Tiểu thuyết Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình-full
Lượt xem : |
xa rất xa, bay qua lục địa Châu Mỹ, vượt qua Thái Bình Dương rộng lớn, di đến phía đông có núi xanh, phía tây có biển vây quanh trong thị trấn nhỏ giản dị, trong một căn nhà nhỏ ấm áp.
Hạ Dĩnh hoàn toàn không nói nên lời, bởi vì cô đã sớm bị lời nói này của mẹ làm cho sợ đến nổi mất bình tĩnh, trong lòng rối loạn!
Từng chữ từng câu mẹ đã nói, tựa như nhắn nhủ… di ngôn của bà!
Cô sắp mất đi người thân cô yêu nhất sao?
—–@@@—-
May mà kết quả báo cáo kiểm tra, mẹ đột nhiên té xỉu là vì bị cảm, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều, là có thể bình phục rất nhanh.
Nhìn hai gò má của mẹ dần dần hồng hào, sự ngon miệng cũng ngày càng tốt, trái tim lơ lững giữa không trung của Hạ Dĩnh, rốt cuộc có thể hạ xuống.
“Hôm nay Táp Nhĩ sẽ đến chứ?”
Sau bữa cơm tối, La Lam ngồi trên giướng bệnh, hỏi Hạ Dĩnh đang thay bà gọt trái cây.
Từ khi bà nằm viện đến nay, mỗi buổi tối hết giờ làm Táp Nhĩ đều đến nhìn bà, thay vì nói nhìn bà, chẳng thà nói đến nhìn con gái bảo bối của bà chuẩn xác hơn.
Cũng may có hắn, bà mới có thể ở phòng bệnh cá nhân này.
“Sẽ! hôm nay công ty tương đối bận một chút, anh ta nói sẽ đến muộn một chút.”
Vừa nhắc đến Táp Nhĩ, gương mặt Hạ Dĩnh lặng lẽ hiện lên vẻ thẹn thùng sa vào bể tình.
Mấy ngày nay cô cũng được Táp Nhĩ an ủi, mới có thể chống chọi vượt qua.
“Nói cho mẹ, không phải là con yêu Táp Nhĩ rồi chứ?” La Lam nhìn ra được, sự xuất hiện của Táp Nhĩ, làm cho con gái có rất nhiều thay đổi.
Cân nhắc nhiều lần, Hạ Dĩnh quyết định không lừa gạt mẹ, ngượng ngùng gật đầu, cô nhìn mẹ chân thành thẳng thắn xác thực tâm ý.
“Còn cậu ta? Táp Nhĩ cũng yêu con sao?” Hạnh phúc của con gái là việc khiến bà bận tâm nhất.
“Ừm!”
Hạ Dĩnh lại gật đầu, mặc dù cô không hề xác định được Táp Nhĩ đối với cô có thật lòng hay không, nhưng cô tình nguyện tin tưởng rằng khoảnh khắc ở bên ngoài phòng cấp cứu khi đó, hắn đối với cô là thật lòng, huống chi cô cũng không muốn để mẹ lo lắng vì cô.
“Vậy là tốt rồi…vậy là tốt rồi, nhìn thấy con tìm được người yêu con, mà con cũng yêu người ta, là chuyện mẹ vui nhất, nếu có thể nhìn thấy con mặc váy trắng, vậy mẹ thật sự…yên tâm.” Chỉ sợ rằng thân thể của bà không chống đỡ được đến lúc đó.
“Mẹ! mẹ nghĩ đến đâu rồi vậy?” Hạ Dĩnh tuy hờn dỗi nói, nhưng trong đầu cũng hiện lên hình ảnh cô khoác tay Táp Nhĩ, đứng trước mặt cha sứ, hứa với nhau lời thể thiêng liêng.
Cốc, cốc, cốc……sau một hồi tiếng gõ cửa, cửa phòng bệnh được đẩy vào.
“Táp Nhĩ, con đã đến rồi à!” La Lam vui mừng chào đón Táp Nhĩ đã đến.
“Anh…anh đã đến rồi…” một giây trước còn nhớ hắn, một giây sau hắn liền xuất hiện ở trước mặt cô, Hạ Dĩnh rụt rè liếc nhìn Táp Nhĩ một cái, liền hốt hoảng cúi thấp đầu xuống, hai gò má trắng nõn cũng bất giác nhuộm ráng ngủ sắc, cả trái tim điên cuồng đập thình thịch.
Táp Nhĩ bị vẻ mặt xinh đẹp này của Hạ Dĩnh làm cho kinh ngạc tại chỗ, hắn không chớp mắt chăm chú nhìn Hạ Dĩnh tựa như có một thể kỉ dài, cuối cùng vẫn là ở giửa tiếng ho nhẹ của La Lam, mới chợt lấy lại tinh thần.
“Bác gái, khỏe chút nào chưa?” Đón nhận ánh mắt mang ý cười của La Lam, hắn lúng túng cười lại một tiếng.
“Khỏe khỏe khỏe…” trong giọng nói La Lam rất tốt, ngoại trừ trả lời sựa quan tâm của Táp Nhĩ, hơn hết là tràn ngập sự vui mừng nồng đậm.
Bà biết người đàn ông này thật lòng yêu con gái bà!
Lúc nãy Hạ Dĩnh vẫn cuối đầu không lên tiếng mơ hồ cảm thấy bầu không khí có chút kì lạ, lúc này mới ngẩng đầu lên, khó hiểu hỏi mẹ: “Mẹ…”.
“Mẹ muốn nghĩ ngơi rồi.”
La Lam nhanh chóng xóa sạch mọi thắc mắc của Hạ Dĩnh, lấy đi trái táo sắp gọt xong cùng con dao gọt trái cây trên tay cô, dùng giọng điệu thúc giục nói: “Hôm nay con với Táp Nhĩ đi hẹn hò, không cần lo lắng cho mẹ, bây giờ mẹ khỏe hơn nhiều, cho nên mau….cầm ví da, cùng Táp Nhĩ ra ngoài ăn một bữa cơm trước, sau đó các con muốn đi đâu, thì đi đó, không lo lắng cho mẹ.”
“Mẹ! mẹ đang nói gì vậy?” Nghe được lời mẹ, hai gò má của Hạ Dĩnh càng thêm đỏ bừng, xấu hổ không dám ngẩng đầu nhìn Táp Nhĩ.
“Lớn như vậy, còn có thể ngượng ngùng nha! Nhanh lên, Táp Nhĩ còn đang đợi con kìa.” La Lam trêu chọc nói.
“Mẹ, nhưng mà…” tuy thân thể mẹ đã khỏe hơn nhiều, nhưng muốn cô để một mình mẹ ở lại bệnh viện, cô thật sự không yên tâm lắm.
“Yên tâm, bác sĩ và y tá sẽ chăm sóc mẹ. nhanh đi, đừng để Táp Nhĩ đói bụng.”
Được mẹ nhắc nhở, Hạ Dĩnh mới giương mắt, nhìn về Táp Nhĩ, lại đối diện với ánh mắt hắn, và động tác ôm lấy bụng, rất đói.
“Vậy…được rồi.” Cầm lấy ví da dặt trên ghế dựa, Hạ Dĩnh vẫn lo lắng căn dặn: “Mẹ, có bất kì cái gì không thoải mái, mẹ nhất định phải xin y ta báo nhanh cho con biết nha.”
“Được! con yên tâm.”
“Bác gái, vậy chúng con đi trước, xin bác nghỉ ngơi thật tốt!”
Nói xong, Táp Nhĩ tự nhiên dắt tay Hạ Dĩnh, đi ra ngoài cửa, trước đi đi khỏi, La Lam nhìn về phía Táp Nhĩ nói một câu: “Táp Nhĩ, bác giao Hạ Dĩnh cho con!”
Táp Nhĩ dường như hiểu ý sâu trong lời nói của Hạ mẹ, cẩn thận nắm lấy bàn tay nhỏ của Hạ Dĩnh, nghiêm túc cam đoan: “Yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”
Những lời này cũng là hứa hẹn với Hạ Dĩnh!
Nhưng đáng tiếc, nữ chính đứng bên cạnh căn bản không nghe ra điều bí ẩn trong đó!
—-@@@—-
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Táp Nhĩ nói muốn dẫn cô đến một nơi có bầu trời đầy sao làm bạn, cùng đi ăn tối.
Chỉ là tưởng tượng đến trong bầu không khí lãng mạn ánh trăng cùng ánh sang rọi xuống bữa ăn tối, lòng Hạ Dĩnh không khỏi tràn đầy chờ mong.
“Nơi này thật trống trãi, căn bản nhìn không giống là kiến trúc nhà hàng a, anh xác định anh không đến lầm chỗ chứ?”
Xe ngừng lại trước một tòa nhà tư nhân cao cấp ở vùng ngoại ô, Hạ Dĩnh bước ra ngoài cửa xe nhìn sơ lược hoàn cảnh chung quanh, sau đó liền nói lên thắc mắc với Táp Nhĩ đang ở một bên cười thần bí.
“Không lầm! Tin tôi, đi thôi.” Táp Nhĩ cong cánh tay, làm dáng vẻ mời.
“Ừm!” Hạ Dĩnh không có bất kỳ do dự nào, lập tức khoác tay hắn.
Chỉ cần có thể ở cùng với hắn, cho dù không có bầu trời đầy sao cũng không quan trọng! đây là sự chờ đợi tận sâu đáy lòng Hạ Dĩnh.
Vừa vào trong tòa nhà, lúc này Hạ Dĩnh mới phát hiện ra tầng cao nhất của tòa nhà tư nhân cao cấp này, có bầu trời trong suốt, ở nơi đó thật sự có thể nhìn thấy ngôi sao xinh xắn đầy trời, mà tòa nhà cao cấp này đúng là sản nghiệp của cá nhân Táp Nhĩ.
Bọn họ ăn xong bữa tối, liền lên tầng trên cùng thưởng thức bầu trời đầy sao, nhưng nhìn nhìn, Hạ Dĩnh phát hiện Táp Nhĩ bên cạnh căn bản không có lòng ngắm cảnh, mà là luôn dùng ánh mắt nóng bóng chăm chú nhìn cô.
“Tôi…tôi phải đi.” Vì tránh nè tầm mắt khiến tim người ta đập nhanh kia, cô nhát gan muốn trốn tránh.
“Ở lại!” Một tay Táp Nhĩ ôm chặt lấy người trong lòng.
Cô là người con gái duy hai (???!) bước vào nơi ở của hắn, cũng là người con gái duy nhất đi vào tim hắn! Vì vậy hắn không muốn thả cô đi.
“Tôi…” Hạ Dĩnh ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt thâm tình của hắn, cô hoảng hốt, đối với chuyện nam nữ, một chút kinh nghiệm cô cũng không có, mọi thứ không biết này, khiến cô k
Hạ Dĩnh hoàn toàn không nói nên lời, bởi vì cô đã sớm bị lời nói này của mẹ làm cho sợ đến nổi mất bình tĩnh, trong lòng rối loạn!
Từng chữ từng câu mẹ đã nói, tựa như nhắn nhủ… di ngôn của bà!
Cô sắp mất đi người thân cô yêu nhất sao?
—–@@@—-
May mà kết quả báo cáo kiểm tra, mẹ đột nhiên té xỉu là vì bị cảm, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều, là có thể bình phục rất nhanh.
Nhìn hai gò má của mẹ dần dần hồng hào, sự ngon miệng cũng ngày càng tốt, trái tim lơ lững giữa không trung của Hạ Dĩnh, rốt cuộc có thể hạ xuống.
“Hôm nay Táp Nhĩ sẽ đến chứ?”
Sau bữa cơm tối, La Lam ngồi trên giướng bệnh, hỏi Hạ Dĩnh đang thay bà gọt trái cây.
Từ khi bà nằm viện đến nay, mỗi buổi tối hết giờ làm Táp Nhĩ đều đến nhìn bà, thay vì nói nhìn bà, chẳng thà nói đến nhìn con gái bảo bối của bà chuẩn xác hơn.
Cũng may có hắn, bà mới có thể ở phòng bệnh cá nhân này.
“Sẽ! hôm nay công ty tương đối bận một chút, anh ta nói sẽ đến muộn một chút.”
Vừa nhắc đến Táp Nhĩ, gương mặt Hạ Dĩnh lặng lẽ hiện lên vẻ thẹn thùng sa vào bể tình.
Mấy ngày nay cô cũng được Táp Nhĩ an ủi, mới có thể chống chọi vượt qua.
“Nói cho mẹ, không phải là con yêu Táp Nhĩ rồi chứ?” La Lam nhìn ra được, sự xuất hiện của Táp Nhĩ, làm cho con gái có rất nhiều thay đổi.
Cân nhắc nhiều lần, Hạ Dĩnh quyết định không lừa gạt mẹ, ngượng ngùng gật đầu, cô nhìn mẹ chân thành thẳng thắn xác thực tâm ý.
“Còn cậu ta? Táp Nhĩ cũng yêu con sao?” Hạnh phúc của con gái là việc khiến bà bận tâm nhất.
“Ừm!”
Hạ Dĩnh lại gật đầu, mặc dù cô không hề xác định được Táp Nhĩ đối với cô có thật lòng hay không, nhưng cô tình nguyện tin tưởng rằng khoảnh khắc ở bên ngoài phòng cấp cứu khi đó, hắn đối với cô là thật lòng, huống chi cô cũng không muốn để mẹ lo lắng vì cô.
“Vậy là tốt rồi…vậy là tốt rồi, nhìn thấy con tìm được người yêu con, mà con cũng yêu người ta, là chuyện mẹ vui nhất, nếu có thể nhìn thấy con mặc váy trắng, vậy mẹ thật sự…yên tâm.” Chỉ sợ rằng thân thể của bà không chống đỡ được đến lúc đó.
“Mẹ! mẹ nghĩ đến đâu rồi vậy?” Hạ Dĩnh tuy hờn dỗi nói, nhưng trong đầu cũng hiện lên hình ảnh cô khoác tay Táp Nhĩ, đứng trước mặt cha sứ, hứa với nhau lời thể thiêng liêng.
Cốc, cốc, cốc……sau một hồi tiếng gõ cửa, cửa phòng bệnh được đẩy vào.
“Táp Nhĩ, con đã đến rồi à!” La Lam vui mừng chào đón Táp Nhĩ đã đến.
“Anh…anh đã đến rồi…” một giây trước còn nhớ hắn, một giây sau hắn liền xuất hiện ở trước mặt cô, Hạ Dĩnh rụt rè liếc nhìn Táp Nhĩ một cái, liền hốt hoảng cúi thấp đầu xuống, hai gò má trắng nõn cũng bất giác nhuộm ráng ngủ sắc, cả trái tim điên cuồng đập thình thịch.
Táp Nhĩ bị vẻ mặt xinh đẹp này của Hạ Dĩnh làm cho kinh ngạc tại chỗ, hắn không chớp mắt chăm chú nhìn Hạ Dĩnh tựa như có một thể kỉ dài, cuối cùng vẫn là ở giửa tiếng ho nhẹ của La Lam, mới chợt lấy lại tinh thần.
“Bác gái, khỏe chút nào chưa?” Đón nhận ánh mắt mang ý cười của La Lam, hắn lúng túng cười lại một tiếng.
“Khỏe khỏe khỏe…” trong giọng nói La Lam rất tốt, ngoại trừ trả lời sựa quan tâm của Táp Nhĩ, hơn hết là tràn ngập sự vui mừng nồng đậm.
Bà biết người đàn ông này thật lòng yêu con gái bà!
Lúc nãy Hạ Dĩnh vẫn cuối đầu không lên tiếng mơ hồ cảm thấy bầu không khí có chút kì lạ, lúc này mới ngẩng đầu lên, khó hiểu hỏi mẹ: “Mẹ…”.
“Mẹ muốn nghĩ ngơi rồi.”
La Lam nhanh chóng xóa sạch mọi thắc mắc của Hạ Dĩnh, lấy đi trái táo sắp gọt xong cùng con dao gọt trái cây trên tay cô, dùng giọng điệu thúc giục nói: “Hôm nay con với Táp Nhĩ đi hẹn hò, không cần lo lắng cho mẹ, bây giờ mẹ khỏe hơn nhiều, cho nên mau….cầm ví da, cùng Táp Nhĩ ra ngoài ăn một bữa cơm trước, sau đó các con muốn đi đâu, thì đi đó, không lo lắng cho mẹ.”
“Mẹ! mẹ đang nói gì vậy?” Nghe được lời mẹ, hai gò má của Hạ Dĩnh càng thêm đỏ bừng, xấu hổ không dám ngẩng đầu nhìn Táp Nhĩ.
“Lớn như vậy, còn có thể ngượng ngùng nha! Nhanh lên, Táp Nhĩ còn đang đợi con kìa.” La Lam trêu chọc nói.
“Mẹ, nhưng mà…” tuy thân thể mẹ đã khỏe hơn nhiều, nhưng muốn cô để một mình mẹ ở lại bệnh viện, cô thật sự không yên tâm lắm.
“Yên tâm, bác sĩ và y tá sẽ chăm sóc mẹ. nhanh đi, đừng để Táp Nhĩ đói bụng.”
Được mẹ nhắc nhở, Hạ Dĩnh mới giương mắt, nhìn về Táp Nhĩ, lại đối diện với ánh mắt hắn, và động tác ôm lấy bụng, rất đói.
“Vậy…được rồi.” Cầm lấy ví da dặt trên ghế dựa, Hạ Dĩnh vẫn lo lắng căn dặn: “Mẹ, có bất kì cái gì không thoải mái, mẹ nhất định phải xin y ta báo nhanh cho con biết nha.”
“Được! con yên tâm.”
“Bác gái, vậy chúng con đi trước, xin bác nghỉ ngơi thật tốt!”
Nói xong, Táp Nhĩ tự nhiên dắt tay Hạ Dĩnh, đi ra ngoài cửa, trước đi đi khỏi, La Lam nhìn về phía Táp Nhĩ nói một câu: “Táp Nhĩ, bác giao Hạ Dĩnh cho con!”
Táp Nhĩ dường như hiểu ý sâu trong lời nói của Hạ mẹ, cẩn thận nắm lấy bàn tay nhỏ của Hạ Dĩnh, nghiêm túc cam đoan: “Yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”
Những lời này cũng là hứa hẹn với Hạ Dĩnh!
Nhưng đáng tiếc, nữ chính đứng bên cạnh căn bản không nghe ra điều bí ẩn trong đó!
—-@@@—-
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Táp Nhĩ nói muốn dẫn cô đến một nơi có bầu trời đầy sao làm bạn, cùng đi ăn tối.
Chỉ là tưởng tượng đến trong bầu không khí lãng mạn ánh trăng cùng ánh sang rọi xuống bữa ăn tối, lòng Hạ Dĩnh không khỏi tràn đầy chờ mong.
“Nơi này thật trống trãi, căn bản nhìn không giống là kiến trúc nhà hàng a, anh xác định anh không đến lầm chỗ chứ?”
Xe ngừng lại trước một tòa nhà tư nhân cao cấp ở vùng ngoại ô, Hạ Dĩnh bước ra ngoài cửa xe nhìn sơ lược hoàn cảnh chung quanh, sau đó liền nói lên thắc mắc với Táp Nhĩ đang ở một bên cười thần bí.
“Không lầm! Tin tôi, đi thôi.” Táp Nhĩ cong cánh tay, làm dáng vẻ mời.
“Ừm!” Hạ Dĩnh không có bất kỳ do dự nào, lập tức khoác tay hắn.
Chỉ cần có thể ở cùng với hắn, cho dù không có bầu trời đầy sao cũng không quan trọng! đây là sự chờ đợi tận sâu đáy lòng Hạ Dĩnh.
Vừa vào trong tòa nhà, lúc này Hạ Dĩnh mới phát hiện ra tầng cao nhất của tòa nhà tư nhân cao cấp này, có bầu trời trong suốt, ở nơi đó thật sự có thể nhìn thấy ngôi sao xinh xắn đầy trời, mà tòa nhà cao cấp này đúng là sản nghiệp của cá nhân Táp Nhĩ.
Bọn họ ăn xong bữa tối, liền lên tầng trên cùng thưởng thức bầu trời đầy sao, nhưng nhìn nhìn, Hạ Dĩnh phát hiện Táp Nhĩ bên cạnh căn bản không có lòng ngắm cảnh, mà là luôn dùng ánh mắt nóng bóng chăm chú nhìn cô.
“Tôi…tôi phải đi.” Vì tránh nè tầm mắt khiến tim người ta đập nhanh kia, cô nhát gan muốn trốn tránh.
“Ở lại!” Một tay Táp Nhĩ ôm chặt lấy người trong lòng.
Cô là người con gái duy hai (???!) bước vào nơi ở của hắn, cũng là người con gái duy nhất đi vào tim hắn! Vì vậy hắn không muốn thả cô đi.
“Tôi…” Hạ Dĩnh ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt thâm tình của hắn, cô hoảng hốt, đối với chuyện nam nữ, một chút kinh nghiệm cô cũng không có, mọi thứ không biết này, khiến cô k
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1828/2664
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1828/2664
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt