Tiểu thuyết Tương Tư Mùa Hạ Năm Ấy-full
Lượt xem : |
nh. Những lúc như thế, Đỗ Phong luôn im lặng, chịu đựng sự bướng bỉnh của cô.
“Anh về trường càng ngày càng muộn, anh đang trốn tránh em phải không?” Nguyễn Vân bực dọc tra hỏi.
“Không phải, dạo này anh đang bận làm kế hoạch, mọi người đều phải tăng ca.” Đỗ Phong bất đắc dĩ giải thích.
“Ừm. Tùy anh.” Nguyễn Vân vùng vằng.
Thái độ này của anh khiến cô phẫn nộ. Cô mím môi quay lưng bỏ đi.
Trước giờ luôn là em nhìn bóng lưng anh xa dần, hỏm nay hãy để em đi trước một lẳn!
Nước mắt rơi xuống từng giọt. Anh thực sự không quan tâm tới em?
“Anh biết không? Em rất ghét những khi anh im lặng không nói.” Không cán biết anh có nghe thấy hay không, Nguyễn Vân vẫn thốt lên câu đó rỏi bước chân nhanh dần.
Ngày tốt nghiệp chẳng mấy chốc đã đến, toàn trướng bị bao phủ bởi không khí biệt ly đẫy lưu luyến.
Bạn cùng phòng đều đi xem buổi bảo vệ luận văn tốt nghiệp cùa anh chị khóa trên, Nguyễn Vân không đi, cô vẫn chưa nguôi giận.
Đã hai tuần nay, có không gặp Đỗ Phong. Những người đang yêu nếu có cãi vã thì thường là bạn trai dỗ dành bạn gái. Cô cũng muốn được đặc quyền đó, vì thế nhất quyết không chịu xuống nước. Đỗ Phong từng gọi điện mấy lần cho cô nhưng chỉ nói là tình hình gần đây bận rộn những gì và dặn dò cô tự chăm sóc bản thân. Nguyễn Vân càng thêm bất mãn.
"Nguyễn Vân, không đi xem bảo vệ à? Hay lắm!" Trình Ngọc và Trần Nhã Lệ cùng đi vào.
"Đúng đấy, giai nhà cậu cực kỳ xuất sắc nữa!"
"Mình mệt." Nguyễn Vân lười nhác đáp.
"Cãi nhau phải không?" Trình Ngọc quan tâm hỏi.
"Cãi nhau đượcl à tốt."
"Lúc nãy mình thấy anh Phong đứng trên bục nhìn quanh. Chắc tìm cậu. Cậu không đến, anh ấy có vẻ thất vọng lắm!"
"Anh ấy bảo vệ tốt không?" Nguyễn Vân chung qui vẫn không tránh khỏi tò mò.
"Vì không có cậu đến cổ vũ nên anh ấy thiếu một chút tự tin, nhưng mà vẫn rất tốt. Anh ấy hiểu biết rộng nên chẳng có câu hỏi nào làm khó được anh ấy cả. Trời ơi trông anh ấy lúc đó phong độ cực kỳ luôn!"
"Thế à?" Nguyễn Vân đỡ đẫn.
"Cậu đấy, nhất định phải trân trọng tình cảm này. Đừng có trẻ con như thế nữa. Chẳng phải cậu thích nhất sự chính chắn của anh ấy à? Hay là giờ cậu thích kiểu bạn trai La San để suốt ngày cải nhau?"
"Nhưng mình cảm thấy anh ấy không quan tâm mình."
"Quan tâm không có nghĩ là phải nói ra thành lời. Tính anh ấy như thế rồi, anh ấy không yêu cậu vì sao lại ở bên cậu chứ? Huống hồ anh ấy đã vì cậu mà từ bỏ cơ hội có việc làm tốt, như thế còn chưa đủ chứng mình tất cả sao?
Nghe những lời của Trìn Ngọc, Nguyễn Vân không khỏi cảm thấy hôt thẹn.
Sau hoàng hôn, hai người hẹn nhau trong vườn cây.
“Nghe nói anh bảo vệ thành công rồi?”
“Hôm đó em không tới à?”
"Ừm, xin lỗi!” Nguyễn Vân cúi đầu.
“Không sao.” Đỗ Phong thờ ơ đáp.
“Em mua vé tàu rồi, mai em vê quê nghi hè.” Nguyễn Vân ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng lại đau âm ỉ.
“Vội như thế à?” Đỗ Phong tỏ rõ vẻ hụt hẫng. Mấy ngày qua bận rộn nhiêu việc, anh vốn định từ hôm nay sẽ bù đắp cho cô.
Nỗi tiếc nuối trào dâng trong lòng.
“Anh rảnh thì đi tiễn em nhé?”
“Chuyện quan trọng như vậy sao không nói với anh mà tự quyết định thế?”
“Em tưởng anh rất bận.”
“Giữa chúng ta có cần khách sáo như vậy không?” Đỗ Phong cảm thấy trái tim mình đang rỉ máu.
Ở sân ga, hai người nắm tay nhau, im lặng bước đi. Lên tàu, tìm được chỗ ngồi, Đỗ Phong giúp Nguyễn Vân cất gọn hành lí.
“Em đi đường cẩn thận, về tới nhà nhớ gọi điện cho anh.”
Đỗ Phong xuống tàu, hàn tay hai người nắm chặt qua khung cửa sổ. Một hành động nhỏ nhưng lột tả sự luyến không thể diễn tả thành lời.
Chỉ còn chừng mười phút nữa là xe chạy. Đột nhiên Đỗ Phong nói lớn điều gì đó, nhưng cửa kính cách âm hiệu quả nên Nguyễn Vân không nghe được. Cô liều lĩnh chạy xuống, hai người dứng đối diện nhau.
“Em đã nói em tin tưởng anh. Một số việc anh có lý do riêng của anh, em không dược nghĩ lung tung.”Đỗ Phong nhíu mày. Liệu cỏ có một lòng một dạ dõi theo anh như trước không?
"Đương nhiên em tin anh rồi. Nhưng em không muốn anh chuyện gì cũng giữ trong lòng một mình, giấu em. Như thế em sẽ cảm thấy bất an."
“Chuyện quá khứ, anh thực sự không muốn nhắc lại. Đúng là trước kia anh từng yêu, nhưng khi ấy còn quá trẻ, quá ấu trĩ, khiến cho tình cảm không đi đến đâu. Nhưng giờ anh đã khác rồi, anh biết phải làm sao để bảo vệ tình yêu của mình. Chi cần em tin tưởng, anh cũng sẽ có tự tin.”
Nguyễn Vân có thể nhìn thấy từ trong ánh mắt anh sự chân thành và kiên định.
“Anh còn nhớ người đó không? Người anh từng yêu.”
Đỗ Phong yên lặng một lát mới đáp: “Trước kia thỉnh thoảng nghĩ tới”.
“Hiện giờ thì sao?”
“Anh có em là đủ rồi.”
Tâm tình Nguyễn Vân tốt lên trông thấy.
“Tàu sắp chạy rồi, em phải đi đây.” Cô xoay người.
Bỗng nhiên, một đôi tay ôm lấy cô từ phía sau, hơi thở nóng rực phả vào gáy cô. Đây là cử chi thần mật nhít Đỗ Phong dành cho cô từ khi hai người yêu nhau.
Nguyễn Vân quay đầu lại, vùi mình vào lòng anh. Vòng tay của Đỗ Phong càng thêm chặt, dường như muốn khảm cô vào cơ thể chính mình.
Một cảm giác ngứa ngáy trên mặt, hóa ra anh đang cọ cằm vào mặt cô. Đôi mắt đã ươn ướt, cô ngẩng đầu nhưng không nhìn rõ vẻ mặt anh. Bờ môi hai người quyến luyến nhau giữa sân ga ổn ào.
Tiếng xc lửa rít gào kéo hai người ra khỏi thế giới riêng tư. Nguyễn Vân rời khỏi vòng tay Đỗ Phong, vội vàng chạy lên tàu.
Bóng hình Đỗ Phong cứ xa dần, mờ dẩn qua khung cửa sổ. Nguyễn Vân chạm vào bờ môi còn vương hơi thở của anh, một dòng nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Chương 15: Tình không dứt
Nguyễn Vân về nhà đã được ba ngày nhưng vẫn chưa có cơ hội gọi điện cho Đỗ Phong. Bố mẹ quản giáo nghiêm ngặt, không cho phép cô yêu đương sớm, cô cũng không có ý định nói cho bố mẹ biết.
“Vân Vân, mẹ đi chợ đây, con muốn ăn gì?” Nửa năm không được gặp con gái, đương nhiên lúc này mẹ càng chiêu cô gấp bội.
“Gì cũng được ạ.” Nguyễn Vần hí hửng, thầm nghĩ cơ hội tốt đã đến.
“Không có món nào tên “gì cũng được”. Mẹ mua gà về hầm canh, mua cá về hấp, được không?”
“Vâng, mẹ làm món gì cũng ngon.”
Tiếng đóng cửa vừa vang lên, Nguyễn Vân lập tức lao đến bên chiếc điện thoại, thành thạo bấm dãy số quen thuộc. Trái tim cô đập loạn theo ầm thanh tút tút liên hồi.
“A lô.” Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên khiến Nguyễn Vân không kìm được cảm xúc.
“Là em.”
“Anh biết.”
“Anh nhớ em không?”
“Nhớ.”
“Anh đang làm gì?”
“Mấy hôm nay tiễn hết đứa này đến đứa kia rời trường. Vài ngày nữa anh cũng chuyển đến kí túc nhân ở công ty."
“Vâng.”
“Bao giờ em về trường?”
“Em sẽ về sớm!”
“Không sao, vê nhà nghỉ ngơi nhiều cho thoải mái.”
Chẳng mấy mà đã hàn huyên gần một tiếng đông hồ, nghe thấy tiếng bước chân mẹ về, Nguyễn Vân vội vàng cúp máy. Đỗ Phong có thể đoán được nỗi khó xử của cô.
Kì nghỉ hè dài dằng dặc khiến Đỗ Phong và Nguyễn Vân bị cái nóng nực và nỗi nhớ nhung giày vò. Nguyễn Vân chi có thế tranh thủ lúc mẹ đi vắng để gọi điện cho Đ
“Anh về trường càng ngày càng muộn, anh đang trốn tránh em phải không?” Nguyễn Vân bực dọc tra hỏi.
“Không phải, dạo này anh đang bận làm kế hoạch, mọi người đều phải tăng ca.” Đỗ Phong bất đắc dĩ giải thích.
“Ừm. Tùy anh.” Nguyễn Vân vùng vằng.
Thái độ này của anh khiến cô phẫn nộ. Cô mím môi quay lưng bỏ đi.
Trước giờ luôn là em nhìn bóng lưng anh xa dần, hỏm nay hãy để em đi trước một lẳn!
Nước mắt rơi xuống từng giọt. Anh thực sự không quan tâm tới em?
“Anh biết không? Em rất ghét những khi anh im lặng không nói.” Không cán biết anh có nghe thấy hay không, Nguyễn Vân vẫn thốt lên câu đó rỏi bước chân nhanh dần.
Ngày tốt nghiệp chẳng mấy chốc đã đến, toàn trướng bị bao phủ bởi không khí biệt ly đẫy lưu luyến.
Bạn cùng phòng đều đi xem buổi bảo vệ luận văn tốt nghiệp cùa anh chị khóa trên, Nguyễn Vân không đi, cô vẫn chưa nguôi giận.
Đã hai tuần nay, có không gặp Đỗ Phong. Những người đang yêu nếu có cãi vã thì thường là bạn trai dỗ dành bạn gái. Cô cũng muốn được đặc quyền đó, vì thế nhất quyết không chịu xuống nước. Đỗ Phong từng gọi điện mấy lần cho cô nhưng chỉ nói là tình hình gần đây bận rộn những gì và dặn dò cô tự chăm sóc bản thân. Nguyễn Vân càng thêm bất mãn.
"Nguyễn Vân, không đi xem bảo vệ à? Hay lắm!" Trình Ngọc và Trần Nhã Lệ cùng đi vào.
"Đúng đấy, giai nhà cậu cực kỳ xuất sắc nữa!"
"Mình mệt." Nguyễn Vân lười nhác đáp.
"Cãi nhau phải không?" Trình Ngọc quan tâm hỏi.
"Cãi nhau đượcl à tốt."
"Lúc nãy mình thấy anh Phong đứng trên bục nhìn quanh. Chắc tìm cậu. Cậu không đến, anh ấy có vẻ thất vọng lắm!"
"Anh ấy bảo vệ tốt không?" Nguyễn Vân chung qui vẫn không tránh khỏi tò mò.
"Vì không có cậu đến cổ vũ nên anh ấy thiếu một chút tự tin, nhưng mà vẫn rất tốt. Anh ấy hiểu biết rộng nên chẳng có câu hỏi nào làm khó được anh ấy cả. Trời ơi trông anh ấy lúc đó phong độ cực kỳ luôn!"
"Thế à?" Nguyễn Vân đỡ đẫn.
"Cậu đấy, nhất định phải trân trọng tình cảm này. Đừng có trẻ con như thế nữa. Chẳng phải cậu thích nhất sự chính chắn của anh ấy à? Hay là giờ cậu thích kiểu bạn trai La San để suốt ngày cải nhau?"
"Nhưng mình cảm thấy anh ấy không quan tâm mình."
"Quan tâm không có nghĩ là phải nói ra thành lời. Tính anh ấy như thế rồi, anh ấy không yêu cậu vì sao lại ở bên cậu chứ? Huống hồ anh ấy đã vì cậu mà từ bỏ cơ hội có việc làm tốt, như thế còn chưa đủ chứng mình tất cả sao?
Nghe những lời của Trìn Ngọc, Nguyễn Vân không khỏi cảm thấy hôt thẹn.
Sau hoàng hôn, hai người hẹn nhau trong vườn cây.
“Nghe nói anh bảo vệ thành công rồi?”
“Hôm đó em không tới à?”
"Ừm, xin lỗi!” Nguyễn Vân cúi đầu.
“Không sao.” Đỗ Phong thờ ơ đáp.
“Em mua vé tàu rồi, mai em vê quê nghi hè.” Nguyễn Vân ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng lại đau âm ỉ.
“Vội như thế à?” Đỗ Phong tỏ rõ vẻ hụt hẫng. Mấy ngày qua bận rộn nhiêu việc, anh vốn định từ hôm nay sẽ bù đắp cho cô.
Nỗi tiếc nuối trào dâng trong lòng.
“Anh rảnh thì đi tiễn em nhé?”
“Chuyện quan trọng như vậy sao không nói với anh mà tự quyết định thế?”
“Em tưởng anh rất bận.”
“Giữa chúng ta có cần khách sáo như vậy không?” Đỗ Phong cảm thấy trái tim mình đang rỉ máu.
Ở sân ga, hai người nắm tay nhau, im lặng bước đi. Lên tàu, tìm được chỗ ngồi, Đỗ Phong giúp Nguyễn Vân cất gọn hành lí.
“Em đi đường cẩn thận, về tới nhà nhớ gọi điện cho anh.”
Đỗ Phong xuống tàu, hàn tay hai người nắm chặt qua khung cửa sổ. Một hành động nhỏ nhưng lột tả sự luyến không thể diễn tả thành lời.
Chỉ còn chừng mười phút nữa là xe chạy. Đột nhiên Đỗ Phong nói lớn điều gì đó, nhưng cửa kính cách âm hiệu quả nên Nguyễn Vân không nghe được. Cô liều lĩnh chạy xuống, hai người dứng đối diện nhau.
“Em đã nói em tin tưởng anh. Một số việc anh có lý do riêng của anh, em không dược nghĩ lung tung.”Đỗ Phong nhíu mày. Liệu cỏ có một lòng một dạ dõi theo anh như trước không?
"Đương nhiên em tin anh rồi. Nhưng em không muốn anh chuyện gì cũng giữ trong lòng một mình, giấu em. Như thế em sẽ cảm thấy bất an."
“Chuyện quá khứ, anh thực sự không muốn nhắc lại. Đúng là trước kia anh từng yêu, nhưng khi ấy còn quá trẻ, quá ấu trĩ, khiến cho tình cảm không đi đến đâu. Nhưng giờ anh đã khác rồi, anh biết phải làm sao để bảo vệ tình yêu của mình. Chi cần em tin tưởng, anh cũng sẽ có tự tin.”
Nguyễn Vân có thể nhìn thấy từ trong ánh mắt anh sự chân thành và kiên định.
“Anh còn nhớ người đó không? Người anh từng yêu.”
Đỗ Phong yên lặng một lát mới đáp: “Trước kia thỉnh thoảng nghĩ tới”.
“Hiện giờ thì sao?”
“Anh có em là đủ rồi.”
Tâm tình Nguyễn Vân tốt lên trông thấy.
“Tàu sắp chạy rồi, em phải đi đây.” Cô xoay người.
Bỗng nhiên, một đôi tay ôm lấy cô từ phía sau, hơi thở nóng rực phả vào gáy cô. Đây là cử chi thần mật nhít Đỗ Phong dành cho cô từ khi hai người yêu nhau.
Nguyễn Vân quay đầu lại, vùi mình vào lòng anh. Vòng tay của Đỗ Phong càng thêm chặt, dường như muốn khảm cô vào cơ thể chính mình.
Một cảm giác ngứa ngáy trên mặt, hóa ra anh đang cọ cằm vào mặt cô. Đôi mắt đã ươn ướt, cô ngẩng đầu nhưng không nhìn rõ vẻ mặt anh. Bờ môi hai người quyến luyến nhau giữa sân ga ổn ào.
Tiếng xc lửa rít gào kéo hai người ra khỏi thế giới riêng tư. Nguyễn Vân rời khỏi vòng tay Đỗ Phong, vội vàng chạy lên tàu.
Bóng hình Đỗ Phong cứ xa dần, mờ dẩn qua khung cửa sổ. Nguyễn Vân chạm vào bờ môi còn vương hơi thở của anh, một dòng nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Chương 15: Tình không dứt
Nguyễn Vân về nhà đã được ba ngày nhưng vẫn chưa có cơ hội gọi điện cho Đỗ Phong. Bố mẹ quản giáo nghiêm ngặt, không cho phép cô yêu đương sớm, cô cũng không có ý định nói cho bố mẹ biết.
“Vân Vân, mẹ đi chợ đây, con muốn ăn gì?” Nửa năm không được gặp con gái, đương nhiên lúc này mẹ càng chiêu cô gấp bội.
“Gì cũng được ạ.” Nguyễn Vần hí hửng, thầm nghĩ cơ hội tốt đã đến.
“Không có món nào tên “gì cũng được”. Mẹ mua gà về hầm canh, mua cá về hấp, được không?”
“Vâng, mẹ làm món gì cũng ngon.”
Tiếng đóng cửa vừa vang lên, Nguyễn Vân lập tức lao đến bên chiếc điện thoại, thành thạo bấm dãy số quen thuộc. Trái tim cô đập loạn theo ầm thanh tút tút liên hồi.
“A lô.” Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên khiến Nguyễn Vân không kìm được cảm xúc.
“Là em.”
“Anh biết.”
“Anh nhớ em không?”
“Nhớ.”
“Anh đang làm gì?”
“Mấy hôm nay tiễn hết đứa này đến đứa kia rời trường. Vài ngày nữa anh cũng chuyển đến kí túc nhân ở công ty."
“Vâng.”
“Bao giờ em về trường?”
“Em sẽ về sớm!”
“Không sao, vê nhà nghỉ ngơi nhiều cho thoải mái.”
Chẳng mấy mà đã hàn huyên gần một tiếng đông hồ, nghe thấy tiếng bước chân mẹ về, Nguyễn Vân vội vàng cúp máy. Đỗ Phong có thể đoán được nỗi khó xử của cô.
Kì nghỉ hè dài dằng dặc khiến Đỗ Phong và Nguyễn Vân bị cái nóng nực và nỗi nhớ nhung giày vò. Nguyễn Vân chi có thế tranh thủ lúc mẹ đi vắng để gọi điện cho Đ
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
3175/4011
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
3175/4011
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt