Tiểu thuyết Tiểu Thư, Ăn Xong Xin Thanh Toán
Lượt xem : |
, thì ra là len lén nuôi con ở ngoài.” Thẩm phu nhân có chút buồn bực thở dài: “Chúng ta cũng biết rằng mình đều đã già, không chịu nổi giày vò, con muốn làm thế nào thì làm cái đó.”
“Mẹ, mẹ nghe con giải thích trước.” Thẩm Mặc cảm giác mình sắp điên , mẹ anh thông minh như vậy, có phải là muốn con dâu với cháu nội mà phát điên rồi không, còn cố tình cho sự việc như vậy là thật.
Không đợi Thẩm Mặc giải thích, Thẩm phu nhân lại mở miệng: “Tiểu Mặc, từ nhỏ mẹ đã rất thả lỏng với con, để cho con hình thành nên tính nết phản nghịch, bướng bỉnh, mọi người muốn con học y, con lại cố tình đi học nghệ thuật, cho con đi học nghệ thuật gốm sứ con lại chạy đi học thiết kế thời trang. Cho con tránh xa Lăng Tuần một chút con cũng không vui, để con sống đàng hoàng ở Đài Loan con lại đến Pháp định cư lâu dài. Mẹ biết con có ý nghĩ của con, con cũng có lựa chọn của mình cho nên bây giờ mẹ không ép con.”
“Mẹ…” Thẩm Mặc chưa nói hết lời Thẩm phu nhân lại nói tiếp còn mang theo ý cười: “Cô gái nhỏ kia rất đáng yêu, mẹ thật sự hối hận ngày đó không có ôm ấp cô bé. Được rồi, cuối tuần này con mang cô bé tới đây cho ba cùng mẹ xem một chút, ta đa khoe khoang với ông nội, bà nội, dì lớn, dì hai, dì ba, chị Đường, chị con rồi. Chủ nhật họ sẽ tới, con mang theo vợ và con họ đến một chuyến.”
Tiếp theo Thẩm Mặc nghe được âm thanh cúp điện thoại của mẹ. Trời ơi, Thẩm Mặc trong thời gian ngắn chỉ cảm thấy buồn bực vô cùng , anh chỉ đùa một chút để tránh khỏi xem mắt, chuyện này tự dưng lại ồn ào như thế.
Anh thở dài một cái một cái, anh cũng không biết sẽ phải tốn bao nhiêu công sức để giải quyết các rắc rối trên trời rơi xuống này đây. Thoáng cái đã đến chủ nhật, Thẩm Mặc đoán hôm nay trong nhà anh chắc canh cực kỳ náo nhiệt ông nội, bà nội, dì lớn, dì hai, dì ba, chị Đường, chị hẳn là đang chờ.
Anh điện thoại cho họ cũng không thèm nói rõ ràng chỉ nói đơn giản rằng bọn họ mắc cỡ nên không dám gặp mặt nên chờ lần sau. Thông báo xong, Thẩm Mặc trực tiếp tắt máy, đi đón Chu Muội.
Mặc dù hôm nay là chủ nhật nhưng Chu Dĩ Mạt không có ở nhà, giúp anh mở cửa là Chu Muội. Anh vốn muốn đem Chu Muội đi chơi một chút, tuy nhiên nhìn gương mặt đỏ bừng của cô bé, trên mặt còn có một tầng mồ hôi mỏng, đi bộ cũng không ổn làm anh sợ hết hồn, ngồi xổm xuống sờ sờ đầu nó, nóng thật là nóng.
Chu Muội ngay cả nói cũng nói không nổi, chỉ cười với anh: “Ba, con thật là khó chịu.”
Thẩm Mặc cũng không nói gì liền ôm cô bé tới bệnh viện, đo nhiệt độ xong mới biết là sốt ba mươi chín độ tám, lập tức quyết định truyền dịch.
Đem Chu Muội sắp xếp ổn thỏa xong Thẩm Mặc mới phát hiện trên mặt mình đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, chăm sóc một đứa trẻ thật là không được lơ là, sinh mạng rất yếu ớt.
Thẩm Mặc lấy điện thoại gọi cho Chu Dĩ Mạt, mấy lần đều không nhận, Thẩm Mặc kiềm chế tức giận vẫn kiên trì gọi vài lần nữa. Đối phương cuối cùng cũng chịu nhận điện thoại, Thẩm Mặc giận dữ , giọng điệu hết sức khó chịu: “Cô lập tức tới bệnh viện nhi đồng,” “Chuyện gì, bây giờ tôi đang làm việc.”
Chu Dĩ Mạt vốn không muốn tiếp điện thoại của Thẩm Mặc, cô đang làm thêm giờ, thật rất bận.
Thẩm Mặc giận dữ lại nghe Chu Dĩ Mạt lấy lý do công việc không chăm sóc tốt Chu Muội, cả người liền mất khống chế không thèm nể mặt mà mắng lớn: “Nếu như không thể chăm sóc tốt con mình thì đừng sinh nó ra, cô nếu đã sinh ra nó thì phải có trách nhiệm, cả ngày chỉ biết công việc, công việc công việc so với con cô quan trọng hơn sao? Cho dù chức trách làm mẹ cũng không thèm quan tâm?”
Nghe đối phương không nói tiếng nào, biết mình cũng không nên nhiều lời, cuối cùng thở dài nói: “Tiểu Muội sốt ba mươi chín độ tám, bây giờ đang truyền dịch.” Chu Dĩ mạt đột nhiên hốt hoảng, ngay cả nói cũng không rõ: “Tôi, tôi lập tức tới ngay.”
Chu Dĩ Mạt tới bệnh viện liền nhìn thấy Thẩm Mặc đang canh chừng bên người cô bé, nắm tay nó. Tay kia lau mồ hôi cho Chu Muội, dáng vẻ rất dịu dàng giống như bộ dạng người làm cha.
Cô đột nhiên cảm thấy thành kiến của mình đối với anh quá vô lý, thật ra anh có lỗi gì chư? Anh đối tốt với Chu Muội cũng không có gì không thể.
Cô bước đến gần anh, lần đầu tiên không dùng bộ mặt khó chịu, thành khẩn cám ơn anh. Chu Dĩ Mạt sờ sờ cái trán Chu Muội, mặc dù mặt vẫn còn hồng hồng, hô hấp có chút nặng nề nhưng nhiệt độ đã giảm rất nhiều, cô nói với Thẩm Mặc: “anh cũng mệt mỏi rồi, anh cũng đi nghỉ ngơi đi, tôi ở đây chăm sóc nó.”
Thẩm Mặc giống như vẫn còn sợ hãi nói với cô: “Cái người mẹ này cuối cùng là như thế nào, lại không chăm sóc tốt con mình, để cho nó phát sốt cao như vậy, nếu như tôi không đến thì làm sao đây?”
“Thật xin lỗi.” Chu Dĩ Mạt thấy anh nói có lý đành cúi đầu.
Thẩm Mặc thở ra một hơi, hừ lạnh một tiếng nói: “Cô bây giờ không cần xin lỗi tôi, mà nên xin lỗi Chu Muội kìa. Cô xem nó nhỏ như vậy không có ai làm bạn, cô đơn đáng thương như vậy.”
Chu Dĩ Mạt cúi đầu nhìn Chu Muội , gương mặt hiện lên vẻ áy náy, cô thật thật xin lỗi đứa trẻ nhỏ này, nghĩ tới uất ức, nước mắt cô liền chảy xuống, sờ sờ đầu Chu Muội,thấp giọng nỉ non: “Mẹ xin lỗi con, thật xin lỗi con.”
Thẩm Mặc nhìn thấy gương mặt bình thường luôn cứng nhắc của Chu Dĩ Mạt đột nhiên trở nên mềm mại không khỏi cảm thấy thương tiếc.
Ho khan một tiếng, nhẹ giọng nói: “Cũng hoàn toàn do cô sai, cô cũng là vì cuộc sống, sau này tôi ở Đài Bắc liền thay cô chăm sóc Chu Muội thật tốt, cô cũng không cần hung dữ với tôi như vậy có được hay không?”
Chu Dĩ Mạt đột nhiêncảm thấy Thẩm Mặc cũng không phải người xấu, căn bản cũng không biết Chu Muội là con anh nhưng vẫn đối xử tốt với nó nhu vậy. Người mẹ như cô là cẩn thận quá mức rồi, xem ra trước đây là cô lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi. “Thật cám ơn anh, Thẩm tiên sinh.” Chu Dĩ Mạt khẽ đỏ mặt: “Nhưng thật ra tôi đối với những người đàn ông đẹp trai không có cảm giác tốt cho nên trước kia có chút hiểu lầm, bây giờ coi như đã biết thật là ngại, sau này tôi cũng không hung dữ với anh như vậy.”
“À…vậy sao?” Thẩm Mặc mang theo vài phần đùa giỡn.
“Tôi cũng không biết phải cảm ơn anh như thế nào, chờ Chu Muội khỏe lại tôi sẽ tự mình xuống bếp mời anh ở lại ăn cơm.” Cô cũng không có gì báo đáp chỉ có tài nấu nướng của cô cũng không tệ mặc dù xem ra tài nấu nướng của anh cũng thật không tệ.
“Vậy thì cảm ơn cô rồi.” Thẩm Mặc đột nhiên cảm thấy trong lòng như bỏ xuống được một tảng đá, dễ chịu hơn nhiêu, dù sao tự dưng bị người ta ghét mình cũng buồn bực.
Chu Muội ở trên giường bệnh nghỉ ngơi, Chu Dĩ Mạt và Thẩm Mặcở bên cạnh chầm chậm nói chuyện. Chu Dĩ Mạt nói với anh chuyện của Chu Muội, cô bé là bảo bối của mình, là bảo bối cô đắc ý nhất, càng nói càng hưng phấn.
Thẩm Mặc có chút đờ đẫn, khi cô cười rộ lên rất đẹp đẽ, ngọt ngào làm cho anh có cảm giác lòng của mình sắp tan chảy. Chu Muội truyền nước biển xong, Thẩm Mặc lái xe đưa hai mẹ con về nhà, còn bế Chu Muội lên giường, cẩn thận đắp chăn, không an tâm lại sờ sờ trán cô bé, xác định Chu Muội hết sốt mới yên lòng.
Lúc đi ra đem đơn thuốc của bác sĩ cho Chu Dĩ Mạt, bảo cô cho Chu Muội uống thật nhiều nước không để cảm lạnh, Chu Dĩ Mạt từng việc đều nghe theo vừa nói cám ơn anh. “Ừ…ngủ ngon, mai tôi lại đến thăm hai người!”
Thẩm Mặc chúc cô ngủ ngon xong thì rời khỏi nhà trọ.Chu Dĩ Mạt nhìn bóng
“Mẹ, mẹ nghe con giải thích trước.” Thẩm Mặc cảm giác mình sắp điên , mẹ anh thông minh như vậy, có phải là muốn con dâu với cháu nội mà phát điên rồi không, còn cố tình cho sự việc như vậy là thật.
Không đợi Thẩm Mặc giải thích, Thẩm phu nhân lại mở miệng: “Tiểu Mặc, từ nhỏ mẹ đã rất thả lỏng với con, để cho con hình thành nên tính nết phản nghịch, bướng bỉnh, mọi người muốn con học y, con lại cố tình đi học nghệ thuật, cho con đi học nghệ thuật gốm sứ con lại chạy đi học thiết kế thời trang. Cho con tránh xa Lăng Tuần một chút con cũng không vui, để con sống đàng hoàng ở Đài Loan con lại đến Pháp định cư lâu dài. Mẹ biết con có ý nghĩ của con, con cũng có lựa chọn của mình cho nên bây giờ mẹ không ép con.”
“Mẹ…” Thẩm Mặc chưa nói hết lời Thẩm phu nhân lại nói tiếp còn mang theo ý cười: “Cô gái nhỏ kia rất đáng yêu, mẹ thật sự hối hận ngày đó không có ôm ấp cô bé. Được rồi, cuối tuần này con mang cô bé tới đây cho ba cùng mẹ xem một chút, ta đa khoe khoang với ông nội, bà nội, dì lớn, dì hai, dì ba, chị Đường, chị con rồi. Chủ nhật họ sẽ tới, con mang theo vợ và con họ đến một chuyến.”
Tiếp theo Thẩm Mặc nghe được âm thanh cúp điện thoại của mẹ. Trời ơi, Thẩm Mặc trong thời gian ngắn chỉ cảm thấy buồn bực vô cùng , anh chỉ đùa một chút để tránh khỏi xem mắt, chuyện này tự dưng lại ồn ào như thế.
Anh thở dài một cái một cái, anh cũng không biết sẽ phải tốn bao nhiêu công sức để giải quyết các rắc rối trên trời rơi xuống này đây. Thoáng cái đã đến chủ nhật, Thẩm Mặc đoán hôm nay trong nhà anh chắc canh cực kỳ náo nhiệt ông nội, bà nội, dì lớn, dì hai, dì ba, chị Đường, chị hẳn là đang chờ.
Anh điện thoại cho họ cũng không thèm nói rõ ràng chỉ nói đơn giản rằng bọn họ mắc cỡ nên không dám gặp mặt nên chờ lần sau. Thông báo xong, Thẩm Mặc trực tiếp tắt máy, đi đón Chu Muội.
Mặc dù hôm nay là chủ nhật nhưng Chu Dĩ Mạt không có ở nhà, giúp anh mở cửa là Chu Muội. Anh vốn muốn đem Chu Muội đi chơi một chút, tuy nhiên nhìn gương mặt đỏ bừng của cô bé, trên mặt còn có một tầng mồ hôi mỏng, đi bộ cũng không ổn làm anh sợ hết hồn, ngồi xổm xuống sờ sờ đầu nó, nóng thật là nóng.
Chu Muội ngay cả nói cũng nói không nổi, chỉ cười với anh: “Ba, con thật là khó chịu.”
Thẩm Mặc cũng không nói gì liền ôm cô bé tới bệnh viện, đo nhiệt độ xong mới biết là sốt ba mươi chín độ tám, lập tức quyết định truyền dịch.
Đem Chu Muội sắp xếp ổn thỏa xong Thẩm Mặc mới phát hiện trên mặt mình đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, chăm sóc một đứa trẻ thật là không được lơ là, sinh mạng rất yếu ớt.
Thẩm Mặc lấy điện thoại gọi cho Chu Dĩ Mạt, mấy lần đều không nhận, Thẩm Mặc kiềm chế tức giận vẫn kiên trì gọi vài lần nữa. Đối phương cuối cùng cũng chịu nhận điện thoại, Thẩm Mặc giận dữ , giọng điệu hết sức khó chịu: “Cô lập tức tới bệnh viện nhi đồng,” “Chuyện gì, bây giờ tôi đang làm việc.”
Chu Dĩ Mạt vốn không muốn tiếp điện thoại của Thẩm Mặc, cô đang làm thêm giờ, thật rất bận.
Thẩm Mặc giận dữ lại nghe Chu Dĩ Mạt lấy lý do công việc không chăm sóc tốt Chu Muội, cả người liền mất khống chế không thèm nể mặt mà mắng lớn: “Nếu như không thể chăm sóc tốt con mình thì đừng sinh nó ra, cô nếu đã sinh ra nó thì phải có trách nhiệm, cả ngày chỉ biết công việc, công việc công việc so với con cô quan trọng hơn sao? Cho dù chức trách làm mẹ cũng không thèm quan tâm?”
Nghe đối phương không nói tiếng nào, biết mình cũng không nên nhiều lời, cuối cùng thở dài nói: “Tiểu Muội sốt ba mươi chín độ tám, bây giờ đang truyền dịch.” Chu Dĩ mạt đột nhiên hốt hoảng, ngay cả nói cũng không rõ: “Tôi, tôi lập tức tới ngay.”
Chu Dĩ Mạt tới bệnh viện liền nhìn thấy Thẩm Mặc đang canh chừng bên người cô bé, nắm tay nó. Tay kia lau mồ hôi cho Chu Muội, dáng vẻ rất dịu dàng giống như bộ dạng người làm cha.
Cô đột nhiên cảm thấy thành kiến của mình đối với anh quá vô lý, thật ra anh có lỗi gì chư? Anh đối tốt với Chu Muội cũng không có gì không thể.
Cô bước đến gần anh, lần đầu tiên không dùng bộ mặt khó chịu, thành khẩn cám ơn anh. Chu Dĩ Mạt sờ sờ cái trán Chu Muội, mặc dù mặt vẫn còn hồng hồng, hô hấp có chút nặng nề nhưng nhiệt độ đã giảm rất nhiều, cô nói với Thẩm Mặc: “anh cũng mệt mỏi rồi, anh cũng đi nghỉ ngơi đi, tôi ở đây chăm sóc nó.”
Thẩm Mặc giống như vẫn còn sợ hãi nói với cô: “Cái người mẹ này cuối cùng là như thế nào, lại không chăm sóc tốt con mình, để cho nó phát sốt cao như vậy, nếu như tôi không đến thì làm sao đây?”
“Thật xin lỗi.” Chu Dĩ Mạt thấy anh nói có lý đành cúi đầu.
Thẩm Mặc thở ra một hơi, hừ lạnh một tiếng nói: “Cô bây giờ không cần xin lỗi tôi, mà nên xin lỗi Chu Muội kìa. Cô xem nó nhỏ như vậy không có ai làm bạn, cô đơn đáng thương như vậy.”
Chu Dĩ Mạt cúi đầu nhìn Chu Muội , gương mặt hiện lên vẻ áy náy, cô thật thật xin lỗi đứa trẻ nhỏ này, nghĩ tới uất ức, nước mắt cô liền chảy xuống, sờ sờ đầu Chu Muội,thấp giọng nỉ non: “Mẹ xin lỗi con, thật xin lỗi con.”
Thẩm Mặc nhìn thấy gương mặt bình thường luôn cứng nhắc của Chu Dĩ Mạt đột nhiên trở nên mềm mại không khỏi cảm thấy thương tiếc.
Ho khan một tiếng, nhẹ giọng nói: “Cũng hoàn toàn do cô sai, cô cũng là vì cuộc sống, sau này tôi ở Đài Bắc liền thay cô chăm sóc Chu Muội thật tốt, cô cũng không cần hung dữ với tôi như vậy có được hay không?”
Chu Dĩ Mạt đột nhiêncảm thấy Thẩm Mặc cũng không phải người xấu, căn bản cũng không biết Chu Muội là con anh nhưng vẫn đối xử tốt với nó nhu vậy. Người mẹ như cô là cẩn thận quá mức rồi, xem ra trước đây là cô lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi. “Thật cám ơn anh, Thẩm tiên sinh.” Chu Dĩ Mạt khẽ đỏ mặt: “Nhưng thật ra tôi đối với những người đàn ông đẹp trai không có cảm giác tốt cho nên trước kia có chút hiểu lầm, bây giờ coi như đã biết thật là ngại, sau này tôi cũng không hung dữ với anh như vậy.”
“À…vậy sao?” Thẩm Mặc mang theo vài phần đùa giỡn.
“Tôi cũng không biết phải cảm ơn anh như thế nào, chờ Chu Muội khỏe lại tôi sẽ tự mình xuống bếp mời anh ở lại ăn cơm.” Cô cũng không có gì báo đáp chỉ có tài nấu nướng của cô cũng không tệ mặc dù xem ra tài nấu nướng của anh cũng thật không tệ.
“Vậy thì cảm ơn cô rồi.” Thẩm Mặc đột nhiên cảm thấy trong lòng như bỏ xuống được một tảng đá, dễ chịu hơn nhiêu, dù sao tự dưng bị người ta ghét mình cũng buồn bực.
Chu Muội ở trên giường bệnh nghỉ ngơi, Chu Dĩ Mạt và Thẩm Mặcở bên cạnh chầm chậm nói chuyện. Chu Dĩ Mạt nói với anh chuyện của Chu Muội, cô bé là bảo bối của mình, là bảo bối cô đắc ý nhất, càng nói càng hưng phấn.
Thẩm Mặc có chút đờ đẫn, khi cô cười rộ lên rất đẹp đẽ, ngọt ngào làm cho anh có cảm giác lòng của mình sắp tan chảy. Chu Muội truyền nước biển xong, Thẩm Mặc lái xe đưa hai mẹ con về nhà, còn bế Chu Muội lên giường, cẩn thận đắp chăn, không an tâm lại sờ sờ trán cô bé, xác định Chu Muội hết sốt mới yên lòng.
Lúc đi ra đem đơn thuốc của bác sĩ cho Chu Dĩ Mạt, bảo cô cho Chu Muội uống thật nhiều nước không để cảm lạnh, Chu Dĩ Mạt từng việc đều nghe theo vừa nói cám ơn anh. “Ừ…ngủ ngon, mai tôi lại đến thăm hai người!”
Thẩm Mặc chúc cô ngủ ngon xong thì rời khỏi nhà trọ.Chu Dĩ Mạt nhìn bóng
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
2899/3735
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
2899/3735
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt