Tiểu thuyết Tương Tư Mùa Hạ Năm Ấy-full
Lượt xem : |
ân, em tìm anh có việc gì à?" Dương Quang mồ hôi mồ kê nhễ nhại chạy tới
"Xin lỗi anh, anh bận thế mà em còn làm phiền anh!" Nguyễn Vân áy náy nói.
"Không sao, sắc mặt em kém quá. Có chuyện gì thế?"
"Nghe nói anh đã trúng tuyển nghiên cứu sinh. Chúc mừng anh!"
"Cảm ơn em. Gần đây em thế nào? Có việc gì cần anh giúp không?" Dương Quang mỉm cười chân thành.
"Em có nghe tin đồn về anh Phong, em muốn tìm anh hỏi cho rõ." Nguyễn Vân cúi đầu, lúng túng nói.
"Sao em không hỏi anh Phong? Chuyện giữa hai người không thể có kẻ thứ ba xen vào. Có hiểu lầm gì tốt nhất là nói rõ với nhau, nếu không sẽ lỡ mất duyên phận, đúng không?"
"Em không tìm được anh ấy. Em không rõ tin đồn là thật hay giả. Anh nói cho em được không?" Nguyễn Vân vẫn chưa ngẩng đầu lên. Giọng nói nghẹn ngào.
"Ừm, vậy em nghĩ thế nào? Em tin vào những lời đồn đó không?"
"Em không biết!" Nguyễn Vân thổn thức.
"Vì sao em yêu anh ấy mà lại không chịu tin tưởng anh ấy?" Từng câu từng chữ của Dương Quang dường như vô lực, "Dù thế nào anh cũng tin ở anh Phong. Vì thế anh không hỏi anh ấy về những tin đồn kia. Hỏi anh ấy chẳng khác nào đang nhục mạ anh ấy. Em hãy giữ vững lập trường của mình, đừng nghi ngờ nhân cách anh Phong. Nếu không, tình cảm giữa hai người Nguyễn Vân ngước nhìn Dương Quang, nhận ra sự kì vọng trong mắt anh, cô khẽ gật đầu.
"Anh Phong để lại cho anh số điện thoại này!"
****
Nguyễn Vân luôn mang theo mảnh giấy ghi số điện thoại bên người. Suốt mấy ngày liền cô cầm điện thoại lên rồi lại bỏ xuống, cũng không biết mình do dự điều gì.
"Reng... reng..."
Chuông điện thoại reo, Nguyễn Vân thấp thỏm.
Giọng nói của Dương Quang truyền đến: "Nguyễn Vân, anh Phong về trường rồi. Nhưng anh ấy vừa mới kí hợp đồng với một công ty ở Hồng Kông."
Nghe vậy, Nguyễn Vân lập tức tắt máy, không do dự gọi vào số điện thoại của Đỗ Phong.
Trong vườn cây nhỏ, hai người ngồi sóng vai bên nhau.
"Gần đây anh bận gì thế?" Nguyễn Vân rụt rè hỏi.
Đỗ Phong cảm thấy giọng nói này của cô rất lạ lẫm, có cảm giác cảnh còn người mất.
"Vẫn làm thuê cho người ta thôi." Anh cười đáp.
"Nhưng như thế cũng không đến nỗi biệt tăm biệt tích lâu vậy." Nguyễn Vân trách móc.
Dường như cảm giác xưa kia đang chậm rãi trở về.
"Chỗ làm xa quá, không có xe buýt nữa. Mỗi lần về trường, anh đều phải đi nhờ xe của sếp."
"Chính là chiếc BMW đó à?"
"Ừ." Đỗ Phong gật đầu, "Sếp anh bận lắm, nên lần nào anh về trường lấy đồ đều là vợ anh ấy đưa về. Hai vợ chồng họ đều rất tốt với anh."
"Thế anh ngủ ở công ty luôn à?"
"Ừ. Có mỗi chiếc giường đơn sơ sài, ngủ đau hết cả lưng. Nhưng anh quen khổ từ nhỏ rồi nên không thành vấn đề."
Từng giọt nước mắt của Nguyễn Vân rơi xuống tí tách.
"Em sao thế? Đừng khóc!" Đỗ Phong vội vàng lau giúp cô.
"Nghe nói anh kí hợp đồng làm việc ở Hồng Kông, từ giờ em không được gặp anh nữa phải không?" Nguyễn Vân vẫn không được gặp anh nữa phải không?" Nguyễn Vân vẫn không ngừng khóc.
"Không sao, mình có thể gọi điện thoại, có thể viết thư. Em mãi mãi là em gái của anh." Đỗ Phong vỗ đầu cô.
"Em không muốn làm em gái anh. Em muốn mãi mãi được ở bên anh. Có phải anh vẫn còn giận chuyện em hiểu lầm anh hay không? Là em không tốt, em không nên như vậy, cho em một cơ hội được không?" Nguyễn Vân nức nở.
Đỗ Phong đứng quay lưng về phía cô, đưa tay lên quệt dòng nước mắt tràn khóe mi.
"Em quên anh đi!"
"Em không quên được."
Đỗ Phong im lặng.
Nguyễn Vân đột nhiên ngừng khóc. Khi đã quá tuyệt vọng, người ta luôn rơi vào trạng thái khóc không ra nước mắt.
Hai người cứ đứng lặng yên như vậy, rất lâu.
Đột nhiên, Đỗ Phong lên tiếng: "Anh cũng vậy!"
Anh quay đầu lại, ôm lấy cô.
Chương 13: Người may mắn.
Đỗ Phong trầm mặc ngồi ghế đá hút thuốc. Người ta mượn rượu giải sầu, anh thích uống rượu, chỉ có thể mượn “mất tích” để giải sầu. Vườn cây này trở thành cảng tránh gió bão duy nhất của anh mỗi khi anh gặp chuyện phiền não.
Đêm đó chính miệng thừa nhận tình cảm với Nguyễn Vân, Đỗ Phong lại phải một lần nữa lên kế hoạch cho tương lai của mình. Tình yêu này mới ở giai đoạn nảy mầm, nếu hai người cách xa nhau như vậy, khả năng đó vỡ là rất lớn. Nhưng đến Hồng Kong gây dựng sự nghiệp là ước mơ từ lâu của anh, huống hồ làm việc cho họ hai năm còn được đưa sang Mỹ đào tạo chuyên sâu. Những điều này vô cùng có lợi đối với Đỗ Phong. Cả trường chỉ có mình anh được công ty chọn, cơ hội ngàn năm có một như vậy, ai cũng ao ước nhưng anh lại từ bỏ. Nếu mọi người biết, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến rớt quai hàm.
Sự nghiệp và tình yêu trong cuộc đời anh quan trọng ngang nhau, thiếu một trong hai đều không được. Chỉ có điều, vốn dĩ có dự định tập trung vào sự nghiệp trước, vậy mà hiện tai, chuyện tình cảm đã đến trước thời hạn, khiến anh tiến thoái lưỡng nan.
“Đoán xem, em là ai?”
Giọng nói êm tai vang lên, một đôi tay mềm mại che lấy mắt Đỗ Phong, mùi thơm dìu dịu từ đôi tay cô khiến đầu óc anh thư thái.
Gỡ hai tay cô xuống, Đỗ Phong kéo Nguyễn Vân từ phía sau ra trước mặt mình: “Ngoài em ra còn ai nữa chứ!”
Nguyễn Vân ngẩng đầu, vênh váo nói: “Tự dưng thông minh đột xuất thế”
Đỗ Phong bĩu môi: “Đều nhờ em cả đấy.”
Nguyễn Vân cốc đầu anh một cái: “Lẻo mép”
Đỗ Phong cười ha ha, dường như muốn dùng tiếng cười để che giấu nỗi khổ tâm.
Chợt, Nguyễn Vân đưa tay lên chạm khẽ vào trán anh, đôi mắt thoáng hiện một nỗi u buồn: “Anh biết không? Lúc anh cười, hàng long mày của anh nhíu chặt lại. Mỗi lần trông thấy vậy, em đều muốn vuốt nó dãn ra. Nhưng nếu anh không vui, nó vĩnh viễn nhíu lại như thế. Vậy nên, việc đầu tiên em muốn làm chính là khiến anh vui vẻ. Anh vui thì em cũng vui.”
Hàng lông mày của Đỗ Phong càng cau lại: “Ở bên em là anh rất vui rồi.”
Nguyễn Vân lắc đầu: “Không có lý tưởng làm hậu thuẫn, anh sẽ không vui. Anh hãy làm những việc anh muốn đi, dù sao, tình cảm đối với anh chỉ như muối bỏ biển mà thôi.”
“Không phải, hiện tại với anh thành tựu là hư vô, tình cảm mới là chân thật.” Đỗ Phong kiên định nhìn Nguyễn Vân. Anh muốn truyền them sức lực cho cô gái yếu ớt này.
“Nhưng anh vẫn đang đắn đó! Cho dù anh quyết định thế nào, em cũng ủng hộ anh. Em chỉ mong anh không hối hận.”
Đỗ Phong từ lâu đã biết tính tình trẻ con đáng yêu của Nguyễn Vân, nhưng không biết cô cũng có những lúc tỏ ra hiểu lý lẽ và suy nghĩ chin chắn đến thế. Đôi mắt long lanh như ngập nước kia dường như nhìn thấu được cõi lòng người khác. Đỗ Phong càng them yêu thương cô nhiều hơn.
Quay về ký túc, Đỗ Phong uể oải ngã nhào vào giường, đầu óc trống rỗng. Cảm giác khi do dự không đưa ra được lựa chọn, đối với anh còn đau khổ hơn cả hôm mít khỏi trái đất này.
“Anh Phong, tìm được công việc tốt rồi, coi như trút được gánh nặng phải không?” Một người bạn cùng phòng nhìn Đỗ Phong bằng ánh mắt ngưỡng mộ. “Công việc của em còn chưa đâu vào đâu. Biết thế hồi xưa học hành tử tế hơn. Quá hối hận!”
Đỗ Phong không muốn nói chuyện nên nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.
Chỉ có Dương Quang hiểu nỗi khổ tâm của anh lúc này: “Anh ấy mệt rồi, để anh ấy ngủ đi.”
Anh bạn kia bĩu môi: “Có cậu biết nịnh nọt thôi,
"Xin lỗi anh, anh bận thế mà em còn làm phiền anh!" Nguyễn Vân áy náy nói.
"Không sao, sắc mặt em kém quá. Có chuyện gì thế?"
"Nghe nói anh đã trúng tuyển nghiên cứu sinh. Chúc mừng anh!"
"Cảm ơn em. Gần đây em thế nào? Có việc gì cần anh giúp không?" Dương Quang mỉm cười chân thành.
"Em có nghe tin đồn về anh Phong, em muốn tìm anh hỏi cho rõ." Nguyễn Vân cúi đầu, lúng túng nói.
"Sao em không hỏi anh Phong? Chuyện giữa hai người không thể có kẻ thứ ba xen vào. Có hiểu lầm gì tốt nhất là nói rõ với nhau, nếu không sẽ lỡ mất duyên phận, đúng không?"
"Em không tìm được anh ấy. Em không rõ tin đồn là thật hay giả. Anh nói cho em được không?" Nguyễn Vân vẫn chưa ngẩng đầu lên. Giọng nói nghẹn ngào.
"Ừm, vậy em nghĩ thế nào? Em tin vào những lời đồn đó không?"
"Em không biết!" Nguyễn Vân thổn thức.
"Vì sao em yêu anh ấy mà lại không chịu tin tưởng anh ấy?" Từng câu từng chữ của Dương Quang dường như vô lực, "Dù thế nào anh cũng tin ở anh Phong. Vì thế anh không hỏi anh ấy về những tin đồn kia. Hỏi anh ấy chẳng khác nào đang nhục mạ anh ấy. Em hãy giữ vững lập trường của mình, đừng nghi ngờ nhân cách anh Phong. Nếu không, tình cảm giữa hai người Nguyễn Vân ngước nhìn Dương Quang, nhận ra sự kì vọng trong mắt anh, cô khẽ gật đầu.
"Anh Phong để lại cho anh số điện thoại này!"
****
Nguyễn Vân luôn mang theo mảnh giấy ghi số điện thoại bên người. Suốt mấy ngày liền cô cầm điện thoại lên rồi lại bỏ xuống, cũng không biết mình do dự điều gì.
"Reng... reng..."
Chuông điện thoại reo, Nguyễn Vân thấp thỏm.
Giọng nói của Dương Quang truyền đến: "Nguyễn Vân, anh Phong về trường rồi. Nhưng anh ấy vừa mới kí hợp đồng với một công ty ở Hồng Kông."
Nghe vậy, Nguyễn Vân lập tức tắt máy, không do dự gọi vào số điện thoại của Đỗ Phong.
Trong vườn cây nhỏ, hai người ngồi sóng vai bên nhau.
"Gần đây anh bận gì thế?" Nguyễn Vân rụt rè hỏi.
Đỗ Phong cảm thấy giọng nói này của cô rất lạ lẫm, có cảm giác cảnh còn người mất.
"Vẫn làm thuê cho người ta thôi." Anh cười đáp.
"Nhưng như thế cũng không đến nỗi biệt tăm biệt tích lâu vậy." Nguyễn Vân trách móc.
Dường như cảm giác xưa kia đang chậm rãi trở về.
"Chỗ làm xa quá, không có xe buýt nữa. Mỗi lần về trường, anh đều phải đi nhờ xe của sếp."
"Chính là chiếc BMW đó à?"
"Ừ." Đỗ Phong gật đầu, "Sếp anh bận lắm, nên lần nào anh về trường lấy đồ đều là vợ anh ấy đưa về. Hai vợ chồng họ đều rất tốt với anh."
"Thế anh ngủ ở công ty luôn à?"
"Ừ. Có mỗi chiếc giường đơn sơ sài, ngủ đau hết cả lưng. Nhưng anh quen khổ từ nhỏ rồi nên không thành vấn đề."
Từng giọt nước mắt của Nguyễn Vân rơi xuống tí tách.
"Em sao thế? Đừng khóc!" Đỗ Phong vội vàng lau giúp cô.
"Nghe nói anh kí hợp đồng làm việc ở Hồng Kông, từ giờ em không được gặp anh nữa phải không?" Nguyễn Vân vẫn không được gặp anh nữa phải không?" Nguyễn Vân vẫn không ngừng khóc.
"Không sao, mình có thể gọi điện thoại, có thể viết thư. Em mãi mãi là em gái của anh." Đỗ Phong vỗ đầu cô.
"Em không muốn làm em gái anh. Em muốn mãi mãi được ở bên anh. Có phải anh vẫn còn giận chuyện em hiểu lầm anh hay không? Là em không tốt, em không nên như vậy, cho em một cơ hội được không?" Nguyễn Vân nức nở.
Đỗ Phong đứng quay lưng về phía cô, đưa tay lên quệt dòng nước mắt tràn khóe mi.
"Em quên anh đi!"
"Em không quên được."
Đỗ Phong im lặng.
Nguyễn Vân đột nhiên ngừng khóc. Khi đã quá tuyệt vọng, người ta luôn rơi vào trạng thái khóc không ra nước mắt.
Hai người cứ đứng lặng yên như vậy, rất lâu.
Đột nhiên, Đỗ Phong lên tiếng: "Anh cũng vậy!"
Anh quay đầu lại, ôm lấy cô.
Chương 13: Người may mắn.
Đỗ Phong trầm mặc ngồi ghế đá hút thuốc. Người ta mượn rượu giải sầu, anh thích uống rượu, chỉ có thể mượn “mất tích” để giải sầu. Vườn cây này trở thành cảng tránh gió bão duy nhất của anh mỗi khi anh gặp chuyện phiền não.
Đêm đó chính miệng thừa nhận tình cảm với Nguyễn Vân, Đỗ Phong lại phải một lần nữa lên kế hoạch cho tương lai của mình. Tình yêu này mới ở giai đoạn nảy mầm, nếu hai người cách xa nhau như vậy, khả năng đó vỡ là rất lớn. Nhưng đến Hồng Kong gây dựng sự nghiệp là ước mơ từ lâu của anh, huống hồ làm việc cho họ hai năm còn được đưa sang Mỹ đào tạo chuyên sâu. Những điều này vô cùng có lợi đối với Đỗ Phong. Cả trường chỉ có mình anh được công ty chọn, cơ hội ngàn năm có một như vậy, ai cũng ao ước nhưng anh lại từ bỏ. Nếu mọi người biết, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến rớt quai hàm.
Sự nghiệp và tình yêu trong cuộc đời anh quan trọng ngang nhau, thiếu một trong hai đều không được. Chỉ có điều, vốn dĩ có dự định tập trung vào sự nghiệp trước, vậy mà hiện tai, chuyện tình cảm đã đến trước thời hạn, khiến anh tiến thoái lưỡng nan.
“Đoán xem, em là ai?”
Giọng nói êm tai vang lên, một đôi tay mềm mại che lấy mắt Đỗ Phong, mùi thơm dìu dịu từ đôi tay cô khiến đầu óc anh thư thái.
Gỡ hai tay cô xuống, Đỗ Phong kéo Nguyễn Vân từ phía sau ra trước mặt mình: “Ngoài em ra còn ai nữa chứ!”
Nguyễn Vân ngẩng đầu, vênh váo nói: “Tự dưng thông minh đột xuất thế”
Đỗ Phong bĩu môi: “Đều nhờ em cả đấy.”
Nguyễn Vân cốc đầu anh một cái: “Lẻo mép”
Đỗ Phong cười ha ha, dường như muốn dùng tiếng cười để che giấu nỗi khổ tâm.
Chợt, Nguyễn Vân đưa tay lên chạm khẽ vào trán anh, đôi mắt thoáng hiện một nỗi u buồn: “Anh biết không? Lúc anh cười, hàng long mày của anh nhíu chặt lại. Mỗi lần trông thấy vậy, em đều muốn vuốt nó dãn ra. Nhưng nếu anh không vui, nó vĩnh viễn nhíu lại như thế. Vậy nên, việc đầu tiên em muốn làm chính là khiến anh vui vẻ. Anh vui thì em cũng vui.”
Hàng lông mày của Đỗ Phong càng cau lại: “Ở bên em là anh rất vui rồi.”
Nguyễn Vân lắc đầu: “Không có lý tưởng làm hậu thuẫn, anh sẽ không vui. Anh hãy làm những việc anh muốn đi, dù sao, tình cảm đối với anh chỉ như muối bỏ biển mà thôi.”
“Không phải, hiện tại với anh thành tựu là hư vô, tình cảm mới là chân thật.” Đỗ Phong kiên định nhìn Nguyễn Vân. Anh muốn truyền them sức lực cho cô gái yếu ớt này.
“Nhưng anh vẫn đang đắn đó! Cho dù anh quyết định thế nào, em cũng ủng hộ anh. Em chỉ mong anh không hối hận.”
Đỗ Phong từ lâu đã biết tính tình trẻ con đáng yêu của Nguyễn Vân, nhưng không biết cô cũng có những lúc tỏ ra hiểu lý lẽ và suy nghĩ chin chắn đến thế. Đôi mắt long lanh như ngập nước kia dường như nhìn thấu được cõi lòng người khác. Đỗ Phong càng them yêu thương cô nhiều hơn.
Quay về ký túc, Đỗ Phong uể oải ngã nhào vào giường, đầu óc trống rỗng. Cảm giác khi do dự không đưa ra được lựa chọn, đối với anh còn đau khổ hơn cả hôm mít khỏi trái đất này.
“Anh Phong, tìm được công việc tốt rồi, coi như trút được gánh nặng phải không?” Một người bạn cùng phòng nhìn Đỗ Phong bằng ánh mắt ngưỡng mộ. “Công việc của em còn chưa đâu vào đâu. Biết thế hồi xưa học hành tử tế hơn. Quá hối hận!”
Đỗ Phong không muốn nói chuyện nên nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.
Chỉ có Dương Quang hiểu nỗi khổ tâm của anh lúc này: “Anh ấy mệt rồi, để anh ấy ngủ đi.”
Anh bạn kia bĩu môi: “Có cậu biết nịnh nọt thôi,
Bài viết liên quan!