Tiểu thuyết Tiểu Thư, Ăn Xong Xin Thanh Toán
Lượt xem : |
trên tay đã được xử lý qua.Thẩm Mặc đặt cô lên giường, đắp chăn cho cô rồi khẽ đóng cửa đi ra thở phào nhẹ nhõm. Chu Muội cả người đang vùi trên ghế salong, vẫn còn đang run lẩy bẩy bị làm cho giật mình.
Chương 4
Edit: Nana
Beta: Xu
Thẩm Mặc bước đến ôm cô bé vào lòng: “Con gái ngoan, đừng sợ.” “Ô ô…Mẹ đâu?” “Mẹ nghỉ ngơi rồi.” Thẩm Mặc vuốt đầu cô bé, quan sát một hồi: “Trong nhà chỉ có con và mẹ ở thôi sao?”
“Dạ, chỉ có hai người.” Cô bé cúi đầu, khe khẽ thút thít “Cha ruột không thương mẹ và con, ông bà ngoại cũng không cần, chỉ có mẹ và con thôi.” Chu Muội còn cố ý bày ra vẻ mặt đáng thương làm Thẩm Mặc nghe xong càng thêm xót xa, ôm cô bé vào lòng vuốt đầu nó. “Ba, ba cũng sẽ không cần con và mẹ sao?” Cô bé mở to đôi mắt trong vắt, ầng ậng nước mắt nhìn anh.
Thẩm Mặc vội nói: “Dĩ nhiên là không rồi, làm sao ba lại không cần con được chứ?” Chỉ là lúc nói ra câu nói này, anh cũng ngẩn người một chút bởi vì anh sắp ra nước ngoài, đến lúc đó, nhất định anh sẽ bỏ rơi cô bé đáng yêu này.
“Ba, con đói đói…” Chu Muội không ngừng lắc lắc cánh tay anh, ánh mắt thật tội nghiệp. “Hả? Con chưa ăn sao?” Thẩm Mặc có chút khó tin mà hỏi lại. “Chưa có, mẹ không có thời gian làm bữa sáng, mẹ và con định đi ăn ở ngoài nhưng mẹ đột nhiên té ngã, thật may là mẹ không sao hết.” Thẩm Mặc sờ sờ đầu Chu muội: “Con đợi một chút, ba xem trong tủ lạnh có gì ăn không?”
Thẩm Mặc Nhìn qua một chút chỉ thấy trong tủ lạnh chỉ có chút đậu phộng và nho khô, không khỏi lắc đầu một cái. Người mẹ này cũng thật là quá đáng, thật chẳng là xứng làm mẹ chút nào. Thật may là còn có một chút gạo, Thẩm Mặc đem mấy thứ bỏ vào nồi nhỏ, đun nôi, chuẩn bị làm nồi cháo ngọt. Chỉ trong nháy mắt, hương thơm ngọt ngào hòa cùng mùi gạo thơm lan tỏa tràn ngập trong phòng bếp.
Bụng đói kêu vang, Chu muội vuốt vuốt bụng, ôm lấy bắp đùi Thẩm Mặc mà cọ cọ, bày ra dáng vẻ đáng thương: “Ba, con thật đói, thật là đói.” Thẩm Mặc bị chọc cười không ngừng: “Cái con bé này, mỗi lần gặp đều nghe con than đói?”
“Thật là đói mà! Con hy vọng mẹ không cần đi làm, bất cứ lúc nào cũng có thể làm đồ ăn cho con ăn, Mẹ con biết làm rất nhiều món, rất nhiều món ăn ngon, chỉ là mẹ không có thời gian”
Thẩm Mặc nghe vậy không khỏi đau lòng, sờ sờ mặt nó: “Ngoan, mau ăn cháo đi, chờ mẹ con tỉnh lại, ba dẫn con ra ngoài mua đồ ăn.”
“Ba, ba đối xử với Chu Muội thật là tốt.” Chu muội giương đôi mắt to, cười thật ngọt ngào.“Chu muội đáng yêu như thế đương nhiên ba phải thương con rồi.” “Nhưng mà có nhiều người khi dễ con, nói con không có ba.” Cô bé nhẹ nhàng nói, ánh mắt buồn bã: “Lễ Giáng Sinh năm trước, mẹ hỏi con muốn được tặng quà gì, con nói muốn có baba nhét trong bít tất, khiến mẹ rất buồn, sau đó con không dám nói nữa…”
Thẩm Mặc nghe xong ôm lấy cô bé: “Con gái, sau này khi ba rảnh rỗi sẽ ở bên cạnh con được không, nếu như một ngày nào đó ba ở quá xa, ba sẽ gọi điện, tặng quà cho con, có được hay không?”
Chu Muội không hiểu ý tứ của anh nhưng vẫn gật đầu, cô bé chỉ cần biết không muốn rời khỏi anh, cũng không hi vọng ba của mình rời đi.
Lúc này cháo đã chín, Thẩm Mặc múc cho cô bé một bát cháo ngọt cho cô bé, Chu muội ngồi bên cạnh cười ngọt ngào mà làm nũng: “Ba đút con.”
Thẩm Mặc không khỏi bật cười, anh cảm thấy bản thân mình bị cô gái nhỏ này thuần phục mất rồi, bất cứ yêu cầu gì cũng không dám cự tuyệt cô bé. Anh chỉ cầm lấy cái muỗng thổi một hơi cho cháo nguộ,i mới đút vào miệng nó : “Có ngon hay không?”
“Rất ngon.” Chu Muội ăn xong, mặt mày hớn hở, bát cháo đã thấy đáy mà cô bé lại la hét còn muốn ăn nữa.
Thẩm Mặc nhéo mặt cô bé: “Chu muội, không được ăn nhiều như vậy, con gái mập sẽ rất xấu.” Chu Muội chu miệng: “ Con cũng muốn ăn ít một chút, nhưng nếu bây giờ con ăn no thì tới bữa ăn tiếp theo sẽ không đói bụng.”
“Loại ý nghĩ này là sai, mỗi bữa con đều phải ăn vừa phải thôi.” Ấn tượng về Chu Dĩ Mạt trong lòng của Thẩm Mặc lại càng không tốt. Cô gái này thực không xứng làm mẹ, nhất định là để con bé thường xuyên đói bụng mới để nó dưỡng thành thói quen xấu, lúc thì nhịn đói, lúc thì ăn thật no.
Vừa lúc đó, Chu Dĩ Mạt từ trong phòng đi ra, vuốt cổ lầm bầm nói: “Đau quá.” Tóc cô có chút rối, hai mắt mơ màng lim dim giống như dáng vẻ ngủ chưa đủ. Cô theo mùi thơm mà tìm vào phòng bếp nhìn thấy Thẩm Mặc thì không khỏi bất ngờ, sắc mặt liền lạnh lùng, mang theo cảm giác xa cách mà lạnh giọng: “Sao anh lại ở đây?”
Thẩm Mặc thấy cô dùng ánh mắt như vậy mà trừng, anh cũng không thèm trưng ra bộ mặt hòa nhã, lạnh nhạt mà hừ một tiếng: “Chu tiểu thư, xin cô nói chuyện có một chút lý lẽ có được hay không? Cô ngay cả bản thân còn chăm lo không xong, làm thế nào chăm sóc cho Chu Muội? Nếu như không có tôi giúp cô, thì cô bây giờ còn nằm ở dưới đất, Chu Muội vẫn còn ngồi đó khóc.”
Chu Dĩ Mạt hình như đã nhớ ra cái gì, không khỏi có chút áy náy muốn nói xin lỗi Thẩm Mặc, nhưng cuối cùng vẫn là không nói nên lời.
Thẩm Mặc nhìn dáng vẻ bối rối của cô cũng cảm thấy không được tự nhiên, hù một tiếng: “ Chăm sóc Chu muội thật tốt là được rồi.”
“Hiện tại tôi cũng đã tỉnh, cảm ơn anh đã chăm sóc Chu Muội, xin hỏi tiên sinh có thể đi về rồi chứ?” mặc dù Chu Dĩ Mạt cảm thấy lời nói như vậy có chút quá đáng nhưng vẫn nói ra.
Thẩm Mặc lập tức cảm thấy một ngọn lửa tức giận đang lan tràn trong lòng, rốt cuộc anh trêu chọc cô cái gì ? sao cô lại dùng cái thái độ này mà đối xử với anh?
Anh hờ hững liếc nhìn Chu Dĩ Mạt một cái, gương mặt anh tuấn hiện rõ nét chế giễu: “Tiểu thư cô đây là qua cầu rút ván? Thì ra đây thái độ đối đãi với ân nhân của mình?” Nói xong lập tức thay đổi vẻ mặt mà nở nụ cười, dịu dàng nói với Chu Muội: “ Con gái, ba dẫn con đi chơi có được hay không?”
Chu Muội chưa kịp nở hết nụ cười, Chu Dĩ Mạt liền lạnh giọng cắt ngang: “Cám ơn Thẩm tiên sinh, chút nữa Chu Muội còn phải đi nhà trẻ, không thể lãng phí thời gian quý báu của anh.”
Thẩm Mặc chợt đứng lên, đôi mắt hoa đào ẩn ẩn mấy phần u ám: “Tôi đã hứa với cô bé dĩ nhiên tôi phải thực hiện, cô bé gọi tôi là ba chính là chứng minh cô bé tin tưởng tôi.”
Sắc mặt Chu Dĩ Mạt bỗng chốc tái nhợt, thiếu chút nữa cô cho rằng anh đã phát hiện ra, cô cũng không biết mình đang lo lắng cái gì, cô biết rõ ràng cô cũng không muốn nhắm vào anh, nhưng chính là cô không nhịn được! Lặng người hồi lâu, lời nói của Thẩm Mặc vẫn không ngừng vang vọng trong đầu cô, Chu Muội đang chắp tay trước ngực, vẻ mặt mong đợi làm cô gật đầu một cái. Chu Muội vô cùng vui vẻ nắm lấy tay Thẩm Mặc: “Ba! Đi mau.”
Chu muội đi tới cửa, lưu luyến không rời mà quay đầu lại “Mẹ, có muốn cùng đi với con không?”
Chu Dĩ Mạt cười cười: “Mẹ không đi, lát nữa phải làm việc, con về sớm một chút.” Cô làm sao dám đi đây? Mặc dù năm năm thoáng chốc đã trôi qua nhưng mà lực ảnh hưởng của anh vẫn còn đây.
Chu muội lúc đi còn nói thêm: “Me, ba nấu cháo ngọt rất ngon, mẹ phải nhớ ăn đó.” Chu Dĩ Mạt gật đầu cười.
Thẩm Mặc nhìn nụ cười hờ hững trên môi cô trong lòng không khỏi thầm than, cô gái này dịu dàng thật tốt, sao lại động một chút là giống như ăn trúng thuốc nổ chết người, thật là phá hư tâm trạng tốt của người khác.
Chu Dĩ Mạt vốn không muốn ăn món anh ta làm, nhưng cô cũng thật đói bụng, liền từ từ mà ăn từng miếng, cháo ngọt thơm quá. Gạo thật mềm
Chương 4
Edit: Nana
Beta: Xu
Thẩm Mặc bước đến ôm cô bé vào lòng: “Con gái ngoan, đừng sợ.” “Ô ô…Mẹ đâu?” “Mẹ nghỉ ngơi rồi.” Thẩm Mặc vuốt đầu cô bé, quan sát một hồi: “Trong nhà chỉ có con và mẹ ở thôi sao?”
“Dạ, chỉ có hai người.” Cô bé cúi đầu, khe khẽ thút thít “Cha ruột không thương mẹ và con, ông bà ngoại cũng không cần, chỉ có mẹ và con thôi.” Chu Muội còn cố ý bày ra vẻ mặt đáng thương làm Thẩm Mặc nghe xong càng thêm xót xa, ôm cô bé vào lòng vuốt đầu nó. “Ba, ba cũng sẽ không cần con và mẹ sao?” Cô bé mở to đôi mắt trong vắt, ầng ậng nước mắt nhìn anh.
Thẩm Mặc vội nói: “Dĩ nhiên là không rồi, làm sao ba lại không cần con được chứ?” Chỉ là lúc nói ra câu nói này, anh cũng ngẩn người một chút bởi vì anh sắp ra nước ngoài, đến lúc đó, nhất định anh sẽ bỏ rơi cô bé đáng yêu này.
“Ba, con đói đói…” Chu Muội không ngừng lắc lắc cánh tay anh, ánh mắt thật tội nghiệp. “Hả? Con chưa ăn sao?” Thẩm Mặc có chút khó tin mà hỏi lại. “Chưa có, mẹ không có thời gian làm bữa sáng, mẹ và con định đi ăn ở ngoài nhưng mẹ đột nhiên té ngã, thật may là mẹ không sao hết.” Thẩm Mặc sờ sờ đầu Chu muội: “Con đợi một chút, ba xem trong tủ lạnh có gì ăn không?”
Thẩm Mặc Nhìn qua một chút chỉ thấy trong tủ lạnh chỉ có chút đậu phộng và nho khô, không khỏi lắc đầu một cái. Người mẹ này cũng thật là quá đáng, thật chẳng là xứng làm mẹ chút nào. Thật may là còn có một chút gạo, Thẩm Mặc đem mấy thứ bỏ vào nồi nhỏ, đun nôi, chuẩn bị làm nồi cháo ngọt. Chỉ trong nháy mắt, hương thơm ngọt ngào hòa cùng mùi gạo thơm lan tỏa tràn ngập trong phòng bếp.
Bụng đói kêu vang, Chu muội vuốt vuốt bụng, ôm lấy bắp đùi Thẩm Mặc mà cọ cọ, bày ra dáng vẻ đáng thương: “Ba, con thật đói, thật là đói.” Thẩm Mặc bị chọc cười không ngừng: “Cái con bé này, mỗi lần gặp đều nghe con than đói?”
“Thật là đói mà! Con hy vọng mẹ không cần đi làm, bất cứ lúc nào cũng có thể làm đồ ăn cho con ăn, Mẹ con biết làm rất nhiều món, rất nhiều món ăn ngon, chỉ là mẹ không có thời gian”
Thẩm Mặc nghe vậy không khỏi đau lòng, sờ sờ mặt nó: “Ngoan, mau ăn cháo đi, chờ mẹ con tỉnh lại, ba dẫn con ra ngoài mua đồ ăn.”
“Ba, ba đối xử với Chu Muội thật là tốt.” Chu muội giương đôi mắt to, cười thật ngọt ngào.“Chu muội đáng yêu như thế đương nhiên ba phải thương con rồi.” “Nhưng mà có nhiều người khi dễ con, nói con không có ba.” Cô bé nhẹ nhàng nói, ánh mắt buồn bã: “Lễ Giáng Sinh năm trước, mẹ hỏi con muốn được tặng quà gì, con nói muốn có baba nhét trong bít tất, khiến mẹ rất buồn, sau đó con không dám nói nữa…”
Thẩm Mặc nghe xong ôm lấy cô bé: “Con gái, sau này khi ba rảnh rỗi sẽ ở bên cạnh con được không, nếu như một ngày nào đó ba ở quá xa, ba sẽ gọi điện, tặng quà cho con, có được hay không?”
Chu Muội không hiểu ý tứ của anh nhưng vẫn gật đầu, cô bé chỉ cần biết không muốn rời khỏi anh, cũng không hi vọng ba của mình rời đi.
Lúc này cháo đã chín, Thẩm Mặc múc cho cô bé một bát cháo ngọt cho cô bé, Chu muội ngồi bên cạnh cười ngọt ngào mà làm nũng: “Ba đút con.”
Thẩm Mặc không khỏi bật cười, anh cảm thấy bản thân mình bị cô gái nhỏ này thuần phục mất rồi, bất cứ yêu cầu gì cũng không dám cự tuyệt cô bé. Anh chỉ cầm lấy cái muỗng thổi một hơi cho cháo nguộ,i mới đút vào miệng nó : “Có ngon hay không?”
“Rất ngon.” Chu Muội ăn xong, mặt mày hớn hở, bát cháo đã thấy đáy mà cô bé lại la hét còn muốn ăn nữa.
Thẩm Mặc nhéo mặt cô bé: “Chu muội, không được ăn nhiều như vậy, con gái mập sẽ rất xấu.” Chu Muội chu miệng: “ Con cũng muốn ăn ít một chút, nhưng nếu bây giờ con ăn no thì tới bữa ăn tiếp theo sẽ không đói bụng.”
“Loại ý nghĩ này là sai, mỗi bữa con đều phải ăn vừa phải thôi.” Ấn tượng về Chu Dĩ Mạt trong lòng của Thẩm Mặc lại càng không tốt. Cô gái này thực không xứng làm mẹ, nhất định là để con bé thường xuyên đói bụng mới để nó dưỡng thành thói quen xấu, lúc thì nhịn đói, lúc thì ăn thật no.
Vừa lúc đó, Chu Dĩ Mạt từ trong phòng đi ra, vuốt cổ lầm bầm nói: “Đau quá.” Tóc cô có chút rối, hai mắt mơ màng lim dim giống như dáng vẻ ngủ chưa đủ. Cô theo mùi thơm mà tìm vào phòng bếp nhìn thấy Thẩm Mặc thì không khỏi bất ngờ, sắc mặt liền lạnh lùng, mang theo cảm giác xa cách mà lạnh giọng: “Sao anh lại ở đây?”
Thẩm Mặc thấy cô dùng ánh mắt như vậy mà trừng, anh cũng không thèm trưng ra bộ mặt hòa nhã, lạnh nhạt mà hừ một tiếng: “Chu tiểu thư, xin cô nói chuyện có một chút lý lẽ có được hay không? Cô ngay cả bản thân còn chăm lo không xong, làm thế nào chăm sóc cho Chu Muội? Nếu như không có tôi giúp cô, thì cô bây giờ còn nằm ở dưới đất, Chu Muội vẫn còn ngồi đó khóc.”
Chu Dĩ Mạt hình như đã nhớ ra cái gì, không khỏi có chút áy náy muốn nói xin lỗi Thẩm Mặc, nhưng cuối cùng vẫn là không nói nên lời.
Thẩm Mặc nhìn dáng vẻ bối rối của cô cũng cảm thấy không được tự nhiên, hù một tiếng: “ Chăm sóc Chu muội thật tốt là được rồi.”
“Hiện tại tôi cũng đã tỉnh, cảm ơn anh đã chăm sóc Chu Muội, xin hỏi tiên sinh có thể đi về rồi chứ?” mặc dù Chu Dĩ Mạt cảm thấy lời nói như vậy có chút quá đáng nhưng vẫn nói ra.
Thẩm Mặc lập tức cảm thấy một ngọn lửa tức giận đang lan tràn trong lòng, rốt cuộc anh trêu chọc cô cái gì ? sao cô lại dùng cái thái độ này mà đối xử với anh?
Anh hờ hững liếc nhìn Chu Dĩ Mạt một cái, gương mặt anh tuấn hiện rõ nét chế giễu: “Tiểu thư cô đây là qua cầu rút ván? Thì ra đây thái độ đối đãi với ân nhân của mình?” Nói xong lập tức thay đổi vẻ mặt mà nở nụ cười, dịu dàng nói với Chu Muội: “ Con gái, ba dẫn con đi chơi có được hay không?”
Chu Muội chưa kịp nở hết nụ cười, Chu Dĩ Mạt liền lạnh giọng cắt ngang: “Cám ơn Thẩm tiên sinh, chút nữa Chu Muội còn phải đi nhà trẻ, không thể lãng phí thời gian quý báu của anh.”
Thẩm Mặc chợt đứng lên, đôi mắt hoa đào ẩn ẩn mấy phần u ám: “Tôi đã hứa với cô bé dĩ nhiên tôi phải thực hiện, cô bé gọi tôi là ba chính là chứng minh cô bé tin tưởng tôi.”
Sắc mặt Chu Dĩ Mạt bỗng chốc tái nhợt, thiếu chút nữa cô cho rằng anh đã phát hiện ra, cô cũng không biết mình đang lo lắng cái gì, cô biết rõ ràng cô cũng không muốn nhắm vào anh, nhưng chính là cô không nhịn được! Lặng người hồi lâu, lời nói của Thẩm Mặc vẫn không ngừng vang vọng trong đầu cô, Chu Muội đang chắp tay trước ngực, vẻ mặt mong đợi làm cô gật đầu một cái. Chu Muội vô cùng vui vẻ nắm lấy tay Thẩm Mặc: “Ba! Đi mau.”
Chu muội đi tới cửa, lưu luyến không rời mà quay đầu lại “Mẹ, có muốn cùng đi với con không?”
Chu Dĩ Mạt cười cười: “Mẹ không đi, lát nữa phải làm việc, con về sớm một chút.” Cô làm sao dám đi đây? Mặc dù năm năm thoáng chốc đã trôi qua nhưng mà lực ảnh hưởng của anh vẫn còn đây.
Chu muội lúc đi còn nói thêm: “Me, ba nấu cháo ngọt rất ngon, mẹ phải nhớ ăn đó.” Chu Dĩ Mạt gật đầu cười.
Thẩm Mặc nhìn nụ cười hờ hững trên môi cô trong lòng không khỏi thầm than, cô gái này dịu dàng thật tốt, sao lại động một chút là giống như ăn trúng thuốc nổ chết người, thật là phá hư tâm trạng tốt của người khác.
Chu Dĩ Mạt vốn không muốn ăn món anh ta làm, nhưng cô cũng thật đói bụng, liền từ từ mà ăn từng miếng, cháo ngọt thơm quá. Gạo thật mềm
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1482/2318
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1482/2318
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt