Tiểu thuyết Tổng Giám Đốc Tỏ Ra Uy Phong
Lượt xem : |
ng?"
Cậu gật đầu một cái."Vâng."
Áp lực nặng nề ép tới cậu cơ hồ muốn thở không nổi, từ cậu có trí nhớ, cậu chính là tại trong khách sạn lớn lên, chưa từng cùng thế giới bên ngoài tiếp xúc qua, không có bạn bè, không có tự do, điều duy nhất cậu có thể làm, đó là tiếp nhận sự an bài giáo dục của cha, bởi vì cậu là người thừa kế khách sạn Ciel, cậu phải vì tương lai mà cố gắng.
Mặc dù cậu thật ao ước có thể đến trường tiểu học Công lập học rồi kết giao nhiều bạn bè, nhưng là cậu cũng không thể nói ra suy nghĩ của mình, cậu không thể làm cho cha thất vọng.
Lane sờ sờ đầu Khải, cười cười rồi dẫn đoàn trợ lý rời đi.
Ánh mắt Khải tràn đầy khát vọng đối với tình thương của cha, cậu hi vọng thực nhiều cha có thể bớt bận rộn một chút, có thể rút ra một chút thời gian đến bồi cậu, coi như là xem ti vi cũng tốt, nhưng loại chuyện xem TV không có dinh dưỡng này, là không được cha cho phép.
Cậu rời đi phòng cha, đi vào thư phòng, tay nhỏ bé kéo ra rèm cửa sổ, nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài cửa sổ cùng cảnh tượng phồn hoa của thành phố New York.
Cậu thật là muốn rời đi khách sạn đi ra bên ngoài đi một chuyến, cậu muốn làm một đứa trẻ bình thường, không muốn giống như bây giờ, luôn nhốt ở trong khách sạn chân không bước ra khỏi nhà.
Quét dọn phòng ngủ Tổng giám đốc sẽ không quá khổ cực, bởi vì Tổng giám đốc là một người đàn ông có thói quen sinh hoạt rất sạch sẽ, chẳng qua là khi cô ghé vào dưới gầm giường quét dọn bụi bặm nhìn thấy một cái quần chữ T màu đỏ tươi thì thật sự rất khó nén kích động mà cười thật to, Katy cố làm trấn định đem quần lót ném vào trong túi rác.
Tổng giám đốc mặc dù có con trai nhưng lại chưa kết hôn, đàn ông bình thường cũng sẽ có nhu cầu sinh lý, cô hẳn không quá mức ngạc nhiên, từ mười tám tuổi tiến vào khách sạn Ciel làm việc, cô liền dọn dẹp qua đủ loại kiểu dáng phòng bị khách "Chà đạp", so với một cái quần chữ T nho nhỏ mà nói, thật sự là chuyện nhỏ.
Nhưng đối tượng là Tổng giám đốc —— ha ha, thật là một cái bát quái thực lớn, Katy tin tưởng nhất định có chó săn của tòa soạn báo nguyện ý tốn nhiều tiền mua điều thú vị mà cô mới vừa phát hiện này, nhưng mặc dù cô thiếu tiền, còn không đến mức kiếm loại tiền không có lương tâm đó.
Lane • Ciel chẳng qua là có chút tiền, cuộc sống riêng tư liền sẽ khiến cho người ta lấy ra xoi mói, này thật sự quá không công bằng.
Katy nghiêm túc quét dọn, rất nhanh liền đem phòng của Tổng giám đốc đại nhân quét sạch sẽ, cô không chỉ một lần đối với chiếc giường King Size xa hoa trong phòng, phủ ga trải giường lụa trắng lên giường lớn thèm thuồng không thôi, còn đối với này từ trên trần nhà buông xuống màn lụa màu trắng đặc biệt yêu thích, "Căn phòng Công chúa "trong mộng tưởng của cô chính là cái dạng này.
"Hừ, về sau mình cũng cần phải làm một cái phòng giống như vậy." Cô âm thầm thề, hiểu được mơ tưởng trong đầu mình cần dựa vào tiền bạc xây đắp lên.
Kế tiếp là phòng của tiểu thiếu gia Khải.
Khi Katy lần đầu nhìn thấy phòng của tiểu thiếu gia thì đột nhiên sinh ra ảo giác.
"Mình xác định Khải là tám tuổi, không phải mười tám tuổi a, tại sao nơi này tuyệt không giống như là phòng của đứa trẻ đây?" Cô cau mày, kéo máy hút bụi đi vào phòng của tiểu thiếu gia.
Bên trong gian phòng không nhiễm một hạt bụi, đồ đạc ngay ngắn trật tự, có thể thấy được Khải là một đứa trẻ vô cùng tự hạn chế, nhưng này không giống như là một căn phòng của tiểu nam sinh tám tuổi nên có.
Theo Lane • Ciel đối với con trai coi trọng, không thể nào keo kiệt đến liền món đồ chơi cũng không mua cho cậu ấy chứ?
Nhưng là cô lại không nhìn thấy đến một cái giống dạng món đồ chơi ở bên trong gian phòng này, trừ cái bàn đọc sách cực lớn ra—— này thật sự không giống bàn đọc sách của đứa trẻ, phía trên bày một màn hình máy tính tinh thể lỏng 19 inch, còn có một dàn thiết bị máy vi tính siêu đầy đủ, nhưng là một đứa trẻ tám tuổi chơi máy vi tính?
Rất căng rồi !
Nhanh chóng quét dọn xong phòng của tiểu thiếu gia, Katy liên tục chiến đấu ở các chiến trường phòng họp, năng lực làm việc với hiệu suất cao của cô khiến Andy cực kỳ hài lòng, đợi cô loay hoay được không sai biệt lắm, kéo máy hút bụi quét dọn thảm lông dày tại phòng khách thì một người mặc bộ tây trang nhỏ, một cậu bé vô cùng đáng yêu rời đi thư phòng, đi tới phòng khách, đồng thời nhìn cô một cái.
"Cô là mới tới?" Kiêu ngạo nâng lên chiếc cằm nho nhỏ, không coi ai ra gì liếc cô một cái.
Katy sửng sốt một chút, thiếu chút nữa bật cười.
Cậu ấy bộ dáng tiểu đại nhân thật đáng yêu, cô thật thích trẻ con, mình đã từng muốn làm cô giáo, nhưng là ước mơ này ở cha mẹ sau khi qua đời liền thay đổi rồi.
Cô muốn trở nên nổi bật , cho nên chí nguyện của cô cũng từ cô giáo biến thành quản lí khách sạn.
Katy vội vàng đứng thẳng, rất cung kính cúi đầu, nhẹ nhàng lên tiếng, "Khải thiếu gia."
Khải gật đầu một cái, ánh mắt đánh giá nhìn chằm chằm cô không rời.
"Không có ngực."
Ah? Cô nghe được cái gì? Tên tiểu quỷ này lại còn nói cô không có bộ ngực? !
Katy theo bản năng cúi đầu, xem xem bộ ngực của mình —— làm sao?
Rõ ràng chính là đứa bé không hiểu chuyện, cô mặc đồng phục nhân viên vệ sinh, cộng thêm có tạp dề, làm sao có thể nhìn ra được vóc người đẹp của cô không tốt? Cô rõ ràng liền cũng không tệ lắm, 34 C nha!
"Khuôn mặt tròn như quả trứng." Giọng nói bắt bẻ non nớt tiếp tục quở trách.
Ý nói chính là cô xấu xí nha, a! Cô không cảm thấy tức giận, chỉ là cảm thấy buồn cười.
Tiểu tử này tính phòng vệ thật là cao, đối với lần đầu tiên gặp mặt cô trực tiếp liền muốn ra oai phủ đầu, chắc là do người phụ trách quét dọn trước đây cho cậu ấy ấn tượng xấu.
"Chân ngắn." Cậu hừ nhẹ.
Katy xác định cậu đang kỳ thị thân thể của mình cao. Đúng là, ở các Quốc gia phương Tây chiều cao của cô đúng là rất lùn, nhưng cũng tới 165 centi mét, so với người Hoa bình thường cô coi là cao, là Khải quá bắt bẻ, huống chi —— một tên tiểu quỷ cao không tới 100 centi mét mà lại nói cô chân ngắn, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy buồn cười!
"Điều kiện kém như vậy, cha tôi sẽ không thích cô." Khải lãnh ngạo đưa ra kết luận.
"Vậy cậu có thích tôi hay không?" Cô không nhịn được nghĩ muốn trêu chọc cậu.
Vấn đề của cô khiến Khải ngẩn người, đột nhiên sau đó nóng giận, "Ai muốn thích cô!" Nói xong phất tay áo rời đi, đi vào phòng mình, dùng sức đóng cửa lại.
Nhìn hành động trẻ con đó của Khải, cô nhịn không được cười to, "Ha ha ha, thật đáng yêu, đây mới là đứa bé chứ."
"Khụ khụ." Andy ho khan một cái."Katy."
"Quản gia." Cô lập tức ngưng tiếng cười, kinh sợ cúi đầu xuống.
Thảm, mới vừa rồi cô trêu chọc tiểu thiếu gia có thể hay không khiến quản gia Andy tức giận a? Cô giống như chơi được hơi quá.
"Thư phòng có thể quét dọn rồi." Tròng mắt Andy mỉm cười, cố làm ra vẻ đối cô nói."Tiểu thiếu gia còn là một đứa trẻ, cậu ấy không có ác ý."
"Tôi hiểu biết rõ." Nghe ra quản gia Andy không có ý trách cứ mình, Katy không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nhấc lên máy hút bụi, cô chuyển hướng tới thư phòng, không ngờ Andy lại kêu cô.
"Katy, cô thích trẻ con?"
"Thích a." Cô với vẻ mặt tươi cười trả lời.
"Khải thiếu gia không giống đứa trẻ bình thường, cho nên thỉnh cô làm bạn với cậu
Cậu gật đầu một cái."Vâng."
Áp lực nặng nề ép tới cậu cơ hồ muốn thở không nổi, từ cậu có trí nhớ, cậu chính là tại trong khách sạn lớn lên, chưa từng cùng thế giới bên ngoài tiếp xúc qua, không có bạn bè, không có tự do, điều duy nhất cậu có thể làm, đó là tiếp nhận sự an bài giáo dục của cha, bởi vì cậu là người thừa kế khách sạn Ciel, cậu phải vì tương lai mà cố gắng.
Mặc dù cậu thật ao ước có thể đến trường tiểu học Công lập học rồi kết giao nhiều bạn bè, nhưng là cậu cũng không thể nói ra suy nghĩ của mình, cậu không thể làm cho cha thất vọng.
Lane sờ sờ đầu Khải, cười cười rồi dẫn đoàn trợ lý rời đi.
Ánh mắt Khải tràn đầy khát vọng đối với tình thương của cha, cậu hi vọng thực nhiều cha có thể bớt bận rộn một chút, có thể rút ra một chút thời gian đến bồi cậu, coi như là xem ti vi cũng tốt, nhưng loại chuyện xem TV không có dinh dưỡng này, là không được cha cho phép.
Cậu rời đi phòng cha, đi vào thư phòng, tay nhỏ bé kéo ra rèm cửa sổ, nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài cửa sổ cùng cảnh tượng phồn hoa của thành phố New York.
Cậu thật là muốn rời đi khách sạn đi ra bên ngoài đi một chuyến, cậu muốn làm một đứa trẻ bình thường, không muốn giống như bây giờ, luôn nhốt ở trong khách sạn chân không bước ra khỏi nhà.
Quét dọn phòng ngủ Tổng giám đốc sẽ không quá khổ cực, bởi vì Tổng giám đốc là một người đàn ông có thói quen sinh hoạt rất sạch sẽ, chẳng qua là khi cô ghé vào dưới gầm giường quét dọn bụi bặm nhìn thấy một cái quần chữ T màu đỏ tươi thì thật sự rất khó nén kích động mà cười thật to, Katy cố làm trấn định đem quần lót ném vào trong túi rác.
Tổng giám đốc mặc dù có con trai nhưng lại chưa kết hôn, đàn ông bình thường cũng sẽ có nhu cầu sinh lý, cô hẳn không quá mức ngạc nhiên, từ mười tám tuổi tiến vào khách sạn Ciel làm việc, cô liền dọn dẹp qua đủ loại kiểu dáng phòng bị khách "Chà đạp", so với một cái quần chữ T nho nhỏ mà nói, thật sự là chuyện nhỏ.
Nhưng đối tượng là Tổng giám đốc —— ha ha, thật là một cái bát quái thực lớn, Katy tin tưởng nhất định có chó săn của tòa soạn báo nguyện ý tốn nhiều tiền mua điều thú vị mà cô mới vừa phát hiện này, nhưng mặc dù cô thiếu tiền, còn không đến mức kiếm loại tiền không có lương tâm đó.
Lane • Ciel chẳng qua là có chút tiền, cuộc sống riêng tư liền sẽ khiến cho người ta lấy ra xoi mói, này thật sự quá không công bằng.
Katy nghiêm túc quét dọn, rất nhanh liền đem phòng của Tổng giám đốc đại nhân quét sạch sẽ, cô không chỉ một lần đối với chiếc giường King Size xa hoa trong phòng, phủ ga trải giường lụa trắng lên giường lớn thèm thuồng không thôi, còn đối với này từ trên trần nhà buông xuống màn lụa màu trắng đặc biệt yêu thích, "Căn phòng Công chúa "trong mộng tưởng của cô chính là cái dạng này.
"Hừ, về sau mình cũng cần phải làm một cái phòng giống như vậy." Cô âm thầm thề, hiểu được mơ tưởng trong đầu mình cần dựa vào tiền bạc xây đắp lên.
Kế tiếp là phòng của tiểu thiếu gia Khải.
Khi Katy lần đầu nhìn thấy phòng của tiểu thiếu gia thì đột nhiên sinh ra ảo giác.
"Mình xác định Khải là tám tuổi, không phải mười tám tuổi a, tại sao nơi này tuyệt không giống như là phòng của đứa trẻ đây?" Cô cau mày, kéo máy hút bụi đi vào phòng của tiểu thiếu gia.
Bên trong gian phòng không nhiễm một hạt bụi, đồ đạc ngay ngắn trật tự, có thể thấy được Khải là một đứa trẻ vô cùng tự hạn chế, nhưng này không giống như là một căn phòng của tiểu nam sinh tám tuổi nên có.
Theo Lane • Ciel đối với con trai coi trọng, không thể nào keo kiệt đến liền món đồ chơi cũng không mua cho cậu ấy chứ?
Nhưng là cô lại không nhìn thấy đến một cái giống dạng món đồ chơi ở bên trong gian phòng này, trừ cái bàn đọc sách cực lớn ra—— này thật sự không giống bàn đọc sách của đứa trẻ, phía trên bày một màn hình máy tính tinh thể lỏng 19 inch, còn có một dàn thiết bị máy vi tính siêu đầy đủ, nhưng là một đứa trẻ tám tuổi chơi máy vi tính?
Rất căng rồi !
Nhanh chóng quét dọn xong phòng của tiểu thiếu gia, Katy liên tục chiến đấu ở các chiến trường phòng họp, năng lực làm việc với hiệu suất cao của cô khiến Andy cực kỳ hài lòng, đợi cô loay hoay được không sai biệt lắm, kéo máy hút bụi quét dọn thảm lông dày tại phòng khách thì một người mặc bộ tây trang nhỏ, một cậu bé vô cùng đáng yêu rời đi thư phòng, đi tới phòng khách, đồng thời nhìn cô một cái.
"Cô là mới tới?" Kiêu ngạo nâng lên chiếc cằm nho nhỏ, không coi ai ra gì liếc cô một cái.
Katy sửng sốt một chút, thiếu chút nữa bật cười.
Cậu ấy bộ dáng tiểu đại nhân thật đáng yêu, cô thật thích trẻ con, mình đã từng muốn làm cô giáo, nhưng là ước mơ này ở cha mẹ sau khi qua đời liền thay đổi rồi.
Cô muốn trở nên nổi bật , cho nên chí nguyện của cô cũng từ cô giáo biến thành quản lí khách sạn.
Katy vội vàng đứng thẳng, rất cung kính cúi đầu, nhẹ nhàng lên tiếng, "Khải thiếu gia."
Khải gật đầu một cái, ánh mắt đánh giá nhìn chằm chằm cô không rời.
"Không có ngực."
Ah? Cô nghe được cái gì? Tên tiểu quỷ này lại còn nói cô không có bộ ngực? !
Katy theo bản năng cúi đầu, xem xem bộ ngực của mình —— làm sao?
Rõ ràng chính là đứa bé không hiểu chuyện, cô mặc đồng phục nhân viên vệ sinh, cộng thêm có tạp dề, làm sao có thể nhìn ra được vóc người đẹp của cô không tốt? Cô rõ ràng liền cũng không tệ lắm, 34 C nha!
"Khuôn mặt tròn như quả trứng." Giọng nói bắt bẻ non nớt tiếp tục quở trách.
Ý nói chính là cô xấu xí nha, a! Cô không cảm thấy tức giận, chỉ là cảm thấy buồn cười.
Tiểu tử này tính phòng vệ thật là cao, đối với lần đầu tiên gặp mặt cô trực tiếp liền muốn ra oai phủ đầu, chắc là do người phụ trách quét dọn trước đây cho cậu ấy ấn tượng xấu.
"Chân ngắn." Cậu hừ nhẹ.
Katy xác định cậu đang kỳ thị thân thể của mình cao. Đúng là, ở các Quốc gia phương Tây chiều cao của cô đúng là rất lùn, nhưng cũng tới 165 centi mét, so với người Hoa bình thường cô coi là cao, là Khải quá bắt bẻ, huống chi —— một tên tiểu quỷ cao không tới 100 centi mét mà lại nói cô chân ngắn, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy buồn cười!
"Điều kiện kém như vậy, cha tôi sẽ không thích cô." Khải lãnh ngạo đưa ra kết luận.
"Vậy cậu có thích tôi hay không?" Cô không nhịn được nghĩ muốn trêu chọc cậu.
Vấn đề của cô khiến Khải ngẩn người, đột nhiên sau đó nóng giận, "Ai muốn thích cô!" Nói xong phất tay áo rời đi, đi vào phòng mình, dùng sức đóng cửa lại.
Nhìn hành động trẻ con đó của Khải, cô nhịn không được cười to, "Ha ha ha, thật đáng yêu, đây mới là đứa bé chứ."
"Khụ khụ." Andy ho khan một cái."Katy."
"Quản gia." Cô lập tức ngưng tiếng cười, kinh sợ cúi đầu xuống.
Thảm, mới vừa rồi cô trêu chọc tiểu thiếu gia có thể hay không khiến quản gia Andy tức giận a? Cô giống như chơi được hơi quá.
"Thư phòng có thể quét dọn rồi." Tròng mắt Andy mỉm cười, cố làm ra vẻ đối cô nói."Tiểu thiếu gia còn là một đứa trẻ, cậu ấy không có ác ý."
"Tôi hiểu biết rõ." Nghe ra quản gia Andy không có ý trách cứ mình, Katy không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nhấc lên máy hút bụi, cô chuyển hướng tới thư phòng, không ngờ Andy lại kêu cô.
"Katy, cô thích trẻ con?"
"Thích a." Cô với vẻ mặt tươi cười trả lời.
"Khải thiếu gia không giống đứa trẻ bình thường, cho nên thỉnh cô làm bạn với cậu
Bài viết liên quan!