Tiểu thuyết Trừ Em Ra Còn Có Ai
Lượt xem : |
có một giọng hát rất hay, lúc tuổi còn trẻ rất nhiều người theo đuổi, còn có người săn ngôi sao bỏ ra nhiều tiền để ký hợp đồng ra đĩa nhạc với bà, nhưng bà lại chỉ tỏa sáng vì mình ông Trương, chỉ là một siêu sao của mình ông Trương.
Đôi vợ chồng này là bầu bạn ân ái người người trong xã khu ca ngợi, tình cảm tốt từ trẻ tuổi đến già, cùng nhau nắm tay đi qua mưa gió hơn năm mươi năm, theo như Kinh Thi thì là "Nắm tay nhau mà chết, bên nhau đến già"!
Quan Tử Ngôn nói cho cô biết, đôi vợ chồng già này năm đó cũng rất chạy theo mô đen tự do yêu đương, có một đoạn tình cảm oanh oanh liệt liệt. Ông Trương là người ngoài tỉnh, ở mấy chục năm ở nơi nghèo nàn, nhưng bà Trương không để ý cha mẹ phản đối, kiên trì phải gả, không tiếc quyết liệt với người nhà, rồi bỏ trốn, ông Trương thương bà vì ông mà bỏ rơi tất cả, chịu uất ức, cả nhà mẹ cũng không về, nên mọi việc đều theo bà, lòng thương tiếc mấy chục năm như một ngày.
Vốn là, một người nghe không hiểu tiếng Đài, một người quốc ngữ không lưu loát, nhưng ông Trương đã học tiếng Đài vì bà, lúc nào cũng nghe tình ca Đài thâm tình khẩn thiết mà bà Trương hát cho ông nghe, từ trẻ tuổi vẫn hát đến già.
Còn nhớ rõ Nguyễn từng nói sẽ yêu anh một đời
Bởi vì Nguyễn không phải người vừa tiếp xúc tình yêu.
Trái tim của Nguyễn vì có chứa anh mà khác với người khác
Anh cũng yêu Nguyễn như Nguyễn yêu anh
Nếu không yêu anh thì cam nguyện cùng ai một đời một thế
Nếu không có anh thì trên thế gian có gì không đông lạnh để có thể yêu ai khác
Nếu không yêu anh thì yêu ai đến già và dùng tình sâu để đưa tiễn ai
Dù mưa gió thì chỉ cần có anh Nguyễn liền cam tâm tình nguyện chịu gian khổ
(Lời: Lý gia Tu)
Con người khi còn sống, nếu như có thể có một đoạn tình yêu như lời ca hình dung, thì đến chết cũng không có tiếc nuối.
"Bà Trương thật hạnh phúc." Cô tràn đầy cảm xúc.
"Hả?"
"Có thể nắm giữ một người đáng giá cho bà hát bài này, rất hạnh phúc." Tình cảm một đời một thế cam tâm tình nguyện, trừ trên cõi đời này không còn người đáng giá để yêu, thật là đẹp, rất nhiều người phụ nữ, cả đời cũng không có may mắn như vậy.
"Người đàn ông có thể khiến bà hát bài này, cũng rất may mắn."
"Đúng đó!" Cô thở dài. "Tử Ngôn, anh có mong đợi gì với tình yêu không?"
Anh yên lặng thật lâu ——
"Tôi không biết."
Tình yêu với anh mà nói, chỉ là một tai nạn nghĩ lại mà kinh, anh thậm chí không muốn đụng vào thứ có thể khiến người ta điên cuồng, thay đổi hoàn toàn kia.
"Cô thì sao? Còn muốn yêu nữa không?"
"Nếu như, tôi nói nếu như, trong cuộc đời chúng ta vẫn luôn không có tình yêu, vậy, chúng ta sẽ như hiện tại, cùng nhau ở cạnh Duyệt Duyệt đến lớn, đợi bé lập gia đình, chúng ta già rồi, vẫn có thể làm hàng xóm láng giềng, làm bạn nhau không sợ tịch mịch."
Bạn sao? Không, còn sâu, thân thiết, ấm áp hơn cả bạn, cảm giác giống như người thân.
Vẫn, vẫn đồng hành? Quan Tử Ngôn trầm tư, phát hiện mình cũng không bài xích ý nghĩ như vậy.
"Được."
Chương 4
Duyệt Duyệt tròn một tuổi rồi, chúng tôi bèn tổ chức nghi thức chọn đồ vật nhỏ cho bé, thử nhiều lần, bé không phải lấy bút thì là cầm sách, điều này đại biểu bé sẽ rất thông minh, đọc rất nhiều sách sao? Hay là bé cũng muốn làm tác giả? Tôi nghĩ, về sau bé nhất định sẽ rất có khí chất tài nữ.
—— Tử Ngôn
Tử Ngôn đang ngẩn người.
Công ty đối diện mới mở một tiệm điểm tâm, buôn bán thịnh vượng, đồng nghiệp đều rất thích, vì vậy cô tan việc liền kích động chạy đi mua về chia sẻ với anh, xếp hàng hơn một giờ mới mua được, nhưng mà anh hiển nhiên không thích lắm, luôn không yên lòng, ăn được một nửa lại nhìn chén ngẩn người.
"Ăn không ngon sao?"
"À?" Phục hồi tinh thần lại, vội vàng nuốt trọn mấy viên sủi cảo còn trong chén. "Ăn thật ngon."
Nếu như không phải thức ăn có vấn đề, vậy là có tâm sự sao?
Hình như mỗi lần anh từ nhà cha mẹ trở về, đều sẽ có tâm sự nặng nề.
"Tôi đi tắm rửa trước."
Ăn sủi cảo xong, anh vào phòng tắm, cô ở phòng khách lật tạp chí, ước chừng qua gần mười phút, thì tiếng chuông vang lên, điện thoại đặt tại trên bàn chớp động ánh đèn nhắc nhở tin nhắn, chỉ thấy Tiểu Duyệt Duyệt hưng phấn chạy đi, nắm điện thoại di động lên lắc lắc, cười ha ha, giống như như vậy thì có thể làm cho nó reng nhiều hơn.
Giai đoạn này đứa trẻ đang hiếu kỳ, sự tò mò đối với âm thanh, ánh sáng, học tập bắt chước đều mạnh. Uông Điềm Hinh sợ bé quăng bậy, vội vàng nhào tới trước cứu điện thoại di động.
"Duyệt Duyệt, không thể ——" em bé không hiểu tại sao, lắc lắc lung tung, lại không cẩn thận mở ra tin nhắn.
Ngôn, vô luận bao lâu, em chờ anh.
Một dòng chữ nhảy ra trước mắt.
Đoạt lại điện thoại di động, lơ đãng liếc thấy, trái tim của cô giật mình, vội vàng chột dạ dời đi ánh mắt. Cô hình như —— không cẩn thận xâm phạm quyền riêng tư của Tử Ngôn rồi.
Cô thề, cô thật không cố ý.
Sững sờ ngồi về ghế, hồi tưởng vẻ mất hồn mất vía, luôn như có điều suy nghĩ. . . . của anh, việc đó có liên quan đến tin nhắn này sao?
Vốn tưởng rằng anh không có yêu ai, mới có thể đồng ý ước hẹn cho cô ấm áp, cùng nhau đến già, nhưng lại không phải sao?
Thì ra là, anh vẫn luôn có sự ràng buộc trên mặt cảm tình, người. . . . . Vô luận bao lâu đều nguyện chờ anh, cũng ở trong lòng anh sao? Hay, đó chẳng qua là tình yêu đơn phương cay đắng, Tử Ngôn không thích?
Phát hiện mình xâm nhập thăm dò quá sâu, không hiểu sao nhiễu loạn tâm tư, cô vội vàng lắc đầu một cái, bỏ đi suy nghĩ lung tung trong đầu. Đó là chuyện riêng của Tử Ngôn, chính anh sẽ xử lý, cô không nên thăm dò quá nhiều.
Quan Tử Ngôn đi ra khỏi phòng tắm, cầm khăn lông lau nước trên tóc, Tiểu Duyệt Duyệt phát hiện mục tiêu mới, lập tức dời đi lực chú ý, nhảy xuống ghế sa lon chạy bình bịch về phía papa thơm thơm vừa tắm xong.
Thật là cô bé thích làm nũng.
Anh ăn ý khom người, ôm thân thể nho nhỏ chạy tới, để cho bé hôn một cái lên má trái má phải, một tay ôm lấy bé trở về phòng khách.
Uông Điềm Hinh vội vàng đưa điện thoại di động ra. "À —— anh có tin nhắn, lúc nãy bị Duyệt Duyệt cầm đi chơi. . . ." Như muốn giải thích cái gì, rất dư thừa bổ túc một câu: "Nhưng anh yên tâm, tôi không thấy gì cả."
"Không sao." Anh thuận tay nhận lấy, nhấn mấy nút, động tác dừng lại, cô lặng lẽ xem kỹ vẻ mặt của anh, không bỏ sót vẻ sững sờ trong nháy mắt của anh.
Người kia. . . . Không quá giống người ái mộ không quan trọng, tin nhắn này có ảnh hưởng với anh.
"Papa ——" giọng nói non nớt, làm dịu gương mặt lạnh cứng của anh, tròng mắt tiếp xúc đến em bé ngồi ở trên đùi anh dây dưa ngọt ngào, ánh mắt liền có nhiệt độ, mở ra tin nhắn tiếp theo.
Mẹ muốn em nhắc anh, đừng quên cuộc xem mắt vào chủ nhật. Đây là lần thứ ba mươi sáu rồi nhỉ? Anh hai, anh quá cực khổ rồi, em sẽ nói với mẹ giùm anh, không cần hiếu thuận như vậy đâu!
Tử Cần
Đúng rồi, cuộc xem mắt.
Anh than thở. Mỗi khi về nhà, thì kỷ lục xem mắt lại nhiều hơn một lần, chỉ cần anh chưa kết hôn, thì bữa cơm xem mắt sợ là phải ăn hoài không hết.
Ba mẹ rất không yên tâm về anh, anh làm sao lại không biết, cho nên quá khứ luôn mặc bọn họ an bài, nếu như ăn một bữa cơm trôi chảy có thể làm cho ba mẹ yên lòng, anh cũng không cảm thấy khó khăn như em trai nghĩ.
Anh không phải bài xích kết hôn, chỉ là không có kích động đó thôi.
Nhưng ——
Trước kia cảm thấy xem mắt cũng không có gì, hôm nay lại từ từ sinh ra cảm giác bài xích.
Anh bây giờ, mỗi ngày viết viết bản thảo, mệt mỏi liền trêu chọc đứa bé, nhìn nụ cư
Đôi vợ chồng này là bầu bạn ân ái người người trong xã khu ca ngợi, tình cảm tốt từ trẻ tuổi đến già, cùng nhau nắm tay đi qua mưa gió hơn năm mươi năm, theo như Kinh Thi thì là "Nắm tay nhau mà chết, bên nhau đến già"!
Quan Tử Ngôn nói cho cô biết, đôi vợ chồng già này năm đó cũng rất chạy theo mô đen tự do yêu đương, có một đoạn tình cảm oanh oanh liệt liệt. Ông Trương là người ngoài tỉnh, ở mấy chục năm ở nơi nghèo nàn, nhưng bà Trương không để ý cha mẹ phản đối, kiên trì phải gả, không tiếc quyết liệt với người nhà, rồi bỏ trốn, ông Trương thương bà vì ông mà bỏ rơi tất cả, chịu uất ức, cả nhà mẹ cũng không về, nên mọi việc đều theo bà, lòng thương tiếc mấy chục năm như một ngày.
Vốn là, một người nghe không hiểu tiếng Đài, một người quốc ngữ không lưu loát, nhưng ông Trương đã học tiếng Đài vì bà, lúc nào cũng nghe tình ca Đài thâm tình khẩn thiết mà bà Trương hát cho ông nghe, từ trẻ tuổi vẫn hát đến già.
Còn nhớ rõ Nguyễn từng nói sẽ yêu anh một đời
Bởi vì Nguyễn không phải người vừa tiếp xúc tình yêu.
Trái tim của Nguyễn vì có chứa anh mà khác với người khác
Anh cũng yêu Nguyễn như Nguyễn yêu anh
Nếu không yêu anh thì cam nguyện cùng ai một đời một thế
Nếu không có anh thì trên thế gian có gì không đông lạnh để có thể yêu ai khác
Nếu không yêu anh thì yêu ai đến già và dùng tình sâu để đưa tiễn ai
Dù mưa gió thì chỉ cần có anh Nguyễn liền cam tâm tình nguyện chịu gian khổ
(Lời: Lý gia Tu)
Con người khi còn sống, nếu như có thể có một đoạn tình yêu như lời ca hình dung, thì đến chết cũng không có tiếc nuối.
"Bà Trương thật hạnh phúc." Cô tràn đầy cảm xúc.
"Hả?"
"Có thể nắm giữ một người đáng giá cho bà hát bài này, rất hạnh phúc." Tình cảm một đời một thế cam tâm tình nguyện, trừ trên cõi đời này không còn người đáng giá để yêu, thật là đẹp, rất nhiều người phụ nữ, cả đời cũng không có may mắn như vậy.
"Người đàn ông có thể khiến bà hát bài này, cũng rất may mắn."
"Đúng đó!" Cô thở dài. "Tử Ngôn, anh có mong đợi gì với tình yêu không?"
Anh yên lặng thật lâu ——
"Tôi không biết."
Tình yêu với anh mà nói, chỉ là một tai nạn nghĩ lại mà kinh, anh thậm chí không muốn đụng vào thứ có thể khiến người ta điên cuồng, thay đổi hoàn toàn kia.
"Cô thì sao? Còn muốn yêu nữa không?"
"Nếu như, tôi nói nếu như, trong cuộc đời chúng ta vẫn luôn không có tình yêu, vậy, chúng ta sẽ như hiện tại, cùng nhau ở cạnh Duyệt Duyệt đến lớn, đợi bé lập gia đình, chúng ta già rồi, vẫn có thể làm hàng xóm láng giềng, làm bạn nhau không sợ tịch mịch."
Bạn sao? Không, còn sâu, thân thiết, ấm áp hơn cả bạn, cảm giác giống như người thân.
Vẫn, vẫn đồng hành? Quan Tử Ngôn trầm tư, phát hiện mình cũng không bài xích ý nghĩ như vậy.
"Được."
Chương 4
Duyệt Duyệt tròn một tuổi rồi, chúng tôi bèn tổ chức nghi thức chọn đồ vật nhỏ cho bé, thử nhiều lần, bé không phải lấy bút thì là cầm sách, điều này đại biểu bé sẽ rất thông minh, đọc rất nhiều sách sao? Hay là bé cũng muốn làm tác giả? Tôi nghĩ, về sau bé nhất định sẽ rất có khí chất tài nữ.
—— Tử Ngôn
Tử Ngôn đang ngẩn người.
Công ty đối diện mới mở một tiệm điểm tâm, buôn bán thịnh vượng, đồng nghiệp đều rất thích, vì vậy cô tan việc liền kích động chạy đi mua về chia sẻ với anh, xếp hàng hơn một giờ mới mua được, nhưng mà anh hiển nhiên không thích lắm, luôn không yên lòng, ăn được một nửa lại nhìn chén ngẩn người.
"Ăn không ngon sao?"
"À?" Phục hồi tinh thần lại, vội vàng nuốt trọn mấy viên sủi cảo còn trong chén. "Ăn thật ngon."
Nếu như không phải thức ăn có vấn đề, vậy là có tâm sự sao?
Hình như mỗi lần anh từ nhà cha mẹ trở về, đều sẽ có tâm sự nặng nề.
"Tôi đi tắm rửa trước."
Ăn sủi cảo xong, anh vào phòng tắm, cô ở phòng khách lật tạp chí, ước chừng qua gần mười phút, thì tiếng chuông vang lên, điện thoại đặt tại trên bàn chớp động ánh đèn nhắc nhở tin nhắn, chỉ thấy Tiểu Duyệt Duyệt hưng phấn chạy đi, nắm điện thoại di động lên lắc lắc, cười ha ha, giống như như vậy thì có thể làm cho nó reng nhiều hơn.
Giai đoạn này đứa trẻ đang hiếu kỳ, sự tò mò đối với âm thanh, ánh sáng, học tập bắt chước đều mạnh. Uông Điềm Hinh sợ bé quăng bậy, vội vàng nhào tới trước cứu điện thoại di động.
"Duyệt Duyệt, không thể ——" em bé không hiểu tại sao, lắc lắc lung tung, lại không cẩn thận mở ra tin nhắn.
Ngôn, vô luận bao lâu, em chờ anh.
Một dòng chữ nhảy ra trước mắt.
Đoạt lại điện thoại di động, lơ đãng liếc thấy, trái tim của cô giật mình, vội vàng chột dạ dời đi ánh mắt. Cô hình như —— không cẩn thận xâm phạm quyền riêng tư của Tử Ngôn rồi.
Cô thề, cô thật không cố ý.
Sững sờ ngồi về ghế, hồi tưởng vẻ mất hồn mất vía, luôn như có điều suy nghĩ. . . . của anh, việc đó có liên quan đến tin nhắn này sao?
Vốn tưởng rằng anh không có yêu ai, mới có thể đồng ý ước hẹn cho cô ấm áp, cùng nhau đến già, nhưng lại không phải sao?
Thì ra là, anh vẫn luôn có sự ràng buộc trên mặt cảm tình, người. . . . . Vô luận bao lâu đều nguyện chờ anh, cũng ở trong lòng anh sao? Hay, đó chẳng qua là tình yêu đơn phương cay đắng, Tử Ngôn không thích?
Phát hiện mình xâm nhập thăm dò quá sâu, không hiểu sao nhiễu loạn tâm tư, cô vội vàng lắc đầu một cái, bỏ đi suy nghĩ lung tung trong đầu. Đó là chuyện riêng của Tử Ngôn, chính anh sẽ xử lý, cô không nên thăm dò quá nhiều.
Quan Tử Ngôn đi ra khỏi phòng tắm, cầm khăn lông lau nước trên tóc, Tiểu Duyệt Duyệt phát hiện mục tiêu mới, lập tức dời đi lực chú ý, nhảy xuống ghế sa lon chạy bình bịch về phía papa thơm thơm vừa tắm xong.
Thật là cô bé thích làm nũng.
Anh ăn ý khom người, ôm thân thể nho nhỏ chạy tới, để cho bé hôn một cái lên má trái má phải, một tay ôm lấy bé trở về phòng khách.
Uông Điềm Hinh vội vàng đưa điện thoại di động ra. "À —— anh có tin nhắn, lúc nãy bị Duyệt Duyệt cầm đi chơi. . . ." Như muốn giải thích cái gì, rất dư thừa bổ túc một câu: "Nhưng anh yên tâm, tôi không thấy gì cả."
"Không sao." Anh thuận tay nhận lấy, nhấn mấy nút, động tác dừng lại, cô lặng lẽ xem kỹ vẻ mặt của anh, không bỏ sót vẻ sững sờ trong nháy mắt của anh.
Người kia. . . . Không quá giống người ái mộ không quan trọng, tin nhắn này có ảnh hưởng với anh.
"Papa ——" giọng nói non nớt, làm dịu gương mặt lạnh cứng của anh, tròng mắt tiếp xúc đến em bé ngồi ở trên đùi anh dây dưa ngọt ngào, ánh mắt liền có nhiệt độ, mở ra tin nhắn tiếp theo.
Mẹ muốn em nhắc anh, đừng quên cuộc xem mắt vào chủ nhật. Đây là lần thứ ba mươi sáu rồi nhỉ? Anh hai, anh quá cực khổ rồi, em sẽ nói với mẹ giùm anh, không cần hiếu thuận như vậy đâu!
Tử Cần
Đúng rồi, cuộc xem mắt.
Anh than thở. Mỗi khi về nhà, thì kỷ lục xem mắt lại nhiều hơn một lần, chỉ cần anh chưa kết hôn, thì bữa cơm xem mắt sợ là phải ăn hoài không hết.
Ba mẹ rất không yên tâm về anh, anh làm sao lại không biết, cho nên quá khứ luôn mặc bọn họ an bài, nếu như ăn một bữa cơm trôi chảy có thể làm cho ba mẹ yên lòng, anh cũng không cảm thấy khó khăn như em trai nghĩ.
Anh không phải bài xích kết hôn, chỉ là không có kích động đó thôi.
Nhưng ——
Trước kia cảm thấy xem mắt cũng không có gì, hôm nay lại từ từ sinh ra cảm giác bài xích.
Anh bây giờ, mỗi ngày viết viết bản thảo, mệt mỏi liền trêu chọc đứa bé, nhìn nụ cư
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
2338/3174
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
2338/3174
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt