Tiểu thuyết Yêu Người Không Thông Minh-full
Lượt xem : |
ười không có duyên phận, không thể trách hắn được? Hơn nữa vợ chồng son nếu vượt qua được nguy cơ lần này thì tình cảm càng thắm thiết!! Đến lúc đó không chừng phải cảm ơn hắn.
“Kỳ thật cũng không có gì..”- hắn tỏ vẻ nhăn nhó, lâu lâu lại làm bộ khó xử, chính mình muốn triệt để khơi dậy sự hiếu kì của nàng: “Hơn nữa chắc Nghiêm cũng không muốn cho người khác biết..”
Vương Tiêu Lăng là kiểu người vừa “ngu ngốc vừa đơn thuần” chưa nói tới 3 câu đã bị trêu chọc nổi giận. Nghiêm Tử Hiếu, anh giỏi lắm, vẫn còn giấu diếm em điều chưa nói, không phải là sưu tầm đồ nội y phụ nữ hay thích gặm móng chân đó chứ?
“Rosser, không sao, anh cứu nói đi”- Những vọng tưởng trong đầu làm nàng phát điên, nhưng nàng giở vờ trấn tĩnh, chuẩn bị tinh thần trước đáp án sắp được công bố.
Không sao!!! Nàng tin tưởng nàng chống đỡ được, dù đáp án thế nào, ann2g cũng không kinh ngạc….a!!
“EM thật sự muốn biết”- Hắn nghiêm túc hỏi.
“Thật”
“Vậy anh nói đây”- hắn hít một hơi thật sâu, chuẩn bị nói cho nàng nghe: “Kỳ thật Nghiêm Tử Hiếu có sở thích rất kì quái đó là “nghiện âm thanh””
“Nghiện âm thanh”?? Ý gì chứ?
Nàng không cười nữa mà xấu hổ: “Là tôi nghe lầm hay không hiểu ý anh, hình như nghe không hiểu lắm”
Hắn duỗi ngón tay ở trước mặt nàng lắc qua lắc lại: “Không!! Em không có nghe nhầm, chính là nghiện âm thanh, nói rõ ra, chính là yêu thích một loại âm thanh nào đó”
“Anh đang đùa sao?”- Nàng giả vờ nhẹ nhàng hỏi, hy vọng có thể khẳng định đáp án lần nữa.
Nhưng lời nói kế tiếp của Rosser, lại làm cho nàng tuyệt vọng.
“Anh không có đùa”- Rosser cười hì hì xem ra sự kích động của hắn có hiệu quả, hắn quyết định thêm mắm thêm muối nói: “Hơn nữa, âm thanh mà Nghiêm thích là do hắn tự chọn đối tượng”
“Anh nói sao?”- Hắn còn cổ quái tới mức chọn đối tượng?
Rosser nhìn thấy nàng nhanh phát điên không ngần ngại nói tiếp, quyết định tăng liều kích thích, bổ sung câu cuối: “Đúng vậy!! Đó còn là một nữ nhân”
“Nghiêm Tử Hiếu, anh tốt nhất giải thích cho rõ ràng, bằng không.. Hừ hừ”- Nàng bẻ mấy đầu ngón tay, mắt xẹt qua tia sát khí.: “Em tuyệt đối không tha cho anh”- Một tiếng hét điên cuồng vang lên đến tận trời xanh.
Mà kẻ gây ra họa thì đang ôm bụng cười thầm
A!! Ông trời à!! Thật sự rất thú vị nha!! Hắn thật sự muốn biết nữ nhân ngu ngốc này sẽ xử tên Nghiêm cổ quái thể nào đâu, hay sẽ tức giận với hắn a…
Chương 9
Cho tới lúc này, trong đầu Vương Tiêu Lăng vẫn cảm thấy … có điều gì đó, mà nàng căn bản rất hoài nghi không biết rời Rosser là thật hay giả? Nếu đó là thật thì quả là khó tin, Nghiêm Tử Hiếu sao lại bị nghiện âm thanh?
Hôm nay, nếu cả chó mèo tâm tình cũng cổ quái thì nàng cũng chỉ cười cười, nếu tệ lắm thì ném cái ánh mắt khinh bỉ chứ chẳng để trong lòng. Nhưng chuyện cổ quái này lại dính đến Nghiêm Tử Hiếu, nàng làm sao có thể xem như không biết?
Nhưng nếu bây giờ chạy đến chất vấn lời Nghiêm Tử Hiếu… tài ăn nói của nàng lại không tốt, nàng cũng không có bằng chứ xác thực, chỉ dựa vào lời nới của đối thủ là Rosser,…. Tựa hồ cũng không đúng lắm…
Hay sưu tập chứng cứ đã…
Mãi suy nghĩ, Vương Tiêu Lăng hoàn toàn không chú ý bản thân mình đang đi trên lề đường chỉ vài cm nữa là đập vào cột điện.
“Đang suy nghĩ cái gì vậy? Không thấy ở trước có cột điện sao?”- Nghiêm Tử Hiếu dùng tay giữ lấy trán của nàng, không để đầu nàng va vào cột điện, sau đó giận dữ mắng tiểu nữ nhân vẫn còn đang mơ màng.
“A? Gì vậy?”- nàng lắc lắc đầu tỉnh lại, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của nàng so với lúc bình thường càng lạ thường hơn khiến cho Nghiêm Tử Hiếu không khỏi suy nghĩ nàng rốt cuộc lại xảy ra điều gì nữa đây, sao lại bồn chồn không yên thế kia?
Suy đoán đầu tiên của hắn là mấy hôm nay hắn phải vào trường phụ đạo cùng thầy giáo, cái tên nam sắc Rosser kia chắc chắn đã nói với nàng cái gì đó. Đương nhiên, hắn tuyệt đối không phải vì Rosser tính tình phong lưu mà cảm thấy địch ý, mà là mấy ngày sau đó, Rosser vội vàng khẩn trương chạy về Mỹ khiến hắn cảm thấy không đúng.
Hắn biết Rosser luôn cạnh tranh với hắn, lần này chưa làm gì đã vội quay về Mỹ khiến hắn cảm thấy trong đó rất bất thường.
Nhìn thấy hắn vẻ mặt nghiêm túc, lại còn nhìn chằm chằm như muốn đánh giá nàng làm cho Vương Tiêu Lăng không khỏi nơm nớp lo sợ ngẩng đầu nhìn hắn, hỏang sợ nói: “Em… em không phải cố ý đi không nhìn đường, chỉ là do có thất thần quá nên…”
Nhìn thấy dáng vẻ nhút nhát e lệ của nàng, hắn bất động thanh sắc hỏi : “Mấy hôm nay có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra mà thất thần đến như vậy… có phải việc Rosser trở về Mỹ cũng có liên quan không?”
“Rosser?”- Nàng lắc mạnh đầu “Không có, không có!! Tuyệt đối không có vấn đề gì!”
Giấu đầu lòi đuôi. Nhìn dáng vẻ khẩn trương của nàng, hắn trong lòng thở dài.
“anh không tin sao?”- Nàng ngẩn đầu, trong hốc mắt khẽ ngấn lệ, dáng vẻ giả vờ điềm đạm đáng yêu
Biết rõ đây là sở trường tuyệt kỹ của nàng, chuyên môn lừa gạt người khác cùng đồng tình, dù biết thế nhưng hắn vẫn đầu hàng vô điều kiện.
Hắn chậm rãi kéo nàng vào lòng nhàn nhạt cười, vố vỗ đầu nàng, không nhanh không chậm nói: “Anh không phải không tin em”- Chỉ là hắn rất hiếu kỳ không biết Rosser cùng nàng rốt cuộc đang giở trò gì.
“Thật không?”
“Thật!”
“Em biết anh là tốt nhất mà”- Nàng chủ động lôi kéo tay hắn, giọng nói ngọt ngào vui vẻ.
Biểu hiện không bình thường thứ hai, nàng lại tự chủ động gần hắn, trước kia đều cố gắng cách xa hắn giống như ở gần hắn là nguy hiểm. Lại lần nữa thở dài, cúi đầu nhìn cử chỉ khác lạ của nàng, trên mặt ông cụ non Nghiêm Tử Hiếu bắt đầu thăm dò, thầm suy nghĩ sâu xa. Hắn cũng không vội vàng ép hỏi, bởi vì với cá tính của nàng, trễ nhất là ngày mai đáp án sẽ tự công bố.
Lăng lẽ kéo chăn mền, dáng người nhỏ nhắn từ trong chăn chui ra, sau khi xác định người trên giường không bị đánh thức, mới rón rén nhè nhẹ mở cửa phòng.
Cửa vừa khép lại, trong phòng lại tối đen như mực, người nằm trên giường cũng bật dậy mở to hai mắt. Không nghĩ nàng so với hắn càng thiếu kiên nhẫn như thế, đêm khuay đã không nhịn nổi.
“Ở đâu? Nó có thể ở đâu chứ?”- Trong thư phòng của Nghiêm Tử Hiếu, Vương Tiêu Lăng trên người mặc đồ ngủ hình hoạt họa đáng yêu ngồi chồm hổm trên đất tìm kiếm tất cả những nơi khả nghi.
Kết luận sáng hôm nay sẽ có nhưng cái thiếu bây giờ là chứng cớ, cho nên nàng mới thừa dịp ban đêm lén chạy vào phòng Nghiêm Tử Hiếu, tìm kiếm băng ghi âm là chứng cớ cho thấy hắn nghiện âm thanh. Đương nhiên việc chỉ đích danh vậy này cũng do Rosser hảo tâm đề nghị.
“Kỳ lạ… sao lại không tìm thấy?”- Nàng nhíu mày oán thán.
Chẳng lẽ hắn không mang về Đài Loan. Không!! Không có khả năng!! Nàng lập tức bác bỏ hoài nghi này, bởi vì băng ghi âm kia đối với Nghiêm Tử Hiếu chẳng khác gì vật tùy thân, làm sao có thể để ở Mỹ mà không mang về
Vậy hắn dấu ở đâu?
Kỳ thật thư phòng của Nghiêm Tử Hiếu cũng không lớn lắm, chỉ có vài bức bình phóng, vài quyển sách đặt trên kệ, lý nào nàng tìm mãi mà vẫn không ra. Hay hắn để trên tầng cao nhất của giá sách.
Nàng nhìn lên tầng cao nhất, cao gấp đôi người nàng, nàng thở dài th
“Kỳ thật cũng không có gì..”- hắn tỏ vẻ nhăn nhó, lâu lâu lại làm bộ khó xử, chính mình muốn triệt để khơi dậy sự hiếu kì của nàng: “Hơn nữa chắc Nghiêm cũng không muốn cho người khác biết..”
Vương Tiêu Lăng là kiểu người vừa “ngu ngốc vừa đơn thuần” chưa nói tới 3 câu đã bị trêu chọc nổi giận. Nghiêm Tử Hiếu, anh giỏi lắm, vẫn còn giấu diếm em điều chưa nói, không phải là sưu tầm đồ nội y phụ nữ hay thích gặm móng chân đó chứ?
“Rosser, không sao, anh cứu nói đi”- Những vọng tưởng trong đầu làm nàng phát điên, nhưng nàng giở vờ trấn tĩnh, chuẩn bị tinh thần trước đáp án sắp được công bố.
Không sao!!! Nàng tin tưởng nàng chống đỡ được, dù đáp án thế nào, ann2g cũng không kinh ngạc….a!!
“EM thật sự muốn biết”- Hắn nghiêm túc hỏi.
“Thật”
“Vậy anh nói đây”- hắn hít một hơi thật sâu, chuẩn bị nói cho nàng nghe: “Kỳ thật Nghiêm Tử Hiếu có sở thích rất kì quái đó là “nghiện âm thanh””
“Nghiện âm thanh”?? Ý gì chứ?
Nàng không cười nữa mà xấu hổ: “Là tôi nghe lầm hay không hiểu ý anh, hình như nghe không hiểu lắm”
Hắn duỗi ngón tay ở trước mặt nàng lắc qua lắc lại: “Không!! Em không có nghe nhầm, chính là nghiện âm thanh, nói rõ ra, chính là yêu thích một loại âm thanh nào đó”
“Anh đang đùa sao?”- Nàng giả vờ nhẹ nhàng hỏi, hy vọng có thể khẳng định đáp án lần nữa.
Nhưng lời nói kế tiếp của Rosser, lại làm cho nàng tuyệt vọng.
“Anh không có đùa”- Rosser cười hì hì xem ra sự kích động của hắn có hiệu quả, hắn quyết định thêm mắm thêm muối nói: “Hơn nữa, âm thanh mà Nghiêm thích là do hắn tự chọn đối tượng”
“Anh nói sao?”- Hắn còn cổ quái tới mức chọn đối tượng?
Rosser nhìn thấy nàng nhanh phát điên không ngần ngại nói tiếp, quyết định tăng liều kích thích, bổ sung câu cuối: “Đúng vậy!! Đó còn là một nữ nhân”
“Nghiêm Tử Hiếu, anh tốt nhất giải thích cho rõ ràng, bằng không.. Hừ hừ”- Nàng bẻ mấy đầu ngón tay, mắt xẹt qua tia sát khí.: “Em tuyệt đối không tha cho anh”- Một tiếng hét điên cuồng vang lên đến tận trời xanh.
Mà kẻ gây ra họa thì đang ôm bụng cười thầm
A!! Ông trời à!! Thật sự rất thú vị nha!! Hắn thật sự muốn biết nữ nhân ngu ngốc này sẽ xử tên Nghiêm cổ quái thể nào đâu, hay sẽ tức giận với hắn a…
Chương 9
Cho tới lúc này, trong đầu Vương Tiêu Lăng vẫn cảm thấy … có điều gì đó, mà nàng căn bản rất hoài nghi không biết rời Rosser là thật hay giả? Nếu đó là thật thì quả là khó tin, Nghiêm Tử Hiếu sao lại bị nghiện âm thanh?
Hôm nay, nếu cả chó mèo tâm tình cũng cổ quái thì nàng cũng chỉ cười cười, nếu tệ lắm thì ném cái ánh mắt khinh bỉ chứ chẳng để trong lòng. Nhưng chuyện cổ quái này lại dính đến Nghiêm Tử Hiếu, nàng làm sao có thể xem như không biết?
Nhưng nếu bây giờ chạy đến chất vấn lời Nghiêm Tử Hiếu… tài ăn nói của nàng lại không tốt, nàng cũng không có bằng chứ xác thực, chỉ dựa vào lời nới của đối thủ là Rosser,…. Tựa hồ cũng không đúng lắm…
Hay sưu tập chứng cứ đã…
Mãi suy nghĩ, Vương Tiêu Lăng hoàn toàn không chú ý bản thân mình đang đi trên lề đường chỉ vài cm nữa là đập vào cột điện.
“Đang suy nghĩ cái gì vậy? Không thấy ở trước có cột điện sao?”- Nghiêm Tử Hiếu dùng tay giữ lấy trán của nàng, không để đầu nàng va vào cột điện, sau đó giận dữ mắng tiểu nữ nhân vẫn còn đang mơ màng.
“A? Gì vậy?”- nàng lắc lắc đầu tỉnh lại, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của nàng so với lúc bình thường càng lạ thường hơn khiến cho Nghiêm Tử Hiếu không khỏi suy nghĩ nàng rốt cuộc lại xảy ra điều gì nữa đây, sao lại bồn chồn không yên thế kia?
Suy đoán đầu tiên của hắn là mấy hôm nay hắn phải vào trường phụ đạo cùng thầy giáo, cái tên nam sắc Rosser kia chắc chắn đã nói với nàng cái gì đó. Đương nhiên, hắn tuyệt đối không phải vì Rosser tính tình phong lưu mà cảm thấy địch ý, mà là mấy ngày sau đó, Rosser vội vàng khẩn trương chạy về Mỹ khiến hắn cảm thấy không đúng.
Hắn biết Rosser luôn cạnh tranh với hắn, lần này chưa làm gì đã vội quay về Mỹ khiến hắn cảm thấy trong đó rất bất thường.
Nhìn thấy hắn vẻ mặt nghiêm túc, lại còn nhìn chằm chằm như muốn đánh giá nàng làm cho Vương Tiêu Lăng không khỏi nơm nớp lo sợ ngẩng đầu nhìn hắn, hỏang sợ nói: “Em… em không phải cố ý đi không nhìn đường, chỉ là do có thất thần quá nên…”
Nhìn thấy dáng vẻ nhút nhát e lệ của nàng, hắn bất động thanh sắc hỏi : “Mấy hôm nay có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra mà thất thần đến như vậy… có phải việc Rosser trở về Mỹ cũng có liên quan không?”
“Rosser?”- Nàng lắc mạnh đầu “Không có, không có!! Tuyệt đối không có vấn đề gì!”
Giấu đầu lòi đuôi. Nhìn dáng vẻ khẩn trương của nàng, hắn trong lòng thở dài.
“anh không tin sao?”- Nàng ngẩn đầu, trong hốc mắt khẽ ngấn lệ, dáng vẻ giả vờ điềm đạm đáng yêu
Biết rõ đây là sở trường tuyệt kỹ của nàng, chuyên môn lừa gạt người khác cùng đồng tình, dù biết thế nhưng hắn vẫn đầu hàng vô điều kiện.
Hắn chậm rãi kéo nàng vào lòng nhàn nhạt cười, vố vỗ đầu nàng, không nhanh không chậm nói: “Anh không phải không tin em”- Chỉ là hắn rất hiếu kỳ không biết Rosser cùng nàng rốt cuộc đang giở trò gì.
“Thật không?”
“Thật!”
“Em biết anh là tốt nhất mà”- Nàng chủ động lôi kéo tay hắn, giọng nói ngọt ngào vui vẻ.
Biểu hiện không bình thường thứ hai, nàng lại tự chủ động gần hắn, trước kia đều cố gắng cách xa hắn giống như ở gần hắn là nguy hiểm. Lại lần nữa thở dài, cúi đầu nhìn cử chỉ khác lạ của nàng, trên mặt ông cụ non Nghiêm Tử Hiếu bắt đầu thăm dò, thầm suy nghĩ sâu xa. Hắn cũng không vội vàng ép hỏi, bởi vì với cá tính của nàng, trễ nhất là ngày mai đáp án sẽ tự công bố.
Lăng lẽ kéo chăn mền, dáng người nhỏ nhắn từ trong chăn chui ra, sau khi xác định người trên giường không bị đánh thức, mới rón rén nhè nhẹ mở cửa phòng.
Cửa vừa khép lại, trong phòng lại tối đen như mực, người nằm trên giường cũng bật dậy mở to hai mắt. Không nghĩ nàng so với hắn càng thiếu kiên nhẫn như thế, đêm khuay đã không nhịn nổi.
“Ở đâu? Nó có thể ở đâu chứ?”- Trong thư phòng của Nghiêm Tử Hiếu, Vương Tiêu Lăng trên người mặc đồ ngủ hình hoạt họa đáng yêu ngồi chồm hổm trên đất tìm kiếm tất cả những nơi khả nghi.
Kết luận sáng hôm nay sẽ có nhưng cái thiếu bây giờ là chứng cớ, cho nên nàng mới thừa dịp ban đêm lén chạy vào phòng Nghiêm Tử Hiếu, tìm kiếm băng ghi âm là chứng cớ cho thấy hắn nghiện âm thanh. Đương nhiên việc chỉ đích danh vậy này cũng do Rosser hảo tâm đề nghị.
“Kỳ lạ… sao lại không tìm thấy?”- Nàng nhíu mày oán thán.
Chẳng lẽ hắn không mang về Đài Loan. Không!! Không có khả năng!! Nàng lập tức bác bỏ hoài nghi này, bởi vì băng ghi âm kia đối với Nghiêm Tử Hiếu chẳng khác gì vật tùy thân, làm sao có thể để ở Mỹ mà không mang về
Vậy hắn dấu ở đâu?
Kỳ thật thư phòng của Nghiêm Tử Hiếu cũng không lớn lắm, chỉ có vài bức bình phóng, vài quyển sách đặt trên kệ, lý nào nàng tìm mãi mà vẫn không ra. Hay hắn để trên tầng cao nhất của giá sách.
Nàng nhìn lên tầng cao nhất, cao gấp đôi người nàng, nàng thở dài th
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1217/2053
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1217/2053
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt