Tiểu thuyết - Xuỵt,đừng nói ta yêu hắn
Lượt xem : |
o Bảo, Đinh Tử Nhu.Lúc trước chẳng qua là từ trong miệng Tử Nhu nghe thấy Hùng Bảo Bảo lợihại, mà nay vừa thấy, thật là kinh khủng. Mới vừa rồi cô ra quyền vừanhanh vừa ngoan, căn bản không có chỗ trốn!
"Đại Vĩ, làm sao cậu lại chọc tới người như vậy?"
"Cô ta tại sao đánh cậu?"
Đám nhân viên phục vụ vây quanh Kiều Đại Vĩ hỏi thăm chuyện từ đầu đến cuối.
Nhân vật mới vừa ngăn cản một cuộc bạo lực hành động Đàm Hạ Thụ, cười hướng Kiều Đại Vĩ nhắc nhở:
"Cà phê của tôi."
"Vâng, sẽ lập tức chuẩn bị, tôi mời khách."
Kiều Đại Vĩ lập tức pha cà phê.
Phanh!
Cửa lại bị đẩy ra, Linh Đang phát ra tiếng vang chói tai. Hùng Bảo Bảo tái xuất hiện!
Kiều Đại Vĩ trắng xanh mặt, vẻ mặt giống như nhìn thấy hung thần, lập tức hướng góc trốn. Mọi người rướn cổ lên, lại muốn nhìn một màn náonhiệt.
Đàm Hạ Thụ quay đầu lại, nhìn Hùng Bảo Bảo ôm một túi đồ đi tới, bịch một tiếng thả xuống trên bàn trước mặt anh. Cô khom người, ánh mắttrừng anh. Chỉ vào túi, lãnh khốc nói:
"Làm phiền anh uống cà phê, sáu ly lớn, đủ anh uống đi?"
Cô đến quán bên cạnh mua. Còn nói:
"Uống cái này, so sánh với uống cà phê do loại người cặn bã kia pha tốt."
Hạ Thụ kinh ngạc , đối với hành vi của cô cảm thấy bất khả tư nghị.
Cô xoay người, trừng Kiều Đại Vĩ đang trốn ở một góc quầy ba, lạnh lùng buông một câu:
"Ngươi chết chắc!"
"Cứu mạng!"
Đại Vĩ ngồi xổm xuống, ôm đầu la:
"Mau ngăn cản cô ta, mau bảo vệ ta! Ai ngăn được cô tat a cho một ngàn đồng..."
Các đồng nghiệp hai mặt nhìn nhau, không biết nên hay không nên hướng nữ nhân động thủ, cho dù động thủ rất có thể cũng đánh không lại cô,cũng không biết có cần hay không báo cảnh sát...
Còn đang do dự, Hùng Bảo Bảo đã bắt đầu.
Đàm Hạ Thụ ánh mắt chuyên chú nhìn hình ảnh thật kinh người, khó gặp kia!
"Ngươi đi ra cho ta!"
Hùng Bảo Bảo tung người, động tác xinh đẹp nhảy vào quầy ba, một quyền đánh trúng Đại Vĩ, mọi người kinh hô, Đại Vĩ bi thảm .
"Sách sách sách, nhất định rất đau."
Hạ Thụ từ trong túi mò ra cà phê.
"Ngươi cặn bã, vương bát đản! Dám lừa gạt tiền của phụ nữ!"
Bảo Bảo một cái tóm lấy, đem Kiều Đại Vĩ từ trên mặt đất kéo lên.
"Trời ạ..."
Mọi người trợn mắt hốc mồm, hảo dã man.
"Sách sách sách, nhất định rất đau."
(Clair: anh không còn câu nào mới lạ hơn sao? =.=)
Hạ Thụ mở cốc bơ, rót vào trong cà phê, trong tiếng kêu rên của KiềuĐại Vĩ, khuấy cà phê, uống một ngụm, ừ... Cũng không tệ lắm, chính làhơi nhạt chút.
Phía trước tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt, tiếng kêu rên kéodài, Kiều Đại Vĩ bị nữ hiệp đánh cho không có chút cơ hội chống trả.
"Cứu mạng a —— đại tỷ... Ta lần sau không dám nữa... Wow a, sẽ giết chết người đó... Đau đó..."
Kiều Đại Vĩ ngã xuống đất, dùng chân đá Bảo Bảo.
Cô nhanh nhẹn tránh ra, nhảy dựng lên, cầm lấy một con dao ——
"Ta chém!"
Đông, chặt lên cổ Kiều Đại Vĩ.
"A ~~ ta sẽ chết đó... Tỷ tỷ tha mạng a..."
Bảo Bảo tay trái níu lấy cổ áo của hắn, tay phải đánh lên mặt Kiều Đại Vĩ, đập tên nam nhân đầu heo phụ người này.
"Ăn Tử Nhu, lợi dụng Tử Nhu, còn phản bội cô ấy? Ngươi cho rằng phụnữ đều dễ khi dễ như vậy? A? Còn dám đánh trả? A? Ngươi cặn bã, đồ hỗntrướng, đánh trả a, a? Đồ thối tha, ta đạp, đạp!"
"Ô a..."
Kiều Đại Vĩ chân phải chịu khổ Bảo Bảo giày ủng giày xéo.
Bên kia, Đàm Hạ Thụ đốt thuốc, thảnh thảnh thơi thơi hút thuốc, phun ra vòng khói, mềm mại bay lên.
Sau tiết mục chỉnh đốn phụ tâm lang, đang lúc mọi người kinh hô, Đại Vĩ kêu rên tiếng thét cuối cùng.
Hùng Bảo Bảo thở hồng hộc, nhìn chằm chằm thảm hề hề Kiều Đại Vĩ, quẳng xuống một câu cuối cùng:
"Kiều Đại Vĩ, nhớ kỹ nhãn hiệu giày của ta!"
Nhấc chân hướng mặt của hắn đạp xuống ——
(Clair: Ta chọc trời chọc đất cũng sẽ không dám chọc giận Hùng nữ hiệp >__<)
"A ——"
Trên mặt Kiều Đại Vĩ, hiện lên giấu giày của Bảo Bảo.
Lúc này, quần chúng đã bị làm cho sợ đến chân mềm, mọi người câm như hến.
"Hảo, hảo, thân thủ thật tốt a!"
Đàm Hạ Thụ đứng dậy, vỗ tay khen ngợi.
Hùng Bảo Bảo nhảy ra khỏi quầy ba, hít sâu một cái, thu công. Sau đó, cô rất lễ phép hướng về phía mọi người khom người chào.
"Xin lỗi, quấy nhiễu các vị, mọi người tiếp tục uống cà phê, ta mời khách."
Rút ra bóp da, thả hai tờ tiền giá trị lớn ở quầy, tóc dài khẽ vung,anh tư hào sảng mà đi, lưu lại mọi người hai mặt nhìn nhau, cùng KiềuĐại Vĩ ngã xuống đất kêu khóc.
Đàm Hạ Thụ xoay người, đưa mắt nhìn giai nhân rời đi. Cúi đầu, nhìnhướng chiếc túi cà phê được đền bù, tay phủ ngạch, cúi đầu cười, cô gáikỳ lạ!
Những khách nhân thấy nguy cơ giải trừ, âm thầm cười trộm, nhìn mộttràng trò khôi hài, còn có cà phê miễn phí uống, hay! Đám phục vụ thấycửa hàng trưởng của bọn họ bị nữ nhân sửa chữa, ngoài mặt quan tâmthương thế của hắn, kì thực đáy lòng thầm thoải mái, rốt cục cũng cóngày này a, Thiên Lý rõ ràng, báo ứng khó chịu a!
Chỉ có Kiều Đại Vĩ cười không nổi, bị con gái đánh cho thành như vậy, ô... Thật mất thể diện.
Các đồng nghiệp tiến tới đỡ Kiều Đại Vĩ, hỏi han hắn xảy ra chuyệngì, hắn mắng lời thô tục, cầm khăn mãnh liệt lau dấu giày trên mặt.
Đàm Hạ Thụ ôm túi, rời khỏi quán cà phê.
*****
Ánh mặt trời chói mắt, Hạ Thụ từ trong túi quần tây móc ra cái chìakhóa, đi về phía bên đường ngừng lại bên chiếc xe thể thao màu lam.
Giây lát sau, chiếc xe thể thao chạy vào đường cao tốc. Cách mộtngọn, xe cộ thưa thớt, hai bên đường bóng cây thưa thớt. Đàm Hạ Thụ đeolên kính mát, vặn mở nhạc lên, thốt nhiên ánh mắt bừng sáng. Ngã tưđường phía trước, nữ nhân đang cưỡi mô-tô không phải là mới vừa rồi Hùng Bảo Bảo?
Cô đội mũ bảo hiểm màu đen, dừng ở trên đường chờ tín hiệu đèn thayđổi. Đèn hiệu đổi, Đàm Hạ Thụ nhấn ga, dùng động tác mạo hiểm vượt quachiếc xe ô-tô phía trước, đuổi theo cô, bấm còi xe.
Nghe thấy tiếng còi, Hùng Bảo Bảo từ kính chiếu hậu nghiêng mắt nhìn thấy chiếc xe thể thao màu lam đi theo cô.
Là nam nhân mới rồi? Có chuyện gì sao?
Xe thể thao đuổi tới, anh hạ xuống cửa sổ xe, hướng cô ra hiệu, muốncô nhích tới gần. Anh chạy nhanh hướng bên đường dừng lại, Bảo Bảo cũngphóng xe đi qua, dừng ở bên cạnh xe anh, cô không có tắt máy, chỉ vénlên tấm chắn mũ bảo hiểm, nghiêng đầu nhìn.
Hạ Thụ tháo xuống cặp kính mát, vai trái dựa vào cửa sổ xe, ngước nhìn cô, ánh mắt lười biếng.
"Có thời gian hay không? Cùng nhau uống cà phê?"
Anh vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, nơi đó đang để túi cà phê lúc này cô mới mua "đền bù" cho anh.
Thấy cô nhướng lên một bên lông mày, không lên tiếng, anh cười giỡn nói:
"Tôi hôm nay gặp may mắn, có người miễn phí mời tôi sáu ly cà phê lớn."
Khuỷu tay trái đặt dọc theo cửa sổ xe, nhô đầu ra, hướng cô lộ ra nụ cười mê chết người không đền mạng.
"Một người không thể nào uống hết, cùng nhau uống?"
Anh nháy mắt mấy cái, cười đến phong lưu lang thang. Vẻ mặt tự tin,hiển nhiên đối với mị lực của bản thân rất có lòng tin, hàm răng trắng ở trong ánh nắng sáng lóng lánh.
Bảo Bảo tháo mũ bảo hiểm, ôm vào trong ngực, dựa người tới trước, tay phải chống lên mui xe, mắt nhìn chằm chằm anh, tóc dài buông thẳngxuống, anh ngửi thấy mùi hương phát ra từ cô, tưởng tượng cảm giác vàisợi tóc dài vờn qua bên cổ, cảm thấy vô cùng hăng hái.
Cô quan sát anh, chữ chữ rõ ràng nói:
"Tiên sinh, anh cảm thấy anh nói chuyện rất hài hước sao?"
Anh ánh mắt khốn hoặc, không hiểu ý của cô.
Cô v
"Đại Vĩ, làm sao cậu lại chọc tới người như vậy?"
"Cô ta tại sao đánh cậu?"
Đám nhân viên phục vụ vây quanh Kiều Đại Vĩ hỏi thăm chuyện từ đầu đến cuối.
Nhân vật mới vừa ngăn cản một cuộc bạo lực hành động Đàm Hạ Thụ, cười hướng Kiều Đại Vĩ nhắc nhở:
"Cà phê của tôi."
"Vâng, sẽ lập tức chuẩn bị, tôi mời khách."
Kiều Đại Vĩ lập tức pha cà phê.
Phanh!
Cửa lại bị đẩy ra, Linh Đang phát ra tiếng vang chói tai. Hùng Bảo Bảo tái xuất hiện!
Kiều Đại Vĩ trắng xanh mặt, vẻ mặt giống như nhìn thấy hung thần, lập tức hướng góc trốn. Mọi người rướn cổ lên, lại muốn nhìn một màn náonhiệt.
Đàm Hạ Thụ quay đầu lại, nhìn Hùng Bảo Bảo ôm một túi đồ đi tới, bịch một tiếng thả xuống trên bàn trước mặt anh. Cô khom người, ánh mắttrừng anh. Chỉ vào túi, lãnh khốc nói:
"Làm phiền anh uống cà phê, sáu ly lớn, đủ anh uống đi?"
Cô đến quán bên cạnh mua. Còn nói:
"Uống cái này, so sánh với uống cà phê do loại người cặn bã kia pha tốt."
Hạ Thụ kinh ngạc , đối với hành vi của cô cảm thấy bất khả tư nghị.
Cô xoay người, trừng Kiều Đại Vĩ đang trốn ở một góc quầy ba, lạnh lùng buông một câu:
"Ngươi chết chắc!"
"Cứu mạng!"
Đại Vĩ ngồi xổm xuống, ôm đầu la:
"Mau ngăn cản cô ta, mau bảo vệ ta! Ai ngăn được cô tat a cho một ngàn đồng..."
Các đồng nghiệp hai mặt nhìn nhau, không biết nên hay không nên hướng nữ nhân động thủ, cho dù động thủ rất có thể cũng đánh không lại cô,cũng không biết có cần hay không báo cảnh sát...
Còn đang do dự, Hùng Bảo Bảo đã bắt đầu.
Đàm Hạ Thụ ánh mắt chuyên chú nhìn hình ảnh thật kinh người, khó gặp kia!
"Ngươi đi ra cho ta!"
Hùng Bảo Bảo tung người, động tác xinh đẹp nhảy vào quầy ba, một quyền đánh trúng Đại Vĩ, mọi người kinh hô, Đại Vĩ bi thảm .
"Sách sách sách, nhất định rất đau."
Hạ Thụ từ trong túi mò ra cà phê.
"Ngươi cặn bã, vương bát đản! Dám lừa gạt tiền của phụ nữ!"
Bảo Bảo một cái tóm lấy, đem Kiều Đại Vĩ từ trên mặt đất kéo lên.
"Trời ạ..."
Mọi người trợn mắt hốc mồm, hảo dã man.
"Sách sách sách, nhất định rất đau."
(Clair: anh không còn câu nào mới lạ hơn sao? =.=)
Hạ Thụ mở cốc bơ, rót vào trong cà phê, trong tiếng kêu rên của KiềuĐại Vĩ, khuấy cà phê, uống một ngụm, ừ... Cũng không tệ lắm, chính làhơi nhạt chút.
Phía trước tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt, tiếng kêu rên kéodài, Kiều Đại Vĩ bị nữ hiệp đánh cho không có chút cơ hội chống trả.
"Cứu mạng a —— đại tỷ... Ta lần sau không dám nữa... Wow a, sẽ giết chết người đó... Đau đó..."
Kiều Đại Vĩ ngã xuống đất, dùng chân đá Bảo Bảo.
Cô nhanh nhẹn tránh ra, nhảy dựng lên, cầm lấy một con dao ——
"Ta chém!"
Đông, chặt lên cổ Kiều Đại Vĩ.
"A ~~ ta sẽ chết đó... Tỷ tỷ tha mạng a..."
Bảo Bảo tay trái níu lấy cổ áo của hắn, tay phải đánh lên mặt Kiều Đại Vĩ, đập tên nam nhân đầu heo phụ người này.
"Ăn Tử Nhu, lợi dụng Tử Nhu, còn phản bội cô ấy? Ngươi cho rằng phụnữ đều dễ khi dễ như vậy? A? Còn dám đánh trả? A? Ngươi cặn bã, đồ hỗntrướng, đánh trả a, a? Đồ thối tha, ta đạp, đạp!"
"Ô a..."
Kiều Đại Vĩ chân phải chịu khổ Bảo Bảo giày ủng giày xéo.
Bên kia, Đàm Hạ Thụ đốt thuốc, thảnh thảnh thơi thơi hút thuốc, phun ra vòng khói, mềm mại bay lên.
Sau tiết mục chỉnh đốn phụ tâm lang, đang lúc mọi người kinh hô, Đại Vĩ kêu rên tiếng thét cuối cùng.
Hùng Bảo Bảo thở hồng hộc, nhìn chằm chằm thảm hề hề Kiều Đại Vĩ, quẳng xuống một câu cuối cùng:
"Kiều Đại Vĩ, nhớ kỹ nhãn hiệu giày của ta!"
Nhấc chân hướng mặt của hắn đạp xuống ——
(Clair: Ta chọc trời chọc đất cũng sẽ không dám chọc giận Hùng nữ hiệp >__<)
"A ——"
Trên mặt Kiều Đại Vĩ, hiện lên giấu giày của Bảo Bảo.
Lúc này, quần chúng đã bị làm cho sợ đến chân mềm, mọi người câm như hến.
"Hảo, hảo, thân thủ thật tốt a!"
Đàm Hạ Thụ đứng dậy, vỗ tay khen ngợi.
Hùng Bảo Bảo nhảy ra khỏi quầy ba, hít sâu một cái, thu công. Sau đó, cô rất lễ phép hướng về phía mọi người khom người chào.
"Xin lỗi, quấy nhiễu các vị, mọi người tiếp tục uống cà phê, ta mời khách."
Rút ra bóp da, thả hai tờ tiền giá trị lớn ở quầy, tóc dài khẽ vung,anh tư hào sảng mà đi, lưu lại mọi người hai mặt nhìn nhau, cùng KiềuĐại Vĩ ngã xuống đất kêu khóc.
Đàm Hạ Thụ xoay người, đưa mắt nhìn giai nhân rời đi. Cúi đầu, nhìnhướng chiếc túi cà phê được đền bù, tay phủ ngạch, cúi đầu cười, cô gáikỳ lạ!
Những khách nhân thấy nguy cơ giải trừ, âm thầm cười trộm, nhìn mộttràng trò khôi hài, còn có cà phê miễn phí uống, hay! Đám phục vụ thấycửa hàng trưởng của bọn họ bị nữ nhân sửa chữa, ngoài mặt quan tâmthương thế của hắn, kì thực đáy lòng thầm thoải mái, rốt cục cũng cóngày này a, Thiên Lý rõ ràng, báo ứng khó chịu a!
Chỉ có Kiều Đại Vĩ cười không nổi, bị con gái đánh cho thành như vậy, ô... Thật mất thể diện.
Các đồng nghiệp tiến tới đỡ Kiều Đại Vĩ, hỏi han hắn xảy ra chuyệngì, hắn mắng lời thô tục, cầm khăn mãnh liệt lau dấu giày trên mặt.
Đàm Hạ Thụ ôm túi, rời khỏi quán cà phê.
*****
Ánh mặt trời chói mắt, Hạ Thụ từ trong túi quần tây móc ra cái chìakhóa, đi về phía bên đường ngừng lại bên chiếc xe thể thao màu lam.
Giây lát sau, chiếc xe thể thao chạy vào đường cao tốc. Cách mộtngọn, xe cộ thưa thớt, hai bên đường bóng cây thưa thớt. Đàm Hạ Thụ đeolên kính mát, vặn mở nhạc lên, thốt nhiên ánh mắt bừng sáng. Ngã tưđường phía trước, nữ nhân đang cưỡi mô-tô không phải là mới vừa rồi Hùng Bảo Bảo?
Cô đội mũ bảo hiểm màu đen, dừng ở trên đường chờ tín hiệu đèn thayđổi. Đèn hiệu đổi, Đàm Hạ Thụ nhấn ga, dùng động tác mạo hiểm vượt quachiếc xe ô-tô phía trước, đuổi theo cô, bấm còi xe.
Nghe thấy tiếng còi, Hùng Bảo Bảo từ kính chiếu hậu nghiêng mắt nhìn thấy chiếc xe thể thao màu lam đi theo cô.
Là nam nhân mới rồi? Có chuyện gì sao?
Xe thể thao đuổi tới, anh hạ xuống cửa sổ xe, hướng cô ra hiệu, muốncô nhích tới gần. Anh chạy nhanh hướng bên đường dừng lại, Bảo Bảo cũngphóng xe đi qua, dừng ở bên cạnh xe anh, cô không có tắt máy, chỉ vénlên tấm chắn mũ bảo hiểm, nghiêng đầu nhìn.
Hạ Thụ tháo xuống cặp kính mát, vai trái dựa vào cửa sổ xe, ngước nhìn cô, ánh mắt lười biếng.
"Có thời gian hay không? Cùng nhau uống cà phê?"
Anh vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, nơi đó đang để túi cà phê lúc này cô mới mua "đền bù" cho anh.
Thấy cô nhướng lên một bên lông mày, không lên tiếng, anh cười giỡn nói:
"Tôi hôm nay gặp may mắn, có người miễn phí mời tôi sáu ly cà phê lớn."
Khuỷu tay trái đặt dọc theo cửa sổ xe, nhô đầu ra, hướng cô lộ ra nụ cười mê chết người không đền mạng.
"Một người không thể nào uống hết, cùng nhau uống?"
Anh nháy mắt mấy cái, cười đến phong lưu lang thang. Vẻ mặt tự tin,hiển nhiên đối với mị lực của bản thân rất có lòng tin, hàm răng trắng ở trong ánh nắng sáng lóng lánh.
Bảo Bảo tháo mũ bảo hiểm, ôm vào trong ngực, dựa người tới trước, tay phải chống lên mui xe, mắt nhìn chằm chằm anh, tóc dài buông thẳngxuống, anh ngửi thấy mùi hương phát ra từ cô, tưởng tượng cảm giác vàisợi tóc dài vờn qua bên cổ, cảm thấy vô cùng hăng hái.
Cô quan sát anh, chữ chữ rõ ràng nói:
"Tiên sinh, anh cảm thấy anh nói chuyện rất hài hước sao?"
Anh ánh mắt khốn hoặc, không hiểu ý của cô.
Cô v
Bài viết liên quan!