Tiểu thuyết - Y Nữ Xuân Thu
Lượt xem : |
công chúa hoạt bát đáng yêu, xinh đẹp quyến rũnày!
Mục Sa Tu Hạ khóe miệng mang theo nụ cười mê hoặc không nhanh không chậmtuyên bố: "Từ hôm nay Đức Trạch công chúa chính là trắc phi của Bổn vương."Ngược lại nhìn về phía Liên Kiều, ánh mắt trầm trầm lành lạnh: "Liên nhi, nànglại có thêm một người tỷ muội!"
Lần này Liên Kiều không thể bảo trì bình thản giống như lúc ban đầu hắn cướiVi Nhi công chúa, dù sao lúc này tình cảm của nàng đối với hắn không giống lúctrước, đã đem tình yêu chính mình cho hắn, lại phải trơ mắt nhìn nam nhân mìnhyêu thích cưới một người con gái khác, nàng thật sự không biết phải đối măt nhưthế nào.
Vốn không phải là không tin tình cảm của Mục Sa Tu Hạ, người nam nhân kia đãtừng dùng tánh mạng tới trao đổi tự do của nàng, nàng dĩ nhiên tin tưởng hắn đốivới nàng là thật lòng, chỉ là nàng cũng đã bỏ ra tình cảm chân thành của bảnthân!
Nhưng sao mà nữ tử muốn giới thiệu cho Mục Sa Tu Hạ cũng càng ngày càngnhiều? Mà hắn hình như ai đến cũng không cự tuyệt. Mặc dù rõ ràng làm một tháitử,có tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, vậy mà quan tâm sẽ bị loạn, trướckia nàng có thể không nhìn, có thể không quan tâm, có thể cười trừ, nàng bây giờlại không làm được như vậy nữa rồi.
Nụ cười mất tự nhiên giắt trên mặt, cũng không chạy trốn ánh mắt lợi hại củaMục Sa Tu Hạ, phản ứng của Liên Kiều đã làm cho hắn hài lòng, ít nhất nàng khôngphải hoàn toàn bàng quang.
Lúc nào thì tan cuộc nàng cũng không biết, chỉ là thẩn thờ theo Mục Sa Tu Hạđi tới tẩm cung nghỉ ngơi, mà tên đầu sỏ gây nên cư nhiên phân phó người tớiphục vụ đồ ăn liền bỏ lại nàng mà đi, nghĩ đến hắn đi thăm người tình mới. Dĩnhiên, trên cái thế giới này từ trước đã như vậy chỉ thấy người mới cười, nàonghe người cũ khóc. Chỉ là lòng của nàng cũng đã không tìm lại được nữarồi.
Nghĩ muốn nằm xuống nghỉ ngơi, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được . Lúcnày chợt nhớ tới tiểu nữ hài mà mình đã cứu lúc trước. Để cho người dẫn nàngtới, trong vẻ mặt A Cổ hình như vẫn còn sợ hãi.
Nghĩ tới cuộc nói chuyện sáng nay,trong lòng có chút phiền muộn, Liên Kiềuđùa trước vẻ mặt hoảng hốt của tiểu cô nương: "A Cổ, ngươi là đang sợ cái gìđây? Nơi này cũng sẽ không có người ăn ngươi!" Nhớ tới lời nói buổi sáng củanàng, Liên Kiều cảm thấy buồn cười.
A Cổ hoảng sợ, con ngươi vội nhìn quanh bốn phía, cả người đã co lại thànhmột đoàn.
Liên Kiều cảm thấy có cái gì đó không đúng, tiểu cô nương này không phải làđầu óc có bệnh xấu gì đi! Đi tới, muốn kéo nàng, không ngờ nàng vừa lớn tiếnggọi,vừa há mồhướng trên tay nàng cắn tới, Liên Kiều cả kinh, một cái tát vungxuống, đánh nàng té xuống đất, may là nhanh tay, nếu không mu bàn tay sẽ bị nàngcắn ra dấu răng.
Chỉ là một tát này cũng làm cho tiểu cô nương thức tỉnh, mở một đôi mắt to,cầu xin thương xót nhìn tới Liên Kiều, nức nở: "Nương nương, nơi này quả thật cóyêu quái ăn thịt người, này, này Hoàng đế chính là yêu quái ngày ngày ăn thịtngười, uống máu người nha! Ba tháng trước, ta từ trong chiến loạn thật vất vảlắm mới có thể từ trong cung trốn thoát, khá hơn bọn tỷ muội một chút, tất cảbọn họ đều bị Hoàng đế ăn, ăn nha!"
Liên Kiều nghe được âm thầm kinh hãi, nơi này sẽ không phải tà môn như vậyđi!
"Ngươi nói Quốc vương nơi này ăn thịt người, uống máu người?"
A Cổ liều mạng gật đầu, quỳ đi tới trước mặt Liên Kiều, khóc đến hoa lê vũđái: "Nương nương cứu mạng a! A Cổ còn có rất nhiều tỷ muội đều còn ở trong cungchưa kịp trốn ra , chỉ sợ, chỉ sợ họ cũng là chạy trời không khỏi nắng a!"
Cái này muốn nàng làm - sao? Nàng là thái tử phi Cách Tát, một người khác làquốc chủ Phiên quốc, bắn đại bác cũng không sánh kịp, nàng làm sao có thể đi hỏitội của hắn, cứu những cung nữ kia, huống chi theo như lời nói của A Cổ cũngkhông nhất định là sự thật, mọi việc còn cần phải điều tra rõ ràng.
Suy nghĩ một chút, Liên Kiều trong lòng liền có so đo, trấn an A Cổ, làm chongười ta dìu nàng đi xuống nghỉ ngơi, liền lặng lẽ rời khỏi tẩm cung. Có lẽ cómột người có thể giải đáp bí ẩn này cho nàng.
Hỏi rõ tẩm cung của Lạc Phong, Liên Kiều liền hướng Trầm Hương điện đi tới.Cũng không phải là nàng thích lo chuyện bao đồng, thật ra thì nàng không quantâm nhất chính là những chuyện như thế này, chỉ là nếu không tìm cho mình mộtchút chuyện để làm, một người ở trong tẩm cung to như vậy, nàng sợ mình sẽ suynghĩ lung tung, tinh thần sẽ hỏng mất.
Trong Trầm Hương điện, đèn dầu sáng rỡ, nghĩ đến tên tiểu tử kia còn chưa đingủ. Sau khi cho người vào thông báo, liền có người mời nàng vào điện.
"Thần ra mắt thái tử phi nương nương!" Vừa vào điện đường, Lạc Phong liền tạicửa quỳ xuống đất chào đón.
Liên Kiều không thích bộ dáng này của hắn, nghênh ngang đi tới ngồi ở vị tríthủ tọa, ở xa xa đối với hắn nói: "Tiểu tử thúi, liền ngay cả lão bản nhà ngươicũng không nhận ra à ?" Thái tử phi nương nương, hắn gọi cũng rất thuận miệnga!
Lạc Phong chậm rãi đứng dậy, vẫn có chừng mực, vừa có lễ mà thận trọng: " đạiân đại đức củaThái tử phi nương nương, Lạc Phong suốt đời khó quên!"
Ai, lời này của hắn nghe làm sao cũng không có tí sức lực nào ! Vỗ vỗ cái ghếbên cạnh, Liên Kiều càng muốn đùa giỡn với hắn: "Tới đây ngồi xuống!"
Lạc Phong tao nhã lịch sự ngồi xuống cái ghế bên cạnh nàng, không ngờ LiênKiều ra tay thật nhanh, một tay níu lấy cổ áo của hắn, hung ác nói: "Nói,ngươilàm sao đột nhiên chạy tới Lạc Thành? Cách Tát thả ngươi trở về ?" Tiểu tử chếttoi,xem ngươi còn dám giả bộ!
Trên mặt Lạc Phong rốt cuộc không nén được giận, lúng túng ho khụ một tiếng,cười khổ nói: " Thái y có lời gì không thể từ từ nói sao?"
Buông hắn ra, Liên Kiều thanh thản tựa lưng vào ghế ngồi, liếc mắt quan sáthắn, mới vừa rồi trên đại điện cách khá xa , không có biện pháp nhìn kỹ, hiệntại ở khoảng cách gần xem xét, tiểu tử này một thân da mịn thịt mềm thật đúng làkhông hay ho, một thân hoa phục càng lộ ra vẻ quý khí. Xinh đẹp, thật sự là xinhđẹp!
Bị Liên Kiều nhìn làm cả người sợ hãi, Lạc Phong mất tự nhiên ho nhẹ: "Thậtra thì ta là từ Thượng Kinh trốn ra ."
"Ừ!" Liên Kiều gật đầu, "Mục Sa Tu Hạ không có giết ngươi coi như ngươi mạnglớn!"
Lạc Phong tự giễu cười một tiếng: "Thái tử không những không giết ta, ngượclại còn để cho ta làm quốc chủ."
Liên Kiều kinh ngạc nhìn về phía hắn: "Quốc chủ? Nhưng. . . . . ."
"Đúng vậy, cuối cùng ta thoái vị cho phụ hoàng!" Hắn nói tiếp.
Nhìn hắn, Liên Kiều sáng tỏ gật đầu, dịu dàng nói: "Ngươi là đứa béngoan."
Lạc Phong đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, một loại cảm xúc không biết tên lưuchuyển trong mắt hắn, lần đầu tiên có người nói
hắn như vậy. Đối với chuyện hắn thoái vị , sau lưng có rất nhiều lời nghịluận của mọi người, không phải nói hắn đần, thì là nói hắn ngu, nói hắn sợ phiềnphức, nhát gan, chỉ có nàng nói hắn là đứa con có hiếu. Liên Kiều chỉ một câuđứa bé ngoan,đã làm cho hắn lộ vẻ xúc động. Hắn có thể cảm thấy nàng hiểu đượcsuy nghĩ của hắn .
"Thiên hạ đại loạn, loạn trong giặc ngoài, nước không phải nước, nhà khôngphải nhà, thay vì việc chiếm vương vị như con rối mà làm cho phụ tử tương tàn,không bằng buông tha cho vị trí này, nếu không dân sinh khó khăn, cuối cùng cũngbị các nước khác thâu tóm ." Liên Kiều nhìn thấu tất cả, nhàn nhạt tự thuật, đểcho hắn toàn thân chấn động, không thể không nhìn kỹ nữ nhân mà hắn cho là đãsớm nhận thức.
Cho tới nay hắn chỉ coi nàng như một người đại phu, biết trị một ít bệnh , làmột tiểu đại phu. Nhưng hắn sai lầm rồi, nàng đâu chỉ là một đại phu, đâu chỉ làmột nữ nhân, nàng có tài trí mưu lược ki
Mục Sa Tu Hạ khóe miệng mang theo nụ cười mê hoặc không nhanh không chậmtuyên bố: "Từ hôm nay Đức Trạch công chúa chính là trắc phi của Bổn vương."Ngược lại nhìn về phía Liên Kiều, ánh mắt trầm trầm lành lạnh: "Liên nhi, nànglại có thêm một người tỷ muội!"
Lần này Liên Kiều không thể bảo trì bình thản giống như lúc ban đầu hắn cướiVi Nhi công chúa, dù sao lúc này tình cảm của nàng đối với hắn không giống lúctrước, đã đem tình yêu chính mình cho hắn, lại phải trơ mắt nhìn nam nhân mìnhyêu thích cưới một người con gái khác, nàng thật sự không biết phải đối măt nhưthế nào.
Vốn không phải là không tin tình cảm của Mục Sa Tu Hạ, người nam nhân kia đãtừng dùng tánh mạng tới trao đổi tự do của nàng, nàng dĩ nhiên tin tưởng hắn đốivới nàng là thật lòng, chỉ là nàng cũng đã bỏ ra tình cảm chân thành của bảnthân!
Nhưng sao mà nữ tử muốn giới thiệu cho Mục Sa Tu Hạ cũng càng ngày càngnhiều? Mà hắn hình như ai đến cũng không cự tuyệt. Mặc dù rõ ràng làm một tháitử,có tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, vậy mà quan tâm sẽ bị loạn, trướckia nàng có thể không nhìn, có thể không quan tâm, có thể cười trừ, nàng bây giờlại không làm được như vậy nữa rồi.
Nụ cười mất tự nhiên giắt trên mặt, cũng không chạy trốn ánh mắt lợi hại củaMục Sa Tu Hạ, phản ứng của Liên Kiều đã làm cho hắn hài lòng, ít nhất nàng khôngphải hoàn toàn bàng quang.
Lúc nào thì tan cuộc nàng cũng không biết, chỉ là thẩn thờ theo Mục Sa Tu Hạđi tới tẩm cung nghỉ ngơi, mà tên đầu sỏ gây nên cư nhiên phân phó người tớiphục vụ đồ ăn liền bỏ lại nàng mà đi, nghĩ đến hắn đi thăm người tình mới. Dĩnhiên, trên cái thế giới này từ trước đã như vậy chỉ thấy người mới cười, nàonghe người cũ khóc. Chỉ là lòng của nàng cũng đã không tìm lại được nữarồi.
Nghĩ muốn nằm xuống nghỉ ngơi, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được . Lúcnày chợt nhớ tới tiểu nữ hài mà mình đã cứu lúc trước. Để cho người dẫn nàngtới, trong vẻ mặt A Cổ hình như vẫn còn sợ hãi.
Nghĩ tới cuộc nói chuyện sáng nay,trong lòng có chút phiền muộn, Liên Kiềuđùa trước vẻ mặt hoảng hốt của tiểu cô nương: "A Cổ, ngươi là đang sợ cái gìđây? Nơi này cũng sẽ không có người ăn ngươi!" Nhớ tới lời nói buổi sáng củanàng, Liên Kiều cảm thấy buồn cười.
A Cổ hoảng sợ, con ngươi vội nhìn quanh bốn phía, cả người đã co lại thànhmột đoàn.
Liên Kiều cảm thấy có cái gì đó không đúng, tiểu cô nương này không phải làđầu óc có bệnh xấu gì đi! Đi tới, muốn kéo nàng, không ngờ nàng vừa lớn tiếnggọi,vừa há mồhướng trên tay nàng cắn tới, Liên Kiều cả kinh, một cái tát vungxuống, đánh nàng té xuống đất, may là nhanh tay, nếu không mu bàn tay sẽ bị nàngcắn ra dấu răng.
Chỉ là một tát này cũng làm cho tiểu cô nương thức tỉnh, mở một đôi mắt to,cầu xin thương xót nhìn tới Liên Kiều, nức nở: "Nương nương, nơi này quả thật cóyêu quái ăn thịt người, này, này Hoàng đế chính là yêu quái ngày ngày ăn thịtngười, uống máu người nha! Ba tháng trước, ta từ trong chiến loạn thật vất vảlắm mới có thể từ trong cung trốn thoát, khá hơn bọn tỷ muội một chút, tất cảbọn họ đều bị Hoàng đế ăn, ăn nha!"
Liên Kiều nghe được âm thầm kinh hãi, nơi này sẽ không phải tà môn như vậyđi!
"Ngươi nói Quốc vương nơi này ăn thịt người, uống máu người?"
A Cổ liều mạng gật đầu, quỳ đi tới trước mặt Liên Kiều, khóc đến hoa lê vũđái: "Nương nương cứu mạng a! A Cổ còn có rất nhiều tỷ muội đều còn ở trong cungchưa kịp trốn ra , chỉ sợ, chỉ sợ họ cũng là chạy trời không khỏi nắng a!"
Cái này muốn nàng làm - sao? Nàng là thái tử phi Cách Tát, một người khác làquốc chủ Phiên quốc, bắn đại bác cũng không sánh kịp, nàng làm sao có thể đi hỏitội của hắn, cứu những cung nữ kia, huống chi theo như lời nói của A Cổ cũngkhông nhất định là sự thật, mọi việc còn cần phải điều tra rõ ràng.
Suy nghĩ một chút, Liên Kiều trong lòng liền có so đo, trấn an A Cổ, làm chongười ta dìu nàng đi xuống nghỉ ngơi, liền lặng lẽ rời khỏi tẩm cung. Có lẽ cómột người có thể giải đáp bí ẩn này cho nàng.
Hỏi rõ tẩm cung của Lạc Phong, Liên Kiều liền hướng Trầm Hương điện đi tới.Cũng không phải là nàng thích lo chuyện bao đồng, thật ra thì nàng không quantâm nhất chính là những chuyện như thế này, chỉ là nếu không tìm cho mình mộtchút chuyện để làm, một người ở trong tẩm cung to như vậy, nàng sợ mình sẽ suynghĩ lung tung, tinh thần sẽ hỏng mất.
Trong Trầm Hương điện, đèn dầu sáng rỡ, nghĩ đến tên tiểu tử kia còn chưa đingủ. Sau khi cho người vào thông báo, liền có người mời nàng vào điện.
"Thần ra mắt thái tử phi nương nương!" Vừa vào điện đường, Lạc Phong liền tạicửa quỳ xuống đất chào đón.
Liên Kiều không thích bộ dáng này của hắn, nghênh ngang đi tới ngồi ở vị tríthủ tọa, ở xa xa đối với hắn nói: "Tiểu tử thúi, liền ngay cả lão bản nhà ngươicũng không nhận ra à ?" Thái tử phi nương nương, hắn gọi cũng rất thuận miệnga!
Lạc Phong chậm rãi đứng dậy, vẫn có chừng mực, vừa có lễ mà thận trọng: " đạiân đại đức củaThái tử phi nương nương, Lạc Phong suốt đời khó quên!"
Ai, lời này của hắn nghe làm sao cũng không có tí sức lực nào ! Vỗ vỗ cái ghếbên cạnh, Liên Kiều càng muốn đùa giỡn với hắn: "Tới đây ngồi xuống!"
Lạc Phong tao nhã lịch sự ngồi xuống cái ghế bên cạnh nàng, không ngờ LiênKiều ra tay thật nhanh, một tay níu lấy cổ áo của hắn, hung ác nói: "Nói,ngươilàm sao đột nhiên chạy tới Lạc Thành? Cách Tát thả ngươi trở về ?" Tiểu tử chếttoi,xem ngươi còn dám giả bộ!
Trên mặt Lạc Phong rốt cuộc không nén được giận, lúng túng ho khụ một tiếng,cười khổ nói: " Thái y có lời gì không thể từ từ nói sao?"
Buông hắn ra, Liên Kiều thanh thản tựa lưng vào ghế ngồi, liếc mắt quan sáthắn, mới vừa rồi trên đại điện cách khá xa , không có biện pháp nhìn kỹ, hiệntại ở khoảng cách gần xem xét, tiểu tử này một thân da mịn thịt mềm thật đúng làkhông hay ho, một thân hoa phục càng lộ ra vẻ quý khí. Xinh đẹp, thật sự là xinhđẹp!
Bị Liên Kiều nhìn làm cả người sợ hãi, Lạc Phong mất tự nhiên ho nhẹ: "Thậtra thì ta là từ Thượng Kinh trốn ra ."
"Ừ!" Liên Kiều gật đầu, "Mục Sa Tu Hạ không có giết ngươi coi như ngươi mạnglớn!"
Lạc Phong tự giễu cười một tiếng: "Thái tử không những không giết ta, ngượclại còn để cho ta làm quốc chủ."
Liên Kiều kinh ngạc nhìn về phía hắn: "Quốc chủ? Nhưng. . . . . ."
"Đúng vậy, cuối cùng ta thoái vị cho phụ hoàng!" Hắn nói tiếp.
Nhìn hắn, Liên Kiều sáng tỏ gật đầu, dịu dàng nói: "Ngươi là đứa béngoan."
Lạc Phong đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, một loại cảm xúc không biết tên lưuchuyển trong mắt hắn, lần đầu tiên có người nói
hắn như vậy. Đối với chuyện hắn thoái vị , sau lưng có rất nhiều lời nghịluận của mọi người, không phải nói hắn đần, thì là nói hắn ngu, nói hắn sợ phiềnphức, nhát gan, chỉ có nàng nói hắn là đứa con có hiếu. Liên Kiều chỉ một câuđứa bé ngoan,đã làm cho hắn lộ vẻ xúc động. Hắn có thể cảm thấy nàng hiểu đượcsuy nghĩ của hắn .
"Thiên hạ đại loạn, loạn trong giặc ngoài, nước không phải nước, nhà khôngphải nhà, thay vì việc chiếm vương vị như con rối mà làm cho phụ tử tương tàn,không bằng buông tha cho vị trí này, nếu không dân sinh khó khăn, cuối cùng cũngbị các nước khác thâu tóm ." Liên Kiều nhìn thấu tất cả, nhàn nhạt tự thuật, đểcho hắn toàn thân chấn động, không thể không nhìn kỹ nữ nhân mà hắn cho là đãsớm nhận thức.
Cho tới nay hắn chỉ coi nàng như một người đại phu, biết trị một ít bệnh , làmột tiểu đại phu. Nhưng hắn sai lầm rồi, nàng đâu chỉ là một đại phu, đâu chỉ làmột nữ nhân, nàng có tài trí mưu lược ki
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1760/5894
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1760/5894
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt