Tiểu thuyết Yêu Người Không Thông Minh-full
Lượt xem : |
phát sinh ở ngoài, lạ hơn nữa nàng cảm thấy mất mặt vì con không môn toán. Nếu mẹ biết nàng vì điểm số mà xấu hổ nhất định sẽ cảm động đến trào nước mắt.
Đây chẳng phải lần đầu tiên nàng bị điểm không, mất mặt gì chứ? Chỉ là… không biết vì sao.. khi nhìn vào ánh mắt hắn giống như đang tra khảo tội lỗi, coi nàng giống như đáng chết hàng vạn lần..
A A!! Nàng rốt cuộc làm sao vậy? Nàng không phải vì phát xuân cho nên cả người đều kì quái đó chứ.
Kệ. Hôm nay trước hết phải đem bộ phim này giao cho ông anh coi đã…
“Tiêu Tiêu, xuống ăn cơm”
Giọng nói của Vương mẫu truyền từ dưới lầu lên, làm cho kẻ cuồng vi tính như Vương Tiêu Lăng không thể không dừng lại, ngoan ngoãn xuống lầu ăn cơm.
Kéo lê thân người lười biếng, trên người mặc áo thun cùng với quần ngắn dễ thương, nàng vừa quẹo vào phòng bếp, kẻ không nên xuất hiện lại ở nhà nàng, đôi mắt to như mắt mèo xanh được mở rộng cực đại, sau đó hét lớn: “Cậu… sao cậu lại ở đây?”
Nghiêm Tử Hiếu thoảng cử động đặt bát cơm xuống để nhìn nàng cho rõ: “Ăn cơm”
Lại một câu trả lời đơn giản
Ăn cơm? Nàng nhìn thấy rõ hắn đang cầm chén, lại còn ngồi trong phòng bếp nhà nàng ăn cơm, nhưng điều quan trọng là sao hắn lại qua nhà nàng ăn cơm.
“Sao cậu lại qua nhà mình ăn cơm”- Nàng bước nhanh tới trước mặt hắn, giật lấy chiếc đũa hắn đang cầm, không cho hắn tiếp tục ăn
Nhìn nàng mặc bộ đồ mát mẻ chạy tới, lại còn bàn tay nhỏ bé trùm lên tay hắn đang cầm đũa, cảm giác mềm mại từ đôi bàn tay truyền tới thật mê người khiến ánh mắt của hắn trở nên u ám: “Cậu ở nhà đều ăn mặc như thế sao?”
Đợi đến khi nàng thành tài sản riêng của hắn, dáng vẻ của nàng lúc nàng chỉ có thể mình hắn nhìn thấy, càng sẽ không để người trong nhà nhìn thấy dáng vẻ mê người này của nàng. Hắn thầm nghĩ.
Nam nhân này sao lại hỏi như thế chứ? Bất kể nàng mặc cái gì cũng không liên quan tới hắn. Dù sao cũng chỉ là một cái quần ngắn dễ thương thôi mà.
“A, không được phép nhìn”- Rốt cuộc nàng cũng nhận ra mình ăn mặc thật mát mẻ trước mắt nam nhân này, Vương Tiêu Lăng vừa thẹn vừa bối rối dùng tay che khuất cặp mắt hắn, vội vàng nói to: “Nghiêm Tử Hiếu, cậu đem những gì vừa nhìn thấy quên hết đi.
“Muốn mình quên cũng không phải không được”- Đôi môi mỏng của hắn cong lên có chút mê người, ánh mắt bị che khuất xẹt qua tia xảo trá: “Nhưng mà..”
Nàng cảnh giác quan sát hắn, trong lời nói của hắn mang theo chút mùi vị nguy hiểm. “Nhưng mà sao…”
Hắn giữ chặt bàn tay nàng đang che khuất mắt hắn kéo nhẹ làm cho nàng thuận thế ngã ngồi trên đùi hắn.
“Nghiêm Tử Hiếu, cậu làm…. Ngô”- Kháng nghị còn chưa nói xong, cái miệng đỏ tươi nhỏ nhắn của nàng liền bị đôi môi mỏng bá đạo của hắn chiếm lấy.
“Cậu làm gì vậy?”- Sau khi lấy lại tinh thần, nàng đẩy mọi hắn ra, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc.
Cái gì… sao hắn lại hôn nàng.
Nghiêm Tử Hiếu dùng tay tháo gọng kiến màu vàng xuống, tay còn lại giữ chặt lấy nàng không cho nàng bỏ chạy, hơi thở ấm áp luồng qua tai nàng: “Mình đang làm gì cậu không phải rất rõ sao?”
Giọng nói hắn lạnh lùng, nhưng hơi thở phập phồng không ngừng thổi vào tai nàng. Từ sau khi lấy mắt kiếng xuống đối diện với hai mắt của hắn nàng không khỏi đỏ mặt, nói không nên lời.
Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của nàng, khóe miệng của hắn cong lên, nâng mặt nàng lên, nhẹ nhàng di chuyển xuống phía dưới môi nàng, đi đến chiếc cổ mảnh khảnh xinh đẹp, đẻ lại dấu hôn màu đỏ thật sâu.
“Đau”- Nàng kêu đau một tiếng, hắn lại không báo trước buông lỏng tay, cả người nàng đang ngồi bỗng té ngã xuống đất.
Chương 3
“Này sao con ngay cả ngồi cũng không xong thế hã”- Vương mẫu trên tay bưng dĩa rau xào đặt trên bàn, nhắc nhở đứa con gái đang ngồi bất nhã dưới sàn rồi kêu Nghiêm Tử Hiếu nhiệt tình mà ăn. “Tử Hiếu, con gái của dì tính tình lười nhát bướng bỉnh, vương mẫu hy vọng con có thể giúp nó, đừng để nó ăn một đống trứng vịt làm mẹ như ta đây phải choáng váng”
Vẫn còn bị nụ hôn vừa rồi của Nghiêm Tử Hiếu làm cho rung động, Vương Tiêu Lăng chỉ có thể kinh ngạc nhìn mẹ mình nói không sợ làm mất mặt nàng sao.
Hắn … hắn không chỉ qua nhà ăn cơm mà còn hôn nàng?
Trên đời này còn thiên lý không? Có người đến nhà người ta ăn cơm còn thuận tiện hôn người ta xem như đó là món điểm tâm ngọt sao?
“Nghiêm Tử Hiếu, cậu nói cho rõ ràng, cậu rốt cuộc muốn thế nào?”- Cả người nhãy cẫng lên, nàng bất mãn chỉ vào hắn.
“Ah!! Ta làm sao có thể sinh ra đứa con gái như con chư!! Đầu óc đã không tốt còn chưa tính, ngay cả chút lễ phép cũng không co. con nhìn Nghiêm Tử Hiếu đầu óc thông minh thì không nói tới, đi qua nhà người khác ăn bữa cơm đều tỏ ra im lặng, nhìn dáng vẻ này của con giống như con khỉ vừa từ trên núi chạy xuống”- Vương mẫu thao thao bất tuyệt, không quên lấy rau và đồ ăn cho hắn, hầu hạ Nghiêm Tử Hiếu như lão gia
“Mẹ,….”- Sao lại thế này!! Rốt cuộc ai mới là con gái. Vương Tiêu Lăng bất mãn dặm chân.
Mẹ nàng sao lại binh Nghiêm Tử Hiếu như vậy chứ, mẹ vẫn chưa biết hắn là tên đại sắc lang khoác da người vừa mới cướp đoạt nụ hôn đầu tiên của nàng. Nàng chỉ biết nàng không phải do mẹ sinh ra, bằng không sao lại so sánh nàng như dã khỉ chứ.
“Mẹ cái gì?”- Vương mẫu liếc nhìn nàng, lơ đễnh nói tiếp; “Mẹ nói sai sao?’
“Hừ!!”- Dù sao nàng cũng không thông minh thật!! Vương Tiêu Lăng giận dỗi xoay người bỏ đi.
Vương mẫu không để ý tới nàng, tiếp tục nói: “May mắn, Nghiêm Tử Hiếu nguyện ý dạy bảo huấn luyện con dã hầu như con”
“Sao chứ”- Vương Tiêu Lăng kinh ngạc quay người lại. “Muốn cậu ấy dạy con sao?” chẳng phải như vặt lông của con gà đem nó đến trước miệng sói, kêu con sói ăn đi hay sao?
”Phải”- Vương mẫu liếc nhìn nàng. Sau đó quay lại nhìn người Nghiêm Tử Hiếu, lộ ra nụ cười nịnh nọt: “Tử Hiếu, dì không còn ai ngoài đứa con phiền toái này cả mong con dạy dỗ nó dùm”
“Mẹ, con không cần”- Nàng thà rằng uống máu trâu đến thổ huyết cũng không muốn để tên sắc lang như hắn ở cùng phòng.
“Gì mà không cần”- Vương mẫu nghiêm khắc nói. “Con cho rằng với cao đầu của con có thể thi đậu đại học sao?”- Mỗi lần thi không phải ăn trứng vịt đều chỉ có mấy điểm, làm cho bà đối với đứa con gái này sắp xỉu đến nơi, còn dám nói không cần người khác đến dạy.
Vương Tiêu Lăng khó xử, nhưng vẫn có gắng nói: “Nhưng …. Nhưng hắn là….”- Hắn tâm hoài bất quỹ. Ai biết hắn đối với nàng có ý đồ gì chứ!
“Dù sao con cũng không cần hắn chỉ giáo”- Nghĩ không rõ lý do, Vương Tiêu Lăng đưa lại một cớ cho xong nói cho qua chuyện.
“Không cần?”- Vương mẫu cười lạnh. “Con nói xem, vậy con có thể tìm được một cách nào đó ngăn chặn, đảm bảo con sẽ ngoan ngoãn học bài không??”
Ngăn chặn? hắn mới là kẻ ngăn chặn nàng đó.,….
Vương Tiêu Lăng liếc mắt nhìn thấy trên môi Nghiêm Tử Hiếu lộ ra nụ cười vui vẻ. Hắn xem ra đã ngăn chặn suy nghĩ của mẹ trước.
“Tốt lắm!! Chuyện này coi như xong”- Vương mẫu vô cái bốp, việc này xem như an bài.
Vương Tiêu Lăng ai oán nhìn Nghiêm tử Hiếu đang ngồi cười, không khỏi cảm thấy bất đắc .. ô ô….Sao nàng lại bị bán cho cái tên hàng xóm không quen này chứ.
“Tử Hiếu, lầu ba là thư phòng cho con dùng, trừ phi con có việc gì cần nếu không chúng ta sẽ không quấy rầy con”-
Đây chẳng phải lần đầu tiên nàng bị điểm không, mất mặt gì chứ? Chỉ là… không biết vì sao.. khi nhìn vào ánh mắt hắn giống như đang tra khảo tội lỗi, coi nàng giống như đáng chết hàng vạn lần..
A A!! Nàng rốt cuộc làm sao vậy? Nàng không phải vì phát xuân cho nên cả người đều kì quái đó chứ.
Kệ. Hôm nay trước hết phải đem bộ phim này giao cho ông anh coi đã…
“Tiêu Tiêu, xuống ăn cơm”
Giọng nói của Vương mẫu truyền từ dưới lầu lên, làm cho kẻ cuồng vi tính như Vương Tiêu Lăng không thể không dừng lại, ngoan ngoãn xuống lầu ăn cơm.
Kéo lê thân người lười biếng, trên người mặc áo thun cùng với quần ngắn dễ thương, nàng vừa quẹo vào phòng bếp, kẻ không nên xuất hiện lại ở nhà nàng, đôi mắt to như mắt mèo xanh được mở rộng cực đại, sau đó hét lớn: “Cậu… sao cậu lại ở đây?”
Nghiêm Tử Hiếu thoảng cử động đặt bát cơm xuống để nhìn nàng cho rõ: “Ăn cơm”
Lại một câu trả lời đơn giản
Ăn cơm? Nàng nhìn thấy rõ hắn đang cầm chén, lại còn ngồi trong phòng bếp nhà nàng ăn cơm, nhưng điều quan trọng là sao hắn lại qua nhà nàng ăn cơm.
“Sao cậu lại qua nhà mình ăn cơm”- Nàng bước nhanh tới trước mặt hắn, giật lấy chiếc đũa hắn đang cầm, không cho hắn tiếp tục ăn
Nhìn nàng mặc bộ đồ mát mẻ chạy tới, lại còn bàn tay nhỏ bé trùm lên tay hắn đang cầm đũa, cảm giác mềm mại từ đôi bàn tay truyền tới thật mê người khiến ánh mắt của hắn trở nên u ám: “Cậu ở nhà đều ăn mặc như thế sao?”
Đợi đến khi nàng thành tài sản riêng của hắn, dáng vẻ của nàng lúc nàng chỉ có thể mình hắn nhìn thấy, càng sẽ không để người trong nhà nhìn thấy dáng vẻ mê người này của nàng. Hắn thầm nghĩ.
Nam nhân này sao lại hỏi như thế chứ? Bất kể nàng mặc cái gì cũng không liên quan tới hắn. Dù sao cũng chỉ là một cái quần ngắn dễ thương thôi mà.
“A, không được phép nhìn”- Rốt cuộc nàng cũng nhận ra mình ăn mặc thật mát mẻ trước mắt nam nhân này, Vương Tiêu Lăng vừa thẹn vừa bối rối dùng tay che khuất cặp mắt hắn, vội vàng nói to: “Nghiêm Tử Hiếu, cậu đem những gì vừa nhìn thấy quên hết đi.
“Muốn mình quên cũng không phải không được”- Đôi môi mỏng của hắn cong lên có chút mê người, ánh mắt bị che khuất xẹt qua tia xảo trá: “Nhưng mà..”
Nàng cảnh giác quan sát hắn, trong lời nói của hắn mang theo chút mùi vị nguy hiểm. “Nhưng mà sao…”
Hắn giữ chặt bàn tay nàng đang che khuất mắt hắn kéo nhẹ làm cho nàng thuận thế ngã ngồi trên đùi hắn.
“Nghiêm Tử Hiếu, cậu làm…. Ngô”- Kháng nghị còn chưa nói xong, cái miệng đỏ tươi nhỏ nhắn của nàng liền bị đôi môi mỏng bá đạo của hắn chiếm lấy.
“Cậu làm gì vậy?”- Sau khi lấy lại tinh thần, nàng đẩy mọi hắn ra, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc.
Cái gì… sao hắn lại hôn nàng.
Nghiêm Tử Hiếu dùng tay tháo gọng kiến màu vàng xuống, tay còn lại giữ chặt lấy nàng không cho nàng bỏ chạy, hơi thở ấm áp luồng qua tai nàng: “Mình đang làm gì cậu không phải rất rõ sao?”
Giọng nói hắn lạnh lùng, nhưng hơi thở phập phồng không ngừng thổi vào tai nàng. Từ sau khi lấy mắt kiếng xuống đối diện với hai mắt của hắn nàng không khỏi đỏ mặt, nói không nên lời.
Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của nàng, khóe miệng của hắn cong lên, nâng mặt nàng lên, nhẹ nhàng di chuyển xuống phía dưới môi nàng, đi đến chiếc cổ mảnh khảnh xinh đẹp, đẻ lại dấu hôn màu đỏ thật sâu.
“Đau”- Nàng kêu đau một tiếng, hắn lại không báo trước buông lỏng tay, cả người nàng đang ngồi bỗng té ngã xuống đất.
Chương 3
“Này sao con ngay cả ngồi cũng không xong thế hã”- Vương mẫu trên tay bưng dĩa rau xào đặt trên bàn, nhắc nhở đứa con gái đang ngồi bất nhã dưới sàn rồi kêu Nghiêm Tử Hiếu nhiệt tình mà ăn. “Tử Hiếu, con gái của dì tính tình lười nhát bướng bỉnh, vương mẫu hy vọng con có thể giúp nó, đừng để nó ăn một đống trứng vịt làm mẹ như ta đây phải choáng váng”
Vẫn còn bị nụ hôn vừa rồi của Nghiêm Tử Hiếu làm cho rung động, Vương Tiêu Lăng chỉ có thể kinh ngạc nhìn mẹ mình nói không sợ làm mất mặt nàng sao.
Hắn … hắn không chỉ qua nhà ăn cơm mà còn hôn nàng?
Trên đời này còn thiên lý không? Có người đến nhà người ta ăn cơm còn thuận tiện hôn người ta xem như đó là món điểm tâm ngọt sao?
“Nghiêm Tử Hiếu, cậu nói cho rõ ràng, cậu rốt cuộc muốn thế nào?”- Cả người nhãy cẫng lên, nàng bất mãn chỉ vào hắn.
“Ah!! Ta làm sao có thể sinh ra đứa con gái như con chư!! Đầu óc đã không tốt còn chưa tính, ngay cả chút lễ phép cũng không co. con nhìn Nghiêm Tử Hiếu đầu óc thông minh thì không nói tới, đi qua nhà người khác ăn bữa cơm đều tỏ ra im lặng, nhìn dáng vẻ này của con giống như con khỉ vừa từ trên núi chạy xuống”- Vương mẫu thao thao bất tuyệt, không quên lấy rau và đồ ăn cho hắn, hầu hạ Nghiêm Tử Hiếu như lão gia
“Mẹ,….”- Sao lại thế này!! Rốt cuộc ai mới là con gái. Vương Tiêu Lăng bất mãn dặm chân.
Mẹ nàng sao lại binh Nghiêm Tử Hiếu như vậy chứ, mẹ vẫn chưa biết hắn là tên đại sắc lang khoác da người vừa mới cướp đoạt nụ hôn đầu tiên của nàng. Nàng chỉ biết nàng không phải do mẹ sinh ra, bằng không sao lại so sánh nàng như dã khỉ chứ.
“Mẹ cái gì?”- Vương mẫu liếc nhìn nàng, lơ đễnh nói tiếp; “Mẹ nói sai sao?’
“Hừ!!”- Dù sao nàng cũng không thông minh thật!! Vương Tiêu Lăng giận dỗi xoay người bỏ đi.
Vương mẫu không để ý tới nàng, tiếp tục nói: “May mắn, Nghiêm Tử Hiếu nguyện ý dạy bảo huấn luyện con dã hầu như con”
“Sao chứ”- Vương Tiêu Lăng kinh ngạc quay người lại. “Muốn cậu ấy dạy con sao?” chẳng phải như vặt lông của con gà đem nó đến trước miệng sói, kêu con sói ăn đi hay sao?
”Phải”- Vương mẫu liếc nhìn nàng. Sau đó quay lại nhìn người Nghiêm Tử Hiếu, lộ ra nụ cười nịnh nọt: “Tử Hiếu, dì không còn ai ngoài đứa con phiền toái này cả mong con dạy dỗ nó dùm”
“Mẹ, con không cần”- Nàng thà rằng uống máu trâu đến thổ huyết cũng không muốn để tên sắc lang như hắn ở cùng phòng.
“Gì mà không cần”- Vương mẫu nghiêm khắc nói. “Con cho rằng với cao đầu của con có thể thi đậu đại học sao?”- Mỗi lần thi không phải ăn trứng vịt đều chỉ có mấy điểm, làm cho bà đối với đứa con gái này sắp xỉu đến nơi, còn dám nói không cần người khác đến dạy.
Vương Tiêu Lăng khó xử, nhưng vẫn có gắng nói: “Nhưng …. Nhưng hắn là….”- Hắn tâm hoài bất quỹ. Ai biết hắn đối với nàng có ý đồ gì chứ!
“Dù sao con cũng không cần hắn chỉ giáo”- Nghĩ không rõ lý do, Vương Tiêu Lăng đưa lại một cớ cho xong nói cho qua chuyện.
“Không cần?”- Vương mẫu cười lạnh. “Con nói xem, vậy con có thể tìm được một cách nào đó ngăn chặn, đảm bảo con sẽ ngoan ngoãn học bài không??”
Ngăn chặn? hắn mới là kẻ ngăn chặn nàng đó.,….
Vương Tiêu Lăng liếc mắt nhìn thấy trên môi Nghiêm Tử Hiếu lộ ra nụ cười vui vẻ. Hắn xem ra đã ngăn chặn suy nghĩ của mẹ trước.
“Tốt lắm!! Chuyện này coi như xong”- Vương mẫu vô cái bốp, việc này xem như an bài.
Vương Tiêu Lăng ai oán nhìn Nghiêm tử Hiếu đang ngồi cười, không khỏi cảm thấy bất đắc .. ô ô….Sao nàng lại bị bán cho cái tên hàng xóm không quen này chứ.
“Tử Hiếu, lầu ba là thư phòng cho con dùng, trừ phi con có việc gì cần nếu không chúng ta sẽ không quấy rầy con”-
Bài viết liên quan!