Truyện ngắn - Forget me not
Lượt xem : |
xăm.
Những buổi chiều mùa thu êm đềm của Hà Nội, tôi vẫn đi dạo cùng Duy Anh, rồi tôi ngồi ở một góc nào đó trong công viên và vẽ, cậu ấy thì xem. Có khi cả giờ đồng hồ.
Những bức tranh đó, những bức tranh tôi vẽ và định tặng nó cho Pi- cậu bạn thuở ấu thơ của tôi, có đôi lần tôi đã định đem đốt bỏ chúng đi, tôi không thể sống mãi trong những tháng ngày, trong những ký ức chẳng bao giờ thuộc về mình. Nhưng ngoại tôi nói rằng, trên đời luôn tồn tại những định mệnh. Biết đâu! Có một ngày tôi sẽ gặp lại cậu ấy! Tôi vẫn luôn tin vậy!
***
Tôi sinh ra vào mùa Đông. Nhưng tôi ghét mùa đông. Ghét cực kỳ. Cái cảm giác tái tê lạnh buốt khiến tôi khó chịu vô cùng. Tôi thích nắng ấm áp hơn!
Một buổi sáng lạnh ngắt, tôi chẳng thể lê mình ra khỏi chiếc chăn bông ấm áp. Nhưng ngẫm nghĩ một điều nào đó, tôi nhỏm dậy.
Tôi gọi điện cho Duy Anh, vì cậu ấy nói rằng, vào một buổi sáng nào đó, nếu tôi gọi cho cậu ấy, thì đồng nghĩa với việc tôi sẵn sàng cho những buổi tập bóng. Và hôm nay, chẳng hiểu sao, tôi lại gọi điện cho cậu. Nhưng chẳng được, Duy Anh tắt máy. Tôi hoài nghi, nhưng tôi vẫn nhắn tin với Duy Anh bảo cậu ấy rằng, tôi sẽ đợi ở sân tập.
Tôi đến sân tập và đợi Duy Anh ở đó. Tôi còn mang theo cả những bức tranh nữa, tôi sẽ tặng cho Duy Anh.
Tôi vẫn lặng im. Và chờ đợi. Thi thoảng, đôi mắt tôi khẽ liếc qua sân tập, xem xem cái dáng người cao cao đó có xuất hiện không. Rồi tôi lại ngắm nhìn những bức tranh, khi ấy tôi nhận ra, có điều gì đó như trùng lặp và thân thuộc lắm. Một nụ cười trùng lặp và thân thuộc khẽ sượt qua lòng mình.
***
Tôi ghét bệnh viện cực kỳ và tôi nghĩ Duy Anh cũng vậy. Hôm đó, tôi đã ở sân tập bóng để đợi Duy Anh, nhưng cậu ấy không tới. Tôi đã giận cậu ấy và thề rằng, sẽ không tặng cậu ấy những bức tranh nữa, sẽ không nói chuyện với cậu ấy về những cuốn sách nữa. Chỉ tới khi nghe cô bạn lớp bên nói Duy Anh đang ở trong bệnh viện. Tôi hoang mang lắm, tôi không tin vào tai mình nữa. Một người khoẻ mạnh, một người chơi bóng rất cừ như Duy Anh mà cũng có ngày vào bệnh viện sao.
Tôi không tin, tôi không tin, tôi đã lặp đi lặp lại câu nói đó trong tiềm thức của mình y như một người mất trí vậy. Chỉ tới khi tôi nhìn thấy Duy Anh nằm im lìm trên giường bệnh trắng toát, quanh người cậu ấy là dây dợ lằng nhằng.
Tôi hỏi ba mẹ Duy Anh, thì chỉ nhận được sự lặng im từ họ.
"Duy Anh, tỉnh lại đi, Duy Anh"
...
"Cậu không muốn tớ tặng tranh cho cậu nữa sao?"
...
"Cậu còn phải dạy tớ chơi bóng nữa chứ Duy Anh"
Rồi tôi òa khóc nức nở!
Duy Anh bệnh nặng lắm! Có một khối u nằm trong não cậu ấy, nếu như không phẫu thuật, thì cậu ấy sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại, chẳng thể nô đùa, chẳng thể dạy tôi chơi bóng. Nhưng nếu như đã chấp nhận phẫu thuật thì tỷ lệ thành công là rất ít, chỉ cần xảy ra một chút sơ suất thôi là tôi sẽ không bao giờ còn thấy nụ cười ấm áp đó nữa.
Hơn 10 năm về trước. Pi đã rời bỏ cuộc sống của tôi, không một lời từ biệt. Còn giờ đây, nếu như Duy Anh cũng rời bỏ cuộc sống của tôi. Thì tôi sẽ thế nào đây, tôi sẽ phải làm sao khi những gì tôi yêu quý nhất, cứ lần lượt rời xa tôi.
Nhưng tôi không bỏ cuộc, tôi vẫn ở đây và hy vọng. Bà ngoại nói: "Rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi". Tôi tin vậy, nhưng nỗi sợ hãi cứ bao trùm lên cả con người tôi.
...
"Tớ sẽ chết". Duy Anh nói với tôi điều đó, ngay khi cậu ấy tỉnh lại
"Vậy nên cậu phải phẫu thuật"
"Nhưng có thể tớ vẫn sẽ chết"
"Cậu biết ý nghĩa của loài hoa tên tớ chứ Duy Anh?"
Duy Anh cười.
"Forget me not"
"Cậu định lãng quên tớ sao?"
"Dĩ nhiên là khôngbao giờ"
Nói rồi tôi nắm chặt lấy bàn tay của Duy Anh
"Vậy nên hãy không thôi hy vọng nhé, tớ sẽ đợi cậu! Tin tớ đi, rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi"
5. Forget me not
Khi tỉnh lại và thấy mình nằm im trên chiếc giường trắng toát, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi tôi, khiến tôi khó chịu vô cùng. Bỗng tôi thấy ở bên cạnh thành giường, nơi tôi đang nằm Lưu Ly đang ở đó, đầu cô ấy gục xuống, để lộ gương mặt nhỏ nhắn quen thuộc đó. Vẫn là cô ấy, cô gái mà tôi thầm yêu quý của hơn 10 năm về trước, cô gái nhỏ nhắn mà tôi thầm yêu mến từ cái nhìn đầu tiên, cô gái luôn bị đám cùng lớp trêu trọc, và chỉ biết khóc, nhưng rồi sau đó cô ấy vẫn đứng lên mạnh mẽ như thường, như chưa hề có một khó khăn nào có thể lay chuyển được. Cô ấy như những bông hoa mong manh mọc trên cánh đồng kia, mong manh nhưng mạnh mẽ vô cùng.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Ly ở hiệu sách, tôi đã nhận ra cô ấy, nhưng tôi vẫn chẳng dám thừa nhận, tôi sợ cô ấy vẫn giận tôi, khi mười năm về trước tôi đã đột ngột rời bỏ đi. Nhưng tôi nào đâu có mong muốn điều đó, tôi ra đi những vẫn nuôi nấng trong mình những hy vọng sẽ gặp lại cô ấy, và giờ đây tôi tin rằng điều ước đó đã trở thành hiện thực. Tôi sẽ vẫn phải sống, để có thể chở che và bảo vệ cho cô ấy, bảo vệ cho người con gái mà sau bao năm những thứ tình cảm trong tôi, chẳng bao giờ phai nhòa đi cả, như ý nghĩa của loài hoa nhỏ bé, mà cô ấy mang tên vậy!
"Cậu đợi tớ ở bên ngoài nhé, đừng đi đâu"
"Cậu sẽ ra chứ, cậu hứa đi?"
"Dĩ nhiên rồi, cậu còn nợ tớ những bức tranh mà, tớ phải đòi lại chứ, nhớ đừng đem đốt bỏ những bức tranh cũ đó đi nhé. Là của tớ mà"
Tôi khẽ cười.
Còn Lưu Ly òa khóc nhìn theo chiếc giường đưa tôi vào phòng mổ.
***
Mùa xuân cuối cùng cũng đến trên thành phố chúng tôi. Tôi vu vơ nhìn về phía chân trời xưa cũ, nơi có cánh đồng hoa lưu ly trải dài bất tận của chúng tôi, những cơn mưa phùn cũng vừa kịp tới để đánh thức những nụ hoa, từ những đốm nhỏ li ti đầu tiên, nó sẽ bung mình hé nở, ngập tràn cả cánh đồng rộng lớn.
...Và khi đó, tôi nhìn thấy mình đang đi bên cạnh Duy Anh, cậu ấy nắm chặt lấy tay tôi, khẽ nở một nụ cười ấp áp. Nụ cười của hơn 10 năm về trước vẫn vẹn nguyên như ngày nào...!
-Nguyên Nguyên-
Những buổi chiều mùa thu êm đềm của Hà Nội, tôi vẫn đi dạo cùng Duy Anh, rồi tôi ngồi ở một góc nào đó trong công viên và vẽ, cậu ấy thì xem. Có khi cả giờ đồng hồ.
Những bức tranh đó, những bức tranh tôi vẽ và định tặng nó cho Pi- cậu bạn thuở ấu thơ của tôi, có đôi lần tôi đã định đem đốt bỏ chúng đi, tôi không thể sống mãi trong những tháng ngày, trong những ký ức chẳng bao giờ thuộc về mình. Nhưng ngoại tôi nói rằng, trên đời luôn tồn tại những định mệnh. Biết đâu! Có một ngày tôi sẽ gặp lại cậu ấy! Tôi vẫn luôn tin vậy!
***
Tôi sinh ra vào mùa Đông. Nhưng tôi ghét mùa đông. Ghét cực kỳ. Cái cảm giác tái tê lạnh buốt khiến tôi khó chịu vô cùng. Tôi thích nắng ấm áp hơn!
Một buổi sáng lạnh ngắt, tôi chẳng thể lê mình ra khỏi chiếc chăn bông ấm áp. Nhưng ngẫm nghĩ một điều nào đó, tôi nhỏm dậy.
Tôi gọi điện cho Duy Anh, vì cậu ấy nói rằng, vào một buổi sáng nào đó, nếu tôi gọi cho cậu ấy, thì đồng nghĩa với việc tôi sẵn sàng cho những buổi tập bóng. Và hôm nay, chẳng hiểu sao, tôi lại gọi điện cho cậu. Nhưng chẳng được, Duy Anh tắt máy. Tôi hoài nghi, nhưng tôi vẫn nhắn tin với Duy Anh bảo cậu ấy rằng, tôi sẽ đợi ở sân tập.
Tôi đến sân tập và đợi Duy Anh ở đó. Tôi còn mang theo cả những bức tranh nữa, tôi sẽ tặng cho Duy Anh.
Tôi vẫn lặng im. Và chờ đợi. Thi thoảng, đôi mắt tôi khẽ liếc qua sân tập, xem xem cái dáng người cao cao đó có xuất hiện không. Rồi tôi lại ngắm nhìn những bức tranh, khi ấy tôi nhận ra, có điều gì đó như trùng lặp và thân thuộc lắm. Một nụ cười trùng lặp và thân thuộc khẽ sượt qua lòng mình.
***
Tôi ghét bệnh viện cực kỳ và tôi nghĩ Duy Anh cũng vậy. Hôm đó, tôi đã ở sân tập bóng để đợi Duy Anh, nhưng cậu ấy không tới. Tôi đã giận cậu ấy và thề rằng, sẽ không tặng cậu ấy những bức tranh nữa, sẽ không nói chuyện với cậu ấy về những cuốn sách nữa. Chỉ tới khi nghe cô bạn lớp bên nói Duy Anh đang ở trong bệnh viện. Tôi hoang mang lắm, tôi không tin vào tai mình nữa. Một người khoẻ mạnh, một người chơi bóng rất cừ như Duy Anh mà cũng có ngày vào bệnh viện sao.
Tôi không tin, tôi không tin, tôi đã lặp đi lặp lại câu nói đó trong tiềm thức của mình y như một người mất trí vậy. Chỉ tới khi tôi nhìn thấy Duy Anh nằm im lìm trên giường bệnh trắng toát, quanh người cậu ấy là dây dợ lằng nhằng.
Tôi hỏi ba mẹ Duy Anh, thì chỉ nhận được sự lặng im từ họ.
"Duy Anh, tỉnh lại đi, Duy Anh"
...
"Cậu không muốn tớ tặng tranh cho cậu nữa sao?"
...
"Cậu còn phải dạy tớ chơi bóng nữa chứ Duy Anh"
Rồi tôi òa khóc nức nở!
Duy Anh bệnh nặng lắm! Có một khối u nằm trong não cậu ấy, nếu như không phẫu thuật, thì cậu ấy sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại, chẳng thể nô đùa, chẳng thể dạy tôi chơi bóng. Nhưng nếu như đã chấp nhận phẫu thuật thì tỷ lệ thành công là rất ít, chỉ cần xảy ra một chút sơ suất thôi là tôi sẽ không bao giờ còn thấy nụ cười ấm áp đó nữa.
Hơn 10 năm về trước. Pi đã rời bỏ cuộc sống của tôi, không một lời từ biệt. Còn giờ đây, nếu như Duy Anh cũng rời bỏ cuộc sống của tôi. Thì tôi sẽ thế nào đây, tôi sẽ phải làm sao khi những gì tôi yêu quý nhất, cứ lần lượt rời xa tôi.
Nhưng tôi không bỏ cuộc, tôi vẫn ở đây và hy vọng. Bà ngoại nói: "Rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi". Tôi tin vậy, nhưng nỗi sợ hãi cứ bao trùm lên cả con người tôi.
...
"Tớ sẽ chết". Duy Anh nói với tôi điều đó, ngay khi cậu ấy tỉnh lại
"Vậy nên cậu phải phẫu thuật"
"Nhưng có thể tớ vẫn sẽ chết"
"Cậu biết ý nghĩa của loài hoa tên tớ chứ Duy Anh?"
Duy Anh cười.
"Forget me not"
"Cậu định lãng quên tớ sao?"
"Dĩ nhiên là khôngbao giờ"
Nói rồi tôi nắm chặt lấy bàn tay của Duy Anh
"Vậy nên hãy không thôi hy vọng nhé, tớ sẽ đợi cậu! Tin tớ đi, rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi"
5. Forget me not
Khi tỉnh lại và thấy mình nằm im trên chiếc giường trắng toát, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi tôi, khiến tôi khó chịu vô cùng. Bỗng tôi thấy ở bên cạnh thành giường, nơi tôi đang nằm Lưu Ly đang ở đó, đầu cô ấy gục xuống, để lộ gương mặt nhỏ nhắn quen thuộc đó. Vẫn là cô ấy, cô gái mà tôi thầm yêu quý của hơn 10 năm về trước, cô gái nhỏ nhắn mà tôi thầm yêu mến từ cái nhìn đầu tiên, cô gái luôn bị đám cùng lớp trêu trọc, và chỉ biết khóc, nhưng rồi sau đó cô ấy vẫn đứng lên mạnh mẽ như thường, như chưa hề có một khó khăn nào có thể lay chuyển được. Cô ấy như những bông hoa mong manh mọc trên cánh đồng kia, mong manh nhưng mạnh mẽ vô cùng.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Ly ở hiệu sách, tôi đã nhận ra cô ấy, nhưng tôi vẫn chẳng dám thừa nhận, tôi sợ cô ấy vẫn giận tôi, khi mười năm về trước tôi đã đột ngột rời bỏ đi. Nhưng tôi nào đâu có mong muốn điều đó, tôi ra đi những vẫn nuôi nấng trong mình những hy vọng sẽ gặp lại cô ấy, và giờ đây tôi tin rằng điều ước đó đã trở thành hiện thực. Tôi sẽ vẫn phải sống, để có thể chở che và bảo vệ cho cô ấy, bảo vệ cho người con gái mà sau bao năm những thứ tình cảm trong tôi, chẳng bao giờ phai nhòa đi cả, như ý nghĩa của loài hoa nhỏ bé, mà cô ấy mang tên vậy!
"Cậu đợi tớ ở bên ngoài nhé, đừng đi đâu"
"Cậu sẽ ra chứ, cậu hứa đi?"
"Dĩ nhiên rồi, cậu còn nợ tớ những bức tranh mà, tớ phải đòi lại chứ, nhớ đừng đem đốt bỏ những bức tranh cũ đó đi nhé. Là của tớ mà"
Tôi khẽ cười.
Còn Lưu Ly òa khóc nhìn theo chiếc giường đưa tôi vào phòng mổ.
***
Mùa xuân cuối cùng cũng đến trên thành phố chúng tôi. Tôi vu vơ nhìn về phía chân trời xưa cũ, nơi có cánh đồng hoa lưu ly trải dài bất tận của chúng tôi, những cơn mưa phùn cũng vừa kịp tới để đánh thức những nụ hoa, từ những đốm nhỏ li ti đầu tiên, nó sẽ bung mình hé nở, ngập tràn cả cánh đồng rộng lớn.
...Và khi đó, tôi nhìn thấy mình đang đi bên cạnh Duy Anh, cậu ấy nắm chặt lấy tay tôi, khẽ nở một nụ cười ấp áp. Nụ cười của hơn 10 năm về trước vẫn vẹn nguyên như ngày nào...!
-Nguyên Nguyên-
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1151/1532
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1151/1532
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt