Tiểu thuyết Yêu Phải Cô Nàng Bán Thân-full
Lượt xem : |
kia đồng ý, bản hợp đồng đó chỉ còn là mớ giấy lộn, quăng đi là xong”.
Dịch Tử Xá đột nhiên mím môi, cực khổ không nói nên lời. Vấn đề nằm ở ngay đây nè, nếu Thiên Bình không đồng ý? Nếu cô ấy muốn ra đi, chẳng lẽ anh lấy dây trói cô ấy, giữ lại sao?
“A ha, tao biết rồi”. Quý Thành Hạo không an phận ngậm miệng được lâu, đột nhiên reo lên. “Nói dài nửa ngày thì ra mày yêu người ta, mà người ta không có yêu mày”.
“Câm miệng!”. Dịch Tử Xá giận tím mặt.
“Nha nha, chẳng lẽ tao đoán trúng rồi?”.
“Mày câm cho tao!”.
“Wow, thẹn quá hóa giận, đúng là tao đoán trúng rồi. Muahahaha….”.
“Quý Thành Hạo!”. Dịch Tử Xá giận quá nhảy lên, vọt đến trước mặt mà đấm cho thằng bạn 1 cú.
Trạm Diệc Kì nhịn không được thở dài.
“Thành Hạo, mày đừng cố ý chọc nó nữa được không? Còn nữa, Tử Xá, ngồi xuống được không?”. Rồi, anh nhìn Dịch Tử Xá. “Tao có cách giải quyết”.
Vừa nghe có cách giải quyết, Dịch Tử Xá lập tức ném Quý Thành Hạo trở lại ghế sofa, ngồi xuống vị trí.
“Cách gì?”. Anh khẩn trương.
“Rất đơn giản, chỉ cần khiến cô ấy cũng rơi vào lưới tình như mày là xong”. Trạm Diệc Kì thoải mái nói.
Dịch Tử Xá ngẩn ra.
“Đáp án đơn giản như vậy cũng nghĩ không ra, xem ra lời đồn ‘tình yêu khiến người ta ngu ra’ quả nhiên là thật”. Quý Thành Hạo hừ mũi.
Dịch Tử Xá nhìn về phía anh, ngây ra như phỗng không nói được gì. Đúng, đáp án đơn giản như vậy, sao anh chưa từng nghĩ tới? Chỉ cần làm cô cũng yêu anh là xong, yêu đến cam tâm tình nguyện ở lại vì anh, làm vợ anh danh chính ngôn thuận, đường đường chính chính, bà xã của Dịch Tử Xá anh.
“Nghĩ thông chưa?”. Trạm Diệc Kì nhếch mép nhìn anh.
Anh gật đầu.
“Vậy đêm nay chầu này mày mời”.
“Đương nhiên”. Dịch Tử Xá không chút do dự gật đầu, sau đó nghi hoặc nhìn Diệc Kì đứng dậy. “Ủa, mày đi đâu?”.
“Vấn đề của mày đã giải quyết xong, hơn nữa bữa ăn thân mật với vị hôn thê bị chỉ định mày cũng có thể an toàn vượt qua, tao tất nhiên phải về nhà vắt tay lên trán nghĩ cách đối phó với cửa ải khó khăn này”. Trạm Diệc Kì mỉm cười nói, bộ dáng tao nhã làm người ta cảm giác anh chẳng gặp cửa ải khó khăn nào.
“Tao thấy mày phí sức làm gì, đừng có lo”. Quý Thành Hạo lên tiếng.
“Vậy sao?”. Trạm Diệc Kì nhìn về phía anh, vẻ mặt tò mò nhíu mày.
“Vì tân nương tử nhất định sẽ kết hôn với mày, cần gì mày lãng phí khí lực chống cự? Đúng không?”. Quý Thành Hạo ngoài cười mà trong không cười, cợt nhả.
“Mày tưởng tân nương tử sẽ không để ý đại soái ca mày? Hay mày muốn học Duẫn Dực hóa trang cho xấu đi, hay muốn học Tử Xá tiên hạ thủ vi cường đặt hợp đồng kết hôn linh tinh?”. Trạm Diệc Kì rất muốn biết tên ngốc này sẽ làm gì.
“Như vậy không sáng ý hơn à?”. Anh không ai bì nổi liếm liếm môi. “Tiên hạ thủ vi cường đúng là ý hay, tao thấy cách này rất ổn”.
“Cho nên, mày muốn đi kết hôn giả?”.
“Nếu tao nói ừ thì mày không được lập tức gọi điện báo cho ba mẹ tao biết đó nha?”.
“Tất nhiên tao phải gọi”. Quý Thành Hạo không nghĩa khí nói.
“Nếu đã vậy ngu gì tao nói cho mày biết?”. Trạm Diệc Kì mỉm cười.
“Nói hay không cũng không sao, dù gì cái tân nương tử kia cuối cùng khẳng định sẽ là vợ mày, không phải tao”. Quý Thành Hạo không thèm để ý nhún vai.
“Phải không? Vậy chúng ta chỉ có thể chờ mà xem thôi”.
“Đúng vậy, chờ mà xem đi”.
Vì hạnh phúc cả đời mình, huynh đệ xem như đã tương tàn =”=
♥
Tiếng nhạc vang lên, cửa lớn bị đẩy ra, Dịch Tử Xá đi vào phòng.
“Anh về rồi”. Mạnh Thiên Bình đứng trong bếp ngẩng đầu, mỉm cười gọi anh.
“Em đang làm gì vậy?”. Thấy cô lại ở trong bếp, anh nhịn không được hỏi
Anh phát hiện hình như cô rất thích ở trong bếp nấu nướng, ngày trước trong tủ lạnh của anh chỉ có vài thứ đồ uống và đồ ăn đông lạnh, để ngừa buổi tối lỡ có đói bụng khỏi mất công ra ngoài tìm ăn. Nhưng hiện giờ không chỉ có trái cây tươi, còn có sủi cảo cô tự tay làm, rau ngâm chua, bánh khoai viên, hành phi và bánh bao.
Thậm chí ngay cả chè trôi nước cô cũng tự làm, quả thực làm anh há mồm kinh ngạc.
Anh từng hỏi cô, sao cô biết làm những thứ đó, cô nói là mẹ dạy, vì trong nhà không có tiền mua cho nên chỉ có thể tự làm, dần dà rồi cái gì cũng biết làm.
Lời của cô làm anh thực đau lòng, bất giác nhăn mặt nhăn mày, không nghĩ tới cô lại lạc quan nói anh biết, cô rất may mắn mới có 1 bà mẹ thiên tài như thế, truyền đủ tài nghệ nấu nướng cho mình, học được nhiều thứ như vậy.
“Sữa đậu nành”. Mạnh Thiên Bình trả lời.
“Sữa đậu nành?”. Anh nhịn không được lộ ra vẻ mặt nghẹn họng nhìn trân trối. 1 ly sữa đậu nành bên ngoài bán có hơn 10 đồng thôi mà, không tất yếu phải tự tay làm chứ?
“Đói bụng chưa anh, muốn em nấu gì cho ăn không?”. Không để ý tới biểu tình ngạc nhiên ngây ngốc của anh, cô cứ hỏi theo lẽ thường.
“Buổi tối anh có ăn trong cuộc hẹn ở nhà hàng rồi, ăn nhiều lắm”. Anh lắc đầu.
Mạnh Thiên Bình nghe vậy vụng trộm thở dài nhẹ nhõm.
Nói thật, cô rất sợ anh trở về lúc 9 10 giờ mà chưa ăn tối hoặc than đói bụng, vì anh ăn mình anh thôi không sao, mỗi lần đều ép cô ăn chung, hại cô mới nửa tháng đã mập ra 3kg, cô thật sự sợ hãi đến lúc về nhà mẹ và Sĩ Ngạn nhận không ra mình.
“Em lại đây”. Dịch Tử Xá ngoắc cô.
Cô nhìn nồi sữa đã nấu xong, tắt bếp, sau đó mới ra khỏi bếp, đến gần anh.
“Sao vậy, có chuyện gì sao?”. Cô hỏi, phát hiện biểu tình trên mặt anh có điểm kì quái.
“Cái này tặng em”.
1 bó hoa thình lình nhảy ra trước mặt cô, hoa hồng đỏ rực rỡ bọc giấy trắng in họa tiết ngôi sao, đơn giản mà đẹp không sao tả xiết.
“Tử Xá?”. Cô nhìn anh, trên mặt bất ngờ vui vẻ và khó hiểu. Sao anh lại đột nhiên mua hoa tặng cô?
“Em không thích sao?”. Thấy cô không đưa tay ra nhận, anh nhíu mày.
“Thích”. Cô lập tức nói, sau đó chỉ thấy anh nhét bó hoa vào lòng cô.
“Thích thì cầm đi”.
Mạnh Thiên Bình nhìn bó hoa trong lòng, lại ngẩng đầu nhìn anh, sau đó nhìn hoa, rồi lại nhìn anh, đầu trống rỗng, nghĩ không ra lý do anh đột nhiên tặng hoa.
“Vì sao?”. Cô hỏi anh.
“Cái gì vì sao?”. Anh hỏi ngược lại.
“Vì sao đột nhiên tặng hoa cho em?”. Cô nhìn anh chằm chằm.
“Ừm… Là…”. Ánh mắt trong suốt của cô nhìn, làm Dịch Tử Xá có chút không được tự nhiên và xấu hổ. Đáng chết, anh căn bản không nói được câu sến rện ‘vì anh thích em, anh yêu em, anh muốn theo đuổi em’. “Chỉ là thấy hoa đẹp, em không thấy nó đẹp à?”.
Cô tròn mắt. “Chỉ vì thấy hoa đẹp, nên anh mới mua cho em?”.
“Đúng”.
“Hóa ra là thế, cảm ơn anh, nó thật sự rất đẹp, em đi tìm bình cắm”. Cô cười, sau đó ôm hoa xoay người tránh ra.
Dịch Tử Xá ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn cô càng đi càng xa.
Trời à, Dịch Tử Xá, mày bị ngu rồi à? Hoảng hốt lên mạng tìm kiếm lãng mạn là gì, tìm tìm hiểu hiểu, chân tay luống cuống đi vô cửa hàng hoa bị nhân viên cửa hàng cười nhạo nửa ngày, thật vất vả mới mua được hoa hồng tình yêu, kết quả sao, mày rốt cuộc đang làm gì?
Anh có cảm giác khóc không ra nước mắt, cảm giác mình vừa đi đã đi vào ngõ cụt.
Không được, mất bò m
Dịch Tử Xá đột nhiên mím môi, cực khổ không nói nên lời. Vấn đề nằm ở ngay đây nè, nếu Thiên Bình không đồng ý? Nếu cô ấy muốn ra đi, chẳng lẽ anh lấy dây trói cô ấy, giữ lại sao?
“A ha, tao biết rồi”. Quý Thành Hạo không an phận ngậm miệng được lâu, đột nhiên reo lên. “Nói dài nửa ngày thì ra mày yêu người ta, mà người ta không có yêu mày”.
“Câm miệng!”. Dịch Tử Xá giận tím mặt.
“Nha nha, chẳng lẽ tao đoán trúng rồi?”.
“Mày câm cho tao!”.
“Wow, thẹn quá hóa giận, đúng là tao đoán trúng rồi. Muahahaha….”.
“Quý Thành Hạo!”. Dịch Tử Xá giận quá nhảy lên, vọt đến trước mặt mà đấm cho thằng bạn 1 cú.
Trạm Diệc Kì nhịn không được thở dài.
“Thành Hạo, mày đừng cố ý chọc nó nữa được không? Còn nữa, Tử Xá, ngồi xuống được không?”. Rồi, anh nhìn Dịch Tử Xá. “Tao có cách giải quyết”.
Vừa nghe có cách giải quyết, Dịch Tử Xá lập tức ném Quý Thành Hạo trở lại ghế sofa, ngồi xuống vị trí.
“Cách gì?”. Anh khẩn trương.
“Rất đơn giản, chỉ cần khiến cô ấy cũng rơi vào lưới tình như mày là xong”. Trạm Diệc Kì thoải mái nói.
Dịch Tử Xá ngẩn ra.
“Đáp án đơn giản như vậy cũng nghĩ không ra, xem ra lời đồn ‘tình yêu khiến người ta ngu ra’ quả nhiên là thật”. Quý Thành Hạo hừ mũi.
Dịch Tử Xá nhìn về phía anh, ngây ra như phỗng không nói được gì. Đúng, đáp án đơn giản như vậy, sao anh chưa từng nghĩ tới? Chỉ cần làm cô cũng yêu anh là xong, yêu đến cam tâm tình nguyện ở lại vì anh, làm vợ anh danh chính ngôn thuận, đường đường chính chính, bà xã của Dịch Tử Xá anh.
“Nghĩ thông chưa?”. Trạm Diệc Kì nhếch mép nhìn anh.
Anh gật đầu.
“Vậy đêm nay chầu này mày mời”.
“Đương nhiên”. Dịch Tử Xá không chút do dự gật đầu, sau đó nghi hoặc nhìn Diệc Kì đứng dậy. “Ủa, mày đi đâu?”.
“Vấn đề của mày đã giải quyết xong, hơn nữa bữa ăn thân mật với vị hôn thê bị chỉ định mày cũng có thể an toàn vượt qua, tao tất nhiên phải về nhà vắt tay lên trán nghĩ cách đối phó với cửa ải khó khăn này”. Trạm Diệc Kì mỉm cười nói, bộ dáng tao nhã làm người ta cảm giác anh chẳng gặp cửa ải khó khăn nào.
“Tao thấy mày phí sức làm gì, đừng có lo”. Quý Thành Hạo lên tiếng.
“Vậy sao?”. Trạm Diệc Kì nhìn về phía anh, vẻ mặt tò mò nhíu mày.
“Vì tân nương tử nhất định sẽ kết hôn với mày, cần gì mày lãng phí khí lực chống cự? Đúng không?”. Quý Thành Hạo ngoài cười mà trong không cười, cợt nhả.
“Mày tưởng tân nương tử sẽ không để ý đại soái ca mày? Hay mày muốn học Duẫn Dực hóa trang cho xấu đi, hay muốn học Tử Xá tiên hạ thủ vi cường đặt hợp đồng kết hôn linh tinh?”. Trạm Diệc Kì rất muốn biết tên ngốc này sẽ làm gì.
“Như vậy không sáng ý hơn à?”. Anh không ai bì nổi liếm liếm môi. “Tiên hạ thủ vi cường đúng là ý hay, tao thấy cách này rất ổn”.
“Cho nên, mày muốn đi kết hôn giả?”.
“Nếu tao nói ừ thì mày không được lập tức gọi điện báo cho ba mẹ tao biết đó nha?”.
“Tất nhiên tao phải gọi”. Quý Thành Hạo không nghĩa khí nói.
“Nếu đã vậy ngu gì tao nói cho mày biết?”. Trạm Diệc Kì mỉm cười.
“Nói hay không cũng không sao, dù gì cái tân nương tử kia cuối cùng khẳng định sẽ là vợ mày, không phải tao”. Quý Thành Hạo không thèm để ý nhún vai.
“Phải không? Vậy chúng ta chỉ có thể chờ mà xem thôi”.
“Đúng vậy, chờ mà xem đi”.
Vì hạnh phúc cả đời mình, huynh đệ xem như đã tương tàn =”=
♥
Tiếng nhạc vang lên, cửa lớn bị đẩy ra, Dịch Tử Xá đi vào phòng.
“Anh về rồi”. Mạnh Thiên Bình đứng trong bếp ngẩng đầu, mỉm cười gọi anh.
“Em đang làm gì vậy?”. Thấy cô lại ở trong bếp, anh nhịn không được hỏi
Anh phát hiện hình như cô rất thích ở trong bếp nấu nướng, ngày trước trong tủ lạnh của anh chỉ có vài thứ đồ uống và đồ ăn đông lạnh, để ngừa buổi tối lỡ có đói bụng khỏi mất công ra ngoài tìm ăn. Nhưng hiện giờ không chỉ có trái cây tươi, còn có sủi cảo cô tự tay làm, rau ngâm chua, bánh khoai viên, hành phi và bánh bao.
Thậm chí ngay cả chè trôi nước cô cũng tự làm, quả thực làm anh há mồm kinh ngạc.
Anh từng hỏi cô, sao cô biết làm những thứ đó, cô nói là mẹ dạy, vì trong nhà không có tiền mua cho nên chỉ có thể tự làm, dần dà rồi cái gì cũng biết làm.
Lời của cô làm anh thực đau lòng, bất giác nhăn mặt nhăn mày, không nghĩ tới cô lại lạc quan nói anh biết, cô rất may mắn mới có 1 bà mẹ thiên tài như thế, truyền đủ tài nghệ nấu nướng cho mình, học được nhiều thứ như vậy.
“Sữa đậu nành”. Mạnh Thiên Bình trả lời.
“Sữa đậu nành?”. Anh nhịn không được lộ ra vẻ mặt nghẹn họng nhìn trân trối. 1 ly sữa đậu nành bên ngoài bán có hơn 10 đồng thôi mà, không tất yếu phải tự tay làm chứ?
“Đói bụng chưa anh, muốn em nấu gì cho ăn không?”. Không để ý tới biểu tình ngạc nhiên ngây ngốc của anh, cô cứ hỏi theo lẽ thường.
“Buổi tối anh có ăn trong cuộc hẹn ở nhà hàng rồi, ăn nhiều lắm”. Anh lắc đầu.
Mạnh Thiên Bình nghe vậy vụng trộm thở dài nhẹ nhõm.
Nói thật, cô rất sợ anh trở về lúc 9 10 giờ mà chưa ăn tối hoặc than đói bụng, vì anh ăn mình anh thôi không sao, mỗi lần đều ép cô ăn chung, hại cô mới nửa tháng đã mập ra 3kg, cô thật sự sợ hãi đến lúc về nhà mẹ và Sĩ Ngạn nhận không ra mình.
“Em lại đây”. Dịch Tử Xá ngoắc cô.
Cô nhìn nồi sữa đã nấu xong, tắt bếp, sau đó mới ra khỏi bếp, đến gần anh.
“Sao vậy, có chuyện gì sao?”. Cô hỏi, phát hiện biểu tình trên mặt anh có điểm kì quái.
“Cái này tặng em”.
1 bó hoa thình lình nhảy ra trước mặt cô, hoa hồng đỏ rực rỡ bọc giấy trắng in họa tiết ngôi sao, đơn giản mà đẹp không sao tả xiết.
“Tử Xá?”. Cô nhìn anh, trên mặt bất ngờ vui vẻ và khó hiểu. Sao anh lại đột nhiên mua hoa tặng cô?
“Em không thích sao?”. Thấy cô không đưa tay ra nhận, anh nhíu mày.
“Thích”. Cô lập tức nói, sau đó chỉ thấy anh nhét bó hoa vào lòng cô.
“Thích thì cầm đi”.
Mạnh Thiên Bình nhìn bó hoa trong lòng, lại ngẩng đầu nhìn anh, sau đó nhìn hoa, rồi lại nhìn anh, đầu trống rỗng, nghĩ không ra lý do anh đột nhiên tặng hoa.
“Vì sao?”. Cô hỏi anh.
“Cái gì vì sao?”. Anh hỏi ngược lại.
“Vì sao đột nhiên tặng hoa cho em?”. Cô nhìn anh chằm chằm.
“Ừm… Là…”. Ánh mắt trong suốt của cô nhìn, làm Dịch Tử Xá có chút không được tự nhiên và xấu hổ. Đáng chết, anh căn bản không nói được câu sến rện ‘vì anh thích em, anh yêu em, anh muốn theo đuổi em’. “Chỉ là thấy hoa đẹp, em không thấy nó đẹp à?”.
Cô tròn mắt. “Chỉ vì thấy hoa đẹp, nên anh mới mua cho em?”.
“Đúng”.
“Hóa ra là thế, cảm ơn anh, nó thật sự rất đẹp, em đi tìm bình cắm”. Cô cười, sau đó ôm hoa xoay người tránh ra.
Dịch Tử Xá ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn cô càng đi càng xa.
Trời à, Dịch Tử Xá, mày bị ngu rồi à? Hoảng hốt lên mạng tìm kiếm lãng mạn là gì, tìm tìm hiểu hiểu, chân tay luống cuống đi vô cửa hàng hoa bị nhân viên cửa hàng cười nhạo nửa ngày, thật vất vả mới mua được hoa hồng tình yêu, kết quả sao, mày rốt cuộc đang làm gì?
Anh có cảm giác khóc không ra nước mắt, cảm giác mình vừa đi đã đi vào ngõ cụt.
Không được, mất bò m
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
2591/3427
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
2591/3427
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt