watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Vợ Chồng Chớp Nhoáng

Lượt xem :
yêu anh.

"Muốn một bát nữa không?" Cô nhìn vào cái bát thoáng cái đã bị anh “càn quét sạch”.

"A, ừ, cám ơn."

"Em đi hâm nóng lại chút đã, ăn như vậy mới tốt hơn.” Nhìn nét mặt Trình Kỳ Khiết dường như rất vui vẻ khi anh bằng lòng ăn cháo cô nấu, vui sướng đích thân bê nồi cháo đi vào nhà bếp.

Ngắm bóng lưng cô, chẳng hiểu tại sao Trịnh Bang Duệ không thể dời tầm mắt khỏi.

"Cháu đã cưới một người con gái tốt."

Đột nhiên ông nội mở miệng làm phút chốc anh quay đầu lại.

Trịnh Chính Đường nhìn cháu trai nói tiếp: “Thời nay có bao nhiêu người phụ nữ tự mình xuống bếp? Như bác gái cháu, ông chưa bao giờ ăn được bữa cơm nó nấu, chứ đừng nói đến mấy người chị gái cháu bị chiều hư kia."

"Đúng vậy a." Trịnh Bang Duệ thuận miệng hùa theo, trong lòng lại cảm thấy tiêu chuẩn ông nội đặt ra cho một người phụ nữ tốt quá thấp, quá bình thường rồi.

Ông cụ như biết được suy nghĩ trong lòng anh, ánh mắt sắc bén nhìn sang, "Hôm qua cháu uống rượu say không phải cũng do nó tự mình chăm cháu sao?"

Anh không biết ông nội làm sao biết được nhưng nghĩ một chút cũng không thấy kỳ quái, chuyện gì dưới ngôi nhà này có thể qua khỏi mắt ông cụ, mà nhớ tới hình ảnh người mặc lễ phục tối hôm qua không để ý bẩn thỉu quỳ trên mặt đất bận rộn, ánh mắt anh trở nên mềm dịu đi.

"Người phụ nữ có thể làm như vậy không dễ có, ông hi vọng cháu phải biết mình có nhiều may mắn nên đối xử thật tốt với nó, biết không?”

Đáng nhẽ trước đây mỗi khi ông nội nói, trực giác của anh theo bản năng sẽ chống cự nhưng lần này thì ngược lại hiếm thấy anh không phản đối, thậm chí cũng có ý như vậy.. . . . . .

Ý nghĩ trong đầu giờ phút này làm Trịnh Bang Duệ kinh ngạc.

Thời gian du lịch tuần trăng mật ở Châu Âu là cách nói của bọn họ với bên ngoài, thực tế là mười ngày đi năm nước để bàn công việc.

"Em có thể ở lại Paris, không cần theo tôi cùng đi cho vất vả. Hôm trở về Đài Loan, tôi sẽ gặp lại em ở sân bay."

Trịnh Bang Duệ rất "quan tâm" , ngay từ đầu đã đưa ra đề nghị này, Trình Kỳ Khiết lại lắc đầu, kiên trì muốn cùng đi.

"Tại sao em lại làm việc vô ích thế, ở đây không ai quen chúng ta, không cần giả bộ vợ chồng đằm thắm.."

Trình Kỳ Khiết nghe anh nói thế, trong lòng có chút khó chịu, nhưng cô không để anh nhìn thấy dáng vẻ mình bi thương, nhún nhún vai, giả bộ không sao cả.

"Trước kia em đi qua Paris, còn chưa đến Italy cùng Thụy Sĩ, em muốn đi theo anh xem một chút."

Đối với cách nghĩ ngây thơ của cô, Trịnh Bang Duệ khịt mũi coi thường, đi công tác cũng không phải đi chơi, tùy cô, cô muốn cùng đi thì cho cô đi, sớm muộn cô sẽ biết đi cùng anh sẽ không có bao nhiêu thú vị.

Ôm chặt tâm tình xem kịch vui, anh đưa cô cùng lên xe lần lượt gặp mặt khách hàng, hết quốc gia này lại đến quốc gia khác, mỗi ngày loay hoay giống như con quay, thường thường trở lại khách sạn đã đêm khuya, dọc đường cũng bởi vì vội vàng mà ăn cơm muộn.

Nhưng ra ngoài dự liệu của anh, cô không một câu oán trách còn chủ động giúp anh sửa sang ghi chép lại số liệu.

Tiếng Anh của cô rất tốt, ngôn ngữ giao tiếp không thành vấn đề, phản ứng nhanh nhạy, rất nhiều việc không cần giải thích với cô mà cô cũng có thể hiểu rất nhanh đã trả lời.

Nói thật ra, anh cảm thấy Trình Kỳ Khiết có năng lực làm việc mạnh hơn nhiều so với trợ lý của anh.

Có lẽ anh đã có nhận định nhầm về cô, cô không phải loại thiên kim trong giới thượng lưu không có khả năng đáng nói, không tự tay gánh vác việc gì, cô có đầu óc thông minh, năng lực làm việc cực mạnh, quan trọng nhất là cô biết săn sóc, hiểu chuyện, không tùy hứng, nhẫn nhục chịu khó, quả thật vượt qua lý tưởng về người vợ hoàn mỹ của anh.

Trịnh Bang Duệ nhìn bản tài liệu hợp đồng được in ra mà Trình Kỳ Khiết vừa mới đánh máy, trong lòng vụt qua mấy phần tán thưởng, không nhịn được giương mắt lén nhìn về phía một góc khác của phòng họp ban giám đốc, Trình Kỳ Khiết đang chuyên tâm đánh máy vi tính.

Vẻ mặt cô chuyên chú cực kỳ thu hút người khác, anh để ý thấy mỗi khi cô nghiêm túc miệng sẽ hơi cong lên, hình ảnh như vậy vô cùng. . . . . . Đáng yêu.

"Tốt lắm" Cô đột ngột ngẩng đầu lên nói: "Đồ án phân tích đã làm xong vẫn kịp hội nghị ngày mai.."

Anh chật vật vội vã rời đi tầm mắt, không muốn cho cô biết vừa rồi anh đã thất thần nhìn cô một lúc lâu, dường như có cảm giác làm chuyện xấu bị bắt được.

"Rất tốt, cám ơn."

"Em gửi nó cho anh rồi, anh xem một chút xem còn vấn đề hay không."

"Ừ."

Trình Kỳ Khiết đứng dậy từ trên ghế khởi động gân cốt một chút, cả buổi chiều cô đều ngồi làm việc ở trong phòng họp quả thực cảm thấy hơi mệt mỏi.

“Em đi ra ngoài một chút, chắc tầm một hai tiếng sau lại quay lại.” Cô nói.

Anh biểu lộ nghi hoặc.

"Khách sạn chúng ta đang ở ngay trên đường lớn Champs, mua đồ rất thuận tiện, em muốn mua chút quà tặng đưa cho mọi người trong nhà khi trở về."

Phải không? Ngược lại, anh không nghĩ tới chuyện tặng quà này, anh vẫn cảm thấy làm vậy quá phiền toái nhưng có lẽ cô đúng.

"Cầm thẻ của tôi mà quẹt."

"Không cần đâu."

Anh cau mày."Cần, vợ mua đồ chồng trả tiền là chuyện hiển nhiên."

Trình Kỳ Khiết nghe xong vội vàng cúi đầu, không làm như thế, anh có thể sẽ thấy nụ cười ngốc nghếch trên mặt cô.

Vợ chồng, anh định nghĩa quan hệ bọn họ vậy nha.

Chớp mắt, đột nhiên trong lòng cô giống như nở ra một bông hoa khiến cả người vui vẻ.

"Em sẽ mua rất nhiều đó."

"Không sao cả, tấm thẻ này không có giới hạn." Anh phớt lờ việc nhỏ đó.

"Đúng rồi, anh có thư ký hoặc trợ lý sao? Có mấy? Nam hay nữ vậy?"

"Một, trợ lý Vương, nam, tại sao hỏi?"

"Cũng nên đưa một món quà cho anh a."

"Tại sao?"

À? Cô không muốn nghĩ tới tại sao, chỉ làm theo trực giác. Cô thường thường mua quà tặng hoặc mời nhân viên khách sạn ăn món gì đó, cảm giác mọi người tựa như thành viên trong gia đình.

Chẳng qua cô sợ không có biện pháp dùng loại lý do này thuyết phục, anh không giống loại người lãnh đạo như vậy."Ách. . . . . . Đối tốt với anh ta một chút, anh ta sẽ càng cố gắng làm việc hơn?"

"Anh ta vốn nên cố gắng làm việc bằng không tôi sẽ thay người."

". . . . . ." Trình Kỳ Khiết không còn gì để nói."Nhưng em vẫn cảm thấy nên mua."

Mặt cô đỏ bừng vội vã muốn thuyết phục anh hoặc lấy được điệu bộ đồng ý của anh mới vô cùng. . . . . . tốt. Anh đột nhiên nghĩ đến, đây là lần đầu tiên cô biểu hiện tùy hứng với.

Anh giãn lông mày ra nói: "Tùy em."

"Cám ơn."

Trình Kỳ Khiết xoay người muốn rời đi thì anh nghĩ tới gì đấy, nhắc nhở cô, "Tám giờ tối, khách hàng hẹn chúng ta đi ăn cơm."

"Em biết rồi, em sẽ về trước lúc đó để chuẩn bị."

Sau khi cô ra ngoài, anh bỗng nhiên thấy căn phòng trở nên vắng vẻ yên tĩnh, đây là lần đầu tiên từ khi ra nước ngoài đến nay không có cô bên cạnh làm bạn. Mặc dù cô không nói nhiều, hai người đều làm việc trong yên lặng hoặc lẳng lặng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ nhưng ít nhất vẫn cảm nhận thấy sự tồn tại của đối phương không đến nỗi cảm thấy cô đơn.

Đợi chút, cô đơn? Anh đang nghĩ cái gì? Quá buồn cười, tại sao anh có cảm giác hoang đường như vậy? Một mình đi công tác cũng không phải lần đầu tiên.

Trịnh Bang Duệ khinh bỉ ý nghĩ c
<<1 ... 1011121314 ... 25>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
388/4522
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT