Tiểu thuyết Tình Yêu Của Cô Nàng Cố Chấp-full
Lượt xem : |
lúc nảy quả nhiên được khôi phục.
“Lần sau sẽ không có ngoại lệ như vậy nữa!” Hắn quay mặt lại, tôi còn nhìn thấy khóe miệng của hắn vẫn còn theo thói quen giật giật.
“Rõ!” Tôi lau nước mắt, cúi đầu siết chặt lấy phiếu ăn.
“Cùng nhau đi ăn cơm đi!” Hắn đứng lên, lấy phiếu cơm ra, một tay túm lấy cánh tay của tôi, kéo tôi đi theo được vài bước mới buông ra nói: “Cô phụ trách gọi đồ ăn, tôi phụ trách gọi cơm!”
Chương 15
A? Tại sao lại thế! Tại sao tôi lại phải chịu trách nhiệm thanh toán hóa đơn xa xỉ như vậy chứ! Vũ trụ nhỏ của tôi trong phút chốc lại thiêu đốt.
“Làm sao, không ổn sao?” Hắn quay mặt nhìn tôi, gương mặt cực kỳ anh tuấn thanh tú, nhưng mà sao lại có cảm giác vô sỉ như vậy nhỉ ?
Tôi rủ mắt nhìn tấm thẻ đeo trước ngực, tự điều chỉnh tâm lý trong vòng ba giây, đột nhiên ngẩng đầu, nhe răng cười, thật là muôn hoa khoe sắc: “Làm sao lại thế, Thái trợ lý, phân công như vậy, thật là quá tốt! Tôi rất vui vẻ mà!” Vui vẻ cái quỷ!
Hắn cười như không cười nhìn tôi một cái, xoay người bước đi.
Tôi đi theo phía sau hắn, từng ngụm từng ngụm nước miếng nhổ về phía hắn, Thái Kỳ, anh thật là độc, tôi biết thừa, anh chính là không muốn phiếu cơm của tôi còn tiền nữa chứ gì!
“Diệp Hồng Kỳ, cô mà phun nước miếng về phía tôi nữa, chiều về tôi sẽ tịch thu bình trà của cô!” Hắn đột nhiên quay người lại, tôi vẫn còn một ngụm nước miếng chưa kịp phun, nhất thời tắc trong cổ họng, làm tôi sặc đến chảy nước mắt.
Ho khan một lúc lâu sau, tôi kiềm chế lại ý muốn muốn vung nắm đấm, rớt nước mắt giải thích: “Thật ra là tôi đâu có phun nước miếng, đó là vận động chuẩn bị của tôi trước khi ăn cơm.”
Hắn hung hăng trừng tôi một cái, cầm lấy khay cơm của tôi, bỏ rơi tôi tới mười mấy bước.
@@@@@@@@@ @@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Kết quả, cơm trưa tôi gọi ớt xanh xào khoai tây, một khay toàn rau xanh, Thái Kỳ đồng chí phát huy khí phách hào hùng phóng khoáng của đàn ông, gọi cho hai người nửa cân cơm.
Về phần hai món ăn kia, hắn gẩy cho tôi một chút, phần còn lại đổ hết vào bát hắn.
Tôi rơi lệ nóng ăn cơm trắng, vừa ăn vừa ân cần hỏi thăm tất cả thân thích cùng tổ tông của Thái Kỳ một lần…
“Lúc ăn cơm đừng có mắng chửi người!” Thái Kỳ dùng đũa gõ gõ lên thành bát của tôi, rất đúng trọng tâm phát biểu ý kiến.
Tôi miệng đầy cơm trắng, vô cùng ai oán nhìn hắn.
“Ai da, Thái… trợ lý sao ăn có thế này!” Lục tục có người đi qua bàn của chúng tôi, là Lý quản lý của phòng thị trường, lại còn cực kỳ hết sức lo sợ tự động bưng đến một bát cá kho tàu.
“Thái trợ lý, hôm nay cậu sao lại tự mình đến phòng ăn ăn cơm vậy!”
Tôi bới bới cơm trắng, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy mấy chị em gái phòng hành chính ngồi bên cạnh đang dùng ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn Thái Kỳ.
Thật là quái dị, ăn cơm không tự mình đến, chẳng lẽ còn để cho trợ lý của hắn giúp một tay thay mặt ăn sao? Đúng là bệnh thần kinh!
Một chị gái xinh đẹp liền tự động tự phát ngồi xuống, cười duyên dáng chỉ vào khay của tôi: “Ai da, tiểu trợ lý sức ăn cũng thật khỏe nha!”
Tôi im lặng không nói gì giơ đũa lên, ánh mắt lướt qua bộ ngực vĩ đại của cô ta, rơi xuống món thịt kho trong tay cô ta, thèm thuồng chảy nước miếng.
Thái Kỳ cười như không cười nhìn tôi, đáp lại cô ta: “Chị không biết à, cô ấy vẫn còn là trẻ con, đang trưởng thành phát dục đấy, ăn nhiều một chút mới tốt!”
Phụt, tôi phun ra một đống cơm, chị gái xinh đẹp cười duyên không có phòng bị, bị tôi phun cho đầy mặt đầy đầu. Cô ta còn theo phản xạ có điều kiện mà nhai luôn mấy hạt cơm bị tôi phun “nhầm” vào trong miệng.
“Ặc…cô….” Cô ta phản ứng lại, nôn khan một chút sau đó vỗ bàn đứng lên, ánh mắt quét qua Thái Kỳ mặt lạnh, đột nhiên hạ hỏa.
“Hai người cứ dùng từ từ! Tôi ăn no rồi!” Cô ta ấm ức lau mặt, đứng dậy muốn đi.
“Từ từ!” Tôi kéo cô ta lại.
Cô ta quay đầu lại, da mặt co rút một cách nghiêm trọng: “Tiểu trợ lý, còn có chuyện gì sao?”
Tôi cực kỳ nghiêm túc hỏi cô ta: “Thịt kho trong tay chị định xử lý thế nào?”
Cô ta ngẩn người, thản nhiên trả lời tôi: “Vứt đi thôi!”
“Đừng lãng phí, tôi cố gắng chịu khổ ăn giúp chị vậy!” Tôi tiếp tục cực kỳ nghiêm túc nhìn món thịt kho trên tay cô ta.
Cô ta cuối cùng cũng không đỡ nổi, vội vã để món thịt kho lại trên bàn, chạy trối chết, mới đó mà đã không thấy người đâu.
Tôi vui vẻ gắp một miếng thịt kho lên, đang định đưa vào trong miệng.
“Hồng Kỳ, cô sao lại có thể vô sỉ như vậy!”
Hở? Động tác của tôi cứng đờ.
“Sao lại có thể ăn mảnh được chứ!” Chiếc đũa của Thái Kỳ lại chạy sang đây, như gió cuốn mây bay, phút chốc đã gắp hết thịt nạc bên trong khay ra không còn lấy một mẩu.
“Oa, đã quá!” Hắn thỏa mãn vỗ bụng, vừa quay đầu lại, bị làm cho sợ thiếu chút nữa đánh rớt cái khay: “Diệp Hồng Kỳ cô khóc cái gì?”
Tôi thút thít ôm khay cơm, mếu máo: “Thái trợ lý, hết thức ăn mất rồi!”
Hắn hào phóng đẩy món cá kho tới: “Cái này cho cô!”
Tôi chỉ liếc qua một cái, khóc lại càng thêm bi thương: “Thái trợ lý….” Tôi thở không ra hơi nghẹn ngào.
Hắn khoát khoát tay, có vẻ ngượng ngùng nói: “Không cần cảm động, ăn đi ăn đi!”
Tôi có cảm động cái đầu anh, nước mắt của tôi cuối cùng cũng tuôn xuống, một tay hất khay cơm lên, rống giận:”Tôi bị dị ứng với cá, tôi chỉ ăn thịt!”
“A…A….A…Tôi muốn ăn thịt!” Tôi ngửa mặt lên trời thét dài.
Cả nhà ăn chật kín người, đều hóa đá, thấp thỏm bất an nhìn về phía bàn chỗ chúng tôi.
“Hồng Kỳ, cô làm tôi mất mặt quá đi!” Mặt của Thái Kỳ quá nhiên đã đeánì, nhưng mà, chỉ hai ba giây sau, vẻ mặt của hắn lại trở nên vui vẻ một cách dị thường: “A ha, thì ra cô cũng dị ứng với cá hả!”
Tôi tiếp tục ném khay cơm, cáu: “Biến, đừng có mà bắt chước giọng điệu của tôi!”
Không cho tôi ăn thịt, cha của Thiên Hoàng* tới cũng vô ích.
*hoàng đế của Nhật Bản
Thái Kỳ cười hì hì sờ sờ đầu tôi: “Ngoan, đừng tức nữa! Chỉ cần cô đi theo tôi, nhất định sẽ có thịt ăn!”
Sao? Tôi lập tức vẫy vẫy cái đuôi chạy theo sau.
“Sắp xếp đi, đi ăn một bữa, chúng ta cùng nhau gọi thịt kho!” Hắn dùng ánh mắt rất chân thành nhìn tôi, chiếc đũa lướt qua tay tôi, hạ xuống món thịt kho tàu, lấy ra miếng thịt nạc cuối cùng, nuốt xuống.
Agrrrr, tôi….cáu…rồi…đấy!
Mãi cho đến khi tan tầm, tôi vẫn chưa tha thứ cho Thái Kỳ, mặt lạnh ngồi tại chỗ gõ gõ đánh đánh, hắn thỉnh thoảng nhìn tôi chăm chú, tôi vẫn dùng mặt lạnh nhìn hắn.
Kẻ nào cản trở
tôi ăn thịt, tôi chắc chắn sẽ không tha thứ cho kẻ đó!
Tôi ra sức gõ bàn phím, năm giờ một phút, chính thức tan tầm.
Tôi chạy một mạch đến phòng vệ sinh của công ty, định bụng kiếm chút giấy vệ sinh giấu vào trong túi đem về dùng
“Diệp Hồng Kỳ, cô định làm gì thế?” Thái Kỳ cũng ôm trong tay một bọc lớn, tựa vào cửa phòng vệ sinh nhìn tôi, thấy tôi nhìn qua, mỉm cười đầy dịu dàng về phía tôi.
Nụ cười của hắn đương nhiên là đẹp nhất, cho dù tôi đúng là mê luyến Ninh Mặc thật., nhưng không thể không thừa nhận, lúc hắn cười lên, có thể hòa tan tất cả mọi thứ.
Nhưng mà, lần này, không hòa tan nổi khao khá
“Lần sau sẽ không có ngoại lệ như vậy nữa!” Hắn quay mặt lại, tôi còn nhìn thấy khóe miệng của hắn vẫn còn theo thói quen giật giật.
“Rõ!” Tôi lau nước mắt, cúi đầu siết chặt lấy phiếu ăn.
“Cùng nhau đi ăn cơm đi!” Hắn đứng lên, lấy phiếu cơm ra, một tay túm lấy cánh tay của tôi, kéo tôi đi theo được vài bước mới buông ra nói: “Cô phụ trách gọi đồ ăn, tôi phụ trách gọi cơm!”
Chương 15
A? Tại sao lại thế! Tại sao tôi lại phải chịu trách nhiệm thanh toán hóa đơn xa xỉ như vậy chứ! Vũ trụ nhỏ của tôi trong phút chốc lại thiêu đốt.
“Làm sao, không ổn sao?” Hắn quay mặt nhìn tôi, gương mặt cực kỳ anh tuấn thanh tú, nhưng mà sao lại có cảm giác vô sỉ như vậy nhỉ ?
Tôi rủ mắt nhìn tấm thẻ đeo trước ngực, tự điều chỉnh tâm lý trong vòng ba giây, đột nhiên ngẩng đầu, nhe răng cười, thật là muôn hoa khoe sắc: “Làm sao lại thế, Thái trợ lý, phân công như vậy, thật là quá tốt! Tôi rất vui vẻ mà!” Vui vẻ cái quỷ!
Hắn cười như không cười nhìn tôi một cái, xoay người bước đi.
Tôi đi theo phía sau hắn, từng ngụm từng ngụm nước miếng nhổ về phía hắn, Thái Kỳ, anh thật là độc, tôi biết thừa, anh chính là không muốn phiếu cơm của tôi còn tiền nữa chứ gì!
“Diệp Hồng Kỳ, cô mà phun nước miếng về phía tôi nữa, chiều về tôi sẽ tịch thu bình trà của cô!” Hắn đột nhiên quay người lại, tôi vẫn còn một ngụm nước miếng chưa kịp phun, nhất thời tắc trong cổ họng, làm tôi sặc đến chảy nước mắt.
Ho khan một lúc lâu sau, tôi kiềm chế lại ý muốn muốn vung nắm đấm, rớt nước mắt giải thích: “Thật ra là tôi đâu có phun nước miếng, đó là vận động chuẩn bị của tôi trước khi ăn cơm.”
Hắn hung hăng trừng tôi một cái, cầm lấy khay cơm của tôi, bỏ rơi tôi tới mười mấy bước.
@@@@@@@@@ @@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Kết quả, cơm trưa tôi gọi ớt xanh xào khoai tây, một khay toàn rau xanh, Thái Kỳ đồng chí phát huy khí phách hào hùng phóng khoáng của đàn ông, gọi cho hai người nửa cân cơm.
Về phần hai món ăn kia, hắn gẩy cho tôi một chút, phần còn lại đổ hết vào bát hắn.
Tôi rơi lệ nóng ăn cơm trắng, vừa ăn vừa ân cần hỏi thăm tất cả thân thích cùng tổ tông của Thái Kỳ một lần…
“Lúc ăn cơm đừng có mắng chửi người!” Thái Kỳ dùng đũa gõ gõ lên thành bát của tôi, rất đúng trọng tâm phát biểu ý kiến.
Tôi miệng đầy cơm trắng, vô cùng ai oán nhìn hắn.
“Ai da, Thái… trợ lý sao ăn có thế này!” Lục tục có người đi qua bàn của chúng tôi, là Lý quản lý của phòng thị trường, lại còn cực kỳ hết sức lo sợ tự động bưng đến một bát cá kho tàu.
“Thái trợ lý, hôm nay cậu sao lại tự mình đến phòng ăn ăn cơm vậy!”
Tôi bới bới cơm trắng, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy mấy chị em gái phòng hành chính ngồi bên cạnh đang dùng ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn Thái Kỳ.
Thật là quái dị, ăn cơm không tự mình đến, chẳng lẽ còn để cho trợ lý của hắn giúp một tay thay mặt ăn sao? Đúng là bệnh thần kinh!
Một chị gái xinh đẹp liền tự động tự phát ngồi xuống, cười duyên dáng chỉ vào khay của tôi: “Ai da, tiểu trợ lý sức ăn cũng thật khỏe nha!”
Tôi im lặng không nói gì giơ đũa lên, ánh mắt lướt qua bộ ngực vĩ đại của cô ta, rơi xuống món thịt kho trong tay cô ta, thèm thuồng chảy nước miếng.
Thái Kỳ cười như không cười nhìn tôi, đáp lại cô ta: “Chị không biết à, cô ấy vẫn còn là trẻ con, đang trưởng thành phát dục đấy, ăn nhiều một chút mới tốt!”
Phụt, tôi phun ra một đống cơm, chị gái xinh đẹp cười duyên không có phòng bị, bị tôi phun cho đầy mặt đầy đầu. Cô ta còn theo phản xạ có điều kiện mà nhai luôn mấy hạt cơm bị tôi phun “nhầm” vào trong miệng.
“Ặc…cô….” Cô ta phản ứng lại, nôn khan một chút sau đó vỗ bàn đứng lên, ánh mắt quét qua Thái Kỳ mặt lạnh, đột nhiên hạ hỏa.
“Hai người cứ dùng từ từ! Tôi ăn no rồi!” Cô ta ấm ức lau mặt, đứng dậy muốn đi.
“Từ từ!” Tôi kéo cô ta lại.
Cô ta quay đầu lại, da mặt co rút một cách nghiêm trọng: “Tiểu trợ lý, còn có chuyện gì sao?”
Tôi cực kỳ nghiêm túc hỏi cô ta: “Thịt kho trong tay chị định xử lý thế nào?”
Cô ta ngẩn người, thản nhiên trả lời tôi: “Vứt đi thôi!”
“Đừng lãng phí, tôi cố gắng chịu khổ ăn giúp chị vậy!” Tôi tiếp tục cực kỳ nghiêm túc nhìn món thịt kho trên tay cô ta.
Cô ta cuối cùng cũng không đỡ nổi, vội vã để món thịt kho lại trên bàn, chạy trối chết, mới đó mà đã không thấy người đâu.
Tôi vui vẻ gắp một miếng thịt kho lên, đang định đưa vào trong miệng.
“Hồng Kỳ, cô sao lại có thể vô sỉ như vậy!”
Hở? Động tác của tôi cứng đờ.
“Sao lại có thể ăn mảnh được chứ!” Chiếc đũa của Thái Kỳ lại chạy sang đây, như gió cuốn mây bay, phút chốc đã gắp hết thịt nạc bên trong khay ra không còn lấy một mẩu.
“Oa, đã quá!” Hắn thỏa mãn vỗ bụng, vừa quay đầu lại, bị làm cho sợ thiếu chút nữa đánh rớt cái khay: “Diệp Hồng Kỳ cô khóc cái gì?”
Tôi thút thít ôm khay cơm, mếu máo: “Thái trợ lý, hết thức ăn mất rồi!”
Hắn hào phóng đẩy món cá kho tới: “Cái này cho cô!”
Tôi chỉ liếc qua một cái, khóc lại càng thêm bi thương: “Thái trợ lý….” Tôi thở không ra hơi nghẹn ngào.
Hắn khoát khoát tay, có vẻ ngượng ngùng nói: “Không cần cảm động, ăn đi ăn đi!”
Tôi có cảm động cái đầu anh, nước mắt của tôi cuối cùng cũng tuôn xuống, một tay hất khay cơm lên, rống giận:”Tôi bị dị ứng với cá, tôi chỉ ăn thịt!”
“A…A….A…Tôi muốn ăn thịt!” Tôi ngửa mặt lên trời thét dài.
Cả nhà ăn chật kín người, đều hóa đá, thấp thỏm bất an nhìn về phía bàn chỗ chúng tôi.
“Hồng Kỳ, cô làm tôi mất mặt quá đi!” Mặt của Thái Kỳ quá nhiên đã đeánì, nhưng mà, chỉ hai ba giây sau, vẻ mặt của hắn lại trở nên vui vẻ một cách dị thường: “A ha, thì ra cô cũng dị ứng với cá hả!”
Tôi tiếp tục ném khay cơm, cáu: “Biến, đừng có mà bắt chước giọng điệu của tôi!”
Không cho tôi ăn thịt, cha của Thiên Hoàng* tới cũng vô ích.
*hoàng đế của Nhật Bản
Thái Kỳ cười hì hì sờ sờ đầu tôi: “Ngoan, đừng tức nữa! Chỉ cần cô đi theo tôi, nhất định sẽ có thịt ăn!”
Sao? Tôi lập tức vẫy vẫy cái đuôi chạy theo sau.
“Sắp xếp đi, đi ăn một bữa, chúng ta cùng nhau gọi thịt kho!” Hắn dùng ánh mắt rất chân thành nhìn tôi, chiếc đũa lướt qua tay tôi, hạ xuống món thịt kho tàu, lấy ra miếng thịt nạc cuối cùng, nuốt xuống.
Agrrrr, tôi….cáu…rồi…đấy!
Mãi cho đến khi tan tầm, tôi vẫn chưa tha thứ cho Thái Kỳ, mặt lạnh ngồi tại chỗ gõ gõ đánh đánh, hắn thỉnh thoảng nhìn tôi chăm chú, tôi vẫn dùng mặt lạnh nhìn hắn.
Kẻ nào cản trở
tôi ăn thịt, tôi chắc chắn sẽ không tha thứ cho kẻ đó!
Tôi ra sức gõ bàn phím, năm giờ một phút, chính thức tan tầm.
Tôi chạy một mạch đến phòng vệ sinh của công ty, định bụng kiếm chút giấy vệ sinh giấu vào trong túi đem về dùng
“Diệp Hồng Kỳ, cô định làm gì thế?” Thái Kỳ cũng ôm trong tay một bọc lớn, tựa vào cửa phòng vệ sinh nhìn tôi, thấy tôi nhìn qua, mỉm cười đầy dịu dàng về phía tôi.
Nụ cười của hắn đương nhiên là đẹp nhất, cho dù tôi đúng là mê luyến Ninh Mặc thật., nhưng không thể không thừa nhận, lúc hắn cười lên, có thể hòa tan tất cả mọi thứ.
Nhưng mà, lần này, không hòa tan nổi khao khá
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1580/5714
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1580/5714
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt