Tiểu thuyết Yêu Nữ Hoành Hành-full
Lượt xem : |
n công ty của cô, đồng nghiệp của cô đều nhìn anh với ánh mắt có chút kỳ lạ. Ngay cả bác A Thủy lúc nào cũng thích lôi kéo anh nói chuyện phiếm cũng thở dài vỗ vỗ vai anh, ánh mắt phức tạp như đang có ngàn vạn lời muốn nói nhưng không biết bắt đầu từ đâu vậy.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cẩn thận nghĩ tới nghĩ lui, anh hình như đâu có đắc tội với cô chỗ nào, chọc cô tức giận đâu chứ? Sao tự nhiên đã biến thành cái dạng này?
“Trịnh Lệ Trinh, chị cô rốt cuộc bị làm sao vậy?” Anh trừng mắt hỏi cô trợ lý của mình.
“Ông chủ, làm sao mà em biết được chứ?” Trịnh Lệ Trinh là người trực điện thoại của văn phòng thám tử, tiếp nhận những tài liệu mà khổ chủ đưa tới. “Anh cũng biết em và chị họ một năm gặp mặt chưa đến vài lần, chuyện của chị ấy, em làm sao rõ được!” Cô cũng chỉ mới biết được chuyện ông chủ thích chị họ đấy chứ. Tuy rằng, trong lòng cô có chút hụt hẫng nho nhỏ, dù sao cô vẫn luôn thầm mến ông chủ mà. Song cô cũng biết, ông chủ sẽ không bao giờ thích mình, cho dù tính tình anh cổ quái, nhưng trên người vẫn có được loại khí chất trời sinh, giống như lúc này chỉ là những phút giây tạm thời nghỉ ngơi thôi vậy, chờ anh nghỉ ngơi đủ rồi, anh sẽ trở lại như một bậc đế vương oai hùng, người đàn ông như thế, làm sao có thể thích cô được? Muốn thích thì đã sớm thích, sẽ không chờ tới tận bây giờ.
Một khi đã nghĩ thông suốt, mọi chuyện sẽ trở lại như bình thường! Nhưng mà sao ông chủ lại đi thích chị họ của cô chứ? Chị ấy tính tính lạnh như băng, chẳng quan tâm đến chuyện gì, chỉ sợ anh sẽ phải chịu khổ mà thôi.
“Cô làm em kiểu gì thế hả?” Thẩm Luật không vừa lòng quay đi, nhìn chằm chằm vào màn hình đen thui của laptop, không nói gì thêm. Anh càng ngày càng không hiểu Hạ Thấm Đồng. Cô gái này lúc lạnh lúc nóng, tuy rằng cho tới hiện tại chưa từng nóng quá bao giờ nhưng ít nhất chuyện như vậy cũng chưa từng xảy ra. Đằng đẵng mười tám ngày anh không thể nhìn thấy được mặt cô, quả thật quá khoa trương mà!
Yêu cô, anh giống như đã rơi vào hũ mật dính ngấy, cho dù giãy dụa thế nào cũng chỉ là phí công, càng lún càng sâu, càng nhiều ngọt ngào quấn lấy thân thể, rồi lại bất chợt phát hiện ra, trong chất mật ngọt ngào ấy ẩn giấu rất nhiều sự chua xót, khiến anh khó chịu như bây giờ.
Trịnh Lệ Trinh nhíu mày, nhìn vẻ mặt phờ phạc ỉu xìu của anh, quen biết ông chủ bao lâu, cô chưa từng nhìn thấy anh như thế bao giờ. “Ông chủ, vừa nãy có một bà gọi điện tới đây, nói rằng không tìm được con chó nhà mình, nhờ chúng ta đi tìm.”
“Ừ, cô đi tìm là tốt rồi.” Anh cũng không thèm ngẩng đầu lên.
Không có hiệu quả sao? Thử lại một lần nữa. “Bà Phan vừa mới đem những tài liệu có liên quan đến chồng mình tới, nhờ chúng ta giúp bà đi bắt gian.” Đây chính là công việc mà ông chủ yêu thích nhất, chắc anh sẽ vui vẻ hơn!
“Cô đi đi.”
Vẫn là không có hứng thú.
“A! Bằng không anh chơi trò chơi đi, cái trò chơi mà anh thích nhất chẳng phải vừa mới ra phiên bản mới hay sao? Em nghe bảo thú vị hơn phiên bản trước rất nhiều đấy!”
Anh phất phất tay. “Cô mau đi ra ngoài tìm chó đi, đừng để ý đến tôi làm gì.”
Cô thất bại, hoàn toàn thất bại, Trịnh Lệ Trinh đành phải ủ rũ đi ra ngoài làm việc.
Hiện giờ Thẩm Luật hoàn toàn không có bất kỳ hứng thú đối với chuyện gì, trong đầu toàn nghĩ đến cô gái kia, loại chuyện vô dụng, không chút chí khí của anh này mà để Thẩm Kiểu biết được, chị ấy nhất định sẽ hung tợn mắng anh là đồ chậm tiến cho mà xem.
Anh cũng không muốn phải chịu sự ảnh hưởng của phụ nữ như thế, vì cô mà không thể khống chế những cảm xúc buồn, vui, giận, hờn của bản thân. Nhưng không có cách nào, anh đã sớm yêu cô sâu đậm mất rồi, cho nên anh có thể bao dung cho cô mọi điều, ngay cả khuyết điểm của cô anh cũng có thể yêu được.
(Shiyu: Ôi! Cảm động, giá có ai yêu mình được như ảnh nhỉ ^^)
Tính tình của cô rất kiên cường, chuyện gì mà cô đã quyết định thì sẽ không thể nào thay đổi được, hơn nữa tính cô lại không tốt, đôi khi anh lỡ lời sẽ khiến cô giận rất lâu, nhưng mà tính tình như vậy mới khiến anh cảm thấy cô đáng yêu vô cùng. Khi cô tức giận, anh đều thấy động lòng.
Nếu chuyện này mà để chị anh nhìn thấy, nhất định bà ấy sẽ cười nhạo anh một phen, từ lúc nào thì cậu quý tử của nhà họ Thẩm, phong lưu không sao kiềm chế được lại bị tình yêu biến thành như thế này chứ.
Mặc kệ cái gì tự do, cái gì vui vẻ, so sánh với Hạ Thấm Đồng đều không hề quan trọng, anh chỉ muốn nghĩ đến cô, muốn nghĩ đến cô mà thôi.
Di động ở trên bàn vang lên, anh không muốn nhận nhưng người ở đầu dây bên kia giống như đang thử chơi trò kiên nhẫn với anh vậy, nhất định không chịu tắt. Thẩm Luật đành không tình nguyện vươn tay ra, thì ra là cô trợ lý nhà anh . “Alo?”
“Ông chủ, anh mau tới đây giải quyết.”
“Chuyện gì?” Anh hiện tại không có tâm tình đi bắt gian.
“A, dù sao anh lại đây là được rồi.”
“Không rảnh.”
“Anh!” Trịnh Lệ Trinh chán nản, “Em nhìn thấy chị họ.”
“Tút…tút” Trả lời cô là những thanh âm vang dài của tiếng điện thoại bị cắt đứt.
Anh cuối cùng cũng có thể nhìn thấy cô, nhưng cũng đồng thời thấy được một người khác, một người đàn ông mặc tây trang cao cấp, tác phong nhanh nhẹn, đó là Diệp Ngữ Nam, Thẩm Luật có thể nhận ra anh ta được.
Công tử của Diệp gia đại danh lừng lẫy, người thừa kế xuất sắc nhất đời thứ ba của nhà họ Diệp, lãnh đạo công ty luật sư của Diệp gia, đánh bại vô số đối thủ đều vô cùng ngoạn mục, hơn nữa tính tình lại ôn hòa, chưa từng có tiếng xấu truyền ra, hơn nữa còn được mệnh danh là người đàn ông độc thân có giá trị kim cương, tốt nhất mọi thời đại.
“Ông chủ.” Trịnh Lệ Trinh lo lắng nhìn vẻ mặt sa sầm của ông chủ, ô, nhìn nó trông thật đáng sớ quá! Cô chưa từng nhìn thấy biểu cảm như vậy trên mặt anh bao giờ, sự lạnh lẽo trong lòng nhanh chóng lan tỏa khắp người.
“Bọn họ ngồi ở chỗ kia đã bao lâu rồi?” Anh nhìn cặp nam nữ kia, đôi mắt thật sâu.
Người đàn ông ấy có nét mặt rất ôn nhu và hiền hòa, ánh mắt chăm chú nhìn cô, Thẩm Luật biết, đó là tình yêu, Diệp Ngữ Nam yêu Hạ Thấm Đồng, nhưng còn cô thì sao?
Hạ Thấm Đồng của lúc này là cô gái mà anh chưa từng quen biết…Nếu nói, lúc anh ở bên cô, vẻ mặt cô bình thản, thì bây giờ chính là vui vẻ. Ánh mắt cô thật dịu dàng, nhìn anh ta không hề giống như đang nhìn anh, vĩnh viễn chỉ là bình tĩnh và lãnh đạm, mà lại có thêm vài phần thân thiết, quen thuộc.
Thân thiết, hai từ như thế cũng thế có dùng trên người Hạ Thấm Đồng, chuyện này có tính là kỳ tích hay không?
“A, đã nhiều giờ rồi.” Trịnh lệ Trinh nhìn đồng hồ đeo tay, hôm nay cô tính ra ngoài đi dạo một chút, thuận tiện xem có thể tìm thấy con chó mất tích kia không, ai biết đâu lại đúng dịp như thế, nhìn thấy được chị họ của mình, cùng với…một người đàn ông.
Nhìn bọn họ trông không giống như mới vừa quen nhau, Thẩm Luật nhẹ nhàng vỗ vào thành cốc trong suốt, thì ra mấy ngày nay, không thấy bóng dáng cô là vì anh ta.
Sự thật bây giờ đã rõ ràng đến mức anh muốn lừa gạt bản thân cũng không còn biện pháp……
Diệp Ngữ Nam là một người đàn ông rất tốt, tính tình anh ta rất ôn hoà, hơn nữa rất tôn trọng cô. Sau vài lần gặp gỡ, Hạ Thấm Đồng tự nói với chính mình, người đàn ông này chính là đối tượng mà cô luôn tìm kiếm, có tiền, có năng lực, nhân cách tốt, hơn nữa không h
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cẩn thận nghĩ tới nghĩ lui, anh hình như đâu có đắc tội với cô chỗ nào, chọc cô tức giận đâu chứ? Sao tự nhiên đã biến thành cái dạng này?
“Trịnh Lệ Trinh, chị cô rốt cuộc bị làm sao vậy?” Anh trừng mắt hỏi cô trợ lý của mình.
“Ông chủ, làm sao mà em biết được chứ?” Trịnh Lệ Trinh là người trực điện thoại của văn phòng thám tử, tiếp nhận những tài liệu mà khổ chủ đưa tới. “Anh cũng biết em và chị họ một năm gặp mặt chưa đến vài lần, chuyện của chị ấy, em làm sao rõ được!” Cô cũng chỉ mới biết được chuyện ông chủ thích chị họ đấy chứ. Tuy rằng, trong lòng cô có chút hụt hẫng nho nhỏ, dù sao cô vẫn luôn thầm mến ông chủ mà. Song cô cũng biết, ông chủ sẽ không bao giờ thích mình, cho dù tính tình anh cổ quái, nhưng trên người vẫn có được loại khí chất trời sinh, giống như lúc này chỉ là những phút giây tạm thời nghỉ ngơi thôi vậy, chờ anh nghỉ ngơi đủ rồi, anh sẽ trở lại như một bậc đế vương oai hùng, người đàn ông như thế, làm sao có thể thích cô được? Muốn thích thì đã sớm thích, sẽ không chờ tới tận bây giờ.
Một khi đã nghĩ thông suốt, mọi chuyện sẽ trở lại như bình thường! Nhưng mà sao ông chủ lại đi thích chị họ của cô chứ? Chị ấy tính tính lạnh như băng, chẳng quan tâm đến chuyện gì, chỉ sợ anh sẽ phải chịu khổ mà thôi.
“Cô làm em kiểu gì thế hả?” Thẩm Luật không vừa lòng quay đi, nhìn chằm chằm vào màn hình đen thui của laptop, không nói gì thêm. Anh càng ngày càng không hiểu Hạ Thấm Đồng. Cô gái này lúc lạnh lúc nóng, tuy rằng cho tới hiện tại chưa từng nóng quá bao giờ nhưng ít nhất chuyện như vậy cũng chưa từng xảy ra. Đằng đẵng mười tám ngày anh không thể nhìn thấy được mặt cô, quả thật quá khoa trương mà!
Yêu cô, anh giống như đã rơi vào hũ mật dính ngấy, cho dù giãy dụa thế nào cũng chỉ là phí công, càng lún càng sâu, càng nhiều ngọt ngào quấn lấy thân thể, rồi lại bất chợt phát hiện ra, trong chất mật ngọt ngào ấy ẩn giấu rất nhiều sự chua xót, khiến anh khó chịu như bây giờ.
Trịnh Lệ Trinh nhíu mày, nhìn vẻ mặt phờ phạc ỉu xìu của anh, quen biết ông chủ bao lâu, cô chưa từng nhìn thấy anh như thế bao giờ. “Ông chủ, vừa nãy có một bà gọi điện tới đây, nói rằng không tìm được con chó nhà mình, nhờ chúng ta đi tìm.”
“Ừ, cô đi tìm là tốt rồi.” Anh cũng không thèm ngẩng đầu lên.
Không có hiệu quả sao? Thử lại một lần nữa. “Bà Phan vừa mới đem những tài liệu có liên quan đến chồng mình tới, nhờ chúng ta giúp bà đi bắt gian.” Đây chính là công việc mà ông chủ yêu thích nhất, chắc anh sẽ vui vẻ hơn!
“Cô đi đi.”
Vẫn là không có hứng thú.
“A! Bằng không anh chơi trò chơi đi, cái trò chơi mà anh thích nhất chẳng phải vừa mới ra phiên bản mới hay sao? Em nghe bảo thú vị hơn phiên bản trước rất nhiều đấy!”
Anh phất phất tay. “Cô mau đi ra ngoài tìm chó đi, đừng để ý đến tôi làm gì.”
Cô thất bại, hoàn toàn thất bại, Trịnh Lệ Trinh đành phải ủ rũ đi ra ngoài làm việc.
Hiện giờ Thẩm Luật hoàn toàn không có bất kỳ hứng thú đối với chuyện gì, trong đầu toàn nghĩ đến cô gái kia, loại chuyện vô dụng, không chút chí khí của anh này mà để Thẩm Kiểu biết được, chị ấy nhất định sẽ hung tợn mắng anh là đồ chậm tiến cho mà xem.
Anh cũng không muốn phải chịu sự ảnh hưởng của phụ nữ như thế, vì cô mà không thể khống chế những cảm xúc buồn, vui, giận, hờn của bản thân. Nhưng không có cách nào, anh đã sớm yêu cô sâu đậm mất rồi, cho nên anh có thể bao dung cho cô mọi điều, ngay cả khuyết điểm của cô anh cũng có thể yêu được.
(Shiyu: Ôi! Cảm động, giá có ai yêu mình được như ảnh nhỉ ^^)
Tính tình của cô rất kiên cường, chuyện gì mà cô đã quyết định thì sẽ không thể nào thay đổi được, hơn nữa tính cô lại không tốt, đôi khi anh lỡ lời sẽ khiến cô giận rất lâu, nhưng mà tính tình như vậy mới khiến anh cảm thấy cô đáng yêu vô cùng. Khi cô tức giận, anh đều thấy động lòng.
Nếu chuyện này mà để chị anh nhìn thấy, nhất định bà ấy sẽ cười nhạo anh một phen, từ lúc nào thì cậu quý tử của nhà họ Thẩm, phong lưu không sao kiềm chế được lại bị tình yêu biến thành như thế này chứ.
Mặc kệ cái gì tự do, cái gì vui vẻ, so sánh với Hạ Thấm Đồng đều không hề quan trọng, anh chỉ muốn nghĩ đến cô, muốn nghĩ đến cô mà thôi.
Di động ở trên bàn vang lên, anh không muốn nhận nhưng người ở đầu dây bên kia giống như đang thử chơi trò kiên nhẫn với anh vậy, nhất định không chịu tắt. Thẩm Luật đành không tình nguyện vươn tay ra, thì ra là cô trợ lý nhà anh . “Alo?”
“Ông chủ, anh mau tới đây giải quyết.”
“Chuyện gì?” Anh hiện tại không có tâm tình đi bắt gian.
“A, dù sao anh lại đây là được rồi.”
“Không rảnh.”
“Anh!” Trịnh Lệ Trinh chán nản, “Em nhìn thấy chị họ.”
“Tút…tút” Trả lời cô là những thanh âm vang dài của tiếng điện thoại bị cắt đứt.
Anh cuối cùng cũng có thể nhìn thấy cô, nhưng cũng đồng thời thấy được một người khác, một người đàn ông mặc tây trang cao cấp, tác phong nhanh nhẹn, đó là Diệp Ngữ Nam, Thẩm Luật có thể nhận ra anh ta được.
Công tử của Diệp gia đại danh lừng lẫy, người thừa kế xuất sắc nhất đời thứ ba của nhà họ Diệp, lãnh đạo công ty luật sư của Diệp gia, đánh bại vô số đối thủ đều vô cùng ngoạn mục, hơn nữa tính tình lại ôn hòa, chưa từng có tiếng xấu truyền ra, hơn nữa còn được mệnh danh là người đàn ông độc thân có giá trị kim cương, tốt nhất mọi thời đại.
“Ông chủ.” Trịnh Lệ Trinh lo lắng nhìn vẻ mặt sa sầm của ông chủ, ô, nhìn nó trông thật đáng sớ quá! Cô chưa từng nhìn thấy biểu cảm như vậy trên mặt anh bao giờ, sự lạnh lẽo trong lòng nhanh chóng lan tỏa khắp người.
“Bọn họ ngồi ở chỗ kia đã bao lâu rồi?” Anh nhìn cặp nam nữ kia, đôi mắt thật sâu.
Người đàn ông ấy có nét mặt rất ôn nhu và hiền hòa, ánh mắt chăm chú nhìn cô, Thẩm Luật biết, đó là tình yêu, Diệp Ngữ Nam yêu Hạ Thấm Đồng, nhưng còn cô thì sao?
Hạ Thấm Đồng của lúc này là cô gái mà anh chưa từng quen biết…Nếu nói, lúc anh ở bên cô, vẻ mặt cô bình thản, thì bây giờ chính là vui vẻ. Ánh mắt cô thật dịu dàng, nhìn anh ta không hề giống như đang nhìn anh, vĩnh viễn chỉ là bình tĩnh và lãnh đạm, mà lại có thêm vài phần thân thiết, quen thuộc.
Thân thiết, hai từ như thế cũng thế có dùng trên người Hạ Thấm Đồng, chuyện này có tính là kỳ tích hay không?
“A, đã nhiều giờ rồi.” Trịnh lệ Trinh nhìn đồng hồ đeo tay, hôm nay cô tính ra ngoài đi dạo một chút, thuận tiện xem có thể tìm thấy con chó mất tích kia không, ai biết đâu lại đúng dịp như thế, nhìn thấy được chị họ của mình, cùng với…một người đàn ông.
Nhìn bọn họ trông không giống như mới vừa quen nhau, Thẩm Luật nhẹ nhàng vỗ vào thành cốc trong suốt, thì ra mấy ngày nay, không thấy bóng dáng cô là vì anh ta.
Sự thật bây giờ đã rõ ràng đến mức anh muốn lừa gạt bản thân cũng không còn biện pháp……
Diệp Ngữ Nam là một người đàn ông rất tốt, tính tình anh ta rất ôn hoà, hơn nữa rất tôn trọng cô. Sau vài lần gặp gỡ, Hạ Thấm Đồng tự nói với chính mình, người đàn ông này chính là đối tượng mà cô luôn tìm kiếm, có tiền, có năng lực, nhân cách tốt, hơn nữa không h
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
2841/3677
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
2841/3677
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt