Tiểu thuyết Tống Nhược Cốc, Tên Biến Thái, Em Thích Anh-full
Lượt xem : |
c, là bạn bè của Tống Nhược Cốc, ngoài ra mặt mũi bọn họ tôi cũng không lạ gì, tôi từng lấy danh nghĩa bạn gái Tống Nhược Cốc tham dự tụ tập sinh nhật Lão Lục, mấy người hôm nay cũng không khác lắm. Bây giờ nhìn tôi và Tống Nhược Cốc như hai người xa lạ, Tần Tuyết Vi lại cười như hoa ngồi cạnh cậu ta, mọi người nếu không phải não tàn thì đều có thể đoán ra tình huống ngôn tình cẩu huyết trong truyền thuyết, cho nên không khí trong bàn ăn vô cùng xấu hổ.
Hơn nữa, toàn bộ thời gian sắc mặt Tống Nhược Cốc đều âm u, một chén lại một chén, tuyệt đối không giống một người vừa giành giải thưởng lớn, ngược lại có vẻ giống cậu thanh niên đi nhầm đường. Mọi người không biết rốt cục là cậu ta không thoải mái thế nào, cũng không biết nên khuyên cậu ta như thế nào.
Thực ra tâm tình tôi cũng không tốt lắm, cũng không hoàn toàn vì Tống Nhược Cốc, mà còn có Lão Lục. Tên nhóc này đã đồng ý buông tay, nhưng trên bàn tiệc còn như có như không trêu chọc tôi mập mờ, tôi không ngốc, cũng không muốn giả ngu. Nhưng vấn đề là cậu ta cũng không làm rõ cái gì, nếu như tôi nói bất cứ cái gì, lại thành ra tôi làm kiêu. Cho nên tôi rất buồn bực.
“Lão Lục, đừng đùa nữa, tôi là người tính tình không tốt, cậu cũng biết rồi đấy.” Cuối cùng tôi nghiến răng nói.
“Kỷ Nhiên, tôi đây không phải là vì tôi, tôi là vì cậu,” ánh mắt cậu ta rũ xuống, “Cho dù cậu có tin hay không, tôi thực lòng yêu cậu, tôi chỉ muốn cho cậu chút mặt mũi.”
“Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng thực sự không cần, da mặt tôi rất dày.”
Tuy tôi nói như thế, nhưng Lão Lục hoàn toàn không tiếp thu, nên làm gì thì đều làm. Tôi cũng không tiện nói gì nữa, vì dù sao cậu ta cũng là muốn tốt cho tôi.
Quên đi, kệ cậu ta thôi, ai sẽ quan tâm bọn tôi làm gì đâu.
Một lát sau, tôi đi nhà vệ sinh, lúc trở lại thấy Tống Nhược Cốc. Cậu ta đang đứng ở cửa phòng bao, dựa lưng vào tường, trong miệng ngậm điếu thuốc. Tàn thuốc một sáng một tối, khói xanh như tơ, khuôn mặt của cậu ta trong khói mù lượn lờ nhìn không rõ, mơ hồ.
Từ trước đến nay tôi chưa từng thấy Tống Nhược Cốc hút thuốc, hơn nữa bản thân tôi không thích mùi thuốc lá. Tôi cũng không biết lúc này lửa giận ở đâu ra, đầu óc nóng lên, rút thuốc trong miệng cậu ta, ném xuống đấy, dùng sức đạp mấy cái.
“Cậu là gì của tôi, dựa vào cái gì mà quản tôi.” Tống Nhược Cốc đột nhiên nói.
“. . . . “ Tôi nắm chặt tay, nói không ra lời, bởi vì tôi phát hiện, tôi thực sự không có tư cách này.
Cậu ta yên lặng nhìn tôi, đôi mắt bình thản không gợn sóng, “Chỉ có bạn gái tôi mới có thể quản tôi.”
“Mẹ cậu cũng có thể quản cậu.”
“Thế cậu là bạn gái tôi hay mẹ tôi?”
Tôi hít sâu một hơi, cúi đầu, “Xin lỗi.”
Cậu ta không nói gì một lúc lâu. Tôi buồn bực, ngẩng đầu nhìn cậu ta, lại phát hiện ánh mắt cậu ta phức tạp, có chút tức giận lại có chút . . . . . đau thương!
Tôi càng ngày càng không hiểu cậu ta.
“Kỷ Nhiên.” Cậu ta đột nhiên mở miệng.
“Ừ?”
“Vì sao tránh tôi?”
Bởi vì tôi thích cậu. Lời này thiếu chút nữa tôi đã thốt ra, cuối cùng khi nó đến miệng thì bị tôi nuốt trở lại. Tôi không biết nói gì cho phải, thấy Lão Lục kéo cửa đi ra, cười nói, “Chờ cậu nửa ngày không trở lại, hóa ra ở chỗ này.”
Tôi không tiếp tục để ý đến Tống Nhược Cốc, trở lại phòng bao.
Sau đó tôi cũng không gặp lại Tống Nhược Cốc, cho đến lúc nghỉ hè.
Kiến tập hè của chúng tôi đã bắt đầu, điều nàycó nghĩa là tôi sẽ ở chung với…Tống Nhược Cốc ngày ngày ít nhất nửa tháng, chuyện này khiến tôi vừa khẩn trương vừa mâu thuẫn, lại có cảm giác chờ mong tôi không muốn thừa nhận.
Mặc dù trước đó tôi vẫn điên cuồng học tập để tránh vấn đề này, nhưng ngày kiến tập càng đến gần, tất cả lại trở lại hiện trạng vốn có của nó.
Tôi rất khó xử.
Toàn bộ đội tham gia kiến tập có mười hai người, Tống Nhược Cốc mang theo cả đội, trải qua bỏ phiếu nội bộ, chúng tôi quyết định đi tàu điện ngầm.
Tống Nhược Cốc và Tần Tuyết Vi đã rời trường học, cho nên bọn họ chờ chúng tôi ở trạm xe lửa.
Cho nên lúc tôi ở cửa xét vé nhìn thấy đôi nam nữ đẹp trai và xinh gái mặc đồ tình nhân, thì cảm thấy vô cùng chói mắt.
Tần Tuyết Vi đang rất hăng hái, người luôn lãnh đạm như cô ấy lúc này lại đang nói nói cười cười với mọi người, các thành viên trong nhóm cũng rất nể mặt, mọi người trò chuyện với nhau rất vui.
Nhưng vẻ mặt Tống Nhược Cốc vẫn lạnh nhạt, cậu lại giống như đã trở về vẻ mặt tê liệt như trước kia.
Tôi nhịn một chút, vẫn hỏi Tống Nhược Cốc, “Tại sao Tần Tuyết Vi lại đến đây?”
“Cô ấy muốn đến.”
Lý do này vừa đơn giản lại vừa thẳng thắn, tôi nói thêm, “Cậu chưa từng nói đến chuyện này.”
Cậu ta nhìn thẳng mắt tôi, “Cậu để ý à?”
“Không sao cả, chỉ cần cô ấy đừng tôi,” Thật ra là tôi nhìn cô ấy không vừa mắt
“Kỷ Nhiên, cậu không tò mò sao ngày hôm nay tôi và cô ấy ăn mặcgiống nhau sao?”
Tôi quay mặt đi, “Chẳng có quan hệ gì với tôi.”
Sử Lộ đi tới, kéo tay tôi, tôi không tránh.
Đợi một lúc, mọi người đều lục đục đi vào trạm soát vé. Sau khi tôi cất hành lý xong, cầm cốc của tôi và Sử Lộ đi lấy nước nóng, vừa mới lấy nước xong ở lối đi về đã bị Tống Nhược Cốc chặn lại.
“Cho tôi đi qua cái.” Tôi hơi mất hứng, không có ý tứ gì cả.
“Trước đó cùng một nam sinh thân thiết, sau lại dây dưa với một nam sinh khác. Kỷ Nhiên, nữ sinh như cậu rất khiến người ta khinh thường.”
“ . . . .” Tôi nhịn, nhịn, cuối cùng cũng đè xuống được lửa giận trong lòng, “Tống Nhược Cốc, cậu có biết không, tôi có biết bao mong muốn không gặp lại cậu.”
“Thế sao cậu còn gặp.”
Trong lòng tôi ngoại trừ tức giận, còn có đau xót nồng đậm. Hóa ra tôi tự chạy đến trước mặt người ta rước lấy nhục nhã. Tôi cắn răng, thực sự không biết phải nói gì lúc này, tôi sợ tôi mới mở miệng nước mắt đã rơi.
Vì thế tôi không nói chuyện, sầm mặt, đẩy cậu ta ra, bước nhanh trở về, đưa cốc nước cho Sử Lộ, “Tôi ra ngoài một chút.”
“Đi đâu chứ?”
“Một lát sẽ nói cho cậu.”
Tôi đứng ở cửa, thừa dịp mọi người không chú ý, lúc đoàn tàu gần đóng cửa thì xuống xe.
Đứng trên trạm xe, tôi gửi cho Sử Lộ một tin nhắn: Tôi quay lại trường học, nhớ giúp tôi cầm hành lý về, cảm ơn.
Sau khi tin nhắn gửi đi, cửa tàu điện ngầm cũng mở ra. Tống Nhược Cốc cách tôi cánh cửa sổ, tầm nhìn không rõ lắm, miệng cậu ta động đậy vài cái, không biết đang nói gì.
Tôi làm một động tác tay không văn minh với cậu ta.
(động tác này là động tác Kỷ Nhiên làm ở sân bóng rổ nhé )
Chương 29: Gấu trúc
Tôi lẻ loi một mình quay về trường học, hầu hết sinh viên đều đã rời trường học, vườn trườnglớn như thế đột nhiên trở nên trống rỗng.
Tâm trạng của tôi cũng trống rỗng, cảm giác có gì đó rất quan trọng đã bị tôi bỏ rơi ở nhà ga, cơ thể như mất đi linh hồn.
Tống Nhược Cốc liên tục gọi điện thoại cho tôi, trong lòng tôi buồn bực, cho nên không muốn nhận, dứt khoát chuyển sang chế độ im lặng.
Tôi đứng trước tấm bản đồ của Trung Quốc, nhắm mắt ở trên đó vẽ loạn, cuối cùng ngón tay chỉ ở một chỗ. Sau đó tôi từ từ mở mắt, thấy nơi ngón tay chỉ, Nhã An ở Tứ Xuyên.
Hơn nữa, toàn bộ thời gian sắc mặt Tống Nhược Cốc đều âm u, một chén lại một chén, tuyệt đối không giống một người vừa giành giải thưởng lớn, ngược lại có vẻ giống cậu thanh niên đi nhầm đường. Mọi người không biết rốt cục là cậu ta không thoải mái thế nào, cũng không biết nên khuyên cậu ta như thế nào.
Thực ra tâm tình tôi cũng không tốt lắm, cũng không hoàn toàn vì Tống Nhược Cốc, mà còn có Lão Lục. Tên nhóc này đã đồng ý buông tay, nhưng trên bàn tiệc còn như có như không trêu chọc tôi mập mờ, tôi không ngốc, cũng không muốn giả ngu. Nhưng vấn đề là cậu ta cũng không làm rõ cái gì, nếu như tôi nói bất cứ cái gì, lại thành ra tôi làm kiêu. Cho nên tôi rất buồn bực.
“Lão Lục, đừng đùa nữa, tôi là người tính tình không tốt, cậu cũng biết rồi đấy.” Cuối cùng tôi nghiến răng nói.
“Kỷ Nhiên, tôi đây không phải là vì tôi, tôi là vì cậu,” ánh mắt cậu ta rũ xuống, “Cho dù cậu có tin hay không, tôi thực lòng yêu cậu, tôi chỉ muốn cho cậu chút mặt mũi.”
“Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng thực sự không cần, da mặt tôi rất dày.”
Tuy tôi nói như thế, nhưng Lão Lục hoàn toàn không tiếp thu, nên làm gì thì đều làm. Tôi cũng không tiện nói gì nữa, vì dù sao cậu ta cũng là muốn tốt cho tôi.
Quên đi, kệ cậu ta thôi, ai sẽ quan tâm bọn tôi làm gì đâu.
Một lát sau, tôi đi nhà vệ sinh, lúc trở lại thấy Tống Nhược Cốc. Cậu ta đang đứng ở cửa phòng bao, dựa lưng vào tường, trong miệng ngậm điếu thuốc. Tàn thuốc một sáng một tối, khói xanh như tơ, khuôn mặt của cậu ta trong khói mù lượn lờ nhìn không rõ, mơ hồ.
Từ trước đến nay tôi chưa từng thấy Tống Nhược Cốc hút thuốc, hơn nữa bản thân tôi không thích mùi thuốc lá. Tôi cũng không biết lúc này lửa giận ở đâu ra, đầu óc nóng lên, rút thuốc trong miệng cậu ta, ném xuống đấy, dùng sức đạp mấy cái.
“Cậu là gì của tôi, dựa vào cái gì mà quản tôi.” Tống Nhược Cốc đột nhiên nói.
“. . . . “ Tôi nắm chặt tay, nói không ra lời, bởi vì tôi phát hiện, tôi thực sự không có tư cách này.
Cậu ta yên lặng nhìn tôi, đôi mắt bình thản không gợn sóng, “Chỉ có bạn gái tôi mới có thể quản tôi.”
“Mẹ cậu cũng có thể quản cậu.”
“Thế cậu là bạn gái tôi hay mẹ tôi?”
Tôi hít sâu một hơi, cúi đầu, “Xin lỗi.”
Cậu ta không nói gì một lúc lâu. Tôi buồn bực, ngẩng đầu nhìn cậu ta, lại phát hiện ánh mắt cậu ta phức tạp, có chút tức giận lại có chút . . . . . đau thương!
Tôi càng ngày càng không hiểu cậu ta.
“Kỷ Nhiên.” Cậu ta đột nhiên mở miệng.
“Ừ?”
“Vì sao tránh tôi?”
Bởi vì tôi thích cậu. Lời này thiếu chút nữa tôi đã thốt ra, cuối cùng khi nó đến miệng thì bị tôi nuốt trở lại. Tôi không biết nói gì cho phải, thấy Lão Lục kéo cửa đi ra, cười nói, “Chờ cậu nửa ngày không trở lại, hóa ra ở chỗ này.”
Tôi không tiếp tục để ý đến Tống Nhược Cốc, trở lại phòng bao.
Sau đó tôi cũng không gặp lại Tống Nhược Cốc, cho đến lúc nghỉ hè.
Kiến tập hè của chúng tôi đã bắt đầu, điều nàycó nghĩa là tôi sẽ ở chung với…Tống Nhược Cốc ngày ngày ít nhất nửa tháng, chuyện này khiến tôi vừa khẩn trương vừa mâu thuẫn, lại có cảm giác chờ mong tôi không muốn thừa nhận.
Mặc dù trước đó tôi vẫn điên cuồng học tập để tránh vấn đề này, nhưng ngày kiến tập càng đến gần, tất cả lại trở lại hiện trạng vốn có của nó.
Tôi rất khó xử.
Toàn bộ đội tham gia kiến tập có mười hai người, Tống Nhược Cốc mang theo cả đội, trải qua bỏ phiếu nội bộ, chúng tôi quyết định đi tàu điện ngầm.
Tống Nhược Cốc và Tần Tuyết Vi đã rời trường học, cho nên bọn họ chờ chúng tôi ở trạm xe lửa.
Cho nên lúc tôi ở cửa xét vé nhìn thấy đôi nam nữ đẹp trai và xinh gái mặc đồ tình nhân, thì cảm thấy vô cùng chói mắt.
Tần Tuyết Vi đang rất hăng hái, người luôn lãnh đạm như cô ấy lúc này lại đang nói nói cười cười với mọi người, các thành viên trong nhóm cũng rất nể mặt, mọi người trò chuyện với nhau rất vui.
Nhưng vẻ mặt Tống Nhược Cốc vẫn lạnh nhạt, cậu lại giống như đã trở về vẻ mặt tê liệt như trước kia.
Tôi nhịn một chút, vẫn hỏi Tống Nhược Cốc, “Tại sao Tần Tuyết Vi lại đến đây?”
“Cô ấy muốn đến.”
Lý do này vừa đơn giản lại vừa thẳng thắn, tôi nói thêm, “Cậu chưa từng nói đến chuyện này.”
Cậu ta nhìn thẳng mắt tôi, “Cậu để ý à?”
“Không sao cả, chỉ cần cô ấy đừng tôi,” Thật ra là tôi nhìn cô ấy không vừa mắt
“Kỷ Nhiên, cậu không tò mò sao ngày hôm nay tôi và cô ấy ăn mặcgiống nhau sao?”
Tôi quay mặt đi, “Chẳng có quan hệ gì với tôi.”
Sử Lộ đi tới, kéo tay tôi, tôi không tránh.
Đợi một lúc, mọi người đều lục đục đi vào trạm soát vé. Sau khi tôi cất hành lý xong, cầm cốc của tôi và Sử Lộ đi lấy nước nóng, vừa mới lấy nước xong ở lối đi về đã bị Tống Nhược Cốc chặn lại.
“Cho tôi đi qua cái.” Tôi hơi mất hứng, không có ý tứ gì cả.
“Trước đó cùng một nam sinh thân thiết, sau lại dây dưa với một nam sinh khác. Kỷ Nhiên, nữ sinh như cậu rất khiến người ta khinh thường.”
“ . . . .” Tôi nhịn, nhịn, cuối cùng cũng đè xuống được lửa giận trong lòng, “Tống Nhược Cốc, cậu có biết không, tôi có biết bao mong muốn không gặp lại cậu.”
“Thế sao cậu còn gặp.”
Trong lòng tôi ngoại trừ tức giận, còn có đau xót nồng đậm. Hóa ra tôi tự chạy đến trước mặt người ta rước lấy nhục nhã. Tôi cắn răng, thực sự không biết phải nói gì lúc này, tôi sợ tôi mới mở miệng nước mắt đã rơi.
Vì thế tôi không nói chuyện, sầm mặt, đẩy cậu ta ra, bước nhanh trở về, đưa cốc nước cho Sử Lộ, “Tôi ra ngoài một chút.”
“Đi đâu chứ?”
“Một lát sẽ nói cho cậu.”
Tôi đứng ở cửa, thừa dịp mọi người không chú ý, lúc đoàn tàu gần đóng cửa thì xuống xe.
Đứng trên trạm xe, tôi gửi cho Sử Lộ một tin nhắn: Tôi quay lại trường học, nhớ giúp tôi cầm hành lý về, cảm ơn.
Sau khi tin nhắn gửi đi, cửa tàu điện ngầm cũng mở ra. Tống Nhược Cốc cách tôi cánh cửa sổ, tầm nhìn không rõ lắm, miệng cậu ta động đậy vài cái, không biết đang nói gì.
Tôi làm một động tác tay không văn minh với cậu ta.
(động tác này là động tác Kỷ Nhiên làm ở sân bóng rổ nhé )
Chương 29: Gấu trúc
Tôi lẻ loi một mình quay về trường học, hầu hết sinh viên đều đã rời trường học, vườn trườnglớn như thế đột nhiên trở nên trống rỗng.
Tâm trạng của tôi cũng trống rỗng, cảm giác có gì đó rất quan trọng đã bị tôi bỏ rơi ở nhà ga, cơ thể như mất đi linh hồn.
Tống Nhược Cốc liên tục gọi điện thoại cho tôi, trong lòng tôi buồn bực, cho nên không muốn nhận, dứt khoát chuyển sang chế độ im lặng.
Tôi đứng trước tấm bản đồ của Trung Quốc, nhắm mắt ở trên đó vẽ loạn, cuối cùng ngón tay chỉ ở một chỗ. Sau đó tôi từ từ mở mắt, thấy nơi ngón tay chỉ, Nhã An ở Tứ Xuyên.
Bài viết liên quan!