Tiểu thuyết Yêu Anh, Thật Đau Lòng!-full
Lượt xem : |
ng tay, rồi đóng quyển sách lại, đứng lên, động tác này dĩ nhiên làm cho Uông Xảo Ninh chú ý.
"Cậu... cậu phải đi đâu vậy?"
"Tớ có việc, cậu làm bài tập nhanh lên."
"Cậu không được đi chơi đó! Không được bỏ lại tớ, không thể bỏ lại tớ đối diện với mấy bài tập này á! Như vậy quá tàn nhẫn..."
Quý Thạch Khiêm nén giận nói: "Tớ không phải muốn đi chơi."
"Vậy cậu muốn đi đâu?"
"Mẹ tớ sắp về rồi, tớ muốn đi nấu cơm, làm việc nhà."
Uông Xảo Ninh ngẩn người, hơi ngượng ngùng, cô còn vu oan cho anh muốn đi chơi; Quý Thạch Khiêm rời khỏi bàn đọc sách, chuẩn bị đi về phía phòng bếp, xem ra anh muốn đi nấu cơm.
Lúc này, Uông Xảo Ninh đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời, cô đứng lên, nhanh chóng theo phía sau anh, anh đương nhiên cũng chú ý tới động tác này của cô.
"Cậu đi theo làm gì?"
"Chúng ta thương lượng một chuyện có được hay không?"
Quý Thạch Khiêm cao hơn cô một cái đầu, tự nhiên có thể dùng một loại ánh mắt quan sát tỉ mỉ đánh giá cô, thế nhưng trong ánh mắt của cô gái nhỏ lại thanh tịnh đơn thuần, hình như tràn đầy ý nghĩ chơi đùa.
"Chúng ta trao đổi đi, tớ giúp cậu nấu cơm, cậu giúp tớ làm bài tập."
Vẹn toàn đôi bên a! Cô am hiểu làm việc nhà, anh am hiểu việc học, đều là nhân tài, nhưng mỗi người am hiểu lĩnh vực khác nhau thôi, làm gì cứ nhất định mỗi người đều phải giống nhau?
"Trao đổi?" Giọng điệu của anh cao lên, không thể tin được, cô gái này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?
"Đúng vậy! Có được hay không?"
Nói thật Quý Thạch Khiêm rất muốn đồng ý, nếu không mỗi lần cô làm bài tập không hết, anh đều phải ngồi cùng cô đến rất muộn, nếu để cho anh làm, bảo đảm nửa giờ là xong.
Nhưng chuyện này đối với cô không phải chuyện tốt... Đáng chết! Anh không quản cô nhiều như vậy, cô đâu có quan tâm đến việc học của bản thân...
"Nếu không tớ giúp cậu quét dọn phòng, giặt quần áo, làm cái gì cũng được, có được hay không á!" Cô lôi kéo ống tay áo của anh, lệch trái lệch phải.
Vì vậy phe ma quỷ trong lòng Quý Thạch Khiêm đã chiến thắng lương tâm, cộng thêm bất đắc dĩ, anh liền gật đầu đáp ứng.
Uông Xảo Ninh như nhặt được đặc xá, rời đi bàn đọc sách cái nơi giam cầm linh hồn trẻ tuổi của cô, chạy về phía phòng bếp nơi để cho nàng cảm thấy giống như người thân vậy.
Mà Quý Thạch Khiêm ở một bên tràn đầy lo lắng rồi thở dài ngồi xuống, xem bài tập cô làm, quả thật không biết nên tức giận, hay nên than thở nữa.
"Đáng chết! Rốt cuộc đang làm cái gì..." Loại bài tập này, anh 20 phút có thể xử lý xong, thế nhưng cô lại cần mấy giờ mới làm xong được.
Quả nhiên anh làm xong rất nhanh, trong lúc đó còn tốn một chút thời gian, viết giống chữ viết của cô, cộng thêm cố ý làm sai mấy bài, phù hợp với mong đợi của giáo viên đối với cô.
Chưa tới bảy giờ, anh đã đóng lại sách bài tập, kiểm tra sổ ghi chép của cô, xác định đã làm xong tất cả bài tập, xoay người, lập tức nhìn thấy cô ở phòng khách tới tới lui lui, đang quét nhà, mà trên bàn ăn đã có bốn món mặn một canh.
Anh ngẩn người, động tác của cô thật là nhanh!
Bởi vì động tác làm việc nhà của anh chậm, nên mới chọn thời gian cách lúc mẹ tan việc hai giờ để làm, kết quả cô chỉ cần hai ba mươi phút cơ hồ đã làm xong.
Cô giống như chú ong mật nhỏ bề bộn công việc bay tới bay lui, nhưng trên mặt luôn mang theo nụ cười vui sướng, trong nháy mắt đó làm cho anh bị mê hoặc, thật là một cô gái kỳ quái.
"Tớ đã làm xong..." cô đi tới trước mặt anh, "Cậu cũng làm xong rồi à? Hì hì, chúng ta hợp tác thật chặt chẽ."
"Đây được coi là hợp tác chặt chẽ à?" Anh lẩm bẩm.
Lúc này Uông Xảo Ninh nhanh chóng thu dọn đồ đạc, vội vàng đem sách bài tập bỏ vào cặp sách, chuẩn bị đi.
Quý Thạch Khiêm ngơ ngác hỏi: "Cậu không ở lại ăn cơm à?"
"Không cần đâu! Tớ muốn nhanh lên về làm việc nhà, mẹ tớ cũng sắp về rồi, hôm nay cám ơn cậu nhiều!" Nói xong người liền rời đi.
"Cám ơn tớ? Cám ơn tớ cái gì..." Anh giống như cái gì cũng không làm.
Tối hôm đó, Quý Thạch Khiêm và mẹ anh cùng nhau ăn cơm, ăn một bàn tác phẩm của Uông Xảo Ninh. Mẹ Quý gắp một ít thức ăn, rồi cười nói: "Thạch Khiêm, tài nấu nướng của con tiến bộ."
Quý Thạch Khiêm không biết nên trả lời như thế nào, cứ như vậy cướp công của người khác, giống như không phải chuyện quân tử nên làm, nhưng nếu nói ra, sẽ lộ việc anh giúp cô làm bài tập rồi sao?
Cô gái kia, khiến anh gặp phải tình cảnh này...
Thưởng thức món ăn trên bàn, nhớ tới sự việc kia nhưng... thật sự, ăn ngon thật.
Loại giao dịch ngầm này tiến hành đã được một thời gian, người lớn hai nhà đều không phát hiện, hai đứa trẻ thì một người trong lòng áy náy, một người tự cho là đã tìm được đường giải quyết, nên tâm trạng rất vui vẻ.
Trong sinh hoạt của Quý Thạch Khiêm cứ như vậy có thêm một cô gái nhà bên cạnh, thời gian sau khi tan lớp trong nhà chỉ một mình, bây giờ nhiều hơn một người giống như em gái làm bạn, bất luận đi học, hay làm bài tập; bất luận nấu cơm, hay quét dọn nhà cửa, mặc dù bài tập đều là anh làm, còn việc nhà đều là cô làm.
Không sai, vừa bắt đầu anh coi cô giống như em gái, một người tự cho mình thông minh, đáng yêu nhưng là cô em gái chăm chỉ, nấu ăn xong, cô sẽ quét dọn nhà anh và nhà cô sạch sẽ; mà anh giống như người anh cưng chiều em gái, giúp cô làm xong tất cả bài tập, để tránh cô lại bị giáo viên và mẹ cô mắng.
Nhưng ở năm thứ ba trung học khi anh nhìn bảng xếp hạng toàn trường thấy tên Uông Xảo Ninh xếp cuối cùng, anh suýt chút nữa bị Ngũ Lôi Oanh Đỉnh (sét đánh)!
Anh vẫn cho rằng muốn đứng nhất toàn trường và đứng cuối cùng đều là chuyện khó khăn, đều phải đánh bại toàn trường mới có thể giành được vị trí đó, mà cô gái này thế nhưng làm được!
Ngày đó anh giận đùng đùng về đến nhà, thề tuyệt đối không giúp cô làm bài tập nữa, làm như vậy là hại cô, nhưng anh gặp cô ở trước sân, nhìn thấy cô vui vẻ mà chăm chỉ làm việc, phơi chỗ quần áo vừa mới giặt, trên gương mặt hồng hào xinh đẹp.
Cô không hề cảm thấy mệt mỏi, luôn nở nụ cười vui vẻ, giống như cô đang chơi đùa, khoảnh khắc kia, anh thật sự không biết làm sao trách cứ cô nữa.
Có lẽ... Mỗi người đều chọn cho mình một phương hướng phát triển, đều có con đường phải đi... Nhưng anh thật không nên giúp cô làm bài tập!
Vì vậy hôm đó, lúc cô đến nhà anh thì phát hiện anh đã làm xong việc nhà, đã nấu cơm xong, cô ngẩn người, kêu to: "Cậu làm sao vậy sao có thể cướp công việc của tớ chứ!" Xong rồi! Tối hôm nay anh không phải muốn cô tự làm bài tập đấy chứ?
Quý Thạch Khiêm nhìn cô một cái, tiếp tục khom lưng quét nhà, giọng trầm ổn nói: "Cậu ngồi xuống trước đi, tớ có lời muốn nói."
Uông Xảo Ninh bĩu môi, ngồi vào ghế trước bàn đọc sách, nhìn động tác của anh, không biết anh muốn nói cái gì với cô.
Không đến mười phút, Quý Thạch Khiêm kết thúc tất cả công việc, ngồi vào bên cạnh cô nói: "Bắt đầu từ hôm nay, cậu tự làm bài tập của cậu, không cần giúp tớ làm việc nhà nữa."
"Tại sao..."
Quý Thạch Khiêm thở dài nói: "Cậu còn dám hỏi? Là ai thi đứng cuối toàn trường hả?"
"Là tớ..." âm thanh càng nói càng nhỏ.
"Thi không tốt có thể nói tố chất có vấn đề, là cậu không thích học, nhưng thi toàn trường đứng cuối cùng, thật sự cậu đã quá trớn rồi."
"Tớ..." Cô
"Cậu... cậu phải đi đâu vậy?"
"Tớ có việc, cậu làm bài tập nhanh lên."
"Cậu không được đi chơi đó! Không được bỏ lại tớ, không thể bỏ lại tớ đối diện với mấy bài tập này á! Như vậy quá tàn nhẫn..."
Quý Thạch Khiêm nén giận nói: "Tớ không phải muốn đi chơi."
"Vậy cậu muốn đi đâu?"
"Mẹ tớ sắp về rồi, tớ muốn đi nấu cơm, làm việc nhà."
Uông Xảo Ninh ngẩn người, hơi ngượng ngùng, cô còn vu oan cho anh muốn đi chơi; Quý Thạch Khiêm rời khỏi bàn đọc sách, chuẩn bị đi về phía phòng bếp, xem ra anh muốn đi nấu cơm.
Lúc này, Uông Xảo Ninh đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời, cô đứng lên, nhanh chóng theo phía sau anh, anh đương nhiên cũng chú ý tới động tác này của cô.
"Cậu đi theo làm gì?"
"Chúng ta thương lượng một chuyện có được hay không?"
Quý Thạch Khiêm cao hơn cô một cái đầu, tự nhiên có thể dùng một loại ánh mắt quan sát tỉ mỉ đánh giá cô, thế nhưng trong ánh mắt của cô gái nhỏ lại thanh tịnh đơn thuần, hình như tràn đầy ý nghĩ chơi đùa.
"Chúng ta trao đổi đi, tớ giúp cậu nấu cơm, cậu giúp tớ làm bài tập."
Vẹn toàn đôi bên a! Cô am hiểu làm việc nhà, anh am hiểu việc học, đều là nhân tài, nhưng mỗi người am hiểu lĩnh vực khác nhau thôi, làm gì cứ nhất định mỗi người đều phải giống nhau?
"Trao đổi?" Giọng điệu của anh cao lên, không thể tin được, cô gái này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?
"Đúng vậy! Có được hay không?"
Nói thật Quý Thạch Khiêm rất muốn đồng ý, nếu không mỗi lần cô làm bài tập không hết, anh đều phải ngồi cùng cô đến rất muộn, nếu để cho anh làm, bảo đảm nửa giờ là xong.
Nhưng chuyện này đối với cô không phải chuyện tốt... Đáng chết! Anh không quản cô nhiều như vậy, cô đâu có quan tâm đến việc học của bản thân...
"Nếu không tớ giúp cậu quét dọn phòng, giặt quần áo, làm cái gì cũng được, có được hay không á!" Cô lôi kéo ống tay áo của anh, lệch trái lệch phải.
Vì vậy phe ma quỷ trong lòng Quý Thạch Khiêm đã chiến thắng lương tâm, cộng thêm bất đắc dĩ, anh liền gật đầu đáp ứng.
Uông Xảo Ninh như nhặt được đặc xá, rời đi bàn đọc sách cái nơi giam cầm linh hồn trẻ tuổi của cô, chạy về phía phòng bếp nơi để cho nàng cảm thấy giống như người thân vậy.
Mà Quý Thạch Khiêm ở một bên tràn đầy lo lắng rồi thở dài ngồi xuống, xem bài tập cô làm, quả thật không biết nên tức giận, hay nên than thở nữa.
"Đáng chết! Rốt cuộc đang làm cái gì..." Loại bài tập này, anh 20 phút có thể xử lý xong, thế nhưng cô lại cần mấy giờ mới làm xong được.
Quả nhiên anh làm xong rất nhanh, trong lúc đó còn tốn một chút thời gian, viết giống chữ viết của cô, cộng thêm cố ý làm sai mấy bài, phù hợp với mong đợi của giáo viên đối với cô.
Chưa tới bảy giờ, anh đã đóng lại sách bài tập, kiểm tra sổ ghi chép của cô, xác định đã làm xong tất cả bài tập, xoay người, lập tức nhìn thấy cô ở phòng khách tới tới lui lui, đang quét nhà, mà trên bàn ăn đã có bốn món mặn một canh.
Anh ngẩn người, động tác của cô thật là nhanh!
Bởi vì động tác làm việc nhà của anh chậm, nên mới chọn thời gian cách lúc mẹ tan việc hai giờ để làm, kết quả cô chỉ cần hai ba mươi phút cơ hồ đã làm xong.
Cô giống như chú ong mật nhỏ bề bộn công việc bay tới bay lui, nhưng trên mặt luôn mang theo nụ cười vui sướng, trong nháy mắt đó làm cho anh bị mê hoặc, thật là một cô gái kỳ quái.
"Tớ đã làm xong..." cô đi tới trước mặt anh, "Cậu cũng làm xong rồi à? Hì hì, chúng ta hợp tác thật chặt chẽ."
"Đây được coi là hợp tác chặt chẽ à?" Anh lẩm bẩm.
Lúc này Uông Xảo Ninh nhanh chóng thu dọn đồ đạc, vội vàng đem sách bài tập bỏ vào cặp sách, chuẩn bị đi.
Quý Thạch Khiêm ngơ ngác hỏi: "Cậu không ở lại ăn cơm à?"
"Không cần đâu! Tớ muốn nhanh lên về làm việc nhà, mẹ tớ cũng sắp về rồi, hôm nay cám ơn cậu nhiều!" Nói xong người liền rời đi.
"Cám ơn tớ? Cám ơn tớ cái gì..." Anh giống như cái gì cũng không làm.
Tối hôm đó, Quý Thạch Khiêm và mẹ anh cùng nhau ăn cơm, ăn một bàn tác phẩm của Uông Xảo Ninh. Mẹ Quý gắp một ít thức ăn, rồi cười nói: "Thạch Khiêm, tài nấu nướng của con tiến bộ."
Quý Thạch Khiêm không biết nên trả lời như thế nào, cứ như vậy cướp công của người khác, giống như không phải chuyện quân tử nên làm, nhưng nếu nói ra, sẽ lộ việc anh giúp cô làm bài tập rồi sao?
Cô gái kia, khiến anh gặp phải tình cảnh này...
Thưởng thức món ăn trên bàn, nhớ tới sự việc kia nhưng... thật sự, ăn ngon thật.
Loại giao dịch ngầm này tiến hành đã được một thời gian, người lớn hai nhà đều không phát hiện, hai đứa trẻ thì một người trong lòng áy náy, một người tự cho là đã tìm được đường giải quyết, nên tâm trạng rất vui vẻ.
Trong sinh hoạt của Quý Thạch Khiêm cứ như vậy có thêm một cô gái nhà bên cạnh, thời gian sau khi tan lớp trong nhà chỉ một mình, bây giờ nhiều hơn một người giống như em gái làm bạn, bất luận đi học, hay làm bài tập; bất luận nấu cơm, hay quét dọn nhà cửa, mặc dù bài tập đều là anh làm, còn việc nhà đều là cô làm.
Không sai, vừa bắt đầu anh coi cô giống như em gái, một người tự cho mình thông minh, đáng yêu nhưng là cô em gái chăm chỉ, nấu ăn xong, cô sẽ quét dọn nhà anh và nhà cô sạch sẽ; mà anh giống như người anh cưng chiều em gái, giúp cô làm xong tất cả bài tập, để tránh cô lại bị giáo viên và mẹ cô mắng.
Nhưng ở năm thứ ba trung học khi anh nhìn bảng xếp hạng toàn trường thấy tên Uông Xảo Ninh xếp cuối cùng, anh suýt chút nữa bị Ngũ Lôi Oanh Đỉnh (sét đánh)!
Anh vẫn cho rằng muốn đứng nhất toàn trường và đứng cuối cùng đều là chuyện khó khăn, đều phải đánh bại toàn trường mới có thể giành được vị trí đó, mà cô gái này thế nhưng làm được!
Ngày đó anh giận đùng đùng về đến nhà, thề tuyệt đối không giúp cô làm bài tập nữa, làm như vậy là hại cô, nhưng anh gặp cô ở trước sân, nhìn thấy cô vui vẻ mà chăm chỉ làm việc, phơi chỗ quần áo vừa mới giặt, trên gương mặt hồng hào xinh đẹp.
Cô không hề cảm thấy mệt mỏi, luôn nở nụ cười vui vẻ, giống như cô đang chơi đùa, khoảnh khắc kia, anh thật sự không biết làm sao trách cứ cô nữa.
Có lẽ... Mỗi người đều chọn cho mình một phương hướng phát triển, đều có con đường phải đi... Nhưng anh thật không nên giúp cô làm bài tập!
Vì vậy hôm đó, lúc cô đến nhà anh thì phát hiện anh đã làm xong việc nhà, đã nấu cơm xong, cô ngẩn người, kêu to: "Cậu làm sao vậy sao có thể cướp công việc của tớ chứ!" Xong rồi! Tối hôm nay anh không phải muốn cô tự làm bài tập đấy chứ?
Quý Thạch Khiêm nhìn cô một cái, tiếp tục khom lưng quét nhà, giọng trầm ổn nói: "Cậu ngồi xuống trước đi, tớ có lời muốn nói."
Uông Xảo Ninh bĩu môi, ngồi vào ghế trước bàn đọc sách, nhìn động tác của anh, không biết anh muốn nói cái gì với cô.
Không đến mười phút, Quý Thạch Khiêm kết thúc tất cả công việc, ngồi vào bên cạnh cô nói: "Bắt đầu từ hôm nay, cậu tự làm bài tập của cậu, không cần giúp tớ làm việc nhà nữa."
"Tại sao..."
Quý Thạch Khiêm thở dài nói: "Cậu còn dám hỏi? Là ai thi đứng cuối toàn trường hả?"
"Là tớ..." âm thanh càng nói càng nhỏ.
"Thi không tốt có thể nói tố chất có vấn đề, là cậu không thích học, nhưng thi toàn trường đứng cuối cùng, thật sự cậu đã quá trớn rồi."
"Tớ..." Cô
Bài viết liên quan!