, mang tiếng lắm.
Thế là nó lại lục đục chạy vô nhà mang ra đầy đủ dụng cụ. Phải nói là trước giờ chưa có ai đo nổi độ cứng đầu với nó ngoài hắn. Ở Vũng Tàu, hai đứa xưng anh em ngọt xớt, nếu cho nó đi casting chắc cũng được đạo diễn chọn vào vòng gửi xe . Buổi tối thì cùng nhau đi dạo biển, thật ra ban đầu là nó tính trốn đi một mình, nhưng lũ bạn không cho nên bắt hắn phải lẽo đẽo đi theo, gió biển mát lạnh, nó hít lấy hít để, hắn tròn xoe mắt:
- Bạn làm cái gì thế?
- Ngửi thấy không? Mùi của gió đấy, ở mỗi nơi, mỗi mùa lại có những mùi khác nhau, gió trong mưa, trong bão lại có một mùi và vị hoàn toàn khác. Sau này nhất định tui sẽ viết một cuốn sách về mùi của gió.
- Gió có mùi, điên chắc, lâu thổi qua thì cũng chỉ thấy mát mát thôi. Bạn mà viết sách, ai đọc, mua về gói bánh mì, haha?
- Bạn chẳng hiểu gì cả, thôi tránh xa ra để tui tận hưởng.
***
Mấy tháng sau nữa cũng chỉ tình trạng giống thế, 20.10 Hắn cầm nguyên một bó hoa thật to cộng với hộp quà chạy thẳng vào cơ quan đưa cho nó, mọi người trong phòng ngưỡng mộ. Nhưng đó chỉ là hình thức bên ngoài tối về, hắn nhắn tin:
- Mai ra thanh toán, tiền hoa cộng tiền quà là 320k, à xém quên tiền gửi xe thêm 5k nữa, vị chi là 325k.
- Cái gì, mắc thế, tui có bảo bạn tặng tui đâu?
- Tấm lòng, nhưng tiền bạc là trên hết, 20.10 mà không tặng quà thì còn đâu bộ mặt con trai. Đó là tui chưa tính tiền công đi mua cộng tiền xăng xe đi đưa quà.
Thôi thì ừ, dù gì thì cũng là mua cho mình, không nhanh hắn tăng lên nữa thì tiêu.
Có lần, xe hết xăng hai đứa phải dắt bộ trên cả một đoạn đường dài:
- Sao bạn vẫn đi sát tôi như thế! Thường thì hai người yêu nhau nếu xe lủng lốp, người con gái sẽ đi cách xa cả mét, có khi còn làm ra vẻ không que
- Uh thấy cũng giống.
- Giống... giống cái con khỉ.Tôi là một đứa con gái nguyên y nguyên tem, không sai khác gì hết
- Nhưng phải...
- Chẳng cần xem xét, ba má tôi biết là đủ rồi. Nó sợ hắn đòi kiểm tra thì tiêu.
- Có ý này này nè, thích nghe không?
- Có lợi cho tui không?
- Lợi cả đôi đường.
- Nói nghe thử xem.
- Nhớ cái vụ chứng minh khoa học bữa trước không? Giờ mình giả bộ làm thiệt đi..
- Ế... Đừng có manh động.
- Từ chưa nói hết, nói là giả bộ mà, điếc hả? Thật ra thì với vẻ mặt đẹp trai ngời ngời cộng thêm việc học giỏi thì khối đứa đu bám tôi, Nhưng năm cuối rồi tôi không thích yêu đường gì sất, chỉ muốn chuyên tâm học hành.
“Đẹp trai ngời ngời, chuyên tâm học hành” nghe muốn ói. Nó thầm nghĩ.
- Sao lại là tui?
- Thứ nhất: Là bạn không thích tui nên tui cũng an tâm, thứ hai: cũng là cơ hội tốt để bạn dẹp bỏ tin đồn.
- Sau này đường ai nấy đi rồi tính sao, lỡ lại nói tui bị les nên bạn đá thì lỗ đâu mà tui chui xuống. Nó vặn vẹo.
- Thế không định kiếm người yêu hả? Trong thời gian giả bộ quen nhau bạn tìm đối tượng.
- Thế chừng nào hết giả bộ?
- Khi tui ra trường và bạn có người yêu.
Nhìn hắn từ đầu tới chân, Nó từng ước mơ: Người yêu của nó phải thật hiền, luôn kèm theo một nụ cười toả nắng, còn hắn nhường nó được một câu thôi thì nó cũng đã cảm ơn lắm rồi.
- Suy nghĩ kĩ đã, chưa thấm lắm.
- Từ giờ tới tối trả lời, không tui kiếm đứa khác.
Nó lên xe phóng đi thẳng, có tí suy nghĩ, nhưng làm cái phi vụ này, hoạ có bị điên. Mà cũng có khi là nó điên thiệt, vừa về tới nhà, thấy nó mẹ lại cằn nhằn: “Tao tưởng được thằng nào dẫn đi giùm rồi”.
- Kệ con đi mà, rồi cũng có đứa rước con thôi! - Nó bỏ hẳn lên phòng.
Con bạn lại nhắn tin: “Chủ nhật đi Vũng Tàu chơi không mày, nếu đi thì kiếm xe ôm nhá”. Bình thường đi tui cũng tự chạy xe được, thế mà bữa nay tụi nó đi có đôi có cặp, chẳng lẽ mình lại lùi thủi. Khí tức dồi nén, nhắn tin luôn cho hắn: “Tui đồng ý, bắt đầu từ ngày mai luôn đi”, tin nhắn gửi lại: “Nhanh thế”.
Nó không biết rồi chuyện này sẽ đi đến đâu, nhưng thôi kệ xác.
***
Sáng hôm sau hắn đã đứng chờ nó trước cổng, nó bất ngờ:
- Gì nữa đây?
- Người yêu mà, đưa đón nhau là chuyện dĩ nhiên, ăn sáng không?
- Nhạt miệng, chả buồn ăn.
Hắn chở Nó đến tận cổng cơ quan, mấy người nhòm ngó, hỏi han: Ai đấy? Nó giả bộ làm lơ, Hắn nở một nụ cười không thể tươi hơn: Người yêu. Nghe 2 chữ người yêu, tự nhiên nó cũng hơi thấy xấu hổ.
- Đi làm nhé! Trưa Anh qua đón.
- Anh anh cái..., định nói tiếp nhưng thấy mấy người đứng gần đó, nó im bặt.
Cả buổi sáng Nó trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, người thì hỏi han, người đòi giới thiệu, người muốn ăn mừng, mặt nó thì cứ ngơ ra. Trưa đó hắn đón nó thiệt:
- Sáng nay có chuyện gì nghe kể anh nghe coi.
- Anh anh cái con khỉ.
- Chứ chẳng lẽ người yêu mà lại xưng bạn với tui hả?
- Nhưng... cũng không được gọi là anh em, nghe giả tạo kinh khủng.
- Thì đang là giả mà, bộ muốn thật luôn hả, đừng có mơ.
- Nhưng không xưng là anh em...Nó chống chế nhưng chẳng có lí do gì để biện hộ.
- Thôi thì lúc có người khác thì xưng là anh em, không có ai thì gọi thế nào cũng được. Giờ ăn nhanh đi em.
- Em nữa.. Nó tức giận.
- Tại có người phục vụ.
- Chỉ xưng anh em lúc có người quen thôi, ok?
- Có cần ký hợp đồng không?
- Có phải phim hàn Quốc đâu mà ký với tá, lớn rồi tự giữ lời hứa, tự chịu trách nhiệm.
- Đưa tiền đây thanh toán. Hắn lạnh lùng.
- Hả, vụ gì nữa.
- Có phải người yêu đâu mà tính chung, ai ăn tự trả tiền.
- Cũng được. Nó khoái chí mang vẻ đắc thắng.
Hắn chở nó về nhà, cũng chẳng dám tới trước cửa mà đứng xa xa, nó sợ gặp người quen, sợ ba má thấy, lúc xuống xe cũng không quên nhắc:
- Sáng mai khỏi đón?
- Sao?
- Tôi tự đi được
- May quá đỡ tốn xăng, hắn hí hửng.
Tránh đâu cũng không thoát, vô nhà mẹ đã hỏi:
- Thằng nào chở mày về đấy con?
- Bạn con.
- Bữa nào mời bạn về nhà chơi.
- Bạn mà mời về làm gì? Nói xong nó chạy tuốt, sợ mẹ vặn vẹo.
Nó nhắn tin cho con bạn: “Chủ nhật hẹn nhau ở đâu, tao đi nữa, có tài xế chở đi rồi!” - "Hay thế, dẫn đi rồi giới thiệu luôn."
Chiều thứ 6, nó hẹn gặp hắn, định là sẽ mặt một bộ đồ ra dáng con gái một tí, thế mà cuối cũng vẫn lôi ra cái quần bụi bụi dài qúa gối với cái áo rộng thùng thình.
- Chủ nhật đi Vũng Tàu với tụi bạn của tui không?
- Bữa đó có buổi hội thảo rồi? Không bỏ được.
- Trốn một bữa có chết đâu! Hồi đi học tui bỏ hoài.
- Bạn khác tôi khác.
- Giống nhau cả. Nó làm mặt giận.
- Để suy nghĩ đã.
- Thôi đi đi mà, lỡ hứa rồi. Nó ra vẻ năn nỉ, lúc này mà cứng đầu thì có vẻ không xong.
- Uh thì đi, nhưng mọi thứ bạn thanh toán.
- Thôi thì ráng. Nó bấm bụng.
Chủ nhật Hắn đến đón nó, nó ăn mặc phong phanh, đi đường xa mà chỉ có mỗi cái khẩu trang nhỏ xíu.
- Mặc cho kín vào.
- Kệ tui đi.
- Đi đường xa đấy, không người khác thấy lại bảo là tôi không quan tâm, mang tiếng lắm.
Thế là nó lại lục đục chạy vô nhà mang ra đầy đủ dụng cụ. Phải nói là trước giờ chưa có ai đo nổi độ cứng đầu với nó ngoài hắn. Ở Vũng Tàu, hai đứa xưng anh em ngọt xớt, nếu cho nó đi casting chắc cũng được đạo diễn chọn vào vòng gửi xe . Buổi tối thì cùng nhau đi dạo biển, thật ra ban đầu là nó tính trốn đi một mình, nhưng lũ bạn không cho nên bắt hắn phải lẽo đẽo đi theo, gió biển mát lạnh, nó hít lấy hít để, hắn tròn xoe mắt:
- Bạn làm cái gì thế?
- Ngửi thấy không? Mùi của gió đấy, ở mỗi nơi, mỗi mùa lại có những mùi khác nhau, gió trong mưa, trong bão lại có một mùi và vị hoàn toàn khác. Sau này nhất định tui sẽ viết một cuốn sách về mùi của gió.
- Gió có mùi, điên chắc, lâu thổi qua thì cũng chỉ thấy mát mát thôi. Bạn mà viết sách, ai đọc, mua về gói bánh mì, haha?
- Bạn chẳng hiểu gì cả, thôi tránh xa ra để tui tận hưởng.
***
Mấy tháng sau nữa cũng chỉ tình trạng giống thế, 20.10 Hắn cầm nguyên một bó hoa thật to cộng với hộp quà chạy thẳng vào cơ quan đưa cho nó, mọi người trong phòng ngưỡng mộ. Nhưng đó chỉ là hình thức bên ngoài tối về, hắn nhắn tin:
- Mai ra thanh toán, tiền hoa cộng tiền quà là 320k, à xém quên tiền gửi xe thêm 5k nữa, vị chi là 325k.
- Cái gì, mắc thế, tui có bảo bạn tặng tui đâu?
- Tấm lòng, nhưng tiền bạc là trên hết, 20.10 mà không tặng quà thì còn đâu bộ mặt con trai. Đó là tui chưa tính tiền công đi mua cộng tiền xăng xe đi đưa quà.
Thôi thì ừ, dù gì thì cũng là mua cho mình, không nhanh hắn tăng lên nữa thì tiêu.
Có lần, xe hết xăng hai đứa phải dắt bộ trên cả một đoạn đường dài:
- Sao bạn vẫn đi sát tôi như thế! Thường thì hai người yêu nhau nếu xe lủng lốp, người con gái sẽ đi cách xa cả mét, có khi còn làm ra vẻ không que
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1109/1490
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1109/1490
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt