Tiểu thuyết Tổng Giám Đốc Châu Âu
Lượt xem : |
i.” – Tư Bì Nhĩ cũng không có kiên trì lưu lại, anh biết chuyện này không thể gấp gáp được.
“Thiên Tuệ, Lạc Tư giao cho em.”
Cô gật đầu một cái, ôm lấy con trai.
"Ba?" – đôi tay Lạc Tư còn nắm lấy y phục của anh không chịu buông.
"Lạc Tư, ngoan, ba có chuyện phải đi. Ngày mau sẽ trở lại thăm con, có được không?” – Tư Bì Nhĩ khẽ vuốt đầu nó, trấn an nói.
"Nhưng là ba mới đến đã muốn đi rồi sai?” – Lạc Tư không muốn ba mình đi
"Lạc Tư ngoan ………Nghe lời. Ba thật sự có chuyện phải đi, ngày mai ba sẽ đến chơi với con.” – Thiên Tuệ kéo tay nó về.
“ Vậy…………ba không được gạt con!” – Mặc dù Lạc Tư Không muốn nhưng vẫn phải buông tay.
“ Sẽ không, ba đồng ý với con!” – Tư Bì Nhĩ nắm lấy bàn tay nhỏ bé ngoắc ngoắc, coi như là
một giao kèo.
“ Em tiễn anh ra ngoài.”
Cuối cùng, Thiên Tuệ liền ôm con trai tiễn anh đi. Khi thấy anh ngồi vào xe rồi thò đầu ra nói ‘Hẹn gặp lại’ với cô, cô cũng xin lỗi anh. Nhưng anh chỉ mỉm cười lắc đầu, kêu cô đừng để ý. Trong phòng , ba mẹ Thiên Tuệ ngồi đó, không khí xung quanh có chút nặng nề.
“ Ông à…………” – Bà mới vừa mở miệng đã bị ngắt lời
“ Nều như là chuyện về người đàn ông kia thì bà đừng nói với tôi.” – Ông dứt khoát, gọn gàng nói.
“ Ông à, ông cố chấp làm gì? Đây chính là chuyện của con gái mình a!” – Bà không chịu nổi, chồng bà cũng thật buồn cười. Mấy năm trước khi con gái chưa cưới đã có thai, ông ấy vẫn luôn ép hỏi ba của đứa bé là ai. Hiện giờ, ba của đứa bé tìm tới muốn kết hôn với con gái, nhưng ông lại kiên quyết phản đối, rốt cuộc là ông ấy đang suy nghĩ cái gì!
“ Đã nói là không biết rõ về người đàn ông kia, bà kêu tôi sao có thể đem Thiên Tuệ với Lạc Tư giao cho anh ta.” – Ông cảm thấy vợ ông, sao chỉ có việc ấy mà không hiểu sao
“ Vậy ông có thể tìm hiểu anh ta, sao lại từ chối, vậy ông muốn hiểu rõ sao được?” – Bà mở tay - một bộ dáng không thể làm gì
“ Tôi nói với bà rồi, chỉ nói bằng miệng, ai biết anh ta nói hưu nói vượn để lừa chúng ta.” – Ông vô cùng kiên quyết giữ lại cái ý kiến của mình.
“ Aiiiii! Ông già rồi nên trở nên ngốc nghếch sao? Chỉ việc Bì Tư Nhĩ là ba của Lạc Tư là đủ rồi! Ông dám nói dáng dấp của Lạc Tư không giống Tư Bì Nhĩ sao?” – Bà một câu liền nói trúng tim đen của ông
“ Ông à, thành thật mà nói, có phải ông thấy anh ta là người ngoại quốc, cho nên không muốn cho Lạc Tư và Thiên Tuệ ở cùng anh ta? Ông không muốn xa họ?”
“ Tôi………………”- Ông không trả lời được, lòng ông bị vạch trần liền có chút khó chịu.
“ Ông, ông không cần phải như vậy. Con gái và cháu của chúng ta tìm được hạnh phúc mới là điều quan trọng, không phải sao?” – Bà lại nói
“ Hừ! Bà nói vậy là sao, chẳng lẽ chúng sống cùng chúng ta không hạnh phúc sao?” – Ông buồn buồn nói
“ Chúng ta già rồi, không ở cạnh chúng lâu được, mà con gái cũng phải có người để bầu bạn, Lạc Tư cũng cần có ba, không phải sao? Lại nói, trước đây không phải ông cũng tán thành việc cho con gái đi xem mắt sao. Bây giờ ba Lạc Tư xuất hiện, sao ông lại phản đối?” – Bà thở dài, tiếp tục khuyên nhủ
". . . . . ." - Ông trầm mặc không nói .
“ Ông à, tôi không nói nữa, chính ông hãy tự suy nghĩ đi! Rối cuộc là việc gì quan trọng hơn?” – Bà không nói thêm gì nữa, cầm lấy quần áo đi đến phòng tắm.
Bị mẹ cô nói như vậy khiến cho ông lại suy tư.
Được rồi! Ông thừa nhận mình có lòng riêng. Tuy rằng, đối với người khiến cho con gái mang thai khiến cho ông không có cảm tình tốt, thậm chí ông còn muốn đánh cho anh ta một trận nhừ tử. Nhưng là chuyện cũng qua lâu rồi, anh ta cũng không biết chuyện con gái mình mang thai, cũng không thể trách anh ta. Ông thật không hy vọng anh ta sẽ đem con gái mình ra nước ngoài .
Thực ra, vợ ông nói đúng. Bọn họ già rồi, không thể nào ở bên cạnh con gái lâu được, thật không nên ngăn cản con gái mình, một nhà đoàn tụ.
Rồt cuộc phải làm sao? Hai sự việc này khiến cho tâm tình ông trở nên phức tạp lần lượt hiện lên trong lòng ông khiến ông phải mất ngủ.
Buổi tối hôm sau, Tư BÌ Nhĩ vẫn như cũ xuất hiện trong phòng khách , còn ông vẫn thì ngồi trên ghế sa lon, không biết đang suy nghĩ việc gì, mà mẹ cô thì kêu mọi người lấy đồ uống. Lạc Tư thì ngồi trên người anh, còn cô vẫn chỉ ngồi bên cạnh anh mà thôi.
Bà muợn dịp tán gẫu cùng Tư Bì Nhĩ, mục đích chính là để cho chồng mình hiểu rõ con rể tương lai này là hạng người gì. Tư Bì Nhĩ hiển nhiên hiểu được ý bà, không chút nào che giấu mà trả lời.
Nhìn thấy Tư Bì Nhĩ cầm nước đút cho cháu ngoại tràn ngập sự che chở, yêu thương, lời nói đối với con gái lại ôn nhu như vậy, bà mỉm cười gật đầu đồng ý hôn sự của hai người bọn họ.
Càng khiến cho Thiên Tuệ giật mình, vốn là ba cô không nói một câu, lại không có phản đối mà còn mở miệng nói:
“ Con gái là ta khổ cực nuôi lớn, ta tuyệt đối không chấp nhận đám cưới chỉ có giấy chứng nhận kết hôn kia!”
“ Ba……………..”- Thiên Tuệ kinh ngạc kêu lên.
“ Việc này thì bác yên tâm, cháu nhất định sẽ cho Thiên Tuệ một đám cưới thật long trọng.” – Ba vợ tương lai cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, Tư Bì Nhĩ đương nhiên sẽ làm theo.
"Hừ! Tốt nhất là như vậy!" - Suy nghĩ hồi lâu, vì hạnh phúc của con gái mà suy nghĩ, ông vẫn là nên nhượng bộ, nhưng đồng ý thì đồng ý, giọng nói của ông vẫn rất cứng rắn.
“ Ba, cám ơn ba!”- Thiên Tuệ cuối cùng có thể yên tâm gật đầu một cái.
Ông quay đầu đi chỗ khác không để ý tới cô.
“Ông , ông tức giận sao?” – Lạc Tư thấy ông lộ ra bộ dáng không vui như ngày hôm qua, không nhịn được liền hỏi.
“ Không có, Lạc Tư ngoan……ông không có tức giận!”- Thiên Tuệ vội vàng nói
“ Đúng a! Lạc Tư, ba mẹ cháu sẽ kết hôn, con sẽ là tiểu hoa đồng a….”- Bà nói tiếp
“ Kết hôn là cái gì? Tiểu hoa đồng là gì? “- Lạc Tư trợn to mắt hỏi
“ Lạc Tư, kết hôn chính là sau này ba mẹ cháu có thể ở chung một chỗ, mà Tiểu hoa đồng là cháu sẽ mặc quần áo đẹp giúp mẹ cháu kéo váy cưới đó”- Bà cười nói
“A…..”- Lạc Tư cái hiểu cái không lên tiếng
“ Thiên Tuệ, chuyện đám cưới, mẹ nghĩ các con có nhiều chuyện muốn thảo luận riêng với nhau. Ông, chúng ta vào phòng trước đi. Lạc Tư, cháu có muốn vào phòng chơi với bà không?”- Bà kéo kéo cánh tay của chồng mình, ý bảo ông nhanh rời đi cùng bà.
"Không cần, cháu muốn ở cùng với ba mẹ.” - Lạc Tư lắc đầu, nó còn rất nhiều việc muốn nói với ba mẹ, không muốn vào phòng …
“ Mẹ, không sao đâu, để Lạc Tư ở lại với chúng con là được rồi.” – Thiên Tuệ cười nói.
“ Vậy cũng được.”- Bà có thể đoán được suy nghĩ của một đứa trẻ, cũng không có cưỡng ép, liền theo chồng bà vào phòng.
“ Ba, hôm nay có thể hay không lát nữa ba lại đột nhiên đi nữa không?” - Lạc Tư ngửa đầu hỏi, trong lòng nó rất lo lắng vì hôm qua ba nó đột nhiên rời đi.
"Sẽ không, hôm nay ba có thể ngủ chung với con a!”- Tư Bì Nhĩ xoa xoa đầu nó
“ Ya..!”- Lạc Tư vui vẻ nhảy dựng lên.
Thiên Tuệ ngồi một bên nhìn thấy cũng cười theo.
Kết quả, bọn họ cái gì cũng chưa nói tới. Bởi vì Lạc Tư chiếm đi toàn bộ sự chú ý của họ, cho đến khi nó mệt mỏi, Tư Bì Nhĩ liền ôm nó trở về phòng ngủ. Khi Thiên Tuệ tiễn anh ra cửa, họ mới có cơ hội để nói chuyện với nhau.
“ Em có muốn vào n
“Thiên Tuệ, Lạc Tư giao cho em.”
Cô gật đầu một cái, ôm lấy con trai.
"Ba?" – đôi tay Lạc Tư còn nắm lấy y phục của anh không chịu buông.
"Lạc Tư, ngoan, ba có chuyện phải đi. Ngày mau sẽ trở lại thăm con, có được không?” – Tư Bì Nhĩ khẽ vuốt đầu nó, trấn an nói.
"Nhưng là ba mới đến đã muốn đi rồi sai?” – Lạc Tư không muốn ba mình đi
"Lạc Tư ngoan ………Nghe lời. Ba thật sự có chuyện phải đi, ngày mai ba sẽ đến chơi với con.” – Thiên Tuệ kéo tay nó về.
“ Vậy…………ba không được gạt con!” – Mặc dù Lạc Tư Không muốn nhưng vẫn phải buông tay.
“ Sẽ không, ba đồng ý với con!” – Tư Bì Nhĩ nắm lấy bàn tay nhỏ bé ngoắc ngoắc, coi như là
một giao kèo.
“ Em tiễn anh ra ngoài.”
Cuối cùng, Thiên Tuệ liền ôm con trai tiễn anh đi. Khi thấy anh ngồi vào xe rồi thò đầu ra nói ‘Hẹn gặp lại’ với cô, cô cũng xin lỗi anh. Nhưng anh chỉ mỉm cười lắc đầu, kêu cô đừng để ý. Trong phòng , ba mẹ Thiên Tuệ ngồi đó, không khí xung quanh có chút nặng nề.
“ Ông à…………” – Bà mới vừa mở miệng đã bị ngắt lời
“ Nều như là chuyện về người đàn ông kia thì bà đừng nói với tôi.” – Ông dứt khoát, gọn gàng nói.
“ Ông à, ông cố chấp làm gì? Đây chính là chuyện của con gái mình a!” – Bà không chịu nổi, chồng bà cũng thật buồn cười. Mấy năm trước khi con gái chưa cưới đã có thai, ông ấy vẫn luôn ép hỏi ba của đứa bé là ai. Hiện giờ, ba của đứa bé tìm tới muốn kết hôn với con gái, nhưng ông lại kiên quyết phản đối, rốt cuộc là ông ấy đang suy nghĩ cái gì!
“ Đã nói là không biết rõ về người đàn ông kia, bà kêu tôi sao có thể đem Thiên Tuệ với Lạc Tư giao cho anh ta.” – Ông cảm thấy vợ ông, sao chỉ có việc ấy mà không hiểu sao
“ Vậy ông có thể tìm hiểu anh ta, sao lại từ chối, vậy ông muốn hiểu rõ sao được?” – Bà mở tay - một bộ dáng không thể làm gì
“ Tôi nói với bà rồi, chỉ nói bằng miệng, ai biết anh ta nói hưu nói vượn để lừa chúng ta.” – Ông vô cùng kiên quyết giữ lại cái ý kiến của mình.
“ Aiiiii! Ông già rồi nên trở nên ngốc nghếch sao? Chỉ việc Bì Tư Nhĩ là ba của Lạc Tư là đủ rồi! Ông dám nói dáng dấp của Lạc Tư không giống Tư Bì Nhĩ sao?” – Bà một câu liền nói trúng tim đen của ông
“ Ông à, thành thật mà nói, có phải ông thấy anh ta là người ngoại quốc, cho nên không muốn cho Lạc Tư và Thiên Tuệ ở cùng anh ta? Ông không muốn xa họ?”
“ Tôi………………”- Ông không trả lời được, lòng ông bị vạch trần liền có chút khó chịu.
“ Ông, ông không cần phải như vậy. Con gái và cháu của chúng ta tìm được hạnh phúc mới là điều quan trọng, không phải sao?” – Bà lại nói
“ Hừ! Bà nói vậy là sao, chẳng lẽ chúng sống cùng chúng ta không hạnh phúc sao?” – Ông buồn buồn nói
“ Chúng ta già rồi, không ở cạnh chúng lâu được, mà con gái cũng phải có người để bầu bạn, Lạc Tư cũng cần có ba, không phải sao? Lại nói, trước đây không phải ông cũng tán thành việc cho con gái đi xem mắt sao. Bây giờ ba Lạc Tư xuất hiện, sao ông lại phản đối?” – Bà thở dài, tiếp tục khuyên nhủ
". . . . . ." - Ông trầm mặc không nói .
“ Ông à, tôi không nói nữa, chính ông hãy tự suy nghĩ đi! Rối cuộc là việc gì quan trọng hơn?” – Bà không nói thêm gì nữa, cầm lấy quần áo đi đến phòng tắm.
Bị mẹ cô nói như vậy khiến cho ông lại suy tư.
Được rồi! Ông thừa nhận mình có lòng riêng. Tuy rằng, đối với người khiến cho con gái mang thai khiến cho ông không có cảm tình tốt, thậm chí ông còn muốn đánh cho anh ta một trận nhừ tử. Nhưng là chuyện cũng qua lâu rồi, anh ta cũng không biết chuyện con gái mình mang thai, cũng không thể trách anh ta. Ông thật không hy vọng anh ta sẽ đem con gái mình ra nước ngoài .
Thực ra, vợ ông nói đúng. Bọn họ già rồi, không thể nào ở bên cạnh con gái lâu được, thật không nên ngăn cản con gái mình, một nhà đoàn tụ.
Rồt cuộc phải làm sao? Hai sự việc này khiến cho tâm tình ông trở nên phức tạp lần lượt hiện lên trong lòng ông khiến ông phải mất ngủ.
Buổi tối hôm sau, Tư BÌ Nhĩ vẫn như cũ xuất hiện trong phòng khách , còn ông vẫn thì ngồi trên ghế sa lon, không biết đang suy nghĩ việc gì, mà mẹ cô thì kêu mọi người lấy đồ uống. Lạc Tư thì ngồi trên người anh, còn cô vẫn chỉ ngồi bên cạnh anh mà thôi.
Bà muợn dịp tán gẫu cùng Tư Bì Nhĩ, mục đích chính là để cho chồng mình hiểu rõ con rể tương lai này là hạng người gì. Tư Bì Nhĩ hiển nhiên hiểu được ý bà, không chút nào che giấu mà trả lời.
Nhìn thấy Tư Bì Nhĩ cầm nước đút cho cháu ngoại tràn ngập sự che chở, yêu thương, lời nói đối với con gái lại ôn nhu như vậy, bà mỉm cười gật đầu đồng ý hôn sự của hai người bọn họ.
Càng khiến cho Thiên Tuệ giật mình, vốn là ba cô không nói một câu, lại không có phản đối mà còn mở miệng nói:
“ Con gái là ta khổ cực nuôi lớn, ta tuyệt đối không chấp nhận đám cưới chỉ có giấy chứng nhận kết hôn kia!”
“ Ba……………..”- Thiên Tuệ kinh ngạc kêu lên.
“ Việc này thì bác yên tâm, cháu nhất định sẽ cho Thiên Tuệ một đám cưới thật long trọng.” – Ba vợ tương lai cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, Tư Bì Nhĩ đương nhiên sẽ làm theo.
"Hừ! Tốt nhất là như vậy!" - Suy nghĩ hồi lâu, vì hạnh phúc của con gái mà suy nghĩ, ông vẫn là nên nhượng bộ, nhưng đồng ý thì đồng ý, giọng nói của ông vẫn rất cứng rắn.
“ Ba, cám ơn ba!”- Thiên Tuệ cuối cùng có thể yên tâm gật đầu một cái.
Ông quay đầu đi chỗ khác không để ý tới cô.
“Ông , ông tức giận sao?” – Lạc Tư thấy ông lộ ra bộ dáng không vui như ngày hôm qua, không nhịn được liền hỏi.
“ Không có, Lạc Tư ngoan……ông không có tức giận!”- Thiên Tuệ vội vàng nói
“ Đúng a! Lạc Tư, ba mẹ cháu sẽ kết hôn, con sẽ là tiểu hoa đồng a….”- Bà nói tiếp
“ Kết hôn là cái gì? Tiểu hoa đồng là gì? “- Lạc Tư trợn to mắt hỏi
“ Lạc Tư, kết hôn chính là sau này ba mẹ cháu có thể ở chung một chỗ, mà Tiểu hoa đồng là cháu sẽ mặc quần áo đẹp giúp mẹ cháu kéo váy cưới đó”- Bà cười nói
“A…..”- Lạc Tư cái hiểu cái không lên tiếng
“ Thiên Tuệ, chuyện đám cưới, mẹ nghĩ các con có nhiều chuyện muốn thảo luận riêng với nhau. Ông, chúng ta vào phòng trước đi. Lạc Tư, cháu có muốn vào phòng chơi với bà không?”- Bà kéo kéo cánh tay của chồng mình, ý bảo ông nhanh rời đi cùng bà.
"Không cần, cháu muốn ở cùng với ba mẹ.” - Lạc Tư lắc đầu, nó còn rất nhiều việc muốn nói với ba mẹ, không muốn vào phòng …
“ Mẹ, không sao đâu, để Lạc Tư ở lại với chúng con là được rồi.” – Thiên Tuệ cười nói.
“ Vậy cũng được.”- Bà có thể đoán được suy nghĩ của một đứa trẻ, cũng không có cưỡng ép, liền theo chồng bà vào phòng.
“ Ba, hôm nay có thể hay không lát nữa ba lại đột nhiên đi nữa không?” - Lạc Tư ngửa đầu hỏi, trong lòng nó rất lo lắng vì hôm qua ba nó đột nhiên rời đi.
"Sẽ không, hôm nay ba có thể ngủ chung với con a!”- Tư Bì Nhĩ xoa xoa đầu nó
“ Ya..!”- Lạc Tư vui vẻ nhảy dựng lên.
Thiên Tuệ ngồi một bên nhìn thấy cũng cười theo.
Kết quả, bọn họ cái gì cũng chưa nói tới. Bởi vì Lạc Tư chiếm đi toàn bộ sự chú ý của họ, cho đến khi nó mệt mỏi, Tư Bì Nhĩ liền ôm nó trở về phòng ngủ. Khi Thiên Tuệ tiễn anh ra cửa, họ mới có cơ hội để nói chuyện với nhau.
“ Em có muốn vào n
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
2929/3765
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
2929/3765
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt