watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Trừ Em Ra Còn Có Ai

Lượt xem :
hòng giải phẫu tối xuống, sau đó bác sĩ đi ra.
"May nhờ kịp thời đưa đến, nên mẹ con đều bình an, chỉ là đứa trẻ sinh non, còn phải ở trong hộp giữ nhiệt quan sát một thời gian, cũng không khỏe mạnh như trẻ con bình thường, về sau cha mẹ cần phải để ý nhiều hơn."
Anh thở phào một hơi, cuối cùng không có tạo thành tiếc nuối.
"Muốn ôm con gái của anh không?" Y tá không nói lời gì, chỉ nhét bé gái mới sinh vào trong ngực anh.
Bé thật nhỏ.
Đây là cảm thụ đầu tiên của Quan Tử Ngôn, ôm vào trong ngực, nhẹ giống như là không có sức nặng, khuôn mặt nhỏ hồng làm người ta thương yêu vô cùng, ấm áp mũm mĩm ngủ say ở trong lòng anh, hô hấp yếu đến cơ hồ không cảm thấy —— lòng anh đau xót, nhớ tới sinh mệnh nhỏ này thiếu chút biến mất.
Nhưng bé đã gắng gượng qua tới, bởi vì cảm nhận được tâm ý rất muốn cứu bé của anh, nên rất kiên cường sống tiếp, dùng sức hô hấp, muốn nhìn thế giới này.
"Bé con, cháu thật là dũng cảm." Anh nhẹ giọng nói,thương tiếc khó nói lên lời trong nháy mắt xông lên trong lòng.
Sau Uông Điềm Hinh giải phẫu chuyện vào phòng bệnh bình thường thì Quan Tử Ngôn từng thăm cô một lần, khi đó thuốc tê của cô còn chưa tan, còn đang đang ngủ mê man, hôm sau nữa bước vào phòng bệnh, thì cô đã khôi phục ý thức.
Đến thăm cô mấy lần, tình trạng phục hồi cũng không tệ lắm, khi bác sĩ chấp thuận cho ăn cơm, anh lúc tới sẽ thuận đường chuẩn bị chút thức ăn thích hợp sau khi sinh cho cô.
"Hôm nay khỏe hơn chưa?"
Cô nhíu nhíu mày. "Vết thương hơi đau."
"Tôi đã nấu cháo gà, có khẩu vị thì ăn chút." Lưu ý đến cô muốn ngồi đứng dậy, anh liền nâng cao góc độ giường bệnh, đưa cháo gà đã múc ra cho cô.
Cô không ăn, chỉ cầm lấy, không biết đang suy nghĩ gì.
"Em bé rất khỏe, cô không cần lo lắng."
"Tôi biết rõ." Cô nói nhỏ, ngưỡng mặt nhìn anh. "Lại làm phiền anh rồi."
Mặc dù lúc ấy nửa tỉnh nửa mê, nhưng loáng thoáng còn nhớ rõ, anh ôm cô lo âu chạy ở trong mưa. Nếu như không nhờ anh. . . . . . Cô rùng mình, nếu như có anh, cô và đứa bé không thể nào sống được.
"Anh Quan, anh có nguyện ý đặt tên cho đứa bé không?"
"Tôi?" Anh hơi kinh dị. Tên là phải đi theo đứa bé cả đời, chuyện đặt tên, không phải quyền lợi của cha mẹ đứa bé sao?
"Đúng vậy, anh." Trong lúc mang thai, là anh lần lượt chìa tay giúp đỡ; đứa bé ra đời, anh là người đầu tiên giang hai cánh tay ôm bé, hoan nghênh bé. . . . Nhờ có anh, đứa bé mới có cơ hội đi tới nơi này trên đời, không còn có ai có tư cách đặt tên cho đứa bé hơn anh.
"Vậy, gọi là Tử Duyệt, nguyện đứa bé cả đời bình an vui vẻ, cũng hi vọng bé có thể mang đến niềm vui cho người bên cạnh, cô cảm thấy thế nào?" Anh chưa từng đặt tên bao giờ, chỉ vì đứa bé kia có duyên phận sâu đậm với anh, anh mới không suy nghĩ sâu xa mà đồng ý.
"Anh không suy nghĩ luôn à." Không phải đặt đại chứ? Nhưng đặt đại mà nghe cũng êm tai lắm đó.
"Quan Tử Duyệt, tên này thật dễ nghe." Y tá đẩy ra cánh cửa nửa khép, ôm đứa bé đi tới.
Một tiếng "Quan Tử Duyệt", khiến hai người đối diện nhìn nhau, không biết giải thích như thế nào. Trên căn bản, tình huống trước mắt, cũng không phải giải thích là có thể nói rõ, nên hai người cùng nhau bảo trì trầm mặc.
Y tá từng hỏi thăm cô có cho bú sữa mẹ không, nên mỗi khi y tá ôm đứa bé đi vào, thì chính là lúc bú sữa.
"Tôi tránh một lát." Anh lúng túng nói.
Y tá này cũng không biết nghĩ gì, cư nhiên nắm ống tay áo của anh lại, nhạo báng anh: "Ai yêu, anh Quan, anh thật quá cổ hủ! Con cũng sinh rồi, cư nhiên không dám nhìn, chẳng lẽ hai người luôn tắt đèn làm chuyện đó sao? Đâu phải người cổ đại chứ!"
Ách ách cái gì? Có phải người cổ đại không thì anh không biết, anh chỉ biết, anh thật muốn đánh người.
Liếc nhau với Uông Điềm Hinh một cái, anh xấu hổ quay đầu ra, quay lưng lại nhìn phía ngoài cửa sổ.
Tuy rằng là như thế, trên mặt cô vẫn nóng rát nung đỏ.
Mớm cho con gái ăn xong, y tá bèn ôm vỗ lưng, cho đứa bé nấc.
Quan Tử Ngôn liếc mắt nhìn, cau mày.
Tay mơ thực tập ở trường học nào đây? Động tác thật thô lỗ, tư thế cũng không chính xác, em bé nhăn mặt sắp khóc luôn rồi.
"Tôi làm cho." Không đành lòng để em bé bị ngược đãi, nên đưa tay nhận ôm.
"Làm còn quen tay hơn tôi, thật là có nghề đó!" Y tá ca thán.
Không buồn cười. Mặt anh không chút thay đổi, tỏ vẻ không nghe thấy câu nói đùa kia.
"Hai người khi nào kết hôn? Phải mời ăn bánh kẹo cưới đó!"
Không có việc gì không có việc gì, tiếp tục tỏ vẻ không nghe thấy là tốt.
"Hai người thật hay ngượng qua, như vậy không được, nào có ai đã có con, mà vẫn còn gọi anh Quan, cô Uông, phải sửa nhé. . . ."
Không, anh cảm thấy anh chịu đủ rồi.
"Cô y tá, có thể xin cô đi ra ngoài trước không? Lát nữa tôi sẽ ẵm em bé về phòng sinh."
"Ha ha! Tôi hiểu, tôi hiểu, hai người từ từ đi." Ném cho anh ánh mắt bà tám rất mập mờ, rồi che miệng cười đi ra ngoài.
Anh không thích bệnh viện, nhất là một cái bệnh viện có cô y tá bà tám nói nhiều này.
"Anh ổno chứ?" Uông Điềm Hinh nén cười, cô cảm thấy anh giống như sắp bị buộc giết người.
Cũng khó trách, căn cứ hiểu biết của cô dành cho anh, người này tham yên lặng, thích một chỗ, không thích nói chuyện, y tá trẻ bà tám cứ kề bên tai anh nói huyên thuyên, còn tự cho là thông minh hay nói đùa, đã khiến anh nhịn lâu rồi.
Quan Tử Ngôn cả hừ cũng lười, chuyên tâm nhẹ nhàng dụ dỗ em bé đã ăn no rồi ngủ.
Cô nghiêng đầu nhìn, hình tượng này lại khiến cô cảm thấy thật là ấm áp. Ngoắc tay bảo anh ngồi xuống ở bên giường, đưa ngón trỏ ra trêu chọc con gái đang ngủ. "Tử Duyệt, Tử Duyệt, đây là tên con đó, có thích hay không? Thích thì cảm ơn chú đi."
Em bé nghe không hiểu, toét miệng ngáp dài, nước miếng chảy xuôi.
Quan Tử Ngôn nhìn, khóe miệng không tự chủ mỉm cười, cô nhìn mà sửng sốt.
Biết anh hơn sáu tháng, cô chưa từng thấy anh cười, mặc dù số lần gặp mặt không coi là nhiều, thời gian chung đụng cũng không dài, nhưng cô hiểu, người đàn ông yên tĩnh này không thích cười, lạnh nhạt là vẻ mặt mà anh luôn dành cho người khác, nụ cười này là thân thiết nhất từ khi biết anh tới nó.
Thẳng thắng nói, dung nhan của anh cực kì tuấn tú, cô không cách nào dùng ngôn ngữ khít khao để hình dung ra, chỉ có thể nói, đó là một dung mạo rất dễ dàng khiến người ta say mê mất hồn, khuynh tâm yêu điên cuồng, cô còn chưa từng gặp người đàn ông nào xuất sắc hơn anh.
Phụ nữ muốn yêu anh, rất dễ dàng.
Đàn ông muốn yêu anh, cũng không khó khăn.
Một người đẹp mắt đến loại trình độ này, quả thật chính là tội ác rồi, nếu như anh có lòng chơi trò chơi tình yêu, thay bạn gái như thay áo thì cũng không phải vấn đề.
Nhưng, sao anh lại không cười? Anh cười thật rất đẹp mà, luôn tỏ vẻ lạnh lùng xa cách, lại trốn tránh nơi sâu thẳm, quả thực là lãng phí tướng mạo tốt xuất chúng tuyệt luân.
Đẹp trai thì phải để người ta nhìn chứ, vui tai vui mắt, điểm tô cho đẹp, không tốt à?
"Anh Quan, anh có hứng thú phát triển ở giới văn nghệ không?" Bảo đảm nổi tiếng!
Sắc mặt anh bỗng chốc trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo. "Không có hứng thú."
Thế nào. . . . ?
Cô có ngốc nữa cũng hiểu anh không vui, "Bán nhan sắc" có khó có thể chịu được thế sao? Con người đều thích ngắm sự vật đẹp, cô đang khen anh, anh mất hứng cái gì?
Tự nhận không hiểu anh, cũng không muốn phải biết, cô bị uyển chuyển từ chối vô số lần, nên cũng an phận im lặng.
Cô nghĩ, đời này có lẽ cô cũng sẽ không có lúc hiểu anh, dù thế nào đi nữa anh rõ ràng chính là không muốn qua lại sâu với ai, vẫn nên để bọn họ giữ quan hệ hàng xóm hơi quen mà không quá quen mới tốt.

Chương 2

Ba giờ sáng.
Tiếng con nít kh
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
339/675
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT