watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Yêu Em Xin Làm Chuyện Xấu-full

Lượt xem :
khẩn trương cùng bất an.

“Được rồi, vậy… quấy rầy rồi.” Sở Mạn Hà khách khí gật đầu cười.

Địch Kiệt càng nhìn càng cảm thấy cô rất khác biệt so với những người phụ nữ vây quanh Lương Tuấn.

Cô khiêm tốn, lễ độ, tao nhã có giáo dục, so với những thiên kim tiểu thư kiêu ngạo, vênh mặt hất hàm sai khiến kia không giống nhau, hơn nữa, anh thích nụ cười của cô, đơn thuần, trong sáng, mang đến cho người ta cảm giác ấm áp thoải mái.

Lập tức anh quyết định phải thay cái tên Lương Tuấn không biết thưởng thức kia giữ lại cô, có em dâu xinh đẹp như vậy cũng coi như mát mặt.

“Mời đi theo anh!”

Lại nở nụ cười thân thiết, anh dẫn cô đến phòng làm việc của tổng giám đốc.

Đi vào phòng làm việc, Địch Kiệt thân thiện mời Sở Mạn Hà ngồi trên ghế sô pha, kêu thư kí pha cà phê, trà bánh, rồi vui vẻ ngồi xuống trước mặt cô.

Nhìn người trước mắt, Sở Mạn Hà thụ sủng nhược kinh.( được sủng ái mà lo sợ)

Cô không nghĩ tới, một tổng giám đốc cao cao tại thượng mà lại nhiệt tình thân thiết như vậy, không những bỏ xuống công việc để nói chuyện phiếm với cô, còn ân cần thu xếp điểm tâm, giống như đem cô trở thành khách quý mà tiếp đãi.

Lương Tuấn cùng Địch Kiệt tuyệt đối không giống như những lời Sở Triển Đường nói: loại thiếu gia cao ngạo, phách lối.

Điều này làm cho Sở Mạn Hà kinh ngạc, vừa cảm kích lại… chột dạ, sợ rằng Địch Kiệt không biết là cô có tâm cơ, muốn quyến rũ em trai của anh!

“Hiện tại Sở tiểu thư làm việc ở đâu?” Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, hiểu rõ hơn một chút sẽ tốt hơn!

“Em là người mẫu của thương hiệu “Lam” ”

“À!” Địch Kiệt biết thương hiệu này, đây là thương hiệu mà vợ yêu Điền Hân của anh thích nhất.

Thể nào mà trông cô thật phong cách. Địch Kiệt hài lòng thầm gật đầu, trong lòng vui mừng.

“Trong nhà Sở tiểu thư có những ai?” Anh nhanh chóng đánh vào vấn đề trọng tâm.

“Cha mẹ em đã sớm qua đời, chỉ còn lại một người… anh trai.” Cô rủ mắt xuống, cố gắng nói giọng bình tĩnh.

Sở Triển Đường tựa như một vết sẹo mãi không lành trong lòng cô, mỗi khi có ai đó nhắc đến anh ta, vết sẹo kia lại bị vạch trần.

Nhưng cô không oán trách bất kì ai, có trách thì cũng trách chính bản thân mình qua nhiều năm như vậy vẫn không học được kiên cường, còn yếu đuối, làm cho cô dễ dàng nói mình có anh trai.

“Ách… xin lỗi!” Địch Kiệt sửng sốt một chút, đột nhiên phát hiện việc mình hỏi han thật quá đáng.

Tuổi còn trẻ đã không còn cha mẹ, trở thành một cô nhi không nơi nương tựa, suy nghĩ một chút thật đáng thương, phải bảo Lương Tuấn chăm sóc cô ấy thật tốt mới được!

“Không sao đâu, qua nhiều năm như vậy em đã quen một mình.”

Cô không để bụng cười cười, nhưng vừa ngẩng đầu tiếp xúc được với ánh mắt cảm thông của Địch Kiệt, không biết sao tim cô lại nổi lên một trận chua xót, giống như thấy một người quan tâm cô, giống như một người anh trai luôn bảo vệ cô, đó là điều mà cô chưa bao giờ cảm nhận được từ trên người Sở Triển Đường.

“Anh trai em thế nào? Anh ta đang làm gì?” Địch Kiệt hỏi tiếp.

“Anh… Anh ta…” Nhớ đến anh ta khiến cô không thở nổi, tên đầu sỏ phá hoại cuộc sống bình yên của cô, nước mắt cô không nghe lời xông lên hốc mắt.

“Không sao, nếu em không muốn nói cũng không cần miễn cưỡng.” Liếc thấy lệ cô lại trào lên nơi khóe mắt, Địch Kiệt biết mình lại lỡ lời.

“Không, không phải vậy, em chỉ là…” Cô không nhịn được nghẹn ngào.

Đã rất lâu rồi cô không cảm nhận được ấm áp, trong khoảng thời gian ngắn nhưng lại trăm mối cảm xúc ngổn ngang không nhịn được mà khóc.

Địch Kiệt không mở miệng, chẳng qua là lặng lẽ đưa khăn giấy cho cô.

“Cám ơn!” Cô bối rối nhận lấy khăn giấy, nước mắt giống như là trân châu đứt dây, không ngừng rơi xuống.

Không hiểu sao lúc này anh lại thấy cô như em gái nhỏ.

“Muốn khóc cứ khóc đi, anh không ngại cho em mượn bờ vai để dựa vào.” Địch Kiệt quan tâm nói.

Nhìn khuôn mặt anh ôn hòa, đáy mắt lộ ra sự quan tâm, cô rốt cuộc không nhịn được mà tựa vào đầu vai của anh khóc thành tiếng.

“Các người đang làm gì?”

Một âm thanh lãnh khốc đột nhiên truyền đến.

Hai thân thể đang tựa vào nhau giống như là phải bỏng đột nhiên tách ra, bóng dáng cao lớn ngoài của đã sải bước đi vào.

Lần lượt nhìn hai người lúng túng trên ghế salon, Lương Tuấn thật sự không thể tin vào mắt mình, Địch Kiệt cùng với người chỉ gặp một lần hôm đó Sở Mạn Hà đang ôm nhau?

Mới trở lại phòng làm việc liền nghe thư kí truyền đạt, Địch Kiệt có chuyện quan trọng muốn tìm anh? Làm anh em lâu như vậy, anh rất ít khi thấy Địch Kiệt luôn điềm tĩnh lại dùng từ “khẩn cấp” như lần này. Anh nghi ngờ lập tức xoay người đi đến phòng làm việc của Địch Kiệt.

Vừa bước vào cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, không ngờ tới liền bắt gặp một màn này.

Tại sao Sở Mạn Hà lại ở chỗ này? Ánh mắt chuyển sang Địch Kiệt, anh ấy biết cô từ lúc nào? Lại còn dám ở trong phòng làm việc làm ra chuyện như vậy?

“Địch Kiệt, anh đang làm cái quái gì vậy?” Anh trừng Địch Kiệt, anh không thể tin được anh ấy mới kết hôn chưa một năm đã muốn ở sau lưng Điền Hân ăn vụng.

“Ách, Lương Tuấn! Em đừng hiểu lầm, chuyện không phải như em suy nghĩ đâu.” Địch Kiệt liếc mắt nhìn Sở Mạn Hà đang xấu hổ lúng túng, cố gắng muốn giải thích rõ.

“Anh vui vẻ ôm phụ nữ ngay trước mặt em, lại muốn em đừng hiểu lầm?” Lương Tuấn cắn răng nghiến lợi nói.

Tầm mắt di chuyển đến Sở Mạn Hà ở bên cạnh, chỉ thấy trong đôi mắt to xinh đẹp chứa đầy nước mắt, bộ dạng thống khổ đáng thương, khiến cho người ta không khỏi sinh ra đau lòng, cũng khó trách Địch Kiệt trước nay luôn mạnh mẽ kiên định, là một đại trượng phu sẽ không nhịn được mà ôm cô vào trong ngực.

Chẳng biết tại sao, vừa nghĩ tới hình ảnh Sở Mạn Hà cùng Địch Kiệt ôm nhau, trong lòng anh thế nhưng lại không thoải mái, giống như lục phủ ngũ tạng bị axit ăn mòn --- thậm chí anh chỉ cùng Sở Mạn Hà gặp mặt một lần!

“Em nghe anh giải thích….”

Giải thích? Lương Tuấn lạnh lùng liếc anh một cái, ở trong lòng kêu rên --- sự thật đặt ở trước mắt, còn cần nói cái gì nữa?

“Sở tiểu thư, tại sao em lại ở trong này?” Không để ý Địch Kiệt ở một bên tìm mọi cách giải thích, anh chuyển sang Sở Mạn Hà.

Có lẽ trong hai người bọn họ sẽ có một người tương đối thành thực.

“Em mang áo khoác tới!” cô lúng túng đưa túi giấy trong tay cho anh. “Em đã mang đi giặt, anh lúc nào cũng có thể mặc.”

“Anh có chuyện nhất định muốn cho em biết!” Lương Tuấn cũng không thèm nhìn đồ cô đưa tới, chẳng qua là hung hăng nhìn cô.

“Ừ.” Sở Mạn Hà hoảng hốt bất an di chuyển thân thể, ánh mắt không dám nhìn anh, vốn là ghế salon thoải mái dường như biến thành bàn chông.

“Địch Kiệt đã kết hôn, anh ấy có một người vợ rất tốt, không phải người thích hợp chơi trò chơi tình trường.” Anh nhìn cô, vẻ mặt giống như tố cáo cô là người không mời mà tới.

Mặt cô từ đỏ bừng chuyển sang trắng xanh.

“Cái này em biết, nhưng anh hiểu lầm rồi, tổng giám đốc Địch chẳng qua là có lòng tốt để em ngồi đây chờ anh…”

“Có thể giao áo cho thư ký, huống chi, có cần chờ trên bả vai Địch Kiệt không?” Anh giễu
<<1 ... 89101112 ... 24>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
215/4349
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT