watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Tổng Giám Đốc Thật Lạnh Lùng-full

Lượt xem :
đám cưới, thuận tiện có thể tiêu trừ một số tin đồn không tốt.”

Cô hít sâu từng hơi, lồng ngực đau đớn như sắp nổ tung, ngay cả thở cũng cảm thấy thật khó khăn. Cả người run rẩy, tựa như hoa bồ công anh trong gió.

“Anh kết hôn…….Còn bắt em phải chúc phúc cho anh…..Anh…..Anh làm sao có thể…..có thể đối xử với em như vậy?”

“Tôi cho rằng trong lòng em sớm đã có dự tính rồi.” Anh cắn răng, không nhịn được khổ sở dâng lên trong lòng.

“Anh thật đáng hận, đáng ghê tởm!!!!” Cô như con báo nhỏ, tức giận nhào về phía anh, hung hăng đánh vào lồng ngực anh.

“Đáng chết!” Anh cũng nổi giận. Cô có ý chỉ ngoan cường, có cố chấp điên cuồng.

“Tôi hận anh! Tôi hận anh….”Cô tức giận kêu lên, tóc mây rối tung. “Anh thật là ghê tởm,anh biết rõ tấm lòng của tôi, vậy mà….”

Anh không nói lời nào, chỉ là trầm mặc, để cho cô phát tiết những quả đấm nhẹ hều trên ngực mình.

Cô nức nở khóc khẽ, ôm chặt cổ anh mà khóc.

“Em là một người hạ tiện. Anh không thích nghe mà em vẫn nói, biết anh không muốn gần em em lại vẫn ôm anh, biết anh không muốn em mà em lại vẫn cứ muốn anh. Em chán ghét chính mình, tự xem thường mình. Em đã tự nói với mình hàng trăm lần, ngàn lần, vạn lần rồi, em muốn ở một mình, em không cần anh nữa. Em đã từng quyết định sẽ không bao giờ để anh khinh phụ em nữa, lần này em cũng sẽ không tha thứ cho anh, không bao giờ để anh làm tổn thương em một lần nào nữa……Nhưng la…..nhưng là…..em không thể khống chế được mình.”

Nước mắt chay thành hai hàng trên khuôn mặt cô, mắt đỏ lên, không ngừng nức nở, cô nói: “Em cho là có thể mặc kệ những phản ứng lạnh nhạt của anh, chie cần em yêu anh là đủ rồi. Nhưng, đó lại không đủ, chỉ và muốn anh đáp lại, một lần lại một lần, em đặt mình vào vị trí hèn mọn, giống như một đầy tớ, muốn chạm đến tình yêu của anh. Một chút xíu đáp lại của anh cũng khiến em vui sướng đến phát điên, có thể quên đi anh đối với em tàn nhẫn, quên đi rằng trong lóng anh em chỉ là một món đồ có giá trị. Làm sao em uốn thành cái bộ dạng này? Em tự hận mình chết thôi, em hận….em hận….em hận…hận muốn chết….”

Cô khóc, vừa khóc vừa nói, từng câu từng chữ như ngàn đao vạn quả, đem con người mình vạch trần hết ra. Cô bây giờ không phải Amanda, không phải một siêu sao, chỉ là một người phụ nữ rất bình thường, một người phụ nữ đang lân vào tuyệt vọng.

“Long…Em yêu anh, em phải làm thế nào……Em…Em quỳ xuống…Em quỳ xuống trước anh được không? Đúng, quỳ, em sẽ quỳ…Giống như trước đây…” Cô quỳ xuống, đầu liều mạng đập xuống.

Cộp! Cộp! Cộp!

Từng tiếng từng tiếng vang lên rõ ràng. “Em cầu xin anh, xin anh….Cầu xin anh yêu em….Yêu em…Chỉ cần yêu em, một chút xíu cũng tốt…Không cần….Không cần cự tuyệt em….Đừng đẩy em ra xa….Em sẽ ngoan ngoãn mà, em…bảo đảm, em thề! Đừng kết hôn….Đừng đối xử với em như vậy…Em sẽ chết mất…Anh…”

Trước kia, cô vì mẹ mà quỳ xuống trước mặt anh lần đầu tiên, anh gật đầu, đồng ý giúp cô. Lần này, cô lại ví mình không được đáp lại mà lần nữa quỳ xuống, cho dù có phải dập đầu đến chay máu, cũng không muốn dừng lại không muốn chùn bước, chỉ cầu xin anh đáp lại một chút.

Anh khó tin rống to, hung hăng kéo cô đang quỳ dưới mặt đất lên.

“Em đây là đang làm gì? Đứng lên cho tôi!”

Cả người cô xụi lơ, môi đỏ bị cắn đến bật máu. Anh kéo cả người cô, nắm thât chặt cánh tay cô, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy ánh lệ của cô: “Em có biết em là ai không? Em là Amanda!!!!”

Cô liều chết lắc đầu, một đầu tóc dài bị làm cho tán loạn.

“Không được phép khóc!” Anh thét to lên.

Cô nâng đôi mắt đầy nước lên nhìn anh, theo thói quen khống chế nước mắt không cho một giọt rơi xuống nữa. Trái tim anh như bị ai dùng dao rạch một đường, đau đến không thở nổi. Bộ dáng nuốt nước mắt của cô khiến anh càng không cách nào xoa dịu được nỗi đau thấu tâm can.

“Anh…..Anh đến khóc cũng không cho em khóc…” Cô run run nói với anh.

Anh muốn điên lên rồi. Cô trước nay vẫn là một ngọn lửa, trước kia lag ngọn lửa nhỏ kiề diễm, giờ đã thành một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt cả rừng rậm rồi.

“Không cần….Khóc….Không cho phép chảy nước mắt nữa…Amanda….Không khóc…”

“Em mệt quá, mệt quá…Em cũng không muốn làm Amanda nữa rồi.”

Trong giọng nói của cô có buồn bã thê lương đến tuyệt vọng, khiến anh sợ hãi. Khuôn mặt đầy nước mắt. Cô còn trẻ như vậy, mới hai mươi ba tuổi, lại đau thương như một phụ nhân.*”

*phụ nhân: người phụ nữ có chồng.

“Vậy em muốn làm người nào? Muốn là Diệp Bình khi đó?”

“Em không quan tâm người nào cả, em đều không cần.”

Gương mặt cô hiện vẻ đau thương muốn chết, quá khứ tràn đầy sức sống, anh lại chỉ là một màu tái nhợt.

“Ai em cũng không phải, em là của tôi!” Anh đè cô trên giường. Chỉ có khi nào cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên người cô, anh mơí có thể đánh tan được nỗi sợ hãi đang lan tràn toàn thân.

Cô nhếch khóe miệng, cười mà như không cười: “Vậy anh là của ai?”

Tối nay cô khiến anh kinh hãi tột độ. Đau thương đến muốn cười…cười…..Khiến cho anh sợ hãi. Tựa như cô đã nhìn thấu việc đời, dường như bất cứ việc gì, cô cũng không quan tâm nữa.

Anh nổi giận gầm lên một tiếng, kéo y phục của cô xuống. Tơ lụa theo đó mà vang lên từng tiếng xé rách, tù ngực đến thắt lưng, làm lộ ra một bên ngực cùng da thịt trơn bóng mịn màng.

Cô nhìn thấy ham muốn nóng bỏng trong mắt anh. Vốn là như vậy, Khi cô nóng bỏng nhiệt tình thì anh lại lạnh lùng xa cách; khi cô tuyệt vọng thì anh lại mong muốn thiêu đốt cô. Lần thứ nhất rồi lần thứ hai, một ngày lại một ngày, cô đều không thể với được tới trái tim đó. Nhưng bây giờ, tối thiểu, anh vẫn là mê luyến thân thể cô.

Bàn tay to của anh theo khuôn mặt cô trượt đến bộ ngực. aAnh hps mắt lại, theo dõi phản ứng của cô.Anh trêu chọc thân thể cô, cho đến khi trong đôi mắt cô phue lên một tầng tình dục.

“Không nên nói những lời nói như vậy nữa, tôi không muốn nghe nữa.” Môi abg dán trên cổ cô, rồi theo đó hôn từng tấc da thịt cô.

“Không cho phép khóc, hiện tại đến nói cũng không cho phép em nói.” Cô sâu kín nỉ non.

Mắt thấy anh alij cau mày, lòng cô dường như lại thấy đau đớn.

“Em là…Amanda, là người độc nhất vô nhị trong thâm tâm tôi.” Anh cắn răng, những lỡi này như là phun ra từ kẽ răng.

Cô biết, đây là giới hạn tận cùng của anh rồi, những lời này đã là giới hạn thấp nhất, nhưng là….Cô muốn nhiều hơn.

Cô với tay ra phía anh: “Mà anh, là toàn bọ sinh mạng của em, là linh hồn, là tất cả, tất cả. Cho dù anh không muốn, tất cả của em đều muốn đặt nơi anh.”

Anh run rẩy. Người trước mắt này, đang nằm trên giường, dang hai tay muốn ôm anh, như muốn…ôm toàn bộ thế giới vào lòng. Cô tại sao…..lại có dũng khí để yêu cuồng nhiệt như thế? Không chút nào giấu diếm, cất giữ, cứ như vậy đem toàn bộ tình yêu của mình đặt vào tay anh, lộ ra trước mắt anh.

Không! Tuyệt đối không!

Trong lòng anh tức giận gào thét. Anh không cần hủy diệt như vậy, không cần tình yêu hủy thiên diệt địa như vậy. Như thế không anh toàn, không đáng tin! Người trước mắt đang lấy phương thức của cô để phá hủy pháo đài kiên cố nhất trong lòng anh.

Anh thở gấp, tay cởi hết đồ còn lại trên người cô, rồi dò hướng quần lót của cô. Không để ý đến nét khổ sở cùng kinh ngạc trong mắt c
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
1494/2330
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT