Tiểu thuyết Trăm Ngày Hôn Nhân-full
Lượt xem : |
g như vừa mới nãy em còn gặp được phu nhân tổng tài của… hình như là cái gì Thái… A! Tập đoàn Phú Thái, cô ấy là Đường Hải Nhân, rất thân thiết lại ôn hòa, còn mời em lần khác tới quán cà phê cô ấy làm việc ngồi chơi đó! Hiện giờ bởi vì mang thai nên cô ấy đang nghỉ dài hạn…” Giống như sợ hắn không tin, Giang Xuân Tuệ lập tức kể ra một ví dụ thực tế cho hắn nghe, đáng tiếc vừa rồi còn muốn giới thiệu bọn họ cho nhau, chồng của Đường Hải Nhân hình như lại đột nhiên nghĩ tới việc gấp gì đó, vội vàng dắt vợ về.
Có điều, nhắc đến chồng của Đường Hải Nhân, Giang Xuân Tuệ lại khó nén vẻ hưng phấn…
“À, hơn nữa hơn nữa, chồng của cô ấy cực kỳ đẹp trai! Cười rộ lên trông rất lịch sự nho nhã, ngọc thụ lâm phong[2">, không chỉ có nói chuyện có duyên, người lại hòa nhã, rất giống nhân vật nam chính từ trong truyện tranh đi ra, có thể gả cho kiểu người đàn ông giống như vầy thật may mắn.” Cười đến nỗi lộ ra vẻ hâm mộ, cô cảm thấy đôi vợ chồng đó thật sự đúng là trai tài gái sắc, ông trời tác hợp cho. Cô thật hy vọng một ngày nào đó chính mình và Đoàn Bồi Nguyên cũng có thể như keo như sơn, nồng tình mật ý như vậy.
Nhưng lời này nghe vào trong tai Đoàn Bồi Nguyên, hơn nữa nhìn vẻ mặt ao ước của vợ, dường như là vẻ mặt vô cùng sùng bái người đàn ông kia… Chắc chắn mồi lên ngọn lửa đố kị hừng hực ở trong lòng hắn!
“Đẹp trai, biết nói chuyện cười chính là đàn ông tốt? Em trợn mắt to lên một chít đi! Tên đó chính là con hổ mặt cười* nhưng lại ăn thịt người không nhả xương, em không tin thì đi hỏi thăm thử coi.” Mặt hắn đột nhiên biến sắc, khẩu khí giống như nuốt phải một tấn thuốc nổ.
*con hổ mặt cười 笑面虎: nghĩa là người nham hiểm
Tổng tài tập đoàn Phú Thái… Mạc Kiệt, làm sao hắn có thể không biết cái tên tiếu lý tàng đao[3"> kia. Bộ dạng bề ngoài tuấn mâu tu mi, hào hoa phong nhã không sai, nhưng ở trên thương trường, tác phong làm việc của tên kia có tiếng là không từ thủ đoạn, không lưu tình, bởi vậy ở trong công ty của chính hắn cũng có không ít kẻ địch lúc nào cũng muốn kéo hắn xuống đài. Loại đàn ông như vậy rốt cuộc có chỗ nào đáng để cô ca ngợi thành như vậy!
Gả cho tên kia là may mắn? Chẳng lẽ gả cho mình là bất hạnh, hắn có từng bạc đãi cô qua sao?!
“Em thà rằng bị một con hổ biết cười nuốt vào bụng, cũng không muốn bị một khối hàn băng ngàn năm khó hiểu bị làm cho giá rét.” Cô không biết sống chết lầm bầm, nhìn nét mặt “kết sương” của chồng, không biết hắn đột nhiên nổi lên gân xanh.
Cô làm chi rảnh việc quá rồi đi hỏi thăm chồng người khác a? Người bên cạnh cô đủ vì cô mà phiền não…
“Cái gì? Em nói rõ ràng cho anh coi, thà rằng bị con hổ nuốt sạch là ý gì?” Lời nói này nhạy cảm, đặc biệt đối với một người đàn ông bị vợ “coi thường” đã lâu, luôn luôn ở trong cảnh “xem được mà ăn không được”, mỗi ngày chỉ có thể gia tăng thời gian vận động để biểu đạt xúc động sinh lý của chính mình mà nói, nó lại mẫn cảm đến nỗi có thể gây ra tai nạn chết người!
“Chính là ý trên mặt chữ.” Cô còn chưa hiểu rõ mức độ vấn đề mà cười hi hi ha ha, đắc ý mình rốt cục đã có cơ hội gậy ông đập lưng ông, để coi hắn nghe câu trả lời mơ mơ hồ hồ như vậy có tức hay không chứ!
“Đi.” Hắn bắt lấy cổ tay cô.
“Đi đâu?”
“Đi theo anh là được rồi.” Lần này, hắn chưa cho cơ hội cô nói gì hết đã lôi cô đi ra ngoài.
Có chỗ hiện tại không đi không được.
Nửa giờ sau, Giang Xuân Tuệ bị đưa vào trong một căn phòng đặc biệt của khách sạn Tinh Vân…
“Đây là phòng gì?” Cô lạ lẫm ngắm nội thất trong phòng bài trí, tựa hồ phòng này không giống với khách phòng của khách sạn bình thường mấy, có thêm một vài đồ đạc cá nhân, an ninh ra vào của tầng trệt cũng càng có tính riêng tư hơn, không thông qua sự xác nhận thân phận của chuyên gia, chỉ có mật mã thôi cũng không vào cửa được.
“Phòng của anh. Thỉnh thoảng công tác bận thì nghỉ ngơi ở đây.” Hắn khóa cửa phòng, vừa đi tới chỗ cô gái đang lộ nét mặt tò mò, vừa cởi áo khoác tây trang.
“Dẫn em tới đây làm chi?” Cô quay đầu, nhìn thấy hắn đang cởi cà vạt nơ xuống, ném qua một bên, động tác đó thật sự cool… Không, kỳ quái!
“Đêm tân hôn ngày đó… Hình như chúng ta còn có một chút việc chưa làm xong.” Hắn gợi lên khóe môi, cười như không cười, bước đi tao nhã tới gần cô, trong mắt hẹp lộ ra một tia hào quang làm tim cô đập nhanh.
“Anh nhớ!” Cô đã biết hắn đang giả ngu. Trứng thối!
“Ban đầu anh tưởng do anh uống nhiều quá nên nằm mơ, nhưng trải qua lời nhắc nhở lộn xộn của em, anh mới phát hiện mình không chỉ là mơ một giấc mộng đẹp.” Hắn cởi khuy tay áo, buông cổ áo ra, trong nháy mắt đã đi tới trước cô, tình dục ở trong mắt đen ẩn ẩn chuyển động nhấp nháy, nhìn cô chằm chằm…
“Em mới không có lộn xộn!” Lúc này cô thật sự đã lộn xộn, tim đập thình thịch, bởi vì ánh mắt người đàn ông kia nhìn cô, so với lời nói ra từ miệng còn mờ ám hơn, phảng phất như đang âu yếm trái tim cô, lại giống như muốn trộm đi linh hồn của cô, thâm thúy, mê hoặc lòng người như vậy.
“A? Vậy chúng ta lại càng phải xác nhận thử coi là nhận thức của ai có vấn đề rồi.” Hắn nhẹ nhàng nắm giữ cằm của cô, nhưng lại không cúi đầu hôn cô, hơi thở ấm áp đi đến bên tai cô, lời nói nhỏ nhẹ, trầm thấp. “Ngày đó là bắt đầu từ chỗ nào?”
Giọng nói khêu gợi lướt nhẹ qua bên tai cô, khiến cho bên cổ có một cảm giác tê dại rất nhỏ.
Cô đưa tay ra muốn đẩy ra một ít khoảng cách an toàn, hai tay lại bởi vậy mà bị hắn vây ở trước ngực, ấn vào khuông ngực rắn chắc rồi lại hướng lên trên vỗ phải trái tim đang nhảy lên của hắn.
“Đúng rồi, bắt đầu là em giúp anh cởi quần áo trước.” Hắn nhếch môi cười nhẹ, gương mặt lãnh khốc kia lại trở thành vũ khí thôi miên làm cho người ta tim đập gia tốc, ngực nóng lên.
Hắn chỉ dẫn hai tay cô cởi bỏ áo sơmi của hắn, không chút trở ngại đụng chạm đường cong cương nghị hữu lực trên ngực, mỗi tấc da thịt đều giống như sôcôla làm ấm nóng lòng bàn tay cô…
Hô hấp hỗn loạn, đầu choáng váng, từ đầu chí cuối cô vẫn không rõ vì sao người đàn ông này sẽ sinh ra lực ảnh hưởng lớn như thế đối với cô, nhưng lúc hắn hướng dẫn cô bằng tiếng nói mát nhẹ, trầm thấp, ý thức của cô tựa như bao phủ một tầng sương, thân thể không tự giác làm theo, giống như vốn từ trong tiềm thức đã muốn làm cho hắn vui, làm vài chuyện khiến cho hắn thích mình, vừa nghĩ đến người đàn ông này sẽ bởi vì vậy mà cảm thấy được lấy lòng, trái tim của cô cũng giống như được vui vẻ ngang như hắn…
“Sao không cởi?” Hắn nhìn tay cô mới cởi bỏ dây lưng là đã dừng, giọng điệu rất là thất vọng.
“Anh, anh… lại… không uống say.” Cô e lệ nói, ngón tay căng thẳng đến nỗi cứng ngắc, hai gò má lại hồng đến nỗi không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Mặc kệ nói như thế nào, tại thời điểm người đàn ông này tỉnh táo nhìn chăm chú mình, muốn cô cởi quần hắn xuống, thật sự là xấu hổ muốn chết!
“Là em không cho anh ở trước mặt người phụ nữ khác uống nhiều rượu.” Lời nói của hắn mang theo ý đùa giỡn, khơi mào khuôn mặt nhỏ nhắn, quyến rũ của cô, hắn càng muốn thấy rõ bộ dáng đáng yêu vì hắn mà thẹn thùng đến nỗi nói chuyện lắp bắp của cô gái nhỏ này.
Hắn nhớ!
Phát hiện lần này không làm cho cô cảm thấy buồn bực, ngược lại có chút kinh hỉ. Không nghĩ tới vậy mà hắn lại có đem lời nói của cô
Có điều, nhắc đến chồng của Đường Hải Nhân, Giang Xuân Tuệ lại khó nén vẻ hưng phấn…
“À, hơn nữa hơn nữa, chồng của cô ấy cực kỳ đẹp trai! Cười rộ lên trông rất lịch sự nho nhã, ngọc thụ lâm phong[2">, không chỉ có nói chuyện có duyên, người lại hòa nhã, rất giống nhân vật nam chính từ trong truyện tranh đi ra, có thể gả cho kiểu người đàn ông giống như vầy thật may mắn.” Cười đến nỗi lộ ra vẻ hâm mộ, cô cảm thấy đôi vợ chồng đó thật sự đúng là trai tài gái sắc, ông trời tác hợp cho. Cô thật hy vọng một ngày nào đó chính mình và Đoàn Bồi Nguyên cũng có thể như keo như sơn, nồng tình mật ý như vậy.
Nhưng lời này nghe vào trong tai Đoàn Bồi Nguyên, hơn nữa nhìn vẻ mặt ao ước của vợ, dường như là vẻ mặt vô cùng sùng bái người đàn ông kia… Chắc chắn mồi lên ngọn lửa đố kị hừng hực ở trong lòng hắn!
“Đẹp trai, biết nói chuyện cười chính là đàn ông tốt? Em trợn mắt to lên một chít đi! Tên đó chính là con hổ mặt cười* nhưng lại ăn thịt người không nhả xương, em không tin thì đi hỏi thăm thử coi.” Mặt hắn đột nhiên biến sắc, khẩu khí giống như nuốt phải một tấn thuốc nổ.
*con hổ mặt cười 笑面虎: nghĩa là người nham hiểm
Tổng tài tập đoàn Phú Thái… Mạc Kiệt, làm sao hắn có thể không biết cái tên tiếu lý tàng đao[3"> kia. Bộ dạng bề ngoài tuấn mâu tu mi, hào hoa phong nhã không sai, nhưng ở trên thương trường, tác phong làm việc của tên kia có tiếng là không từ thủ đoạn, không lưu tình, bởi vậy ở trong công ty của chính hắn cũng có không ít kẻ địch lúc nào cũng muốn kéo hắn xuống đài. Loại đàn ông như vậy rốt cuộc có chỗ nào đáng để cô ca ngợi thành như vậy!
Gả cho tên kia là may mắn? Chẳng lẽ gả cho mình là bất hạnh, hắn có từng bạc đãi cô qua sao?!
“Em thà rằng bị một con hổ biết cười nuốt vào bụng, cũng không muốn bị một khối hàn băng ngàn năm khó hiểu bị làm cho giá rét.” Cô không biết sống chết lầm bầm, nhìn nét mặt “kết sương” của chồng, không biết hắn đột nhiên nổi lên gân xanh.
Cô làm chi rảnh việc quá rồi đi hỏi thăm chồng người khác a? Người bên cạnh cô đủ vì cô mà phiền não…
“Cái gì? Em nói rõ ràng cho anh coi, thà rằng bị con hổ nuốt sạch là ý gì?” Lời nói này nhạy cảm, đặc biệt đối với một người đàn ông bị vợ “coi thường” đã lâu, luôn luôn ở trong cảnh “xem được mà ăn không được”, mỗi ngày chỉ có thể gia tăng thời gian vận động để biểu đạt xúc động sinh lý của chính mình mà nói, nó lại mẫn cảm đến nỗi có thể gây ra tai nạn chết người!
“Chính là ý trên mặt chữ.” Cô còn chưa hiểu rõ mức độ vấn đề mà cười hi hi ha ha, đắc ý mình rốt cục đã có cơ hội gậy ông đập lưng ông, để coi hắn nghe câu trả lời mơ mơ hồ hồ như vậy có tức hay không chứ!
“Đi.” Hắn bắt lấy cổ tay cô.
“Đi đâu?”
“Đi theo anh là được rồi.” Lần này, hắn chưa cho cơ hội cô nói gì hết đã lôi cô đi ra ngoài.
Có chỗ hiện tại không đi không được.
Nửa giờ sau, Giang Xuân Tuệ bị đưa vào trong một căn phòng đặc biệt của khách sạn Tinh Vân…
“Đây là phòng gì?” Cô lạ lẫm ngắm nội thất trong phòng bài trí, tựa hồ phòng này không giống với khách phòng của khách sạn bình thường mấy, có thêm một vài đồ đạc cá nhân, an ninh ra vào của tầng trệt cũng càng có tính riêng tư hơn, không thông qua sự xác nhận thân phận của chuyên gia, chỉ có mật mã thôi cũng không vào cửa được.
“Phòng của anh. Thỉnh thoảng công tác bận thì nghỉ ngơi ở đây.” Hắn khóa cửa phòng, vừa đi tới chỗ cô gái đang lộ nét mặt tò mò, vừa cởi áo khoác tây trang.
“Dẫn em tới đây làm chi?” Cô quay đầu, nhìn thấy hắn đang cởi cà vạt nơ xuống, ném qua một bên, động tác đó thật sự cool… Không, kỳ quái!
“Đêm tân hôn ngày đó… Hình như chúng ta còn có một chút việc chưa làm xong.” Hắn gợi lên khóe môi, cười như không cười, bước đi tao nhã tới gần cô, trong mắt hẹp lộ ra một tia hào quang làm tim cô đập nhanh.
“Anh nhớ!” Cô đã biết hắn đang giả ngu. Trứng thối!
“Ban đầu anh tưởng do anh uống nhiều quá nên nằm mơ, nhưng trải qua lời nhắc nhở lộn xộn của em, anh mới phát hiện mình không chỉ là mơ một giấc mộng đẹp.” Hắn cởi khuy tay áo, buông cổ áo ra, trong nháy mắt đã đi tới trước cô, tình dục ở trong mắt đen ẩn ẩn chuyển động nhấp nháy, nhìn cô chằm chằm…
“Em mới không có lộn xộn!” Lúc này cô thật sự đã lộn xộn, tim đập thình thịch, bởi vì ánh mắt người đàn ông kia nhìn cô, so với lời nói ra từ miệng còn mờ ám hơn, phảng phất như đang âu yếm trái tim cô, lại giống như muốn trộm đi linh hồn của cô, thâm thúy, mê hoặc lòng người như vậy.
“A? Vậy chúng ta lại càng phải xác nhận thử coi là nhận thức của ai có vấn đề rồi.” Hắn nhẹ nhàng nắm giữ cằm của cô, nhưng lại không cúi đầu hôn cô, hơi thở ấm áp đi đến bên tai cô, lời nói nhỏ nhẹ, trầm thấp. “Ngày đó là bắt đầu từ chỗ nào?”
Giọng nói khêu gợi lướt nhẹ qua bên tai cô, khiến cho bên cổ có một cảm giác tê dại rất nhỏ.
Cô đưa tay ra muốn đẩy ra một ít khoảng cách an toàn, hai tay lại bởi vậy mà bị hắn vây ở trước ngực, ấn vào khuông ngực rắn chắc rồi lại hướng lên trên vỗ phải trái tim đang nhảy lên của hắn.
“Đúng rồi, bắt đầu là em giúp anh cởi quần áo trước.” Hắn nhếch môi cười nhẹ, gương mặt lãnh khốc kia lại trở thành vũ khí thôi miên làm cho người ta tim đập gia tốc, ngực nóng lên.
Hắn chỉ dẫn hai tay cô cởi bỏ áo sơmi của hắn, không chút trở ngại đụng chạm đường cong cương nghị hữu lực trên ngực, mỗi tấc da thịt đều giống như sôcôla làm ấm nóng lòng bàn tay cô…
Hô hấp hỗn loạn, đầu choáng váng, từ đầu chí cuối cô vẫn không rõ vì sao người đàn ông này sẽ sinh ra lực ảnh hưởng lớn như thế đối với cô, nhưng lúc hắn hướng dẫn cô bằng tiếng nói mát nhẹ, trầm thấp, ý thức của cô tựa như bao phủ một tầng sương, thân thể không tự giác làm theo, giống như vốn từ trong tiềm thức đã muốn làm cho hắn vui, làm vài chuyện khiến cho hắn thích mình, vừa nghĩ đến người đàn ông này sẽ bởi vì vậy mà cảm thấy được lấy lòng, trái tim của cô cũng giống như được vui vẻ ngang như hắn…
“Sao không cởi?” Hắn nhìn tay cô mới cởi bỏ dây lưng là đã dừng, giọng điệu rất là thất vọng.
“Anh, anh… lại… không uống say.” Cô e lệ nói, ngón tay căng thẳng đến nỗi cứng ngắc, hai gò má lại hồng đến nỗi không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Mặc kệ nói như thế nào, tại thời điểm người đàn ông này tỉnh táo nhìn chăm chú mình, muốn cô cởi quần hắn xuống, thật sự là xấu hổ muốn chết!
“Là em không cho anh ở trước mặt người phụ nữ khác uống nhiều rượu.” Lời nói của hắn mang theo ý đùa giỡn, khơi mào khuôn mặt nhỏ nhắn, quyến rũ của cô, hắn càng muốn thấy rõ bộ dáng đáng yêu vì hắn mà thẹn thùng đến nỗi nói chuyện lắp bắp của cô gái nhỏ này.
Hắn nhớ!
Phát hiện lần này không làm cho cô cảm thấy buồn bực, ngược lại có chút kinh hỉ. Không nghĩ tới vậy mà hắn lại có đem lời nói của cô
Bài viết liên quan!