Tiểu thuyết Tình Yêu Của Cô Nàng Cố Chấp-full
Lượt xem : |
ầu rời rạc, tất cả toàn bộ đều trở nên đen tối…
Thật có lỗi, Lý Tiểu Long ca ca, bởi vì thấy máu là choáng, tôi hoàn toàn không thể biểu đạt được khí thế hào hùng của người ….
Nha nha nha nha ….NO!
Tôi nghe thấy “Rầm” một tiếng, kèm theo cả tiếng kim loại đặc trưng buồn bã vang lên, đập vào trán tôi, một trận đầu váng mắt hoa, phỏng chừng là phương hướng tôi ngã sấp xuống không đổi, phía trước kia là con kỳ lân bằng đồng đen nhà Ninh Mặc, lớn bằn
g con sư tử con vậy.
Nói như vậy, cho dù tôi đây té xỉu, cũng là xỉu trong lý trí nha!
Chương 7
Kỳ thật tôi rất muốn giống như nữ chủ trong tiểu thuyết võ hiệp vậy, ưm một tiếng, liền tỉnh dậy, sau đó dáng vẻ vô cùng điềm đạm đáng yêu, mong manh yếu ớt như một nhánh lan, nước mắt trong suốt, có thể khiến cho nam chủ đứng bên cạnh giường kích động một trận.
Đáng tiếc, tôi lại không phải kiểu nữ chủ truyền thống.
Sự tỉnh dậy của tôi, là đi kèm theo với một tiếng thét chói tai đầy thô kệch, “Là ai, đứa nào gõ đầu tôi, đau quá! ” Tôi gào thét, vươn tay sờ soạng cái trán của mình, chỗ đó so với Tử Kim Sơn* còn tím hơn
*Tử Kim Sơn – một ngọn núi phía tây tỉnh Giang Tô, Trung Quốc, thời Hán gọi là Chung Sơn
“Hồng Kỳ, cuối cùng mày cũng tỉnh! ”
Một đứa, hai đứa, ba bốn đứa, tôi thấy tất cả các đồng chí đang trông chừng tôi đều bổ nhào tới, đồng thời đè lên người tôi mà gào thét.
Giống một tòa tháp cao ngất khổng lồ, tôi bị ép cho mắt trợn trắng, thiếu chút nữa lại ngất thêm lần nữa.
“Rồi rồi, không cần đè ép nữa, nó đã trợn mắt lè lưỡi rồi kìa! ” Tôi nghe thấy giọng nói trời phú của Hữu Bảo vang lên với tần số the thé từ xa xa truyền tới.
Bốn tòa cự sơn đang áp đảo trên người tôi cuối cùng cũng đứng dậy.
Hữu Bảo nước mắt lưng tròng nhìn tôi, nắm lấy tay tôi, xót xa than thở: “Hồng Kỳ, sao mày lại ngu như vậy chứ, chạy tới nhà Ninh Mặc mà đập đầu vào tường, hắn thật sự tốt như vậy sao ?”
A ? Tôi vò đầu, tình hình gì thế này ?
Tiểu Quách tiếp tục bổ sung: “Bầy giờ ai cũng biết, mày khổ sở yêu Ninh Mặc ba năm, bị cự tuyệt, chạy đến nhà người ta đập đầu vào tường cắt ngón tay, mày cắt ngón tay làm gì hả, tự sát thì phải cắt vào mạch máu chứ ?”
Tôi giận, gầm thét: “Mẹ nó, là đứa nào nói thế ?”
Cho tôi biết, tôi không táng chết đứa đó mới là lạ, tôi mà lại không đẳng cấp như vậy sao, tôi mà muốn tự sát, cũng phải kéo tên Ninh Mặc kia chết cùng, làm sao có thể tự đùa tự vui được chứ, đứa nào nói câu đó, nhất định là chẳng biết gì về Diệp Hồng Kỳ tôi đây.
“Chẳng nhẽ ngay cả đương sự Ninh Mặc nói cũng là tung tin vịt ?”
Khốn nạn, tôi đã thực sự hơn cả tức giận rồi! Ninh Mặc, anh quá đê tiện, vậy mà đem chuyện tôi thầm mến anh nói ra hết trơn!
“Hắn nói hươu nói vượn! ” Tôi phẫn nộ nắm chặt tay, bởi vì dùng lực quá độ, lại một trận đầu váng mắt hoa, bọn Hữu Bảo sợ tới mức lập tức đem tôi ấn trở lại giường.
“Hồng Kỳ, coi như hết, coi như mơ một giấc mộng ba năm! ”
Tôi trừng hai mắt, vô cùng oán giận căm tức nhìn trần nhà, im lặng một lúc lâu không nói gì.
Bọn Hữu Bảo khiếp đảm vây quanh đầu giường của tôi, cũng không dám ho he một tiếng. Trong phòng bệnh yên tĩnh, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều.
Rất lâu sau đó, tôi quay sang, không còn nhìn chằm chằm vào trần nhà nữa, dùng giọng nói vô cùng bình tĩnh hỏi: “Hữu Bảo, như vậy phí nằm viện là ai trả vậy ?”
Hữu Bảo thật cẩn thận trả lời tôi : “Là Ninh Mặc.”
Tôi vẫn trầm mặc như cũ, đối diện với chúng nó.
Hữu Bảo càng thêm cẩn thận hỏi: “Hồng Kỳ, nếu mày cảm thấy mất mặt, có muốn bọn tao góp tiền trả lại lão ấy không ?”
Ha ha ha ha, tôi đột nhiên cười to, núi lở tuyết tan, phi thường vui vẻ: “Tốt tốt tốt, cứ để cho lão ấy trả, bảo bệnh viện cho thêm mấy bình axit amin, trong thuốc cho nhiều nhiều đồ bổ một chút, để ngón chân tao cũng được truyền glu-cô, cả hai chân nha, tao muốn bồi bổ thân thể, cơm trưa mỗi ngày phải có thịt nha! Khửa khửa khửa, tao muốn ăn…. thịt! ”
“…” Tất cả mọi người dùng tư thế thạch hóa mà nhìn tôi.
Tôi liên tục cười một cách man rợ: “Tao trường kỳ đóng quân ở trong này, cho hắn tốn tiền thuốc men! ”
“…” Mọi người thạch hóa quay đầu, đồng thời nhìn về phía cửa.
Í….Tôi ngừng cười, cũng xoay đầu theo chúng nó, trước của phòng bệnh, Ninh Mặc toàn thân áo trắng đang đứng đó, khóe miệng ẩn ẩn nụ cười.
“Cô tiếp tục, cô tiếp tục, đến đến đến, đừng có mà ngừng lại, tiếp tục thỏa sức tưởng tượng! ” Ninh Mặc cực kỳ khách sáo gật gật đầu với tôi, đem cái chai nhỏ trong tay đặt lên đầu giường.
“Ninh Mặc….” Giọng nói của tôi lập tức thấp xuống tám quãng, kiêu ngạo biến mất.
Xong rồi, tiện cách lại áp đảo nhân cách rồi, trong lòng tôi lặng lẽ chảy ra một dòng lệ sở hữu độc quyền của con gái.
“Hôm nay tôi tới, là muốn tính toán đầy đủ kinh tế tổn thất của hai bên với cô đây, ” Ninh Mặc kéo ra một cái ghế, đặt cạnh đầu giường của tôi, vô cùng tao nhã ngồi xuống, hai mắt hàm chứa ý cười, liếc mắt qua các vị đồng chí kia, các đồng chí nọ lập tức hội ý, ùm xùm một trận sau đó biến mất vô tung vô ảnh.
“Kinh tế tổn thất…. của hai bên ?” Tôi kinh sợ ngồi dậy .
“Anh thì tổn thất kinh tế cái quái gì ?” Tôi giận.
Hắn mỉm cười, lộ ra nụ cười đặc hữu, ôn nhu nhã nhặn, đáng tiếc cuối cùng cũng không phỉnh tôi được, tôi cự tuyệt bị hắn mê hoặc, dứt khoát vênh mặt lên nhìn hắn cười hà hà.
Quả nhiên, nụ cười của hắn đông cứng ở trên mặt: “Diệp Hồng Kỳ, cô có muốn soi gương hay không! ”
Tôi vẫn duy trì nụ cười, hắn yên lặng lấy từ cái tủ đầu giường ra một cái gương, chiếu vào mặt tôi. Tôi phỉ nhổ nha, hắn cũng quá ác độc đó! Thật sự coi tôi đây là dũng sĩ thật sao!
Trong gương, tôi một đầu tóc ngắn đâm tua tủa dựng đứng lên, sắc mặt xanh mét, hiển nhiên là do thiếu máu gây ra, mặt to như cái bánh, cái này càng đơn giản, mặt tôi chỗ nào cũng bị sưng lên, lại còn thêm nụ cười vặn vẹo kia nữa, bây giờ trông kinh tởm chẳng khác ma búp bê là mấy.
Tôi từ trong chăn dần dần trượt xuống, cuối cùng dứt khoát kéo cao chăn che lên trên mặt mình.
“Bắt đầu đi, tôi ở trong chăn nghe! ” Tôi nghe thấy giọng nói rầu rĩ của mình, “Anh thì có tổn thất gì về kinh tế ?” Tôi than thở.
Xoạt, chăn bị Ninh Mặc kéo một phát tuột xuống, đáy mắt hắn mang theo ý cười, vươn ra một ngón tay lắc lắc: “Sai rồi, cô phải bồi thường cho tôi vài thứ đấy! ”
“….” Tôi căm tức nhìn hắn.
Làm người không thể vô sỉ như thế được! Người bị đụng đầu là tôi, nằm viện cũng là tôi, danh dự bị hao tổn cũng là tôi, Ninh Mặc đại nhân nhà anh còn tổn thất cái gì ?
Hắn thấy tôi trợn mắt, cũng không tức giận, bắt đầu từng câu từng câu liệt kê ra cho tôi nghe : “Thứ nhất, kỳ lân nhà tôi đã được khai quang*, không thể dính máu! ”
Chương 8
*Khai quang: một nghi lễ tẩy trần cho tượng để cầu bình an.
Tôi hừ lạnh: “Cái đó bao nhiêu tiền ?”
Hắn nghiêng mắt liếc tôi một cái, khóe miệng ẩn ẩn cười, chậm rãi nói: “Kỳ thật tiền cũng không đáng bao nhiêu, tám vạn tám nghìn tám trăm tám mươi tám….”
Tôi yên lặng kéo chăn phủ lên trên mặt, bắt đầu run r
Thật có lỗi, Lý Tiểu Long ca ca, bởi vì thấy máu là choáng, tôi hoàn toàn không thể biểu đạt được khí thế hào hùng của người ….
Nha nha nha nha ….NO!
Tôi nghe thấy “Rầm” một tiếng, kèm theo cả tiếng kim loại đặc trưng buồn bã vang lên, đập vào trán tôi, một trận đầu váng mắt hoa, phỏng chừng là phương hướng tôi ngã sấp xuống không đổi, phía trước kia là con kỳ lân bằng đồng đen nhà Ninh Mặc, lớn bằn
g con sư tử con vậy.
Nói như vậy, cho dù tôi đây té xỉu, cũng là xỉu trong lý trí nha!
Chương 7
Kỳ thật tôi rất muốn giống như nữ chủ trong tiểu thuyết võ hiệp vậy, ưm một tiếng, liền tỉnh dậy, sau đó dáng vẻ vô cùng điềm đạm đáng yêu, mong manh yếu ớt như một nhánh lan, nước mắt trong suốt, có thể khiến cho nam chủ đứng bên cạnh giường kích động một trận.
Đáng tiếc, tôi lại không phải kiểu nữ chủ truyền thống.
Sự tỉnh dậy của tôi, là đi kèm theo với một tiếng thét chói tai đầy thô kệch, “Là ai, đứa nào gõ đầu tôi, đau quá! ” Tôi gào thét, vươn tay sờ soạng cái trán của mình, chỗ đó so với Tử Kim Sơn* còn tím hơn
*Tử Kim Sơn – một ngọn núi phía tây tỉnh Giang Tô, Trung Quốc, thời Hán gọi là Chung Sơn
“Hồng Kỳ, cuối cùng mày cũng tỉnh! ”
Một đứa, hai đứa, ba bốn đứa, tôi thấy tất cả các đồng chí đang trông chừng tôi đều bổ nhào tới, đồng thời đè lên người tôi mà gào thét.
Giống một tòa tháp cao ngất khổng lồ, tôi bị ép cho mắt trợn trắng, thiếu chút nữa lại ngất thêm lần nữa.
“Rồi rồi, không cần đè ép nữa, nó đã trợn mắt lè lưỡi rồi kìa! ” Tôi nghe thấy giọng nói trời phú của Hữu Bảo vang lên với tần số the thé từ xa xa truyền tới.
Bốn tòa cự sơn đang áp đảo trên người tôi cuối cùng cũng đứng dậy.
Hữu Bảo nước mắt lưng tròng nhìn tôi, nắm lấy tay tôi, xót xa than thở: “Hồng Kỳ, sao mày lại ngu như vậy chứ, chạy tới nhà Ninh Mặc mà đập đầu vào tường, hắn thật sự tốt như vậy sao ?”
A ? Tôi vò đầu, tình hình gì thế này ?
Tiểu Quách tiếp tục bổ sung: “Bầy giờ ai cũng biết, mày khổ sở yêu Ninh Mặc ba năm, bị cự tuyệt, chạy đến nhà người ta đập đầu vào tường cắt ngón tay, mày cắt ngón tay làm gì hả, tự sát thì phải cắt vào mạch máu chứ ?”
Tôi giận, gầm thét: “Mẹ nó, là đứa nào nói thế ?”
Cho tôi biết, tôi không táng chết đứa đó mới là lạ, tôi mà lại không đẳng cấp như vậy sao, tôi mà muốn tự sát, cũng phải kéo tên Ninh Mặc kia chết cùng, làm sao có thể tự đùa tự vui được chứ, đứa nào nói câu đó, nhất định là chẳng biết gì về Diệp Hồng Kỳ tôi đây.
“Chẳng nhẽ ngay cả đương sự Ninh Mặc nói cũng là tung tin vịt ?”
Khốn nạn, tôi đã thực sự hơn cả tức giận rồi! Ninh Mặc, anh quá đê tiện, vậy mà đem chuyện tôi thầm mến anh nói ra hết trơn!
“Hắn nói hươu nói vượn! ” Tôi phẫn nộ nắm chặt tay, bởi vì dùng lực quá độ, lại một trận đầu váng mắt hoa, bọn Hữu Bảo sợ tới mức lập tức đem tôi ấn trở lại giường.
“Hồng Kỳ, coi như hết, coi như mơ một giấc mộng ba năm! ”
Tôi trừng hai mắt, vô cùng oán giận căm tức nhìn trần nhà, im lặng một lúc lâu không nói gì.
Bọn Hữu Bảo khiếp đảm vây quanh đầu giường của tôi, cũng không dám ho he một tiếng. Trong phòng bệnh yên tĩnh, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều.
Rất lâu sau đó, tôi quay sang, không còn nhìn chằm chằm vào trần nhà nữa, dùng giọng nói vô cùng bình tĩnh hỏi: “Hữu Bảo, như vậy phí nằm viện là ai trả vậy ?”
Hữu Bảo thật cẩn thận trả lời tôi : “Là Ninh Mặc.”
Tôi vẫn trầm mặc như cũ, đối diện với chúng nó.
Hữu Bảo càng thêm cẩn thận hỏi: “Hồng Kỳ, nếu mày cảm thấy mất mặt, có muốn bọn tao góp tiền trả lại lão ấy không ?”
Ha ha ha ha, tôi đột nhiên cười to, núi lở tuyết tan, phi thường vui vẻ: “Tốt tốt tốt, cứ để cho lão ấy trả, bảo bệnh viện cho thêm mấy bình axit amin, trong thuốc cho nhiều nhiều đồ bổ một chút, để ngón chân tao cũng được truyền glu-cô, cả hai chân nha, tao muốn bồi bổ thân thể, cơm trưa mỗi ngày phải có thịt nha! Khửa khửa khửa, tao muốn ăn…. thịt! ”
“…” Tất cả mọi người dùng tư thế thạch hóa mà nhìn tôi.
Tôi liên tục cười một cách man rợ: “Tao trường kỳ đóng quân ở trong này, cho hắn tốn tiền thuốc men! ”
“…” Mọi người thạch hóa quay đầu, đồng thời nhìn về phía cửa.
Í….Tôi ngừng cười, cũng xoay đầu theo chúng nó, trước của phòng bệnh, Ninh Mặc toàn thân áo trắng đang đứng đó, khóe miệng ẩn ẩn nụ cười.
“Cô tiếp tục, cô tiếp tục, đến đến đến, đừng có mà ngừng lại, tiếp tục thỏa sức tưởng tượng! ” Ninh Mặc cực kỳ khách sáo gật gật đầu với tôi, đem cái chai nhỏ trong tay đặt lên đầu giường.
“Ninh Mặc….” Giọng nói của tôi lập tức thấp xuống tám quãng, kiêu ngạo biến mất.
Xong rồi, tiện cách lại áp đảo nhân cách rồi, trong lòng tôi lặng lẽ chảy ra một dòng lệ sở hữu độc quyền của con gái.
“Hôm nay tôi tới, là muốn tính toán đầy đủ kinh tế tổn thất của hai bên với cô đây, ” Ninh Mặc kéo ra một cái ghế, đặt cạnh đầu giường của tôi, vô cùng tao nhã ngồi xuống, hai mắt hàm chứa ý cười, liếc mắt qua các vị đồng chí kia, các đồng chí nọ lập tức hội ý, ùm xùm một trận sau đó biến mất vô tung vô ảnh.
“Kinh tế tổn thất…. của hai bên ?” Tôi kinh sợ ngồi dậy .
“Anh thì tổn thất kinh tế cái quái gì ?” Tôi giận.
Hắn mỉm cười, lộ ra nụ cười đặc hữu, ôn nhu nhã nhặn, đáng tiếc cuối cùng cũng không phỉnh tôi được, tôi cự tuyệt bị hắn mê hoặc, dứt khoát vênh mặt lên nhìn hắn cười hà hà.
Quả nhiên, nụ cười của hắn đông cứng ở trên mặt: “Diệp Hồng Kỳ, cô có muốn soi gương hay không! ”
Tôi vẫn duy trì nụ cười, hắn yên lặng lấy từ cái tủ đầu giường ra một cái gương, chiếu vào mặt tôi. Tôi phỉ nhổ nha, hắn cũng quá ác độc đó! Thật sự coi tôi đây là dũng sĩ thật sao!
Trong gương, tôi một đầu tóc ngắn đâm tua tủa dựng đứng lên, sắc mặt xanh mét, hiển nhiên là do thiếu máu gây ra, mặt to như cái bánh, cái này càng đơn giản, mặt tôi chỗ nào cũng bị sưng lên, lại còn thêm nụ cười vặn vẹo kia nữa, bây giờ trông kinh tởm chẳng khác ma búp bê là mấy.
Tôi từ trong chăn dần dần trượt xuống, cuối cùng dứt khoát kéo cao chăn che lên trên mặt mình.
“Bắt đầu đi, tôi ở trong chăn nghe! ” Tôi nghe thấy giọng nói rầu rĩ của mình, “Anh thì có tổn thất gì về kinh tế ?” Tôi than thở.
Xoạt, chăn bị Ninh Mặc kéo một phát tuột xuống, đáy mắt hắn mang theo ý cười, vươn ra một ngón tay lắc lắc: “Sai rồi, cô phải bồi thường cho tôi vài thứ đấy! ”
“….” Tôi căm tức nhìn hắn.
Làm người không thể vô sỉ như thế được! Người bị đụng đầu là tôi, nằm viện cũng là tôi, danh dự bị hao tổn cũng là tôi, Ninh Mặc đại nhân nhà anh còn tổn thất cái gì ?
Hắn thấy tôi trợn mắt, cũng không tức giận, bắt đầu từng câu từng câu liệt kê ra cho tôi nghe : “Thứ nhất, kỳ lân nhà tôi đã được khai quang*, không thể dính máu! ”
Chương 8
*Khai quang: một nghi lễ tẩy trần cho tượng để cầu bình an.
Tôi hừ lạnh: “Cái đó bao nhiêu tiền ?”
Hắn nghiêng mắt liếc tôi một cái, khóe miệng ẩn ẩn cười, chậm rãi nói: “Kỳ thật tiền cũng không đáng bao nhiêu, tám vạn tám nghìn tám trăm tám mươi tám….”
Tôi yên lặng kéo chăn phủ lên trên mặt, bắt đầu run r
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
2981/3817
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
2981/3817
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt