Tiểu thuyết Vợ Trước Của Thánh Thủ-full
Lượt xem : |
ngủ ở đâu.
Đồ Thánh hất hàm chỉ chiếc giường lớn “kingsize” (giường cực to, đẹp) giữa phòng kia.
Bạch Lăng hoài nghi trợn to mắt:
– Thế còn anh?
Anh lại hất hàm về chỗ đó lần nữa.
Cô trừng mắt nhìn anh, chờ anh giải thích.
– Nhà anh tuy lớn nhưng bình thường chỉ sử dụng gian phòng này, những phòng khác đều bụi phủi đầy, cho nên đành phải để em chịu thiệt rồi. Nhưng em yên tâm, anh sẽ không động đến em.
Anh lộ ra vẻ mặt tươi cười vô hại nhưng không biết vì sao cô lại có cảm giác anh như là cáo chúc tết gà vậy.
Cô quay đầu nhìn về phía chiếc giường lớn. Trên giường đã có một tiểu thiên sứ nho nhỏ đang ngủ.
Có Nghiên Nghiên ngủ giữa chắc chắn anh sẽ không làm bậy rồi.
Cứ tin tưởng anh một lần đi, bởi vì cô thật sự không muốn ngủ ở phòng đầy bụi cũng không muốn ngủ ở phòng khách, dù sao bây giờ cũng là mùa đông.
– Được rồi, tin anh một lần.
Cô nói với anh rồi nhanh chóng trèo lên giường, kéo chăn bông vây kín người đang run lên vì lạnh. Ôi! Thật ấm quá đi!
Vừa mới thoải mái cảm thán, Bạch Lăng đã phát hiện anh đi theo sau cô, ngồi ở phía giường bên kia.
– Anh không tắm à? Cô kinh ngạc hỏi.
– Anh đã tắm ở phòng khác rồi. Anh nói.
– À. Thảo nào tóc anh khang khác, thì ra là đã tắm: – thế… ngủ đi, ngủ ngon.
– Ngủ ngon.
Đồ Thánh tiện tay tắt đèn, cả phòng chìm trong bóng tối.
Chương 6
Trong phòng rất yên ắng, yên ắn đến nỗi ngay cả tiếng tim mình đập, tiếng đối phương thở cũng đều nghe thấy rất rõ ràng.
Bạch Lăng nằm trong bóng tối thở thật khẽ. Qua một ngày cả tâm lí, thân thể đều bị đè ép mà cô đã sớm kiệt sức. Đáng lẽ phải vừa đặt lưng xuống giường là ngủ ngay mới đúng nhưng vì sao cô đã nhắm mắt hồi lâu mà vẫn không ngủ được?
Cô thấy rất mệt mỏi như đầu óc lại thanh tỉnh đến kì lạ, vì sao lại như thế? Là vì cùng anh đồng giường cộng chẩm (chung giường, chung gối) mới khiến cô sợ hãi đến không ngủ được sao?
Nhưng cảm giác hình như không phải như thế.
Cô… nên nói như thế nào nhỉ? Cô cảm thấy cảm xúc của mình bây giờ không chỉ là lo lắng, sợ hãi mà còn là khẩn trương, bất an (theo convert nhé, dù tớ cảm thấy từ sợ hãi còn mạnh hơn từ bất an). Nhưng bản thân cô cũng không biết mình khẩn trương cái gì, bất an cái gì?
Không tiếng động mà thở dài một hơi, cô xoay người nằm nghiêng, muốn thử xem có phải tư thế này sẽ dễ ngủ hơn chăng.
– Không ngủ được sao?
Giọng Đồ Thánh đột nhiên vang lên khiến cô sợ đến muốn nhảy dựng lên. Nhưng cô không trả lời, làm như mình vốn đã ngủ say, trở mình chỉ là động tác vô thứa trong giấc ngủ mà thôi.
Bạch Lăng yên lặng bất động. Trong phòng lại khôi phục sự yên lặng trước đây. Nhưng đến khi cô nghĩ có thể bình yên vượt qua ải này thì anh đột nhiên lại động, tay khẽ ôm lấy thắt lưng cô khiến cô sợ đến suýt kêu lớn.
– Anh làm gì thế?
Cô cắn răng thấp giọng hỏi, sợ làm tiểu thiên sứ nằm giữa bọn họ tỉnh lại.
– Anh sớm biết em còn chưa ngủ.
Anh cũng nói nhỏ trong giọng nói có chút đắc ý.
– Anh muốn làm gì? Cô kéo tay anh ra.
– Anh muốn làm thì có thể làm sao? Anh cười hỏi.
Cô đột nhiên hy vọng trong phòng đèn vẫn sáng, như thế cô mới có thể hung hăng mà lườm anh.
– Khi nãy ai nói sẽ không xâm phạm em?
– Anh có xâm phạm em sao? Không có đâu!
– Động tay động chân cũng là một loại xâm phạm.
Cô cắn răng nói, tay gạt chân anh đột nhiên gác lên người cô. Nam nhân này nói lời không giữ lời.
– Em có biết có một số người ngủ hay gác lung tung, anh vừa khéo lại là loại này.
– Anh vẫn còn tỉnh, nói cái gì mà thói quen ngủ xấu.
Cô tức giận đả phá lí do của anh. Thế mà anh lại động cả tay lẫn chân, hơn nữa lúc cô đẩy ra lại lập tức dính lại, nam nhân này thật sự là…..
– Đồ Thánh!
Cô vội gỡ tay anh đang luồn vào áo mình, thấp giọng nói:
– Anh nói anh sẽ không xâm phạm em.
Anh đột nhiên nhẹ xoay người đè lên cô, lấy khuỷu tay chống đỡ sức nặng cơ thể, môi vờn quanh tai cô, khàn khàn nói:
– Anh đương nhiên không xâm phạm em, anh chỉ muốn yêu em.
Bạch Lăng thiếu chút nửa hét chói tai, may mà cô nhớ ra con gái đang ngủ bên cạnh mà nuốt lại.
– Anh đừng làm bậy, đừng quên con gái chúng ta đang ngủ bên cạnh.
Cô sợ giãy dụa mạnh sẽ làm con tỉnh nên chỉ có thể thúc thúc anh rồi nhấn mạnh chữ “con gái chúng ta” mà nhắc nhở anh.
Trong đêm tối đột nhiên “tách” một tiếng, đèn ngủ bên đầu giường đột nhiên sáng bừng.
Đồ Thánh vẫn ở trên người cô, nhìn tiểu thiên sứ của bọn hò rồi mỉm cười với cô:
– Con bé ngủ rất say.
– Bây giờ ngủ sau nhưng chỉ cần anh xằng bậy với em thì nhất định con sẽ bị đánh thức.
Cô nghiêm túc mà cảnh cáo anh.
– Thật không?
– Thật
– Thế thì chúng ta thử xem.
– Cái gì? Bạch Lăng nghe thế thì ngây dại ra.
– Chúng ta thử xem. Anh khàn giọng nói rồi cúi đầu hôn cô.
Tiếp sau đó, bọn họ hoàn toàn quên mất co gái bên cạnh, nhiệt tình…. cho đến cao trào vây phủ mới sức cùng lực kiệt mà ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Mà tiểu thiên sứ ngủ say bên cạnh không hề thay đổi chút nào.
Trời đã sáng, trong phòng ngủ, trên giường lớn, người đầu tiên tỉnh lại lại là tiểu thiên sứ kia.
Cô nhóc đầu tiên lười biếng mở to mắt rồi trừng trừng nhìn, phát hiện cảnh tượng trước mắt cùng bình thường hoàn toàn thay đổi, đôi mắt to tròn tò mò nhìn xung quanh.
Nhìn đông nhìn tây một hồi, cảm giác mới lạ dần dần tan biến, nhóc mới vươn vai, quay đầu tìm người.
– Mẹ‼
A, tìm được rồi. Bé lập tức định rúc vào lòng mẹ nhưng giữa chừng lại mở to mắt mà nhìn một người xa lạ đang ôm mẹ mình ngủ.
Đến? Không đến? Bé do dự ngồi dậy, khó quyết định nhìn mẹ rồi lại nhìn chú lạ mặt bên mẹ, cuối cùng quyết định lại gần.
Thật cẩn thận bò đến cạnh mẹ nhưng cũng không quên chú ý người xa lạ kia, bé sờ sờ mặt mẹ, mẹ không tỉnh.
Trước kia mà như thế này, bé đều tự mình chơi đùa đến khi mẹ tỉnh. Nhưng bây giờ bé rất hiếu kì với chú lạ mặt trên giường kia. Bé lại nhìn chú đang ngủ, do dự một chút rồi không nhịn được mà huých vào người chú một cái rồi nhanh chóng co tay về.
Không có phản ứng nha! Bé nhìn mặt chú một lúc rồi lại một lúc nữa, sau đó xác định không có tính uy hiếp gì mà hơn thế còn giống như thứ đồ chơi tốt, liền sờ sờ tay chú.
Bé sờ chỗ này chỗ nọ, cho đến khi sờ thôi chưa đủ mà bắt đầu kéo, véo, một lòng chỉ muốn lấy được chiếc đồng hồ trên tay chú kia đến mà không để ý chú lạ mặt đã bị bé đánh thức.
Đồ Thánh mở to mắt vừa thú vị, tân kì lại cảm động nhìn tiểu thiên sứ trước mắt.
Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một đứa con gái, một đứa con xinh đẹp, đáng yêu như thiên sứ.
Da của bé rất trắng, lông mi rất dài, ngũ quan khéo léo, xinh đẹp. Ánh mắt chuyên chú giống mẹ, miệng nhếch ra giống anh, bộ dáng cố chấp kéo kéo đồng hồ của anh. Bé đúng là phiên bản của hai người bọn họ.
Anh muốn tháo đồng hồ ra cho bé chơi nhưng lại làm thiên sứ kinh động. Trong nháy mắt, bé quay đầu nhìn anh, đôi mắt trắng đen rõ ràng mở to không chớp như đang quan sát xem anh có tính uy hiếp hay
Đồ Thánh hất hàm chỉ chiếc giường lớn “kingsize” (giường cực to, đẹp) giữa phòng kia.
Bạch Lăng hoài nghi trợn to mắt:
– Thế còn anh?
Anh lại hất hàm về chỗ đó lần nữa.
Cô trừng mắt nhìn anh, chờ anh giải thích.
– Nhà anh tuy lớn nhưng bình thường chỉ sử dụng gian phòng này, những phòng khác đều bụi phủi đầy, cho nên đành phải để em chịu thiệt rồi. Nhưng em yên tâm, anh sẽ không động đến em.
Anh lộ ra vẻ mặt tươi cười vô hại nhưng không biết vì sao cô lại có cảm giác anh như là cáo chúc tết gà vậy.
Cô quay đầu nhìn về phía chiếc giường lớn. Trên giường đã có một tiểu thiên sứ nho nhỏ đang ngủ.
Có Nghiên Nghiên ngủ giữa chắc chắn anh sẽ không làm bậy rồi.
Cứ tin tưởng anh một lần đi, bởi vì cô thật sự không muốn ngủ ở phòng đầy bụi cũng không muốn ngủ ở phòng khách, dù sao bây giờ cũng là mùa đông.
– Được rồi, tin anh một lần.
Cô nói với anh rồi nhanh chóng trèo lên giường, kéo chăn bông vây kín người đang run lên vì lạnh. Ôi! Thật ấm quá đi!
Vừa mới thoải mái cảm thán, Bạch Lăng đã phát hiện anh đi theo sau cô, ngồi ở phía giường bên kia.
– Anh không tắm à? Cô kinh ngạc hỏi.
– Anh đã tắm ở phòng khác rồi. Anh nói.
– À. Thảo nào tóc anh khang khác, thì ra là đã tắm: – thế… ngủ đi, ngủ ngon.
– Ngủ ngon.
Đồ Thánh tiện tay tắt đèn, cả phòng chìm trong bóng tối.
Chương 6
Trong phòng rất yên ắng, yên ắn đến nỗi ngay cả tiếng tim mình đập, tiếng đối phương thở cũng đều nghe thấy rất rõ ràng.
Bạch Lăng nằm trong bóng tối thở thật khẽ. Qua một ngày cả tâm lí, thân thể đều bị đè ép mà cô đã sớm kiệt sức. Đáng lẽ phải vừa đặt lưng xuống giường là ngủ ngay mới đúng nhưng vì sao cô đã nhắm mắt hồi lâu mà vẫn không ngủ được?
Cô thấy rất mệt mỏi như đầu óc lại thanh tỉnh đến kì lạ, vì sao lại như thế? Là vì cùng anh đồng giường cộng chẩm (chung giường, chung gối) mới khiến cô sợ hãi đến không ngủ được sao?
Nhưng cảm giác hình như không phải như thế.
Cô… nên nói như thế nào nhỉ? Cô cảm thấy cảm xúc của mình bây giờ không chỉ là lo lắng, sợ hãi mà còn là khẩn trương, bất an (theo convert nhé, dù tớ cảm thấy từ sợ hãi còn mạnh hơn từ bất an). Nhưng bản thân cô cũng không biết mình khẩn trương cái gì, bất an cái gì?
Không tiếng động mà thở dài một hơi, cô xoay người nằm nghiêng, muốn thử xem có phải tư thế này sẽ dễ ngủ hơn chăng.
– Không ngủ được sao?
Giọng Đồ Thánh đột nhiên vang lên khiến cô sợ đến muốn nhảy dựng lên. Nhưng cô không trả lời, làm như mình vốn đã ngủ say, trở mình chỉ là động tác vô thứa trong giấc ngủ mà thôi.
Bạch Lăng yên lặng bất động. Trong phòng lại khôi phục sự yên lặng trước đây. Nhưng đến khi cô nghĩ có thể bình yên vượt qua ải này thì anh đột nhiên lại động, tay khẽ ôm lấy thắt lưng cô khiến cô sợ đến suýt kêu lớn.
– Anh làm gì thế?
Cô cắn răng thấp giọng hỏi, sợ làm tiểu thiên sứ nằm giữa bọn họ tỉnh lại.
– Anh sớm biết em còn chưa ngủ.
Anh cũng nói nhỏ trong giọng nói có chút đắc ý.
– Anh muốn làm gì? Cô kéo tay anh ra.
– Anh muốn làm thì có thể làm sao? Anh cười hỏi.
Cô đột nhiên hy vọng trong phòng đèn vẫn sáng, như thế cô mới có thể hung hăng mà lườm anh.
– Khi nãy ai nói sẽ không xâm phạm em?
– Anh có xâm phạm em sao? Không có đâu!
– Động tay động chân cũng là một loại xâm phạm.
Cô cắn răng nói, tay gạt chân anh đột nhiên gác lên người cô. Nam nhân này nói lời không giữ lời.
– Em có biết có một số người ngủ hay gác lung tung, anh vừa khéo lại là loại này.
– Anh vẫn còn tỉnh, nói cái gì mà thói quen ngủ xấu.
Cô tức giận đả phá lí do của anh. Thế mà anh lại động cả tay lẫn chân, hơn nữa lúc cô đẩy ra lại lập tức dính lại, nam nhân này thật sự là…..
– Đồ Thánh!
Cô vội gỡ tay anh đang luồn vào áo mình, thấp giọng nói:
– Anh nói anh sẽ không xâm phạm em.
Anh đột nhiên nhẹ xoay người đè lên cô, lấy khuỷu tay chống đỡ sức nặng cơ thể, môi vờn quanh tai cô, khàn khàn nói:
– Anh đương nhiên không xâm phạm em, anh chỉ muốn yêu em.
Bạch Lăng thiếu chút nửa hét chói tai, may mà cô nhớ ra con gái đang ngủ bên cạnh mà nuốt lại.
– Anh đừng làm bậy, đừng quên con gái chúng ta đang ngủ bên cạnh.
Cô sợ giãy dụa mạnh sẽ làm con tỉnh nên chỉ có thể thúc thúc anh rồi nhấn mạnh chữ “con gái chúng ta” mà nhắc nhở anh.
Trong đêm tối đột nhiên “tách” một tiếng, đèn ngủ bên đầu giường đột nhiên sáng bừng.
Đồ Thánh vẫn ở trên người cô, nhìn tiểu thiên sứ của bọn hò rồi mỉm cười với cô:
– Con bé ngủ rất say.
– Bây giờ ngủ sau nhưng chỉ cần anh xằng bậy với em thì nhất định con sẽ bị đánh thức.
Cô nghiêm túc mà cảnh cáo anh.
– Thật không?
– Thật
– Thế thì chúng ta thử xem.
– Cái gì? Bạch Lăng nghe thế thì ngây dại ra.
– Chúng ta thử xem. Anh khàn giọng nói rồi cúi đầu hôn cô.
Tiếp sau đó, bọn họ hoàn toàn quên mất co gái bên cạnh, nhiệt tình…. cho đến cao trào vây phủ mới sức cùng lực kiệt mà ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Mà tiểu thiên sứ ngủ say bên cạnh không hề thay đổi chút nào.
Trời đã sáng, trong phòng ngủ, trên giường lớn, người đầu tiên tỉnh lại lại là tiểu thiên sứ kia.
Cô nhóc đầu tiên lười biếng mở to mắt rồi trừng trừng nhìn, phát hiện cảnh tượng trước mắt cùng bình thường hoàn toàn thay đổi, đôi mắt to tròn tò mò nhìn xung quanh.
Nhìn đông nhìn tây một hồi, cảm giác mới lạ dần dần tan biến, nhóc mới vươn vai, quay đầu tìm người.
– Mẹ‼
A, tìm được rồi. Bé lập tức định rúc vào lòng mẹ nhưng giữa chừng lại mở to mắt mà nhìn một người xa lạ đang ôm mẹ mình ngủ.
Đến? Không đến? Bé do dự ngồi dậy, khó quyết định nhìn mẹ rồi lại nhìn chú lạ mặt bên mẹ, cuối cùng quyết định lại gần.
Thật cẩn thận bò đến cạnh mẹ nhưng cũng không quên chú ý người xa lạ kia, bé sờ sờ mặt mẹ, mẹ không tỉnh.
Trước kia mà như thế này, bé đều tự mình chơi đùa đến khi mẹ tỉnh. Nhưng bây giờ bé rất hiếu kì với chú lạ mặt trên giường kia. Bé lại nhìn chú đang ngủ, do dự một chút rồi không nhịn được mà huých vào người chú một cái rồi nhanh chóng co tay về.
Không có phản ứng nha! Bé nhìn mặt chú một lúc rồi lại một lúc nữa, sau đó xác định không có tính uy hiếp gì mà hơn thế còn giống như thứ đồ chơi tốt, liền sờ sờ tay chú.
Bé sờ chỗ này chỗ nọ, cho đến khi sờ thôi chưa đủ mà bắt đầu kéo, véo, một lòng chỉ muốn lấy được chiếc đồng hồ trên tay chú kia đến mà không để ý chú lạ mặt đã bị bé đánh thức.
Đồ Thánh mở to mắt vừa thú vị, tân kì lại cảm động nhìn tiểu thiên sứ trước mắt.
Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một đứa con gái, một đứa con xinh đẹp, đáng yêu như thiên sứ.
Da của bé rất trắng, lông mi rất dài, ngũ quan khéo léo, xinh đẹp. Ánh mắt chuyên chú giống mẹ, miệng nhếch ra giống anh, bộ dáng cố chấp kéo kéo đồng hồ của anh. Bé đúng là phiên bản của hai người bọn họ.
Anh muốn tháo đồng hồ ra cho bé chơi nhưng lại làm thiên sứ kinh động. Trong nháy mắt, bé quay đầu nhìn anh, đôi mắt trắng đen rõ ràng mở to không chớp như đang quan sát xem anh có tính uy hiếp hay
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
2556/3392
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
2556/3392
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt