Tiểu thuyết Tình Nhân Ngầm-full
Lượt xem : |
ơng, em liền lấy xuống băng gạc trên đầu cùng kim tiêm trên tay, đáng chết anh có nghe hay không!” Nàng không nhịn được đối với Nhâm Chi Giới quát.
Một bác sĩ không giống bác sĩ, nhìn thấy bệnh nhân chảy máu còn không kịp giúp người xử lý, một bệnh nhân không giống bệnh nhân, tựa như chẳng hề có dấu hiệu bị bệnh.
Bác sĩ thấy hai người này như thế, hơi cảm thấy buồn cười nói: “Lam tiểu thư thanh âm như thế vang dội, có thể thấy được trạng huống của nàng rất tốt, Nhâm tiên sinh cũng có thể yên tâm đi?”
Bị một bác sĩ nhạo báng, Lam Lăng hơi đỏ mặt, Nhâm Chi Giới khóe môi còn lại là thoáng ánh lên cười như không cười.
Loại cảm giác này có phải hay không chính là gọi hạnh phúc đây? Nàng không biết. . . . . .
Rời khỏi bệnh việc cùng mùi thuốc nước, gió nhẹ từ từ thổi qua, Lam Lăng vui vẻ đến muốn khiêu vũ, thân thể bừa bãi ở trên đường phố xoay tròn, nhưng chuyển không có hai vòng đầu liền hôn mê, thiếu chút nữa đụng vào bồn hoa một bên.
“Cẩn thận một chút, đừng đùa.” Nhâm Chi Giới trường duỗi tay ra kéo nàng, giọng nói toàn là cưng chìu mà che chở .
“Em cao hứng nha!” Lam Lăng thuận thế nửa rúc vào trong ngực hắn, ngưỡng mặt lên mỉm cười nhìn hắn, trong mắt nói có không hết quyến luyến cùng thâm tình, “Anh có thể như vậy theo em tản bộ mãi mãi cho đến già sao?”
Đảm nhiệm chi giới khẽ cười lắc đầu, không muốn ở thời điểm nàng vui vẻ nói một chút chuyện làm mất vui, những thứ chuyện làm mất vui bao gồm tương lai của hắn.
“Anh thật không thích em? Phải không?” Nàng mang ý cười trong mắt hàm chứa mất mác, “Anh có phải hay không cảm thấy em người này rất phiền, luôn miễn cưỡng cùng em nói chuyện”
“Lam Lăng. . . . . .”
“Anh yêu là Quan Vũ điệp?”
Nhâm Chi Giới cười cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt của nàng, “Trở về đi thôi, trời sắp tối rồi.”
Hắn dẫn đầu đi ở đằng trước, Lam Lăng thật nhanh nhấc chân lên bước đuổi theo, mới hai bước liền thở hổn hển vuốt ngực ho khan , Nhâm Chi Giới lập tức quay đầu lại hướng nàng đến gần, lo lắng trứu khởi lông mày tới đưa tay vỗ vỗ lưng của nàng.
“Anh không cần miễn cưỡng giúp em.” Nàng thở hào hển, sâu kín kiếm hắn.
“Em nghĩ biết cái gì đây? Coi như anh nói, cũng không có thể thay đổi gì.”
“Em không muốn thay đổi gì, chỉ muốn nghe lời nói thật.”
“Nếu cái gì cũng không cách nào thay đổi, nghe lời nói thật thì thế nào?”
Nàng cáu giận giậm chân.”Nhâm Chi Giới!”
“Đi thôi.” Kéo tay của nàng đi về phía trước, hắn không nói thêm lời nào.
Hongkong – tại biệt thự Khuyết gia.
“Ta bảo con cùng Chi Giới đi Mĩ thị sát trạng huống chi nhánh công ty, con chạy về làm cái gì?” Khuyết Văn ở phòng khách nhìn thấy nhi tử không chút lo lắng đang nhìn tờ báo, hỏa khí không khỏi xông lên, không nhịn được mở miệng quở trách hắn một câu.
“Trở lại nhìn cha a, cha không phải là thường nói nuôi đứa con trai này vô dụng, con đây không phải trở lại thăm cha, cha không cao hứng sao? Mất hứng thì con hiện tại có thể rời đi, để người khỏi chướng mắt, như thế nào?” Khuyết Lạc mỉm cười, đối với phụ thân đã gần xuống lão những vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng..
“Con ngỗ nghịch không vâng lời ta, chính sự công ty không hảo hảo học, chuyện vui đùa con thành thạo nhất! Đừng tưởng rằng Chi Giới ở trước mặt ta khen con, ta liền không biết con mình đến tột cùng là có đức hạnh gì. Con mê thích chơi đùa, đến Newyork họp cũng không chịu an phận, con là cố ý đem chi giới ép đi có phải hay không? Hắn hiện tại nếu đi, xem con có bản lãnh gì quản lý xí nghiệp Khuyết thị. . . . . .”
“Cha vẫn còn, không phải sao?” Khuyết Lạc lười biếng cắt đứt lời Khuyết Văn, để xuống tờ báo đưa tay ra dũi lưng mỏi, “Nếu thật sợ Khuyết thị không có Chi Giới sẽ sụp đổ mất, cha liền đem cổ phần Khuyết thị phân một nửa cho cậu ta, để cho cậu ta ở Khuyết thị danh xứng với thực Tổng giám đốc, như vậy không phải vẹn toàn đôi bên rồi?”
“Con là thực ngốc hay là giả đần? Ta đem Khuyết thị phân một nửa cho hắn, vậy ngươi còn lẫn vào cái gì? Chưa tới nửa năm, cả Khuyết thị liền biến thành vật trong túi hắn rồi! Đến lúc đó từ trên xuống dưới mọi người nghe hắn , con coi như trên danh nghĩa chủ tịch cũng không có người xem trọng con!”
“Vậy thì như thế nào? Chi Giới có thể đem công ty quản lý thật tốt, con liền ngồi mát ăn bát vàng hưởng lợi, làm cái lão bản nhẹ nhõm. Con bây giờ không nghĩ ra việc này có chổ nào không tốt”
“Con. . . . . . Là cố ý tức chết ta sao?”
“Có thể tức chết chà chỉ có chính cha. Ngẫm lại xem, Chi Giới đối với chúng ta Khuyết gia bỏ ra hết thảy, coi như phân hai phần ba Khuyết thị đều do cậu ta làm nên, cha lại dùng ân tình đè chết cậu ta, để cho cậu ta thành một con chó nghe lời. Cậu ta thiếu cha đã sớm trả xong rồi, cha cần gì phải kiên trì lấy ân tình đè ép cậu ta không chịu buông tay?”
“Con câm mồm cho ta!” Khuyết Văn thẹn quá thành giận gầm hét lên: “Con biết cái gì? Để hắn tự do, Nhâm Chí Giới chính là một con Phi Ưng khó không chế được! Khuyết thị hết thảy hắn được như bây giờ là nhờ hắn, để cho hắn rời chi không sợ hắn tự tay lật đổ tất cả?.”
“Không nghĩ tới cha như vậy sợ cậu ta.” Khuyết Lạc cười lạnh một tiếng, “Sợ cậu ta đến nửa đêm cũng mơ thấy cậu ta sẽ đem hết thảy của Khuyết gia đem đi đi? Liền một cái đối với cha nói gì nghe nấy, người cũng thành toàn như vậy, giống như cha vậy còn sống có ý nghĩa gì?”
Hắn sớm biết cha đối với Nhâm Chi Giới coi trọng chẳng qua là bề ngoài, nhưng không ngờ tới hắn thế nhưng đối với Nhâm Chi Giới đề phòng đến trình độ biến thái như thế , xem ra Nhâm Chi Giới không thể ly khai khỏi Khuyết thị, ở lại chỗ này chẳng qua là chôn vùi sinh mạng cả đời mà thôi, căn bản không có ý nghĩa cùng giá trị.
“Khuyết Lạc, con tốt nhất nên rõ ràng ta là cha con!”
“Con vẫn luôn biết người là cha con, cho nên con hi vọng người có thể thoải mái, buông lỏng tinh thần đi chân chính tiếp nạp Chi Giới, đem cậu ta làm thành con trai ruột của mình, mà không phải phòng cậu ta giống như đề phòng cướp một dạng, nghĩ tới một ngày kia thời cơ chín muồi muốn đem cậu ta đá ra đi.”
“Con . . . . .” Khuyết Văn bởi vì hắn trong lời nói nói trúng tim đen mà ngạc nhiên.
Hắn chưa từng cùng bất luận kẻ nào đề cập tới tâm tư của mình, hắn một đường cất nhắc Nhâm Chi Giới, chính là muốn để cho ngoại nhân cảm giác được hắn đối với Nhâm Chi Giới coi trọng, nhưng lại chưa từng nghĩ tới muốn đem công ty giao cho hắn, ngay cả, chờ thời cơ chín muồi rồi, nhi tử có thể nắm trong tay cả đại cục, hắn sẽ nghĩ biện pháp để cho Nhâm Chi Giới rời đi, để cho hắn cả đời không cách nào ở thương giới đặt chân đến.
“Bị con nói trúng? Tự ti mặc cảm?” Khuyết Lạc câu khởi khẽ cười một tiếng, “Con thật không hiểu nổi Nhâm Chi Giới đến tột cùng nơi nào đắc tội cha? Ban đầu là chính cha đem cậu ta nhận trở về nuôi dưỡng lớn lên, tại sao không thể chân chính thương cậu ta, ngược lại khắp nơi phòng bị cậu ta như vậy?”
“Dã tâm của hắn quá lớn, năng lực quá mạnh mẻ. . . . . .”
“Cho nên cha lo lắng cho nhi tử mình không bằng cậu ta, Khuyết thị sớm muộn rơi vào trong tay cậu ta?” Khuyết Lạc lắc đầu một cái, cười nhạt một tiếng, “Vậy bây giờ đem cậu ta đuổi ra khỏi Khuyết thị không phải vừa vặn?”
“Còn chưa phải là thời điểm.” Khuyết Văn phiền muộn trừng hắn một cái, không nhịn được nói.
Hiện tại Nhâm Chi Giới danh tiếng
Một bác sĩ không giống bác sĩ, nhìn thấy bệnh nhân chảy máu còn không kịp giúp người xử lý, một bệnh nhân không giống bệnh nhân, tựa như chẳng hề có dấu hiệu bị bệnh.
Bác sĩ thấy hai người này như thế, hơi cảm thấy buồn cười nói: “Lam tiểu thư thanh âm như thế vang dội, có thể thấy được trạng huống của nàng rất tốt, Nhâm tiên sinh cũng có thể yên tâm đi?”
Bị một bác sĩ nhạo báng, Lam Lăng hơi đỏ mặt, Nhâm Chi Giới khóe môi còn lại là thoáng ánh lên cười như không cười.
Loại cảm giác này có phải hay không chính là gọi hạnh phúc đây? Nàng không biết. . . . . .
Rời khỏi bệnh việc cùng mùi thuốc nước, gió nhẹ từ từ thổi qua, Lam Lăng vui vẻ đến muốn khiêu vũ, thân thể bừa bãi ở trên đường phố xoay tròn, nhưng chuyển không có hai vòng đầu liền hôn mê, thiếu chút nữa đụng vào bồn hoa một bên.
“Cẩn thận một chút, đừng đùa.” Nhâm Chi Giới trường duỗi tay ra kéo nàng, giọng nói toàn là cưng chìu mà che chở .
“Em cao hứng nha!” Lam Lăng thuận thế nửa rúc vào trong ngực hắn, ngưỡng mặt lên mỉm cười nhìn hắn, trong mắt nói có không hết quyến luyến cùng thâm tình, “Anh có thể như vậy theo em tản bộ mãi mãi cho đến già sao?”
Đảm nhiệm chi giới khẽ cười lắc đầu, không muốn ở thời điểm nàng vui vẻ nói một chút chuyện làm mất vui, những thứ chuyện làm mất vui bao gồm tương lai của hắn.
“Anh thật không thích em? Phải không?” Nàng mang ý cười trong mắt hàm chứa mất mác, “Anh có phải hay không cảm thấy em người này rất phiền, luôn miễn cưỡng cùng em nói chuyện”
“Lam Lăng. . . . . .”
“Anh yêu là Quan Vũ điệp?”
Nhâm Chi Giới cười cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt của nàng, “Trở về đi thôi, trời sắp tối rồi.”
Hắn dẫn đầu đi ở đằng trước, Lam Lăng thật nhanh nhấc chân lên bước đuổi theo, mới hai bước liền thở hổn hển vuốt ngực ho khan , Nhâm Chi Giới lập tức quay đầu lại hướng nàng đến gần, lo lắng trứu khởi lông mày tới đưa tay vỗ vỗ lưng của nàng.
“Anh không cần miễn cưỡng giúp em.” Nàng thở hào hển, sâu kín kiếm hắn.
“Em nghĩ biết cái gì đây? Coi như anh nói, cũng không có thể thay đổi gì.”
“Em không muốn thay đổi gì, chỉ muốn nghe lời nói thật.”
“Nếu cái gì cũng không cách nào thay đổi, nghe lời nói thật thì thế nào?”
Nàng cáu giận giậm chân.”Nhâm Chi Giới!”
“Đi thôi.” Kéo tay của nàng đi về phía trước, hắn không nói thêm lời nào.
Hongkong – tại biệt thự Khuyết gia.
“Ta bảo con cùng Chi Giới đi Mĩ thị sát trạng huống chi nhánh công ty, con chạy về làm cái gì?” Khuyết Văn ở phòng khách nhìn thấy nhi tử không chút lo lắng đang nhìn tờ báo, hỏa khí không khỏi xông lên, không nhịn được mở miệng quở trách hắn một câu.
“Trở lại nhìn cha a, cha không phải là thường nói nuôi đứa con trai này vô dụng, con đây không phải trở lại thăm cha, cha không cao hứng sao? Mất hứng thì con hiện tại có thể rời đi, để người khỏi chướng mắt, như thế nào?” Khuyết Lạc mỉm cười, đối với phụ thân đã gần xuống lão những vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng..
“Con ngỗ nghịch không vâng lời ta, chính sự công ty không hảo hảo học, chuyện vui đùa con thành thạo nhất! Đừng tưởng rằng Chi Giới ở trước mặt ta khen con, ta liền không biết con mình đến tột cùng là có đức hạnh gì. Con mê thích chơi đùa, đến Newyork họp cũng không chịu an phận, con là cố ý đem chi giới ép đi có phải hay không? Hắn hiện tại nếu đi, xem con có bản lãnh gì quản lý xí nghiệp Khuyết thị. . . . . .”
“Cha vẫn còn, không phải sao?” Khuyết Lạc lười biếng cắt đứt lời Khuyết Văn, để xuống tờ báo đưa tay ra dũi lưng mỏi, “Nếu thật sợ Khuyết thị không có Chi Giới sẽ sụp đổ mất, cha liền đem cổ phần Khuyết thị phân một nửa cho cậu ta, để cho cậu ta ở Khuyết thị danh xứng với thực Tổng giám đốc, như vậy không phải vẹn toàn đôi bên rồi?”
“Con là thực ngốc hay là giả đần? Ta đem Khuyết thị phân một nửa cho hắn, vậy ngươi còn lẫn vào cái gì? Chưa tới nửa năm, cả Khuyết thị liền biến thành vật trong túi hắn rồi! Đến lúc đó từ trên xuống dưới mọi người nghe hắn , con coi như trên danh nghĩa chủ tịch cũng không có người xem trọng con!”
“Vậy thì như thế nào? Chi Giới có thể đem công ty quản lý thật tốt, con liền ngồi mát ăn bát vàng hưởng lợi, làm cái lão bản nhẹ nhõm. Con bây giờ không nghĩ ra việc này có chổ nào không tốt”
“Con. . . . . . Là cố ý tức chết ta sao?”
“Có thể tức chết chà chỉ có chính cha. Ngẫm lại xem, Chi Giới đối với chúng ta Khuyết gia bỏ ra hết thảy, coi như phân hai phần ba Khuyết thị đều do cậu ta làm nên, cha lại dùng ân tình đè chết cậu ta, để cho cậu ta thành một con chó nghe lời. Cậu ta thiếu cha đã sớm trả xong rồi, cha cần gì phải kiên trì lấy ân tình đè ép cậu ta không chịu buông tay?”
“Con câm mồm cho ta!” Khuyết Văn thẹn quá thành giận gầm hét lên: “Con biết cái gì? Để hắn tự do, Nhâm Chí Giới chính là một con Phi Ưng khó không chế được! Khuyết thị hết thảy hắn được như bây giờ là nhờ hắn, để cho hắn rời chi không sợ hắn tự tay lật đổ tất cả?.”
“Không nghĩ tới cha như vậy sợ cậu ta.” Khuyết Lạc cười lạnh một tiếng, “Sợ cậu ta đến nửa đêm cũng mơ thấy cậu ta sẽ đem hết thảy của Khuyết gia đem đi đi? Liền một cái đối với cha nói gì nghe nấy, người cũng thành toàn như vậy, giống như cha vậy còn sống có ý nghĩa gì?”
Hắn sớm biết cha đối với Nhâm Chi Giới coi trọng chẳng qua là bề ngoài, nhưng không ngờ tới hắn thế nhưng đối với Nhâm Chi Giới đề phòng đến trình độ biến thái như thế , xem ra Nhâm Chi Giới không thể ly khai khỏi Khuyết thị, ở lại chỗ này chẳng qua là chôn vùi sinh mạng cả đời mà thôi, căn bản không có ý nghĩa cùng giá trị.
“Khuyết Lạc, con tốt nhất nên rõ ràng ta là cha con!”
“Con vẫn luôn biết người là cha con, cho nên con hi vọng người có thể thoải mái, buông lỏng tinh thần đi chân chính tiếp nạp Chi Giới, đem cậu ta làm thành con trai ruột của mình, mà không phải phòng cậu ta giống như đề phòng cướp một dạng, nghĩ tới một ngày kia thời cơ chín muồi muốn đem cậu ta đá ra đi.”
“Con . . . . .” Khuyết Văn bởi vì hắn trong lời nói nói trúng tim đen mà ngạc nhiên.
Hắn chưa từng cùng bất luận kẻ nào đề cập tới tâm tư của mình, hắn một đường cất nhắc Nhâm Chi Giới, chính là muốn để cho ngoại nhân cảm giác được hắn đối với Nhâm Chi Giới coi trọng, nhưng lại chưa từng nghĩ tới muốn đem công ty giao cho hắn, ngay cả, chờ thời cơ chín muồi rồi, nhi tử có thể nắm trong tay cả đại cục, hắn sẽ nghĩ biện pháp để cho Nhâm Chi Giới rời đi, để cho hắn cả đời không cách nào ở thương giới đặt chân đến.
“Bị con nói trúng? Tự ti mặc cảm?” Khuyết Lạc câu khởi khẽ cười một tiếng, “Con thật không hiểu nổi Nhâm Chi Giới đến tột cùng nơi nào đắc tội cha? Ban đầu là chính cha đem cậu ta nhận trở về nuôi dưỡng lớn lên, tại sao không thể chân chính thương cậu ta, ngược lại khắp nơi phòng bị cậu ta như vậy?”
“Dã tâm của hắn quá lớn, năng lực quá mạnh mẻ. . . . . .”
“Cho nên cha lo lắng cho nhi tử mình không bằng cậu ta, Khuyết thị sớm muộn rơi vào trong tay cậu ta?” Khuyết Lạc lắc đầu một cái, cười nhạt một tiếng, “Vậy bây giờ đem cậu ta đuổi ra khỏi Khuyết thị không phải vừa vặn?”
“Còn chưa phải là thời điểm.” Khuyết Văn phiền muộn trừng hắn một cái, không nhịn được nói.
Hiện tại Nhâm Chi Giới danh tiếng
Bài viết liên quan!