Tiểu thuyết Trăm Ngày Hôn Nhân-full
Lượt xem : |
hòi, có điều… Bộ dáng lúc cô ghen thật sự rất đáng yêu!
“Vì sao không? Dấm chua để lâu bão dưỡng da mặt, càng trầm càng thơm a.” Cô kéo tay hắn ra, mới không để cho hắn đụng vào đâu.
Đúng vậy, cô biết lấy chuyện cũ lâu năm như vậy để so đo với hắn thật sự là không công bằng, người yêu mối tình đầu tự mình tìm tới cửa cũng không phải lỗi của hắn, huống hồ với “thành tích vĩ đại” đã qua của hắn, nếu thật muốn tính từng người rõ ràng, nói không chừng ngay cả hắn cũng không nhớ rõ.
Nhưng mà trong lòng cô cứ luôn không thoải mái tí nào! Trên đời này có người phụ nữ nào nhìn thấy chồng mình cùng với mối tình đầu ôm ôm ấp ấp mà sẽ vui vẻ cơ chứ? Tuy rằng cũng không phải hắn chủ động ôm cô ta… Hơn nữa mỗi lần người phụ nữ kia nhào tới là hắn đều hết sức đẩy đối phương ra…
Hừ, đừng tưởng rằng cô chỉ im lặng ngồi yên bên cạnh, thật ra trong lòng cô đều vụng trộm tính toán hết…
“Thật sự sao? Vậy anh đến ngửi thử coi, có phải thật sự rất thơm hay không… Rất thơm sao?” Nhìn một mặt lộ vẻ đắc ý cùng với biểu cảm ăn dấm chua thú vị của vợ, hắn không nhịn được muốn bắt cô vào trong ngực rồi thơm mấy cái.
“Chán ghét… Tránh ra a…” Cô dùng khay để ở trước ngực hắn, cười vui đùa ầm ĩ với hắn, còn phải cố không để cho dĩa rơi xuống, thật sự là rất bận rất bận… Bận đến nỗi rất vui vẻ nha.
Lúc hắn ôm lấy cô, đang sắp đánh lén thành công thì trên hành lang đột nhiên xuất hiện một bóng người khác…
“Hơ…” Giang Xuân Tuệ thở ra một hơi, còn không cẩn thận huých phải hắn một cái.
“Ô!” Hắn ôm bụng, tựa vào tường, trong lòng chịu đả kích không nhỏ, không nghĩ tới bà xã thân yêu của hắn cư nhiên nhẫn tâm “ra tay” với hắn…
Điểm khác biệt lớn nhất giữa hai vợ chồng chính là cho dù Đoàn Bồi Nguyên bị người ta bắt gian ở trên giường, mặt hắn cũng có thể không đổi sắc mà mặc xong quần áo, bình tĩnh hỏi đối phương…
“Làm gì đây?” Hắn nhìn Chu Hân Bội chằm chằm, giọng nói rõ ràng trầm xuống.
Chu Hân Bội chậm rãi đến gần, cười vươn tay về phía hắn…
“Quà của anh.”
Phản ứng đầu tiên của người đàn ông không phải là chìa tay ra nhận lấy, mà là nhìn bà xã.
“Nhận lấy đi, ba Đoàn mẹ Đoàn cũng đều có.” Cô ta nâng tay lên, cứ nhìn hắn cười, ý chí muốn hắn nhận lấy quà rất kiên định.
Tiếp tục “giằng co” như vậy cũng không phải là biện pháp, Giang Xuân Tuệ biết chồng mình tôn trọng cảm thụ của cô, vì thế vội vàng nháy mắt ra hiệu.
“Cám ơn.” Hắn nhận lấy, Chu Hân Bội lại đem khuôn mặt tươi cười chuyển hướng về phía Giang Xuân Tuệ…
“Thật có lỗi nha, tôi không biết anh ấy kết hôn, cho nên không chuẩn bị quà cho cô.” Cô ta nhún nhún vai, ngược lại trên mặt không nhìn ra được một chút áy náy, chỉ có nụ cười ở ngoài mặt.
“Không sao đâu.” Cô lễ phép đáp lại, không biết cái này có phải chỉ là do cô đa tâm hay không…
“Hình như Bồi Nguyên đối xử với cô rất tốt, thật sự làm cho người ta rất hâm mộ!” Cô ta nói xong liền rời đi.
Câu nói và nụ cười kia của cô ta lại lưu lại ở trong đầu Giang Xuân Tuệ vài giây…
Chỉ có hâm mộ thôi sao? Vì sao dường như cô lại ngửi được một chút mùi chua xót? Cũng từ trong cặp mắt đẹp kia, cô cảm nhận được một tia địch ý…
Không hiểu sao, tâm tình của cô thoáng chút bất an, nhưng cô lại lập tức vứt bỏ cái loại cảm giác chán ghét giống như có đá vụn trong lòng này.
May mắn là cô gái này chỉ đến làm khách, lập tức rồi sẽ đi, cô hoàn toàn không cần phải lo sợ không đâu, tự mình tìm đến phiền não.
“Em đoán đây là cái gì?” Hắn áng chừng quà trong tay, đánh gãy mạch suy nghĩ của cô.
“Nói không chừng là caravat, mới có thể cột lấy cổ của anh!” Cô chua xót nói, thấy hắn cười tựa như là đang khoe khoang hắn có quà.
“Tốt nhất là caravat, buổi tối anh có thể cột em vào đầu giường…” Hắn không hề khó khăn nghĩ ra được cách chia sẻ quà với cô.
“Anh rất sắc nha!” Trong đầu người đàn ông này cũng chỉ có tình sắc sao?!
Cô quay đầu rời đi, giận hắn rõ ràng không hiểu được sự phiền não cùng biến chuyển trong lòng cô.
Đoàn Bồi Nguyên cười đi theo sau vợ, nhìn bóng lưng duyên dáng của cô, cảm thấy cô hoàn toàn nghĩ sai rồi…
Trong đầu hắn là chỉ có tình sắc và cô, cả hai thứ đều liên quan chặt chẽ không rời.
Một tuần sau, Giang Xuân Tuệ nhận ra bản thân mình sai hoàn toàn!
Chu Hân Bội không chỉ đến Đoàn gia làm khách, mà là “mỗi ngày” đến Đoàn gia làm khách, bình thường hễ đến chính là ở mấy tiếng đồng hồ, có thể là nguyên buổi chiều hoặc nguyên buổi tối.
Mà điều khiến cho Giang Xuân Tuệ cảm thấy khó chịu nhất là có vài ngày cô ta và chồng mình cùng nhau tan tầm về nhà, ngoại trừ thăm mẹ Đoàn, đương nhiên cô ta cũng sẽ thuận tiện ở lại ăn cơm tối, tựa như tối nay…
Năm người ngồi xung quanh bàn ăn lớn, Chu Hân Bội và mẹ Đoàn nói chuyện nhiều nhất. Bên trái là Hà Bích Châu và Đoàn Ngự Minh, bên phải lại là Đoàn Bồi Nguyên và… cô, người đang cảm thấy mọi thứ thực xa cách.
Cô nhìn Chu Hân Bội nói chuyện hài hước, vẻ mặt tươi cười của ba mẹ chồng, tầm mắt cô thỉnh thoảng chuyển hướng qua bên trái, ngẫu nhiên cũng là mặt mang ý cười của chồng mình…
Kỳ quái? Cô rõ ràng ngồi ở bên cạnh chồng, nhưng vì sao cảm giác lại xa như vậy? Nửa ngày không xen vào được hơn một câu, giống như tự mình ngồi một bàn riêng, chỉ có thể nhìn bọn họ nói nói cười cười.
Đũa trong tay Giang Xuân Tuệ càng lúc càng chậm, nhìn “bảo bối trong nhà” đang chiếm cứ ánh mắt của mọi người, biết rõ bản thân mình không nên ghen tị, nhưng cô lại không khỏi phiền muộn, trong lòng tràn đầy vị chát, làm hại khẩu vị của cô trở nên kém, rất kém…
Ngày thường, trên bàn cơm, người nói nhiều nhất chính là cô, ngày thường, mẹ chồng thích nghe những chuyện thú vị ở nhà trẻ nhất, ngày thường, Đoàn Bồi Nguyên sẽ không cười nhiều lần, thân thiết với người phụ nữ khác đến như vậy. Nhưng hiện tại, cô gái này lại chiếm giữ ánh mắt của hắn, còn ở tại khách sạn hắn làm việc, buổi tối còn cùng hắn ngồi chung xe trở về ăn cơm…
Không ghen tị, không thể ghen tị, không được ghen tị… Khó quá à!
“Sao không ăn?” Đoàn Bồi Nguyên phát hiện chén cơm của vợ mình gần như “hoàn hảo như lúc ban đầu”, điều này cũng không phải là tốc độ ăn cơm thường ngày của cô.
“Em không có khẩu vị.” Cô không có tinh thần đáp.
“Em cũng sẽ có lúc không có khẩu vị?” Hắn cười nói, rất hài hước.
Mắt lạnh đảo qua… Chỉ có thể nói Giang Xuân Tuệ hoàn toàn bóp lấy chồng mình bằng ánh mắt, sát khí ẩn trong đó!
Hắn thu lại nụ cười, còn chưa kịp biểu đạt sự quan tâm “thích hợp” với vợ yêu, mẹ hắn đã giành trước hỏi…
“Có phải cơ thể không thoải mái? Có cảm thấy muốn nôn? Hay là gần đây đặc biệt sợ đồ tanh, thích ăn đồ chua?”
“Mẹ, cô ấy không có mang thai.” Đoàn Bồi Nguyên thay bà xã trả lời, cảm thấy mẹ mình hỏi như vậy căn bản là đang khiến cho cô áp lực. Hắn đã từng nói với mẹ mình rất nhiều lần.
“Con cũng biết sao, cháu trai của mẹ lại không ở trong bụng con.”
“Con là chồng, có chuyện này con sẽ là người đầu tiên biết, đúng không?” Hắn nhìn vợ, gắp vào trong chén cô một miếng cá, muốn cô ăn nhanh lên.
“Dạ. Mẹ, con không có mang thai.” Đây không phải lần đầu mẹ chồng nhắc tới chuyện con c
“Vì sao không? Dấm chua để lâu bão dưỡng da mặt, càng trầm càng thơm a.” Cô kéo tay hắn ra, mới không để cho hắn đụng vào đâu.
Đúng vậy, cô biết lấy chuyện cũ lâu năm như vậy để so đo với hắn thật sự là không công bằng, người yêu mối tình đầu tự mình tìm tới cửa cũng không phải lỗi của hắn, huống hồ với “thành tích vĩ đại” đã qua của hắn, nếu thật muốn tính từng người rõ ràng, nói không chừng ngay cả hắn cũng không nhớ rõ.
Nhưng mà trong lòng cô cứ luôn không thoải mái tí nào! Trên đời này có người phụ nữ nào nhìn thấy chồng mình cùng với mối tình đầu ôm ôm ấp ấp mà sẽ vui vẻ cơ chứ? Tuy rằng cũng không phải hắn chủ động ôm cô ta… Hơn nữa mỗi lần người phụ nữ kia nhào tới là hắn đều hết sức đẩy đối phương ra…
Hừ, đừng tưởng rằng cô chỉ im lặng ngồi yên bên cạnh, thật ra trong lòng cô đều vụng trộm tính toán hết…
“Thật sự sao? Vậy anh đến ngửi thử coi, có phải thật sự rất thơm hay không… Rất thơm sao?” Nhìn một mặt lộ vẻ đắc ý cùng với biểu cảm ăn dấm chua thú vị của vợ, hắn không nhịn được muốn bắt cô vào trong ngực rồi thơm mấy cái.
“Chán ghét… Tránh ra a…” Cô dùng khay để ở trước ngực hắn, cười vui đùa ầm ĩ với hắn, còn phải cố không để cho dĩa rơi xuống, thật sự là rất bận rất bận… Bận đến nỗi rất vui vẻ nha.
Lúc hắn ôm lấy cô, đang sắp đánh lén thành công thì trên hành lang đột nhiên xuất hiện một bóng người khác…
“Hơ…” Giang Xuân Tuệ thở ra một hơi, còn không cẩn thận huých phải hắn một cái.
“Ô!” Hắn ôm bụng, tựa vào tường, trong lòng chịu đả kích không nhỏ, không nghĩ tới bà xã thân yêu của hắn cư nhiên nhẫn tâm “ra tay” với hắn…
Điểm khác biệt lớn nhất giữa hai vợ chồng chính là cho dù Đoàn Bồi Nguyên bị người ta bắt gian ở trên giường, mặt hắn cũng có thể không đổi sắc mà mặc xong quần áo, bình tĩnh hỏi đối phương…
“Làm gì đây?” Hắn nhìn Chu Hân Bội chằm chằm, giọng nói rõ ràng trầm xuống.
Chu Hân Bội chậm rãi đến gần, cười vươn tay về phía hắn…
“Quà của anh.”
Phản ứng đầu tiên của người đàn ông không phải là chìa tay ra nhận lấy, mà là nhìn bà xã.
“Nhận lấy đi, ba Đoàn mẹ Đoàn cũng đều có.” Cô ta nâng tay lên, cứ nhìn hắn cười, ý chí muốn hắn nhận lấy quà rất kiên định.
Tiếp tục “giằng co” như vậy cũng không phải là biện pháp, Giang Xuân Tuệ biết chồng mình tôn trọng cảm thụ của cô, vì thế vội vàng nháy mắt ra hiệu.
“Cám ơn.” Hắn nhận lấy, Chu Hân Bội lại đem khuôn mặt tươi cười chuyển hướng về phía Giang Xuân Tuệ…
“Thật có lỗi nha, tôi không biết anh ấy kết hôn, cho nên không chuẩn bị quà cho cô.” Cô ta nhún nhún vai, ngược lại trên mặt không nhìn ra được một chút áy náy, chỉ có nụ cười ở ngoài mặt.
“Không sao đâu.” Cô lễ phép đáp lại, không biết cái này có phải chỉ là do cô đa tâm hay không…
“Hình như Bồi Nguyên đối xử với cô rất tốt, thật sự làm cho người ta rất hâm mộ!” Cô ta nói xong liền rời đi.
Câu nói và nụ cười kia của cô ta lại lưu lại ở trong đầu Giang Xuân Tuệ vài giây…
Chỉ có hâm mộ thôi sao? Vì sao dường như cô lại ngửi được một chút mùi chua xót? Cũng từ trong cặp mắt đẹp kia, cô cảm nhận được một tia địch ý…
Không hiểu sao, tâm tình của cô thoáng chút bất an, nhưng cô lại lập tức vứt bỏ cái loại cảm giác chán ghét giống như có đá vụn trong lòng này.
May mắn là cô gái này chỉ đến làm khách, lập tức rồi sẽ đi, cô hoàn toàn không cần phải lo sợ không đâu, tự mình tìm đến phiền não.
“Em đoán đây là cái gì?” Hắn áng chừng quà trong tay, đánh gãy mạch suy nghĩ của cô.
“Nói không chừng là caravat, mới có thể cột lấy cổ của anh!” Cô chua xót nói, thấy hắn cười tựa như là đang khoe khoang hắn có quà.
“Tốt nhất là caravat, buổi tối anh có thể cột em vào đầu giường…” Hắn không hề khó khăn nghĩ ra được cách chia sẻ quà với cô.
“Anh rất sắc nha!” Trong đầu người đàn ông này cũng chỉ có tình sắc sao?!
Cô quay đầu rời đi, giận hắn rõ ràng không hiểu được sự phiền não cùng biến chuyển trong lòng cô.
Đoàn Bồi Nguyên cười đi theo sau vợ, nhìn bóng lưng duyên dáng của cô, cảm thấy cô hoàn toàn nghĩ sai rồi…
Trong đầu hắn là chỉ có tình sắc và cô, cả hai thứ đều liên quan chặt chẽ không rời.
Một tuần sau, Giang Xuân Tuệ nhận ra bản thân mình sai hoàn toàn!
Chu Hân Bội không chỉ đến Đoàn gia làm khách, mà là “mỗi ngày” đến Đoàn gia làm khách, bình thường hễ đến chính là ở mấy tiếng đồng hồ, có thể là nguyên buổi chiều hoặc nguyên buổi tối.
Mà điều khiến cho Giang Xuân Tuệ cảm thấy khó chịu nhất là có vài ngày cô ta và chồng mình cùng nhau tan tầm về nhà, ngoại trừ thăm mẹ Đoàn, đương nhiên cô ta cũng sẽ thuận tiện ở lại ăn cơm tối, tựa như tối nay…
Năm người ngồi xung quanh bàn ăn lớn, Chu Hân Bội và mẹ Đoàn nói chuyện nhiều nhất. Bên trái là Hà Bích Châu và Đoàn Ngự Minh, bên phải lại là Đoàn Bồi Nguyên và… cô, người đang cảm thấy mọi thứ thực xa cách.
Cô nhìn Chu Hân Bội nói chuyện hài hước, vẻ mặt tươi cười của ba mẹ chồng, tầm mắt cô thỉnh thoảng chuyển hướng qua bên trái, ngẫu nhiên cũng là mặt mang ý cười của chồng mình…
Kỳ quái? Cô rõ ràng ngồi ở bên cạnh chồng, nhưng vì sao cảm giác lại xa như vậy? Nửa ngày không xen vào được hơn một câu, giống như tự mình ngồi một bàn riêng, chỉ có thể nhìn bọn họ nói nói cười cười.
Đũa trong tay Giang Xuân Tuệ càng lúc càng chậm, nhìn “bảo bối trong nhà” đang chiếm cứ ánh mắt của mọi người, biết rõ bản thân mình không nên ghen tị, nhưng cô lại không khỏi phiền muộn, trong lòng tràn đầy vị chát, làm hại khẩu vị của cô trở nên kém, rất kém…
Ngày thường, trên bàn cơm, người nói nhiều nhất chính là cô, ngày thường, mẹ chồng thích nghe những chuyện thú vị ở nhà trẻ nhất, ngày thường, Đoàn Bồi Nguyên sẽ không cười nhiều lần, thân thiết với người phụ nữ khác đến như vậy. Nhưng hiện tại, cô gái này lại chiếm giữ ánh mắt của hắn, còn ở tại khách sạn hắn làm việc, buổi tối còn cùng hắn ngồi chung xe trở về ăn cơm…
Không ghen tị, không thể ghen tị, không được ghen tị… Khó quá à!
“Sao không ăn?” Đoàn Bồi Nguyên phát hiện chén cơm của vợ mình gần như “hoàn hảo như lúc ban đầu”, điều này cũng không phải là tốc độ ăn cơm thường ngày của cô.
“Em không có khẩu vị.” Cô không có tinh thần đáp.
“Em cũng sẽ có lúc không có khẩu vị?” Hắn cười nói, rất hài hước.
Mắt lạnh đảo qua… Chỉ có thể nói Giang Xuân Tuệ hoàn toàn bóp lấy chồng mình bằng ánh mắt, sát khí ẩn trong đó!
Hắn thu lại nụ cười, còn chưa kịp biểu đạt sự quan tâm “thích hợp” với vợ yêu, mẹ hắn đã giành trước hỏi…
“Có phải cơ thể không thoải mái? Có cảm thấy muốn nôn? Hay là gần đây đặc biệt sợ đồ tanh, thích ăn đồ chua?”
“Mẹ, cô ấy không có mang thai.” Đoàn Bồi Nguyên thay bà xã trả lời, cảm thấy mẹ mình hỏi như vậy căn bản là đang khiến cho cô áp lực. Hắn đã từng nói với mẹ mình rất nhiều lần.
“Con cũng biết sao, cháu trai của mẹ lại không ở trong bụng con.”
“Con là chồng, có chuyện này con sẽ là người đầu tiên biết, đúng không?” Hắn nhìn vợ, gắp vào trong chén cô một miếng cá, muốn cô ăn nhanh lên.
“Dạ. Mẹ, con không có mang thai.” Đây không phải lần đầu mẹ chồng nhắc tới chuyện con c
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1062/1898
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1062/1898
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt