Tiểu thuyết Vợ Trước Của Thánh Thủ-full
Lượt xem : |
nuôi con thơ rất vất vả, đó là điều mà đàn ông không thể hiểu được, Bạch Lăng thực sự rất giỏi.
Khi cô ấy nói, giọng nói đầy sự bội phục nhưng anh nghe lại thấy rất đau lòng. Không hiểu vì sao cô lúc đó lại cố gắng kiên cường, một mình chịu khổ như thế. Cô chỉ cần tìm anh là được mà, làm sao anh có thể không để ý đến cô hay con gái mình được.
Nhưng mà nói đi nói lại, tất cả đều tự trách mình, nếu anh biết cách chăm sóc, không quá ích kỉ thì trước đó họ sẽ không ly hôn và cô cũng sẽ không phải vất vả như vậy. Cho dù chuyện của mẹ cô và em cô là số mệnh không thể thay đổi thì lúc ấy vẫn có anh bên cạnh làm chỗ dựa mà, không phải sao?
Kì thật, bây giờ có muốn nghĩ gì thì cũng đã muộn, chuyện cũ đã qua, quan trọng là từ nay về sau anh nên làm như thế nào.
– Bạch Lăng, em có đồng ý cho anh một cơ hội nữa, lấy anh được không? Anh thành khẩn hỏi.
– Đồ Thánh…
– Đừng từ chối anh, cho anh một cơ hội nữa.
– Không phải em muốn từ chối mà chỉ là em rất sợ hãi.
Bạch Lăng né khỏi vòng ôm của anh, ngồi dậy nhìn Đồ Thánh.
– Sợ cái gì?
Đồ Thánh cũng ngồi dậy theo, quay đầu nhìn thoáng qua Nghiên Nghiên, chỉ sợ làm con bé tỉnh giấc.
– Sợ quá khứ sẽ lại tái diễn. Cô cúi đầu nói nhỏ: – em vẫn không quên được những lời anh nói: yêu nhau dễ ở chung khó/
– Có lẽ anh không nói rõ ràng, vấn đề đều là từ anh mà ra, chỉ cần anh thay đổi thì sẽ không còn là vấn đề nữa.
– Anh nói gì, em không hiểu.
Cô nhìn anh, từ từ lắc đầu.
Đồ Thánh như đã đầu hàng, thở dài một hơi.
– Em cũng biết là đàn ông đều có sĩ diện, không muốn thừa nhận bản thân ngu xuẩn cho dù thực sự rất ngu ngốc.
Anh xấu hổ cười nói:
– Từ nhỏ đến lớn, anh đều được người khác khen ngợi là thiên tài, ngay cả anh cũng tự biết mình tài trí hơn người, là kẻ không dễ dàng mắc sai lầm như người khác cho nên thường quen thói làm theo ý mình, coi những lời người khác như gió thoảng bên tai, với em cũng vậy.
– Chúng ta ở chung khó đều vì anh rất ích kỉ, chưa từng chịu đi tìm hiểu suy nghĩ của em, chưa bao giờ đặt những lời nói của em vào lòng mới có thể khiến em nản chí mà rời bỏ anh. Anh rất ngu ngốc, thật lâu sau này mới hiểu được vì sao em lại ra đi nhưng lại còn sĩ diện mà không muốn chủ động tìm em, xin em tha thứ, quay trở về bên anh. Thế mà, lại khiến em phải chịu khổ như thế, ngay cả con gái mình anh cũng không biết. Anh thật sự vô cùng ngu ngốc.
– Đồ Thánh…
Nghe anh hối hận tự trách, Bạch Lăng cảm thấy rất không nỡ nhưng cũng không biết nên nói gì.
– Nếu là trước kia nghe anh nói như vậy, chỉ sợ em đã bị dọa rồi. Sau đó vội vàng chạy đến trước mặt, quan tâm hỏi anh có làm sao không, có bệnh không? nếu không sao có thể nói những lời này
Đồ Thánh tự giễu hơi nhếch môi nhưng nhìn cô đầy tình yêu, dịu dàng.
– Bạch Lăng, trước đây anh là kẻ rất ích kỉ, chỉ biết nhận chứ không biết cho đi nên mới đánh mất em. Nhưng từ nay trở đi anh sẽ không sai lầm như thế nữa, sẽ không để mất em nữa. Em có đồng ý tin anh một lần nữa không? Anh thề nhất định sẽ đem hạnh phúc đến cho em.
Anh thâm tình nhìn cô rồi chậm rãi đưa tay về phía cô chờ đợi.
Nhìn ánh mắt chân tình và thái độ thành thật của anh, trong lòng cô tuy còn chút do dự nhưng không thể ngăn được mình đưa tay ra, đặt lên tay anh.
– Được. Cô gật đầu.
Đồ Thánh vui sướng, kích động nắm chặt tay cô rồi lại son sắt thề:
– Anh nhất định sẽ đem lại hạnh phúc cho em, hãy tin anh.
Bạch Lăng nhìn sâu vào mắt anh rồi kiên định nói:
– Em tin anh
Chương 10
Cuộc sống như thế nào mới gọi là cuộc sống hôn nhân?
Cô tuy rằng đã từng cùng Đồ Thánh kết hôn một lần nhưng vì mất trí nhớ nên hoàn toàn không còn nhớ gì. Nhưng cô tin tưởng sẽ không giống với cuộc sống bây giờ. Nếu không, trước kia cô đúng là đại ngu đại ngốc nên mới li hôn với anh, bởi vì bây giờ anh tốt với cô đến không còn lời nào để nói.
Đăng kí hết hôn xong, Đồ Thánh không chỉ tặng cô một chiếc nhẫn kim cương cực lớn làm nhẫn kết hôn, còn đưa cô cùng Nghiên Nghiên đi dạo phố, mua cho mẹ con cô một đống quần áo, chính là muốn làm hư hai mẹ con cô.
Hôm sau, anh hỏi qua ý kiến cô rồi giúp cô xin nghỉ việc, ở nhà tĩnh dưỡng, cũng tìm bảo mẫu cho Nghiên Nghiên tránh cô vì trông con mà bị mệt nhưng cô không đồng ý. Anh tôn trọng ý kiến của cô. Rồi lại bảo người phục vụ vốn mỗi tuần đến dọn nhà một lần đổi thành 2 ngày đến một lần tránh cô làm chuyện nhà mà vất vả.
Ngày thứ ba, muốn cho con gái quen dần với anh, cuối cùng cũng như nguyện mà được tắm cho con gái, từ đó về sau, chỉ cần anh ở nhà, tắm cho Nghiên Nghiên sẽ là việc của anh, sau đó, dỗ Nghiên Nghiên cũng thành việc của anh luôn.
Anh yêu con gái là không cần hoài nghi nhưng mỗi ngày giúp con tắm, dỗ con ngủ lại săn sóc cô, biểu hiện tình yêu với cô, không hiểu sao cô rất thích nhìn thấy những điều này.
Mỗi ngày trước khi đi làm, anh nhất định đều hôn tạm biệt cả hai mẹ con cô, chiều về cũng lại ôm hôn mẹ con nàng, bây giờ Nghiên Nghiên chỉ cần có anh ở bên thì sẽ không cần cô nữa.
Ngày nghỉ đầu tiên sau khi kết hôn, thời tiết sáng sủa, anh đưa mẹ con cô đến bến tàu đi dạo, Nghiên Nghiên lần đầu tiên được chơi đùa trên cỏ, còn được anh làm ngựa mà cưỡi, quả thật là chơi vui đến phát điên.
Cô ngồi bên cạnh mỉm cười nhìn hai cha con, cảm giác thật hạnh phúc.
– Bạch Lăng?
Đột nhiên thấy có người gọi, theo phản xa cô quay đầu lại, không biết người gọi cô là ai vì trước mắt chẳng có gương mặt nào cô thấy quen hết.
– Thật khéo, em cũng đến đây chơi sao?
Một người đàn ông tươi cười đến trước mặt cô
– Ách! Chào anh
Căn bản là không biết anh ta là ai, cô hơi xấu hổ gật gật đầu với đối phương.
– Sao thế, nhìn em như là không biết anh vậy. Người đàn ông kia cười nói.
Cô đúng là không biết. Bạch Lăng cười khổ trả lời trong lòng. Cô không rõ quan hệ của anh ta với mình là thế nào, có phải là người thân thiết để nói chuyện mình mất trí nhớ không?
Cô còn đang khó xử thì vừa hay anh ta lại chuyển đề tài.
– Sao em lại ngồi một mình ở đây? Anh có vinh hạnh làm hộ hoa sứ giả cho em không?
Anh ta kích động hỏi, đôi mắt nhìn cô lộ rõ ý đồ: Anh ta thích cô.
Thấy biểu hiện nhiệt tình đến trắng trợn của anh ta, Bạch Lăng hơi xấu hổ mà cũng không biết làm sao. Đang lúc cô không biết nên làm gì cho phải thì tiếng Đồ Thánh đột nhiên vang lên từ phía sau, cứu cô nửa cái mạng.
– Bà xã, em sao thế? Là bạn bè quen biết sao?
Anh ôm con gái từ từ đi đến bên cô.
– Bà xã?!
Người đàn ông kia kinh ngạc thốt lên, sau đó nhìn Bạch Lăng:
– Em kết hôn?
– Đúng vây. Cô gật đầu với anh ta.
– Từ khi nào, vì sao anh không nghe một chút tin gì?
Bạch Lăng hoàn toàn không biết nên trả lời anh ta như thế nào.
– Chào anh! Tôi là Đồ Thánh, là chồng Bạch Lăng. Không biết nên xưng hô với anh thế nào?
Đồ Thánh giải vây cho cô, tự động giới thiệu cũng thân mật giơ tay.
– Lí Lập Đông.
Anh ta bắt tay Đồ Thánh một chút rồi lại nhìn Bạch Lăng, như là bị thương nói:
– Lúc trước em đã nói đời này kết hôn một lần là đủ rồi, sẽ không kết hôn lần thứ hai cho nên kiên quyết cự tuyệt anh,
Khi cô ấy nói, giọng nói đầy sự bội phục nhưng anh nghe lại thấy rất đau lòng. Không hiểu vì sao cô lúc đó lại cố gắng kiên cường, một mình chịu khổ như thế. Cô chỉ cần tìm anh là được mà, làm sao anh có thể không để ý đến cô hay con gái mình được.
Nhưng mà nói đi nói lại, tất cả đều tự trách mình, nếu anh biết cách chăm sóc, không quá ích kỉ thì trước đó họ sẽ không ly hôn và cô cũng sẽ không phải vất vả như vậy. Cho dù chuyện của mẹ cô và em cô là số mệnh không thể thay đổi thì lúc ấy vẫn có anh bên cạnh làm chỗ dựa mà, không phải sao?
Kì thật, bây giờ có muốn nghĩ gì thì cũng đã muộn, chuyện cũ đã qua, quan trọng là từ nay về sau anh nên làm như thế nào.
– Bạch Lăng, em có đồng ý cho anh một cơ hội nữa, lấy anh được không? Anh thành khẩn hỏi.
– Đồ Thánh…
– Đừng từ chối anh, cho anh một cơ hội nữa.
– Không phải em muốn từ chối mà chỉ là em rất sợ hãi.
Bạch Lăng né khỏi vòng ôm của anh, ngồi dậy nhìn Đồ Thánh.
– Sợ cái gì?
Đồ Thánh cũng ngồi dậy theo, quay đầu nhìn thoáng qua Nghiên Nghiên, chỉ sợ làm con bé tỉnh giấc.
– Sợ quá khứ sẽ lại tái diễn. Cô cúi đầu nói nhỏ: – em vẫn không quên được những lời anh nói: yêu nhau dễ ở chung khó/
– Có lẽ anh không nói rõ ràng, vấn đề đều là từ anh mà ra, chỉ cần anh thay đổi thì sẽ không còn là vấn đề nữa.
– Anh nói gì, em không hiểu.
Cô nhìn anh, từ từ lắc đầu.
Đồ Thánh như đã đầu hàng, thở dài một hơi.
– Em cũng biết là đàn ông đều có sĩ diện, không muốn thừa nhận bản thân ngu xuẩn cho dù thực sự rất ngu ngốc.
Anh xấu hổ cười nói:
– Từ nhỏ đến lớn, anh đều được người khác khen ngợi là thiên tài, ngay cả anh cũng tự biết mình tài trí hơn người, là kẻ không dễ dàng mắc sai lầm như người khác cho nên thường quen thói làm theo ý mình, coi những lời người khác như gió thoảng bên tai, với em cũng vậy.
– Chúng ta ở chung khó đều vì anh rất ích kỉ, chưa từng chịu đi tìm hiểu suy nghĩ của em, chưa bao giờ đặt những lời nói của em vào lòng mới có thể khiến em nản chí mà rời bỏ anh. Anh rất ngu ngốc, thật lâu sau này mới hiểu được vì sao em lại ra đi nhưng lại còn sĩ diện mà không muốn chủ động tìm em, xin em tha thứ, quay trở về bên anh. Thế mà, lại khiến em phải chịu khổ như thế, ngay cả con gái mình anh cũng không biết. Anh thật sự vô cùng ngu ngốc.
– Đồ Thánh…
Nghe anh hối hận tự trách, Bạch Lăng cảm thấy rất không nỡ nhưng cũng không biết nên nói gì.
– Nếu là trước kia nghe anh nói như vậy, chỉ sợ em đã bị dọa rồi. Sau đó vội vàng chạy đến trước mặt, quan tâm hỏi anh có làm sao không, có bệnh không? nếu không sao có thể nói những lời này
Đồ Thánh tự giễu hơi nhếch môi nhưng nhìn cô đầy tình yêu, dịu dàng.
– Bạch Lăng, trước đây anh là kẻ rất ích kỉ, chỉ biết nhận chứ không biết cho đi nên mới đánh mất em. Nhưng từ nay trở đi anh sẽ không sai lầm như thế nữa, sẽ không để mất em nữa. Em có đồng ý tin anh một lần nữa không? Anh thề nhất định sẽ đem hạnh phúc đến cho em.
Anh thâm tình nhìn cô rồi chậm rãi đưa tay về phía cô chờ đợi.
Nhìn ánh mắt chân tình và thái độ thành thật của anh, trong lòng cô tuy còn chút do dự nhưng không thể ngăn được mình đưa tay ra, đặt lên tay anh.
– Được. Cô gật đầu.
Đồ Thánh vui sướng, kích động nắm chặt tay cô rồi lại son sắt thề:
– Anh nhất định sẽ đem lại hạnh phúc cho em, hãy tin anh.
Bạch Lăng nhìn sâu vào mắt anh rồi kiên định nói:
– Em tin anh
Chương 10
Cuộc sống như thế nào mới gọi là cuộc sống hôn nhân?
Cô tuy rằng đã từng cùng Đồ Thánh kết hôn một lần nhưng vì mất trí nhớ nên hoàn toàn không còn nhớ gì. Nhưng cô tin tưởng sẽ không giống với cuộc sống bây giờ. Nếu không, trước kia cô đúng là đại ngu đại ngốc nên mới li hôn với anh, bởi vì bây giờ anh tốt với cô đến không còn lời nào để nói.
Đăng kí hết hôn xong, Đồ Thánh không chỉ tặng cô một chiếc nhẫn kim cương cực lớn làm nhẫn kết hôn, còn đưa cô cùng Nghiên Nghiên đi dạo phố, mua cho mẹ con cô một đống quần áo, chính là muốn làm hư hai mẹ con cô.
Hôm sau, anh hỏi qua ý kiến cô rồi giúp cô xin nghỉ việc, ở nhà tĩnh dưỡng, cũng tìm bảo mẫu cho Nghiên Nghiên tránh cô vì trông con mà bị mệt nhưng cô không đồng ý. Anh tôn trọng ý kiến của cô. Rồi lại bảo người phục vụ vốn mỗi tuần đến dọn nhà một lần đổi thành 2 ngày đến một lần tránh cô làm chuyện nhà mà vất vả.
Ngày thứ ba, muốn cho con gái quen dần với anh, cuối cùng cũng như nguyện mà được tắm cho con gái, từ đó về sau, chỉ cần anh ở nhà, tắm cho Nghiên Nghiên sẽ là việc của anh, sau đó, dỗ Nghiên Nghiên cũng thành việc của anh luôn.
Anh yêu con gái là không cần hoài nghi nhưng mỗi ngày giúp con tắm, dỗ con ngủ lại săn sóc cô, biểu hiện tình yêu với cô, không hiểu sao cô rất thích nhìn thấy những điều này.
Mỗi ngày trước khi đi làm, anh nhất định đều hôn tạm biệt cả hai mẹ con cô, chiều về cũng lại ôm hôn mẹ con nàng, bây giờ Nghiên Nghiên chỉ cần có anh ở bên thì sẽ không cần cô nữa.
Ngày nghỉ đầu tiên sau khi kết hôn, thời tiết sáng sủa, anh đưa mẹ con cô đến bến tàu đi dạo, Nghiên Nghiên lần đầu tiên được chơi đùa trên cỏ, còn được anh làm ngựa mà cưỡi, quả thật là chơi vui đến phát điên.
Cô ngồi bên cạnh mỉm cười nhìn hai cha con, cảm giác thật hạnh phúc.
– Bạch Lăng?
Đột nhiên thấy có người gọi, theo phản xa cô quay đầu lại, không biết người gọi cô là ai vì trước mắt chẳng có gương mặt nào cô thấy quen hết.
– Thật khéo, em cũng đến đây chơi sao?
Một người đàn ông tươi cười đến trước mặt cô
– Ách! Chào anh
Căn bản là không biết anh ta là ai, cô hơi xấu hổ gật gật đầu với đối phương.
– Sao thế, nhìn em như là không biết anh vậy. Người đàn ông kia cười nói.
Cô đúng là không biết. Bạch Lăng cười khổ trả lời trong lòng. Cô không rõ quan hệ của anh ta với mình là thế nào, có phải là người thân thiết để nói chuyện mình mất trí nhớ không?
Cô còn đang khó xử thì vừa hay anh ta lại chuyển đề tài.
– Sao em lại ngồi một mình ở đây? Anh có vinh hạnh làm hộ hoa sứ giả cho em không?
Anh ta kích động hỏi, đôi mắt nhìn cô lộ rõ ý đồ: Anh ta thích cô.
Thấy biểu hiện nhiệt tình đến trắng trợn của anh ta, Bạch Lăng hơi xấu hổ mà cũng không biết làm sao. Đang lúc cô không biết nên làm gì cho phải thì tiếng Đồ Thánh đột nhiên vang lên từ phía sau, cứu cô nửa cái mạng.
– Bà xã, em sao thế? Là bạn bè quen biết sao?
Anh ôm con gái từ từ đi đến bên cô.
– Bà xã?!
Người đàn ông kia kinh ngạc thốt lên, sau đó nhìn Bạch Lăng:
– Em kết hôn?
– Đúng vây. Cô gật đầu với anh ta.
– Từ khi nào, vì sao anh không nghe một chút tin gì?
Bạch Lăng hoàn toàn không biết nên trả lời anh ta như thế nào.
– Chào anh! Tôi là Đồ Thánh, là chồng Bạch Lăng. Không biết nên xưng hô với anh thế nào?
Đồ Thánh giải vây cho cô, tự động giới thiệu cũng thân mật giơ tay.
– Lí Lập Đông.
Anh ta bắt tay Đồ Thánh một chút rồi lại nhìn Bạch Lăng, như là bị thương nói:
– Lúc trước em đã nói đời này kết hôn một lần là đủ rồi, sẽ không kết hôn lần thứ hai cho nên kiên quyết cự tuyệt anh,
Bài viết liên quan!