Tiểu thuyết Yêu Em Xin Làm Chuyện Xấu-full
Lượt xem : |
đều dựa vào mày ——
Cô rất muốn rời đi, nhưng lại bị giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu kéo trở lại.
Cô vốn là không nên, cũng sẽ không xuất hiện tại nơi này, nhưng mấy ngày trước, cô nằm mơ, là cha mẹ rất chưa xuất hiện trong mơ, hai người mang theo ưu sầu lo lắng, tha thiết dặn dò cô phải chăm sóc cha anh trai…
Cô chưa bao giờ là một người quyết đoán, cũng không phải là người nhẫn tâm, cho dù Sở Triển Đường là một người xấu xa, tồi tệ nữa, thì cũng là người thân duy nhất của cô, nếu như cô cứ không quan tâm đến anh ta, như vậy cha mẹ ở dưới suối vàng cũng không được yên nghỉ…
Chịu đựng qua tối nay, tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc —— cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Mở mắt ra, trên mặt đã xóa sạch hết những kiên quyết ban nãy, bước chân nhẹ nhàng tao nhã, cô chẫm dãi đi về phía Lương Tuấn.
Là người mẫu nhiều năm, phong cách hơn người cùng với dáng người hoàn mĩ khiến cho cô giơ tay nhấc chân cũng bị chú ý, chỉ một đoạn ngắn ngủi, lại khiến hơn nửa hội trường xôn xao, xì xào bàn tán không ngừng.
“Này, có một mỹ nhân đi đến chỗ em kìa!” Một bên Địch Kiệt khuých vào khuỷu tay anh, hưng phấn nhắc nhở anh.
Anh biết tên tiểu tử Lương Tuấn này đối với loại xinh đẹp quyến rũ rất có hứng thú, hơn nữa tuyệt đối sẽ không buông tha.
Ngay từ lúc bước vào hội trường bữa tiệc, Lương Tuấn liếc mắt đã nhìn thấy cô, một mỹ nữ áo đen, xinh đẹp, thần bí, quyến rũ khiến người ta quên cả hô hấp.
Đối với phụ nữ xinh đẹp, anh luôn có một loại bản năng đặc thù, tựa như chó săn luôn biết con mồi ẩn nấp nơi nào, một điều kì diệu, nhưng lại có chút phiền lòng về bản năng trời cho này.
Cô đột nhiên đi tới chỗ anh? Vì sao? Trong đầu nhanh chóng thoáng qua cái nghi vấn này, nhưng ngoài mặt Lương Tuấn vẫn ung dung nở một cười tao nhã.
Đối với những vật xinh đẹp , anh từ trước đến nay không có năng lực chống cự, đối với người phụ nữ quyến rũ chưa từng gặp này, Lương Tuấn bày ra một nụ cười ngạo mạn, cầm lấy ly rượu người bồi bàn mang đến, thoải mái uống một hớp lớn, ung dung chờ cô đi đến.
Mà cái người tên Địch Kiệt, cũng hết sức thức thời mà thong thả rời đi tìm người tán chuyện.
Cố nén kích động muốn xoay người bỏ chạy, Sở Mạn Hà đi đến cách anh hai bước thì dừng lại.
“Hi!” Cô hướng người đàn ông nở nụ cười lộ ra lúm đồng tiền hết sức xinh đẹp.
Vừa nghe cô mở miệng, nụ cười trên môi Lương Tuấn càng sâu hơn —— cô có giọng nói thật ngọt ngào dễ nghe.
“Hi —— ” trong giọng nói của anh có chút vui vẻ. “Chúng ta quen nhau sao?”
Nhìn dáng điệu thong dong tự tại của cô, giống như bọn họ đã quen biết từ lâu, nhưng thật sự anh không nhớ nổi đã từng gặp qua một người phụ nữ xinh đẹp như vậy.
Anh để ý quan sát người phụ nữ trước mắt này.
Cô nhìn gần còn đẹp hơn nhiều!
“Xinh đẹp” dùng từ này hình dung cô thì thật tầm thường, vẻ đẹp của cô rất đặc biệt, có chút kiều mị, có chút cao ngạo, những thứ đó kết hợp với nhau có cảm giác khó hình dung —— nhưng lại khiến người ta nổi lên dục vọng muốn chinh phục.
Cô rất cao —— đối với những người phụ nữ khác, nhưng đứng trước mặt anh cũng chỉ nhỏ bé xinh bé cần được bảo vệ trong lòng bàn tay, anh hứng thú với dáng người của cô, trang phục mới nhất của những nhà thiết kế nổi tiếng giống như vì cô mà thiết kế.
“Em là Sở Mạn Hà, còn anh?” Cô ép buộc mình mở miệng, có trời mới biết cô đã khẩn trương đến nỗi cả người cứng ngắc.
“Lương Tuấn!” Anh cười sảng khoái, ánh mắt khéo léo đã nhìn ra sự không được tự nhiên đã bị xóa sạch kia của cô.
“Trước kia chúng ta đã từng gặp nhau sao?” Giọng nói của anh có chút thăm dò.
“Em cùng bạn bè đến đây chơi, đây là lần đầu tiên em tham gia bữa tiệc như thế này.” Cô cố gắng tỏ ra tự nhiên. “Muốn uống chút gì không?” Sở Mạn Hà căng thẳng, không tự chủ định đưa tay lấy ly rượu thứ sáu trong đêm nay.
Một cánh tay nhanh chóng bắt lấy tay cô, Sở Mạn Hà kinh ngạc ngẩng đầu, đối mặt với đôi mặt đen đang chặt chẽ giam giữ cô.
Chương 2
“Đừng uống nữa, em say rồi!” Anh khẽ mỉm cười, dường như nhìn thấu được ngụy trang cô.
“Em —— em không say, tửu lượng của em rất tốt ——” cô nói dối, cố gắng làm cho mình trở nên khôn khéo từng trải một chút.
“Cho dù như vậy, em cũng không nên uống nữa, chẳng lẽ em không biết, một mỹ nhân cô đơn lẻ loi một mình lại còn say xỉn có biết bao nguy hiểm?” Anh dường như xem xét cô.
“Anh đúng là chính nhân quân tử.” Miễn cưỡng đè xuống cảm giác xấu hổ, cô khiêu khích ánh mắt của anh ta.
Ánh mắt chợt lóe lên, Lương Tuấn chậm dãi nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“Em thật đơn thuần.”
Câu nói này của anh có vài phần trêu đùa, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Mạn Hà bỗng nhiên đỏ bừng lên. Thì ra biểu hiện của cô giống như cô gái nhỏ yếu đuối.
Mặc dù người đàn ông này vô cùng tuấn mỹ, nhưng trong đầu cô lại chỉ quanh quẩn sắc mặt cầu xin hèn mọn của Sở Triển Đường.
Cô không có thời gian do dự, đau dài không bằng đau ngắn!
Hít một hơi thật sâu, cô lộ ra nụ cười thật quyến rũ.
“Muốn nhảy một điệu không?” Không đợi anh trả lời, một đôi tay nhỏ bé đã chủ động đưa về phía anh.
“Có gì không thể?” Anh nhún vai, Lương Tuấn ôm lấy cô, một tay đặt ở cái eo mảnh khảnh của cô.
Đột nhiên có cánh tay đặt lên lưng khiến cô không tự chủ được toàn thân chấn động, nhịp tim tăng nhanh.
Độ ấm của bàn tay cách vải vóc mỏng manh từ từ thấm vào da thịt cô, giống như mặt bàn là, thiêu đốt da thịt cô, thậm chí có loại cảm giác tê dại nhói nhói kì diệu.
Ôm thắt lưng mảnh khảnh của cô, cầm lấy bàn tay trắng noãn, mềm mại đặt trong lòng bàn tay, Lương Tuấn phát hiện tay cô lạnh như băng.
“Lạnh không?” Anh quan tâm hỏi han cô.
Hơi thở ấm áp của anh phảng phất trên mặt cô, còn mang theo một mùi hương nam tính, khiến cô lại nổi lên một trận rùng mình.
“Không, em không lạnh!” Cô vội vàng lắc đầu, rất sợ bị anh ta nhìn ra sơ hở.
Anh thuần thục dẫn dắt cô, cánh tay cường tráng giữ lấy cô, thậm chí còn cẩn thận tránh giẫm lên chân cô.
Thân thể của cô mềm mại uyển chuyển, theo cước bộ của anh nhẹ nhàng nhảy theo, một mùi hương nhàn nhạt bay vào mũi anh, đó là sự kết hợp kì diệu giữa mùi hương của cơ thể với tinh dầu thiên nhiên, rất đơn thuần, rất thoải mái.
Lập tức, anh phát hiện mình rất thích mùi hương này, từ trước đến giờ anh chưa bao ngửi thấy một mùi hương mê hoặc lòng người như vậy ở bất cứ người phụ nào.
Nhìn cô xinh đẹp như vậy, trên người còn mang khí chất đơn thuần, vui vẻ khiến người ta không thể không hoài nghi sao hai người có thể ở chung một chỗ.
Trong đầu Sở Mạn Hà giống như bị nhét một đống sợi bông, hỗn loạn căn bản không biết là mình đang khiêu vũ, còn có cảm giác mọi thứ trong vũ hội đang xoay quanh anh ta.
Khi tựa đầu vào vai anh ta, một mùi hương thơm ngát tỏa ra từ trên người anh, khiến người ta có cảm giác sạch sẽ, ưu nhã, đặc biệt là hơi thở làm say lòng người…
Thật kì diệu, trước mắt là lồng ngực rộng rãi, một bàn tay xa lạ đang ôm lấy cô, nhưng lại mang đến cho cô cảm giác an toàn trước nay chưa từng có, cho dù anh ta là người đàn ông tuấn tú, xa lạ nhưng vẫn cho cô loại cảm giác ổn định.
Cô rất muốn rời đi, nhưng lại bị giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu kéo trở lại.
Cô vốn là không nên, cũng sẽ không xuất hiện tại nơi này, nhưng mấy ngày trước, cô nằm mơ, là cha mẹ rất chưa xuất hiện trong mơ, hai người mang theo ưu sầu lo lắng, tha thiết dặn dò cô phải chăm sóc cha anh trai…
Cô chưa bao giờ là một người quyết đoán, cũng không phải là người nhẫn tâm, cho dù Sở Triển Đường là một người xấu xa, tồi tệ nữa, thì cũng là người thân duy nhất của cô, nếu như cô cứ không quan tâm đến anh ta, như vậy cha mẹ ở dưới suối vàng cũng không được yên nghỉ…
Chịu đựng qua tối nay, tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc —— cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Mở mắt ra, trên mặt đã xóa sạch hết những kiên quyết ban nãy, bước chân nhẹ nhàng tao nhã, cô chẫm dãi đi về phía Lương Tuấn.
Là người mẫu nhiều năm, phong cách hơn người cùng với dáng người hoàn mĩ khiến cho cô giơ tay nhấc chân cũng bị chú ý, chỉ một đoạn ngắn ngủi, lại khiến hơn nửa hội trường xôn xao, xì xào bàn tán không ngừng.
“Này, có một mỹ nhân đi đến chỗ em kìa!” Một bên Địch Kiệt khuých vào khuỷu tay anh, hưng phấn nhắc nhở anh.
Anh biết tên tiểu tử Lương Tuấn này đối với loại xinh đẹp quyến rũ rất có hứng thú, hơn nữa tuyệt đối sẽ không buông tha.
Ngay từ lúc bước vào hội trường bữa tiệc, Lương Tuấn liếc mắt đã nhìn thấy cô, một mỹ nữ áo đen, xinh đẹp, thần bí, quyến rũ khiến người ta quên cả hô hấp.
Đối với phụ nữ xinh đẹp, anh luôn có một loại bản năng đặc thù, tựa như chó săn luôn biết con mồi ẩn nấp nơi nào, một điều kì diệu, nhưng lại có chút phiền lòng về bản năng trời cho này.
Cô đột nhiên đi tới chỗ anh? Vì sao? Trong đầu nhanh chóng thoáng qua cái nghi vấn này, nhưng ngoài mặt Lương Tuấn vẫn ung dung nở một cười tao nhã.
Đối với những vật xinh đẹp , anh từ trước đến nay không có năng lực chống cự, đối với người phụ nữ quyến rũ chưa từng gặp này, Lương Tuấn bày ra một nụ cười ngạo mạn, cầm lấy ly rượu người bồi bàn mang đến, thoải mái uống một hớp lớn, ung dung chờ cô đi đến.
Mà cái người tên Địch Kiệt, cũng hết sức thức thời mà thong thả rời đi tìm người tán chuyện.
Cố nén kích động muốn xoay người bỏ chạy, Sở Mạn Hà đi đến cách anh hai bước thì dừng lại.
“Hi!” Cô hướng người đàn ông nở nụ cười lộ ra lúm đồng tiền hết sức xinh đẹp.
Vừa nghe cô mở miệng, nụ cười trên môi Lương Tuấn càng sâu hơn —— cô có giọng nói thật ngọt ngào dễ nghe.
“Hi —— ” trong giọng nói của anh có chút vui vẻ. “Chúng ta quen nhau sao?”
Nhìn dáng điệu thong dong tự tại của cô, giống như bọn họ đã quen biết từ lâu, nhưng thật sự anh không nhớ nổi đã từng gặp qua một người phụ nữ xinh đẹp như vậy.
Anh để ý quan sát người phụ nữ trước mắt này.
Cô nhìn gần còn đẹp hơn nhiều!
“Xinh đẹp” dùng từ này hình dung cô thì thật tầm thường, vẻ đẹp của cô rất đặc biệt, có chút kiều mị, có chút cao ngạo, những thứ đó kết hợp với nhau có cảm giác khó hình dung —— nhưng lại khiến người ta nổi lên dục vọng muốn chinh phục.
Cô rất cao —— đối với những người phụ nữ khác, nhưng đứng trước mặt anh cũng chỉ nhỏ bé xinh bé cần được bảo vệ trong lòng bàn tay, anh hứng thú với dáng người của cô, trang phục mới nhất của những nhà thiết kế nổi tiếng giống như vì cô mà thiết kế.
“Em là Sở Mạn Hà, còn anh?” Cô ép buộc mình mở miệng, có trời mới biết cô đã khẩn trương đến nỗi cả người cứng ngắc.
“Lương Tuấn!” Anh cười sảng khoái, ánh mắt khéo léo đã nhìn ra sự không được tự nhiên đã bị xóa sạch kia của cô.
“Trước kia chúng ta đã từng gặp nhau sao?” Giọng nói của anh có chút thăm dò.
“Em cùng bạn bè đến đây chơi, đây là lần đầu tiên em tham gia bữa tiệc như thế này.” Cô cố gắng tỏ ra tự nhiên. “Muốn uống chút gì không?” Sở Mạn Hà căng thẳng, không tự chủ định đưa tay lấy ly rượu thứ sáu trong đêm nay.
Một cánh tay nhanh chóng bắt lấy tay cô, Sở Mạn Hà kinh ngạc ngẩng đầu, đối mặt với đôi mặt đen đang chặt chẽ giam giữ cô.
Chương 2
“Đừng uống nữa, em say rồi!” Anh khẽ mỉm cười, dường như nhìn thấu được ngụy trang cô.
“Em —— em không say, tửu lượng của em rất tốt ——” cô nói dối, cố gắng làm cho mình trở nên khôn khéo từng trải một chút.
“Cho dù như vậy, em cũng không nên uống nữa, chẳng lẽ em không biết, một mỹ nhân cô đơn lẻ loi một mình lại còn say xỉn có biết bao nguy hiểm?” Anh dường như xem xét cô.
“Anh đúng là chính nhân quân tử.” Miễn cưỡng đè xuống cảm giác xấu hổ, cô khiêu khích ánh mắt của anh ta.
Ánh mắt chợt lóe lên, Lương Tuấn chậm dãi nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“Em thật đơn thuần.”
Câu nói này của anh có vài phần trêu đùa, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Mạn Hà bỗng nhiên đỏ bừng lên. Thì ra biểu hiện của cô giống như cô gái nhỏ yếu đuối.
Mặc dù người đàn ông này vô cùng tuấn mỹ, nhưng trong đầu cô lại chỉ quanh quẩn sắc mặt cầu xin hèn mọn của Sở Triển Đường.
Cô không có thời gian do dự, đau dài không bằng đau ngắn!
Hít một hơi thật sâu, cô lộ ra nụ cười thật quyến rũ.
“Muốn nhảy một điệu không?” Không đợi anh trả lời, một đôi tay nhỏ bé đã chủ động đưa về phía anh.
“Có gì không thể?” Anh nhún vai, Lương Tuấn ôm lấy cô, một tay đặt ở cái eo mảnh khảnh của cô.
Đột nhiên có cánh tay đặt lên lưng khiến cô không tự chủ được toàn thân chấn động, nhịp tim tăng nhanh.
Độ ấm của bàn tay cách vải vóc mỏng manh từ từ thấm vào da thịt cô, giống như mặt bàn là, thiêu đốt da thịt cô, thậm chí có loại cảm giác tê dại nhói nhói kì diệu.
Ôm thắt lưng mảnh khảnh của cô, cầm lấy bàn tay trắng noãn, mềm mại đặt trong lòng bàn tay, Lương Tuấn phát hiện tay cô lạnh như băng.
“Lạnh không?” Anh quan tâm hỏi han cô.
Hơi thở ấm áp của anh phảng phất trên mặt cô, còn mang theo một mùi hương nam tính, khiến cô lại nổi lên một trận rùng mình.
“Không, em không lạnh!” Cô vội vàng lắc đầu, rất sợ bị anh ta nhìn ra sơ hở.
Anh thuần thục dẫn dắt cô, cánh tay cường tráng giữ lấy cô, thậm chí còn cẩn thận tránh giẫm lên chân cô.
Thân thể của cô mềm mại uyển chuyển, theo cước bộ của anh nhẹ nhàng nhảy theo, một mùi hương nhàn nhạt bay vào mũi anh, đó là sự kết hợp kì diệu giữa mùi hương của cơ thể với tinh dầu thiên nhiên, rất đơn thuần, rất thoải mái.
Lập tức, anh phát hiện mình rất thích mùi hương này, từ trước đến giờ anh chưa bao ngửi thấy một mùi hương mê hoặc lòng người như vậy ở bất cứ người phụ nào.
Nhìn cô xinh đẹp như vậy, trên người còn mang khí chất đơn thuần, vui vẻ khiến người ta không thể không hoài nghi sao hai người có thể ở chung một chỗ.
Trong đầu Sở Mạn Hà giống như bị nhét một đống sợi bông, hỗn loạn căn bản không biết là mình đang khiêu vũ, còn có cảm giác mọi thứ trong vũ hội đang xoay quanh anh ta.
Khi tựa đầu vào vai anh ta, một mùi hương thơm ngát tỏa ra từ trên người anh, khiến người ta có cảm giác sạch sẽ, ưu nhã, đặc biệt là hơi thở làm say lòng người…
Thật kì diệu, trước mắt là lồng ngực rộng rãi, một bàn tay xa lạ đang ôm lấy cô, nhưng lại mang đến cho cô cảm giác an toàn trước nay chưa từng có, cho dù anh ta là người đàn ông tuấn tú, xa lạ nhưng vẫn cho cô loại cảm giác ổn định.
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1035/1871
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1035/1871
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt