Tiểu thuyết - Y Nữ Xuân Thu
Lượt xem : |
ng của hắn, nàng cho là có thể cùng hắn gạo nấu thành cơm.
"Nói mau!" Trần Tiếu Bắc rống giận, cũng bóp nát cả đầu vai tiểu Thanh, khôngcòn hình tượng công tử tuấn nhã, lệ khí khiếp người.
Tiểu Thanh bị dọa đến quên mất kêu gào, úng ta lúng túng không thể nói nênlời.
Đô Úy nghe được ẩn tình trong lúc bọn họ nói chuyện với nhau, nhíu mày nói:"Thế nào? Tân nương bị đánh tráo rồi sao? Chẳng lẽ tân nương lại là ngườikhác?"
Trần Tiếu Bắc đột nhiên đẩy tiểu Thanh ra, bước nhanh tới Mai viên, Vũ, nàngthật to gan, lại dám đùa bỡn ta như vậy! Thật không để ta ở trong mắt!
Đô Úy cũng mang theo thủ hạ đi theo Trần tiếu Bắc tới Mai viên. Nhưng đi tớiMai viên, lật khắp cả vườn cũng không có một bóng người, tân nương chính cần báiđường đã đi nơi nào.
Đô Úy ra lệnh một tiếng, điều tra kỹ Trần phủ, tất phải tìm ra nữ tử gọi làVũ cô nương kia, dù thế nào đi nữa hắn đã sớm phong tỏa nơi này, nàng cho dù cócánh cũng khó thoát!
Không lâu sau, hai thị vệ liền dẫn tới một nữ tử, chính là Liên Kiều khôngthể nghi ngờ. Lúc ấy Liên Kiều chuẩn bị chạy đi, phát hiện bên ngoài đều là quanbinh, bất đắc dĩ, chỉ có thể nép sau hòn non bộ, không ngờ những thị vệ này cònmang theo chó săn, đánh hơi được mùi, tóm nàng ra ngoài.
Đô Úy nhìn Liên Kiều, sau đó mở quyển trục lấy từ tay thị vệ bên cạnh, họalên cô gái chính là Liên Kiều, người hắn muốn tìm đúng là nữ nhân trước mắtnày.
"Mang đi!" Đô Úy ra lệnh một tiếng.
Hai thị vệ bắt Liên Kiều rời đi, Trần Tiếu Bắc vừa sải bước vừa ngăn ở trướcmặt, lạnh lùng nói: "Đây là tân nương của ta, các ngươi tại sao lại dẫn nàngđi?"
Đô Úy khinh miệt liếc nhìn Trần tiếu Bắc, giọng mang giễu cợt mà nói: "Tạisao? Chỉ bằng đạo thánh dụ này!"
Nhìn chằm chằm thánh dụ trong tay Đô Úy, Trần Tiếu Bắc dần dần mất hết khíthế, coi như Trần gia bọn họ có quyền thế thế nào nữa, cũng là dựa vào hơi củahoàng gia, hắn chẳng lẽ còn có thể đối nghịch với Hoàng đế?
Không tự chủ lui một bước, hắn suy yếu nói: "Vậy có thể thỉnh đại nhân nóicho tại hạ rõ, vị hôn thê của tại hạ đến tột cùng đã phạm vào tội gì hay không?Lại bị hoàng thượng chỉ dụ truy nã?"
Đô Úy trừng mắt, cao giọng nói: "Vương pháp!" Ngay sau đó lập tức sải bước rakhỏi Mai viên, quan binh sau lưng cũng ngay sau đó lui mất, Trần Tiếu Bắc trơmắt nhìn Liên Kiều bị mang đi, không thể làm gì.
Liên Kiều bị nhốt vào Thiên Lao.
Cái gọi là Thiên Lao, chính là nhà giam dưới chân thiên tử, cũng không tránhđược là loại phòng giam rất tốt, vừa bẩn vừa loạn, rách mướp. Nhốt phần lớn làtù chánh trị, chỉ là gian phòng Liên Kiều ở hình như cố ý được quét dọn, khôngcó chuột, rệp, cũng không có mùi gì là lạ.
Thật ra nàng sớm nên ngờ tới, từ ngày Quý Phi nương nương về nhà thăm ngườithân, nàng nên rời đi. Quý Phi nương nương lên đường mang theo Lễ Ký cùng tháiy, những quan viên này mặc dù nàng không nhất định phải biết, nhưng bọn họ nhấtđịnh biết nàng. Biết rõ điểm này, vì vậy nàng cố ý ẩn núp mình, bình thường trừgặp lão gia tử liền ở trong Mai viên không ra, thầm nghĩ cũng sẽ không bị pháthiện. Chậm chạp hại chết người ....! Chính là ôm một phần may mắn trong lòng,mới để cho mình luân lạc tới Thiên Lao, Long Tiêu chắc là sẽ không thả nàng, bởivì nàng biết quá
Ngẩng đầu nhìn cửa sổ thật cao, ban đêm, chỉ có từ cửa sổ nhỏ này mới có thểnhìn thấy bầu trời đầy sao. Nàng vẫn suy nghĩ tới hắn, đột nhiên rất nhớ hắn.Cùng một bầu trời đầy sao, không biết hắn có đang nhớ đến nàng hay không?
Khẽ cong khóe miệng, nàng giễu cợt sự mềm yếu của mình, với cuộc soosong hiệntại, không biết sẽ chết lúc nào lại mềm yếu nhớ nhung hắn, thì ra nàng không hềkiên cường giống như mình nghĩ, thì ra trước khi chết trong lòng nàng vẫn khôngbỏ được hắn . Nàng yêu hắn, nhưng cũng tổn thương hắn sâu vô cùng, nàng cũngkhông kỳ vọng hắn tha thứ, nếu không ban đầu cũng sẽ không quyết tuyệt như thế.Nhưng giờ khắc này, nàng nhớ hắn, thật sự có chút hối hận sự chấp nhất của mình,nếu như không phải quá cố chấp với nguyên tắc như vậy, nếu như không phải mìnhkhông thể bỏ qua, nếu như không phải coi trọng như thế, có lẽ nàng cùng hắn vẫnđang vui vẻ .
"Hạ. . . . . ." Nàng thở dài than nhẹ tên của hắn, nhớ hắn nữa rồi!
"Nàng đang gọi hắn sao?" Sau lưng một thanh âm bén nhọn vang lên, cũng mangtheo ý châm biếm.
Bỗng nhiên xoay người, đôi mắt phượng hẹp dài thoáng qua tia tàn khốc, longbào sáng loáng khiến người mở mắt không ra.
"Long Tiêu!" Nàng bật thốt lên, ngay sau đó ý thức được cái gì, nghiêngnghiêng đầu: "Hiện tại, ta có nên gọi ngài là hoàng thượng hay không?"
Qua song sắt nhìn nữ tử trước mắt, nàng vẫn xinh đẹp tuyệt trần giống nhưtrước, đẹp khiến cho hắn không dám nhìn thẳng. Đã từng bỏ ra Thiên La Địa Võng,nhưng vẫn bị cái gã tên là Mục Sa Tu Hạ dẫn nàng đi, hắn giận đến mức đạp đổlong ỷ, hai tháng trước, một tháng trước chợt nghe nói tới cái chết của nàng,khiến cho lòng hắn đau đớn, nữ tử này, từng giây tác động tới nội tâm của hắn,vì nàng mà si, vì nàng mà cuồng, vì nàng mà điên, vì nàng mà thương. . . . ..
Từ trong miệng thái y theo Trần phi trở về biết được nàng ở Trần phủ, tráitim cuồn cuộn mừng như điên làm ngay cả mình cũng bị dọa sợ, lúc này hạ lệnhtruy nã nàng, hắn muốn trói nàng ở bên người, tận mắt thấy nàng, tự tay chạm vàonàng, loạn thần tặc tử đó không xứng có nàng, chỉ có hắn, hắn mới là chân mệnhthiên tử, chân mệnh thiên tử của nàng!
Chương 58: Phong phi
"Mở ra cửa lao ra!" Long Tiêu hạ lệnh.
Ngục trưởng khó có thể tin nói: "Hoàng thượng, đây. . . . . . Nơi này chínhlà Thiên Lao, ngài. . . . . ."
"Trẫm bảo ngươi mở cửa lao ra, ngươi điếc sao?" thanh âm lạnh lùng không mangtheo nhiệt độ, hàm chứa ý rõ ràng không vui.
"Vâng, vâng, nô tài mở ngay!" Ngục trưởng bị sợ đến hai chân run lên, tay runrun mở cửa lao.
Long Tiêu cúi đầu đi vào phòng giam, nghiêng đầu nói: "Tất cả đều lui ra,không có trẫm ra lệnh không cho phép vào bên trong phạm giết không tha!"
Nhìn tất cả mọi người lui ra ngoài, Long Tiêu mới chậm rãi xoay người đối mặtvới Liên Kiều.
Đưa mắt nhìn nàng, hồi lâu, nói: "Ngươi không sợ ta giết chết ngươi sao?"
Liên Kiều cũng không nhìn hắn, ngồi trở lại trên giường, lấy im lặng đáp lại.Người ở trong tay hắn, muốn chém giết muốn róc thịt thật rất thuận lợi, lại nóivới nàng những thứ này chẳng phải nhàm chán sao?
Đã sớm biết nữ tử bình thường không thể so với nàng, nàng lạnh lùng lãnh đạm,Long Tiêu cũng không tức giận. Nhìn nàng đưa mắt nhìn chân giường, hắn đột nhiênhỏi: "Vết thương hắn làm tổn thương tâm của nàng thế nào?"
Run lên, vết thương ở đáy lòng bị vạch trần, liếc hắn một cái thật nhanh, bịmột tia thâm tình trong đáy mắt hắn vô ý biểu lộ làm chấn động, nhanh chóng kìmnén đau thương trong lòng, lạnh nhạt nói: "Không dính dáng tới ngươi!"
Thật lâu mới nghe được một tiếng thở dài gần như không thể nghe thấy, LongTiêu lại ngồi cùng nàng ở trên giường, đường đường là thiên tử, là người có địavị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, lại cùng một nữ tùngồi ở trên giường trong phòng giam, cái này nếu truyền đi sao tránh được tròcười cho thiên hạ?
"Liên Kiều!" Hắn lần đầu tiên kêu tên của nàng, "Đừng bướng bỉnh như vậy, lùimột bước, nàng có thể nhìn thấy xa hơn!"
Thôi đi, nàng chê cười, hắn đang khuyên nàng sao? Tốt thế sao! Lùi một bước?Có thể nhìn thấy xa hơn? Hắn hi vọng nàng có thể nhìn thấy cái gì? Buồncười!
"Rơi vào tuyệt cảnh, còn nói gì lùi một bước, cho dù lui mười bước thì có thểlui đến chỗ nào?" Nàng giọng mang vẻ giễu cợt, cười nói với hắn thật nhẹnhàng.
Long Tiêu nắm vai của nàng, vội vã xoay
"Nói mau!" Trần Tiếu Bắc rống giận, cũng bóp nát cả đầu vai tiểu Thanh, khôngcòn hình tượng công tử tuấn nhã, lệ khí khiếp người.
Tiểu Thanh bị dọa đến quên mất kêu gào, úng ta lúng túng không thể nói nênlời.
Đô Úy nghe được ẩn tình trong lúc bọn họ nói chuyện với nhau, nhíu mày nói:"Thế nào? Tân nương bị đánh tráo rồi sao? Chẳng lẽ tân nương lại là ngườikhác?"
Trần Tiếu Bắc đột nhiên đẩy tiểu Thanh ra, bước nhanh tới Mai viên, Vũ, nàngthật to gan, lại dám đùa bỡn ta như vậy! Thật không để ta ở trong mắt!
Đô Úy cũng mang theo thủ hạ đi theo Trần tiếu Bắc tới Mai viên. Nhưng đi tớiMai viên, lật khắp cả vườn cũng không có một bóng người, tân nương chính cần báiđường đã đi nơi nào.
Đô Úy ra lệnh một tiếng, điều tra kỹ Trần phủ, tất phải tìm ra nữ tử gọi làVũ cô nương kia, dù thế nào đi nữa hắn đã sớm phong tỏa nơi này, nàng cho dù cócánh cũng khó thoát!
Không lâu sau, hai thị vệ liền dẫn tới một nữ tử, chính là Liên Kiều khôngthể nghi ngờ. Lúc ấy Liên Kiều chuẩn bị chạy đi, phát hiện bên ngoài đều là quanbinh, bất đắc dĩ, chỉ có thể nép sau hòn non bộ, không ngờ những thị vệ này cònmang theo chó săn, đánh hơi được mùi, tóm nàng ra ngoài.
Đô Úy nhìn Liên Kiều, sau đó mở quyển trục lấy từ tay thị vệ bên cạnh, họalên cô gái chính là Liên Kiều, người hắn muốn tìm đúng là nữ nhân trước mắtnày.
"Mang đi!" Đô Úy ra lệnh một tiếng.
Hai thị vệ bắt Liên Kiều rời đi, Trần Tiếu Bắc vừa sải bước vừa ngăn ở trướcmặt, lạnh lùng nói: "Đây là tân nương của ta, các ngươi tại sao lại dẫn nàngđi?"
Đô Úy khinh miệt liếc nhìn Trần tiếu Bắc, giọng mang giễu cợt mà nói: "Tạisao? Chỉ bằng đạo thánh dụ này!"
Nhìn chằm chằm thánh dụ trong tay Đô Úy, Trần Tiếu Bắc dần dần mất hết khíthế, coi như Trần gia bọn họ có quyền thế thế nào nữa, cũng là dựa vào hơi củahoàng gia, hắn chẳng lẽ còn có thể đối nghịch với Hoàng đế?
Không tự chủ lui một bước, hắn suy yếu nói: "Vậy có thể thỉnh đại nhân nóicho tại hạ rõ, vị hôn thê của tại hạ đến tột cùng đã phạm vào tội gì hay không?Lại bị hoàng thượng chỉ dụ truy nã?"
Đô Úy trừng mắt, cao giọng nói: "Vương pháp!" Ngay sau đó lập tức sải bước rakhỏi Mai viên, quan binh sau lưng cũng ngay sau đó lui mất, Trần Tiếu Bắc trơmắt nhìn Liên Kiều bị mang đi, không thể làm gì.
Liên Kiều bị nhốt vào Thiên Lao.
Cái gọi là Thiên Lao, chính là nhà giam dưới chân thiên tử, cũng không tránhđược là loại phòng giam rất tốt, vừa bẩn vừa loạn, rách mướp. Nhốt phần lớn làtù chánh trị, chỉ là gian phòng Liên Kiều ở hình như cố ý được quét dọn, khôngcó chuột, rệp, cũng không có mùi gì là lạ.
Thật ra nàng sớm nên ngờ tới, từ ngày Quý Phi nương nương về nhà thăm ngườithân, nàng nên rời đi. Quý Phi nương nương lên đường mang theo Lễ Ký cùng tháiy, những quan viên này mặc dù nàng không nhất định phải biết, nhưng bọn họ nhấtđịnh biết nàng. Biết rõ điểm này, vì vậy nàng cố ý ẩn núp mình, bình thường trừgặp lão gia tử liền ở trong Mai viên không ra, thầm nghĩ cũng sẽ không bị pháthiện. Chậm chạp hại chết người ....! Chính là ôm một phần may mắn trong lòng,mới để cho mình luân lạc tới Thiên Lao, Long Tiêu chắc là sẽ không thả nàng, bởivì nàng biết quá
Ngẩng đầu nhìn cửa sổ thật cao, ban đêm, chỉ có từ cửa sổ nhỏ này mới có thểnhìn thấy bầu trời đầy sao. Nàng vẫn suy nghĩ tới hắn, đột nhiên rất nhớ hắn.Cùng một bầu trời đầy sao, không biết hắn có đang nhớ đến nàng hay không?
Khẽ cong khóe miệng, nàng giễu cợt sự mềm yếu của mình, với cuộc soosong hiệntại, không biết sẽ chết lúc nào lại mềm yếu nhớ nhung hắn, thì ra nàng không hềkiên cường giống như mình nghĩ, thì ra trước khi chết trong lòng nàng vẫn khôngbỏ được hắn . Nàng yêu hắn, nhưng cũng tổn thương hắn sâu vô cùng, nàng cũngkhông kỳ vọng hắn tha thứ, nếu không ban đầu cũng sẽ không quyết tuyệt như thế.Nhưng giờ khắc này, nàng nhớ hắn, thật sự có chút hối hận sự chấp nhất của mình,nếu như không phải quá cố chấp với nguyên tắc như vậy, nếu như không phải mìnhkhông thể bỏ qua, nếu như không phải coi trọng như thế, có lẽ nàng cùng hắn vẫnđang vui vẻ .
"Hạ. . . . . ." Nàng thở dài than nhẹ tên của hắn, nhớ hắn nữa rồi!
"Nàng đang gọi hắn sao?" Sau lưng một thanh âm bén nhọn vang lên, cũng mangtheo ý châm biếm.
Bỗng nhiên xoay người, đôi mắt phượng hẹp dài thoáng qua tia tàn khốc, longbào sáng loáng khiến người mở mắt không ra.
"Long Tiêu!" Nàng bật thốt lên, ngay sau đó ý thức được cái gì, nghiêngnghiêng đầu: "Hiện tại, ta có nên gọi ngài là hoàng thượng hay không?"
Qua song sắt nhìn nữ tử trước mắt, nàng vẫn xinh đẹp tuyệt trần giống nhưtrước, đẹp khiến cho hắn không dám nhìn thẳng. Đã từng bỏ ra Thiên La Địa Võng,nhưng vẫn bị cái gã tên là Mục Sa Tu Hạ dẫn nàng đi, hắn giận đến mức đạp đổlong ỷ, hai tháng trước, một tháng trước chợt nghe nói tới cái chết của nàng,khiến cho lòng hắn đau đớn, nữ tử này, từng giây tác động tới nội tâm của hắn,vì nàng mà si, vì nàng mà cuồng, vì nàng mà điên, vì nàng mà thương. . . . ..
Từ trong miệng thái y theo Trần phi trở về biết được nàng ở Trần phủ, tráitim cuồn cuộn mừng như điên làm ngay cả mình cũng bị dọa sợ, lúc này hạ lệnhtruy nã nàng, hắn muốn trói nàng ở bên người, tận mắt thấy nàng, tự tay chạm vàonàng, loạn thần tặc tử đó không xứng có nàng, chỉ có hắn, hắn mới là chân mệnhthiên tử, chân mệnh thiên tử của nàng!
Chương 58: Phong phi
"Mở ra cửa lao ra!" Long Tiêu hạ lệnh.
Ngục trưởng khó có thể tin nói: "Hoàng thượng, đây. . . . . . Nơi này chínhlà Thiên Lao, ngài. . . . . ."
"Trẫm bảo ngươi mở cửa lao ra, ngươi điếc sao?" thanh âm lạnh lùng không mangtheo nhiệt độ, hàm chứa ý rõ ràng không vui.
"Vâng, vâng, nô tài mở ngay!" Ngục trưởng bị sợ đến hai chân run lên, tay runrun mở cửa lao.
Long Tiêu cúi đầu đi vào phòng giam, nghiêng đầu nói: "Tất cả đều lui ra,không có trẫm ra lệnh không cho phép vào bên trong phạm giết không tha!"
Nhìn tất cả mọi người lui ra ngoài, Long Tiêu mới chậm rãi xoay người đối mặtvới Liên Kiều.
Đưa mắt nhìn nàng, hồi lâu, nói: "Ngươi không sợ ta giết chết ngươi sao?"
Liên Kiều cũng không nhìn hắn, ngồi trở lại trên giường, lấy im lặng đáp lại.Người ở trong tay hắn, muốn chém giết muốn róc thịt thật rất thuận lợi, lại nóivới nàng những thứ này chẳng phải nhàm chán sao?
Đã sớm biết nữ tử bình thường không thể so với nàng, nàng lạnh lùng lãnh đạm,Long Tiêu cũng không tức giận. Nhìn nàng đưa mắt nhìn chân giường, hắn đột nhiênhỏi: "Vết thương hắn làm tổn thương tâm của nàng thế nào?"
Run lên, vết thương ở đáy lòng bị vạch trần, liếc hắn một cái thật nhanh, bịmột tia thâm tình trong đáy mắt hắn vô ý biểu lộ làm chấn động, nhanh chóng kìmnén đau thương trong lòng, lạnh nhạt nói: "Không dính dáng tới ngươi!"
Thật lâu mới nghe được một tiếng thở dài gần như không thể nghe thấy, LongTiêu lại ngồi cùng nàng ở trên giường, đường đường là thiên tử, là người có địavị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, lại cùng một nữ tùngồi ở trên giường trong phòng giam, cái này nếu truyền đi sao tránh được tròcười cho thiên hạ?
"Liên Kiều!" Hắn lần đầu tiên kêu tên của nàng, "Đừng bướng bỉnh như vậy, lùimột bước, nàng có thể nhìn thấy xa hơn!"
Thôi đi, nàng chê cười, hắn đang khuyên nàng sao? Tốt thế sao! Lùi một bước?Có thể nhìn thấy xa hơn? Hắn hi vọng nàng có thể nhìn thấy cái gì? Buồncười!
"Rơi vào tuyệt cảnh, còn nói gì lùi một bước, cho dù lui mười bước thì có thểlui đến chỗ nào?" Nàng giọng mang vẻ giễu cợt, cười nói với hắn thật nhẹnhàng.
Long Tiêu nắm vai của nàng, vội vã xoay
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1500/2336
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1500/2336
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt