Tiểu thuyết Yêu Nữ Hoành Hành-full
Lượt xem : |
hì còn hành động mờ ám như vậy để làm gì?
Nhưng dường như anh không hề cảm nhận được sự từ chối của cô, mặc kệ ánh mắt cô có lạnh lùng băng giá đến cỡ nào, anh vẫn cười vô cùng ấm áp, khi cô nói giữa họ, ngoại trừ việc trở thành bạn bè ra thì không thể có thêm mối quan hệ nào khác nữa, anh liền nói, vậy thì cứ làm bạn bè đi.
Anh dễ dàng tha thứ cho cô như vậy, mặc cô tùy hứng, mặc cô hoành hành, muốn làm gì cũng được.
Dần dần, chuyện phải cự tuyệt, hờ hững lạnh nhạt với anh đã trở nên vô cùng khó khăn đối với cô. Cô nghĩ, nếu hai người có thể quên chuyện đã xảy ra ngày hôm đó, tiếp tục làm bạn bè thì đây cũng không phải là điều không thể… Hóa ra làm chuyện bịt tai trộm chuông*, thỉnh thoảng cũng là một loại hạnh phúc.
0
Có lẽ cô quá luyến tiếc không muốn để mất anh, muốn anh mãi mãi ở bên cạnh mình, cho dù vui vẻ hay buồn đau đều có anh hiện diện. Cô không dám tìm hiểu đến tận cùng xem cảm nhận của bản thân với anh là gì thêm một lần nữa, nếu anh đã nói là bạn bè, vậy cứ là bạn bè đi.
Mỗi ngày cùng nhau ăn một bữa cơm, có lẽ sẽ không phải là quá mức đâu nhỉ? Hơn nữa cho dù cô không đi, Thẩm Luật cũng sẽ cương quyết kéo cô lại, giờ phút này, sự ngang ngược của anh sẽ bốc thẳng lên đầu! Cô thừa nhận, bản thân mình ích kỷ , vừa không muốn cho anh cái gì, nhưng cũng không muốn để mất người bạn như anh bên mình.
Trừ việc thỉnh thoảng hay vu vơ nói qua thì có vẻ Thẩm Luật cũng đã quyết định quên đi chuyện ngày hôm đó rồi.
Họ đi đến chỗ đậu xe, anh mở cửa, nói: “Tới rồi, cục cưng, gọi dì đi.” Anh nâng bàn tay bé nhỏ của đứa bé lên, quơ quơ vẫy vẫy với Hạ Thấm Đồng.
“Một?” Trình Cẩn Khiêm nghiêng đầu, cặp mắt đen lúng liếng tò mò loé ra ánh sáng, nó vươn tay đòi Hạ Thấm Đồng bế, cả người nghiêng hẳn về phía cô, “A…. a….”
“Nó……” Hạ Thấm Đồng phát hoảng, cả người trở nên cứng đờ.
“Xem ra bé cưng thích em lắm đó.” Thẩm Luật ấn bé cưng vào lòng cô, “Em ôm đi, hôm nay anh chơi cùng nó cả buổi trưa, mệt muốn chết.”
Đột nhiên ôm một đứa bé mềm mại vào lòng khiến Hạ Thấm Đồng không biết làm sao, cô không có kinh nghiệm ở chung với trẻ con, nhưng cơ thể đứa trẻ mềm mại, bàn tay nhỏ bé còn nắm chặt cổ tay mình khiến lòng cô có cảm giác mềm mại trước nay chưa từng có.
Cậu bạn nhỏ Trình Cẩn Khiêm thật biết làm nũng, gương mặt phúng phính liên tục cọ xát vào cái cổ của người dì, cả người cuộn tròn trong ngực cô, khiến tim Hạ Thấm Đồng mềm nhũn, rối tinh rối mù.
“Đứa nhóc này, cũng xấu lắm.” Thẩm Luật thấy cả người đứa bé kia dựa vào lòng Hạ Thấm Đồng, không khỏi có chút khó chịu, anh cố gắng lâu như vậy, cũng không thể tới gần cô, kết quả tên nhóc này có thể thân mật với cô như vậy, “Quên đi, quên đi, đưa cho anh.” Anh muốn ôm lại.
Nhưng cậu nhóc sao chịu hợp tác, sống chết ôm lấy Hạ Thấm Đồng, mà Hạ Thấm Đồng cũng luyến tiếc bé, “Đừng náo loạn.” Cho dù chưa từng ôm trẻ con nhưng hình như mỗi người phụ nữ đều có bản năng làm mẹ vậy, cô điều chỉnh lại tư thế ôm để cho cậu bạn nhỏ kia có thể thoải mái hơn.
Đứa bé ngẩng đầu, cười với cô, “Chụt chụt” hai nụ hôn ẩm ướt in lại trên gương mặt Hạ Thấm Đồng làm cho khuôn mặt luôn lạnh lùng của cô ẩn ẩn hiện lên ý cười, đứa bé này thật sự rất đáng yêu.
“Thằng nhóc này đúng là sắc quỷ mà.” Thẩm Luật lúc này thật sự rất khó chịu, vươn tay cốc vào trán đứa bé, “Thành thật một chút cho ta.”
“Này, anh làm gì thế?” Hạ Thấm Đồng đã ôm bé cưng ngồi ổn định trên xe, lập tức đau lòng xoa xoa chỗ bị cốc trên trán cậu nhóc, trừng mắt liếc nhìn Thẩm Luật một cái.
Thẩm Luật không biết nói gì thêm, hiện tại địa vị của anh đã thấp như vậy rồi sao, ngay cả với một đứa trẻ cũng không bằng… Con đường theo đuổi này, chẳng lẽ càng ngày càng dài lâu?
Có đứa nhóc đi cùng, họ không thể ăn uống một cách tùy tiện được, Thẩm Luật liền tìm một nhà hàng có phong cách gia đình, chọn vài món ăn thường ngày.
Không đến một giờ, Hạ Thấm Đồng phát hiện mình đã thích tên nhóc lanh lợi đáng yêu này rồi, luôn luôn ôm nó không nỡ buông tay, một tay cầm thìa nhỏ đút canh cho bé.
“A.” Cậu nhóc ăn hết đồ trong bát mà vẫn còn thòm thèm nhìn những món ăn trên bàn, mấy ngón tay trắng nõn chỉ chỉ vào bát thịt gà thơm lừng bốn phía.
“Nó có thể ăn món kia không?” Hạ Thấm Đồng nhìn nhìn, ngước mắt hỏi Thẩm Luật.
Rốt cục cũng để ý đến anh rồi sao? Thẩm Luật có chút ai oán nhìn cô, “Có thể!”. Khẩu vị của cậu chàng này cũng không tệ, nghe chị anh nói, nhóc ăn hết hai cái đùi gà cũng không thành vấn đề! Nhưng dù sao cũng là cháu mình, trong lòng anh cũng rất thương, nên Thẩm Luật liền cầm dao ăn cắt những phần thịt ngon của đùi gà ra, bỏ vào trong bát.
Hạ Thấm Đồng dùng khăn ướt lau sạch sẽ bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc, Trình Cẩn Khiêm lập tức cầm một cái đùi gà lên, nhét vào miệng, dùng mấy chiếc răng mới mọc cắn cắn miếng thịt dày.
Đứa trẻ con nào cũng đều đáng yêu như vậy sao? Đặt bé lên ghế trẻ con dùng cơm, Hạ Thấm Đồng nhìn dáng vẻ ăn uống vội vàng kia, yêu thương sờ sờ những sợi tóc mềm mại của bé.
“Thấm Đồng, em cũng ăn đi.” Anh gắp một con tôm hùm đỏ tươi, cẩn thận lột vỏ, bỏ vào bát của cô, “Món này là tôm hùm chưng nước tỏi, không tồi đâu.”
Anh thật sự quan tâm chăm sóc cho cô, trong nháy mắt Hạ Thấm Đồng ngây người ra không kịp phản ứng, nhưng rất nhanh sau đó cô liền lấy lại tinh thần, “Để tự em gắp.”
“Được.” Anh cười, không hề ngại việc cô khách sáo.
Mà ngược lại, Hạ Thấm Đồng lại âm thầm tức giận trong lòng, vì sao anh không tức giận? Vì sao lại đối xử với cô tốt như vậy chứ?
Trong bữa tối anh toàn nói những lời nhỏ nhẹ, chăm sóc cẩn thận, Hạ Thấm Đồng căn bản không nói được lời nào, chỉ thỉnh thoảng dùng khăn giấy lau sạch khuôn mặt đầy dầu mỡ của bé cưng, nhưng bản thân lại không hề phát hiện, mọi lời anh nói, cô đều nghiêm túc lắng tai nghe, mặc dù không hề đáp lại.
Có lẽ tình trạng trước mắt này là tốt nhất, cô không chấp nhận anh, nhưng cũng không kháng cự anh, một ngày rồi lại một ngày, sẽ có một ngày tòa thành chắc chắn ấy buông lỏng phòng bị.
Anh biết cô cố chấp, biết cô bướng bỉnh, nhưng anh có tính kiên nhẫn vô hạn, có thể chờ cô, chỉ là anh chưa từng nghĩ tới, đối với tình yêu, mình lại có thể nông nổi đến mức này….. Hạ Thấm Đồng, có tính là một trong những số mệnh kiếp này của anh không? Một kiếp làm cho anh phải vui vẻ chịu đựng?
Cô cố gắng xem nhẹ gương mặt dịu dàng lúc này của anh.
Bé cưng nhà họ Trình ăn cái gì cũng rất nhanh, hai cái đùi gà nhanh chóng bị bé giải quyết xong, Hạ Thấm Đồng dùng khăn giấy ướt lau tay và mặt nó sạch sẽ, đứa nhóc kia vui vẻ dùng nước miếng của mình phun bong bóng.
“Đứa nhóc này, thật là……” Thẩm Luật nâng tay véo má nó, hơn nữa còn ngoài ý muốn véo ra rất nhiều nước miếng, “Bẩn quá.” Anh giả vờ hung ác trừng mắt nhìn cậu nhóc, trêu cho bé cười khanh khách không thôi.
“Anh không nên véo nó như vậy!” Hạ Thấm Đồng mất hứng đập vào tay anh. Trước đây cô từng nghe người lớn nói, ở độ tuổi mọc răng của trẻ con, không thể véo loạn khuôn mặt nó được, nếu không nước miếng sẽ chảy không ngừng, Thẩm Luật lúc nào cũng xấu xa như vậy, ngay cả cháu trai mình cũng bắt nạt.
Giờ cô đã biết bé cưng là con của chị anh, những chuyện không thoải mái trong lòng liền nhanh chón
Nhưng dường như anh không hề cảm nhận được sự từ chối của cô, mặc kệ ánh mắt cô có lạnh lùng băng giá đến cỡ nào, anh vẫn cười vô cùng ấm áp, khi cô nói giữa họ, ngoại trừ việc trở thành bạn bè ra thì không thể có thêm mối quan hệ nào khác nữa, anh liền nói, vậy thì cứ làm bạn bè đi.
Anh dễ dàng tha thứ cho cô như vậy, mặc cô tùy hứng, mặc cô hoành hành, muốn làm gì cũng được.
Dần dần, chuyện phải cự tuyệt, hờ hững lạnh nhạt với anh đã trở nên vô cùng khó khăn đối với cô. Cô nghĩ, nếu hai người có thể quên chuyện đã xảy ra ngày hôm đó, tiếp tục làm bạn bè thì đây cũng không phải là điều không thể… Hóa ra làm chuyện bịt tai trộm chuông*, thỉnh thoảng cũng là một loại hạnh phúc.
0
Có lẽ cô quá luyến tiếc không muốn để mất anh, muốn anh mãi mãi ở bên cạnh mình, cho dù vui vẻ hay buồn đau đều có anh hiện diện. Cô không dám tìm hiểu đến tận cùng xem cảm nhận của bản thân với anh là gì thêm một lần nữa, nếu anh đã nói là bạn bè, vậy cứ là bạn bè đi.
Mỗi ngày cùng nhau ăn một bữa cơm, có lẽ sẽ không phải là quá mức đâu nhỉ? Hơn nữa cho dù cô không đi, Thẩm Luật cũng sẽ cương quyết kéo cô lại, giờ phút này, sự ngang ngược của anh sẽ bốc thẳng lên đầu! Cô thừa nhận, bản thân mình ích kỷ , vừa không muốn cho anh cái gì, nhưng cũng không muốn để mất người bạn như anh bên mình.
Trừ việc thỉnh thoảng hay vu vơ nói qua thì có vẻ Thẩm Luật cũng đã quyết định quên đi chuyện ngày hôm đó rồi.
Họ đi đến chỗ đậu xe, anh mở cửa, nói: “Tới rồi, cục cưng, gọi dì đi.” Anh nâng bàn tay bé nhỏ của đứa bé lên, quơ quơ vẫy vẫy với Hạ Thấm Đồng.
“Một?” Trình Cẩn Khiêm nghiêng đầu, cặp mắt đen lúng liếng tò mò loé ra ánh sáng, nó vươn tay đòi Hạ Thấm Đồng bế, cả người nghiêng hẳn về phía cô, “A…. a….”
“Nó……” Hạ Thấm Đồng phát hoảng, cả người trở nên cứng đờ.
“Xem ra bé cưng thích em lắm đó.” Thẩm Luật ấn bé cưng vào lòng cô, “Em ôm đi, hôm nay anh chơi cùng nó cả buổi trưa, mệt muốn chết.”
Đột nhiên ôm một đứa bé mềm mại vào lòng khiến Hạ Thấm Đồng không biết làm sao, cô không có kinh nghiệm ở chung với trẻ con, nhưng cơ thể đứa trẻ mềm mại, bàn tay nhỏ bé còn nắm chặt cổ tay mình khiến lòng cô có cảm giác mềm mại trước nay chưa từng có.
Cậu bạn nhỏ Trình Cẩn Khiêm thật biết làm nũng, gương mặt phúng phính liên tục cọ xát vào cái cổ của người dì, cả người cuộn tròn trong ngực cô, khiến tim Hạ Thấm Đồng mềm nhũn, rối tinh rối mù.
“Đứa nhóc này, cũng xấu lắm.” Thẩm Luật thấy cả người đứa bé kia dựa vào lòng Hạ Thấm Đồng, không khỏi có chút khó chịu, anh cố gắng lâu như vậy, cũng không thể tới gần cô, kết quả tên nhóc này có thể thân mật với cô như vậy, “Quên đi, quên đi, đưa cho anh.” Anh muốn ôm lại.
Nhưng cậu nhóc sao chịu hợp tác, sống chết ôm lấy Hạ Thấm Đồng, mà Hạ Thấm Đồng cũng luyến tiếc bé, “Đừng náo loạn.” Cho dù chưa từng ôm trẻ con nhưng hình như mỗi người phụ nữ đều có bản năng làm mẹ vậy, cô điều chỉnh lại tư thế ôm để cho cậu bạn nhỏ kia có thể thoải mái hơn.
Đứa bé ngẩng đầu, cười với cô, “Chụt chụt” hai nụ hôn ẩm ướt in lại trên gương mặt Hạ Thấm Đồng làm cho khuôn mặt luôn lạnh lùng của cô ẩn ẩn hiện lên ý cười, đứa bé này thật sự rất đáng yêu.
“Thằng nhóc này đúng là sắc quỷ mà.” Thẩm Luật lúc này thật sự rất khó chịu, vươn tay cốc vào trán đứa bé, “Thành thật một chút cho ta.”
“Này, anh làm gì thế?” Hạ Thấm Đồng đã ôm bé cưng ngồi ổn định trên xe, lập tức đau lòng xoa xoa chỗ bị cốc trên trán cậu nhóc, trừng mắt liếc nhìn Thẩm Luật một cái.
Thẩm Luật không biết nói gì thêm, hiện tại địa vị của anh đã thấp như vậy rồi sao, ngay cả với một đứa trẻ cũng không bằng… Con đường theo đuổi này, chẳng lẽ càng ngày càng dài lâu?
Có đứa nhóc đi cùng, họ không thể ăn uống một cách tùy tiện được, Thẩm Luật liền tìm một nhà hàng có phong cách gia đình, chọn vài món ăn thường ngày.
Không đến một giờ, Hạ Thấm Đồng phát hiện mình đã thích tên nhóc lanh lợi đáng yêu này rồi, luôn luôn ôm nó không nỡ buông tay, một tay cầm thìa nhỏ đút canh cho bé.
“A.” Cậu nhóc ăn hết đồ trong bát mà vẫn còn thòm thèm nhìn những món ăn trên bàn, mấy ngón tay trắng nõn chỉ chỉ vào bát thịt gà thơm lừng bốn phía.
“Nó có thể ăn món kia không?” Hạ Thấm Đồng nhìn nhìn, ngước mắt hỏi Thẩm Luật.
Rốt cục cũng để ý đến anh rồi sao? Thẩm Luật có chút ai oán nhìn cô, “Có thể!”. Khẩu vị của cậu chàng này cũng không tệ, nghe chị anh nói, nhóc ăn hết hai cái đùi gà cũng không thành vấn đề! Nhưng dù sao cũng là cháu mình, trong lòng anh cũng rất thương, nên Thẩm Luật liền cầm dao ăn cắt những phần thịt ngon của đùi gà ra, bỏ vào trong bát.
Hạ Thấm Đồng dùng khăn ướt lau sạch sẽ bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc, Trình Cẩn Khiêm lập tức cầm một cái đùi gà lên, nhét vào miệng, dùng mấy chiếc răng mới mọc cắn cắn miếng thịt dày.
Đứa trẻ con nào cũng đều đáng yêu như vậy sao? Đặt bé lên ghế trẻ con dùng cơm, Hạ Thấm Đồng nhìn dáng vẻ ăn uống vội vàng kia, yêu thương sờ sờ những sợi tóc mềm mại của bé.
“Thấm Đồng, em cũng ăn đi.” Anh gắp một con tôm hùm đỏ tươi, cẩn thận lột vỏ, bỏ vào bát của cô, “Món này là tôm hùm chưng nước tỏi, không tồi đâu.”
Anh thật sự quan tâm chăm sóc cho cô, trong nháy mắt Hạ Thấm Đồng ngây người ra không kịp phản ứng, nhưng rất nhanh sau đó cô liền lấy lại tinh thần, “Để tự em gắp.”
“Được.” Anh cười, không hề ngại việc cô khách sáo.
Mà ngược lại, Hạ Thấm Đồng lại âm thầm tức giận trong lòng, vì sao anh không tức giận? Vì sao lại đối xử với cô tốt như vậy chứ?
Trong bữa tối anh toàn nói những lời nhỏ nhẹ, chăm sóc cẩn thận, Hạ Thấm Đồng căn bản không nói được lời nào, chỉ thỉnh thoảng dùng khăn giấy lau sạch khuôn mặt đầy dầu mỡ của bé cưng, nhưng bản thân lại không hề phát hiện, mọi lời anh nói, cô đều nghiêm túc lắng tai nghe, mặc dù không hề đáp lại.
Có lẽ tình trạng trước mắt này là tốt nhất, cô không chấp nhận anh, nhưng cũng không kháng cự anh, một ngày rồi lại một ngày, sẽ có một ngày tòa thành chắc chắn ấy buông lỏng phòng bị.
Anh biết cô cố chấp, biết cô bướng bỉnh, nhưng anh có tính kiên nhẫn vô hạn, có thể chờ cô, chỉ là anh chưa từng nghĩ tới, đối với tình yêu, mình lại có thể nông nổi đến mức này….. Hạ Thấm Đồng, có tính là một trong những số mệnh kiếp này của anh không? Một kiếp làm cho anh phải vui vẻ chịu đựng?
Cô cố gắng xem nhẹ gương mặt dịu dàng lúc này của anh.
Bé cưng nhà họ Trình ăn cái gì cũng rất nhanh, hai cái đùi gà nhanh chóng bị bé giải quyết xong, Hạ Thấm Đồng dùng khăn giấy ướt lau tay và mặt nó sạch sẽ, đứa nhóc kia vui vẻ dùng nước miếng của mình phun bong bóng.
“Đứa nhóc này, thật là……” Thẩm Luật nâng tay véo má nó, hơn nữa còn ngoài ý muốn véo ra rất nhiều nước miếng, “Bẩn quá.” Anh giả vờ hung ác trừng mắt nhìn cậu nhóc, trêu cho bé cười khanh khách không thôi.
“Anh không nên véo nó như vậy!” Hạ Thấm Đồng mất hứng đập vào tay anh. Trước đây cô từng nghe người lớn nói, ở độ tuổi mọc răng của trẻ con, không thể véo loạn khuôn mặt nó được, nếu không nước miếng sẽ chảy không ngừng, Thẩm Luật lúc nào cũng xấu xa như vậy, ngay cả cháu trai mình cũng bắt nạt.
Giờ cô đã biết bé cưng là con của chị anh, những chuyện không thoải mái trong lòng liền nhanh chón
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1186/5320
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1186/5320
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt