Tiểu thuyết Tiểu Bạch Thần Y
Lượt xem : |
Chúc các bạn đọc truyện online vui vẻ!
Tình trạng: Truyện Full
Tác giả: Mộc Tâm Hàn
Tên truyện: Tiểu Bạch Thần Y
Thể loại: Tiểu thuyết,Ngôn Tình
Chương 1
Một ngôi nhà hoang tàn vắng vẻ trong thâm sơn cốc. À, không đúng , kỳ thật bên trong vẫn còn có người.
” Bạch Bạch , ngươi ngồi giữa trời nắng , rốt cuộc muốn làm gì?” Một nữ tử y phục vàng không nề hà hét lớn.
Một đôi mắt xinh đẹp sáng ngời , da thịt trắng nõn , dáng người yểu điệu , giống như tiểu tinh linh trong giữa đồi núi.
Nữ hài tử bị gọi là Bạch Bạch quay đầu lại , tươi cười thật đáng yêu để lộ ra hàm răng trắng:” Người ta đang quan sát con kiến , suy nghĩ nếu chân con kiến bị chặt đứt , hẳn là dùng cái gì để giúp nó đi tiếp.”
Ông trời , cầu một tiếng sét đánh nàng đi !
” Tô Bạch Bạch , ta không để ý tới ngươi nữa ! Ta nghe lời dì nói , chiếu cố ngươi mười năm , ta phải rời núi !”. Kiều Nhu Nhu tức giận.
Năm tám tuổi nàng đến đây , lúc đó Tô Bạch Bạch chỉ có năm tuổi , suốt mười năm , đều ngồi ở trong thâm sơn cốc , ngay cả con người cũng chưa từng gặp qua , mặt ngẩn ngơ xuống , nàng nhất định bị nha đầu kia chọc điên lên mất .
Tô Bạch Bạch nheo đôi mắt nghiêng đầu , suy nghĩ hơn nửa ngày :” Rời núi? Tại sao phải rời núi? Như thế là làm sao?”
” A!!”. Kiều Nhu Nhu rút thanh kiếm bên hông ra :” Bạch Bạch . ngươi muốn chọc giận ta chết .”
Tô Bạch Bạch làm vẻ mặt vô tội :” Nhu tỷ tỷ , ngươi hiện tại không chết ….. ” Chạy tiến đến đẩy kiếm ra :” Cho dù tỷ tỷ chết , Bạch Bạch có thể cứu tỷ .”
Trong lúc Kiều Nhu Nhu đang suy nghĩ , Tô Bạch Bạch nháy mắt :” Tỷ Tỷ , ta muốn chọc giân tỷ chết.”
Kiều Nhu Nhu khoé miệng không ngừng run rẩy :” Tại sao?”
” Bởi vỳ , tỷ tỷ chết , ta có thể thử thảo dược mới để cứu được người .” Tô Bạch Bạch giơ ta lên gốc cây hái một bông hoa màu trắng.
” Thế …. nếu không cứu sống được ta .?”
” Nếu không sống được …..” Tô Bạch Bạch thực trịnh trọng tự hỏi thật lâu , nghiêm túc nói :” Tỷ tỷ ngươi thật ngốc , không cứu sống được tất nhiên là sẽ chết.”
Kiều Nhu Nhu nắm chặt thanh kiếm trong tay , gân xanh nổi dậy , thiếu chút nữa trực tiếp lấy thủ cấp của nàng.
” Bạch Bạch chết tiệt , ngươi ngoan ngoãn ở lại nơi này , ta đi ra ngoài nửa năm nữa sẽ trở lại ! Nhớ kỹ , phải ngoan ngoãn ở nơi này .”
Cha nàng từng là đại hiệp giang hồ , nàng tự nhiên cũng là một thân võ nghệ cao cường , bây giờ thà đi ra ngoài hành hiệp trượng nghĩa , sau đó trở về quản đứa ngốc này . Hơn nữa nàng biết , Bạch Bạch thực nghe lời nàng sẽ ngoan ngoãn ở nơi này.
Trong lúc Bạch Bạch ôm đầu nghĩ nửa năm là bao nhiêu lâu thì Kiều Nhu Nhu cũng dùng khinh công rời khỏi.
Nửa năm nửa năm , một giấc ngủ chính là nửa năm sao? Vẫn là khi trời tối sầm mới là nửa năm ? Hoặc , thật lâu?…
Chương 2
Hiển nhiên , Kiều Nhu Nhu đánh giá cao Tô Bạch Bạch tự mình có khả năng sinh tồn.
Trong vài ngày ngắn ngủi đó , Tô Bạch Bạch hoàn toàn không nhìn ra quần áo màu hồng nhạt , rách tung toé , trông như tên ăn mày. Khuông mặt đen ngòm , toàn thân trừ hàm răng là không có chỗ nào sạch sẽ.
” Ô …. Nhu tỷ tỷ , Bạch Bạch muốn chết , chết đói , chết vì thối … Ngươi như thế nào còn không trở về …” Tô Bạch Bạch ngửa mặt lên trời , rời khỏi trên cây nhảy xuống.
Nàng liệt kê ra đủ 3 đàn kiến to , trên đỉnh đầu bay qua ba mươi chín con chim , ngủ bảy lần là thức giấc , thức ăn đã hết , Nhu tỷ tỷ như thế nào còn không trở về?
Đột nhiên , hai mắt đẫm lệ mông lung nàng nhìn thấy Nhu tỷ tỷ nuôi dưỡng con lợn nhỏ , không nhịn được nuốt nước miếng . Nàng nhớ rõ , đem con lợn nhỏ vào trong nồi lửa là có thể ăn !
Nhưng là , một mình nàng còn ăn không hết cái đầu lợn … Nghĩ nghĩ , nàng cần đem nướng một chân con lợn là có thể , con lợn không cần đủ 4 chân.
Con lợn nhỏ thấy nàng điên điên vui vẻ hướng mình mà chạy tới, giơ cây đuốc , giật mình một cái , dùng móng mở tung cửa ra , hết sức lao đến phía trước.
Tô Bạch Bạch nhìn Lợn chạy , không khỏi lỡ miệng hét lớn :” Tiểu Trư đừng chạy , Bạch Bạch đã đói bụng , chỉ cần ăn một chân của ngươi là tốt rồi !”
Lợn vừa nghe thấy chạy càng nhanh hơn.
Tô Bạch Bạch đã đói muốn chết , lảo đảo chạy , đuổi theo con lợn chết tiệt kia.
” Trư … .. Trư … Không …. Không cần chạy.” Tô Bạch Bạch thở phì phò , không biết chính mình đã chạy xuống cốc , ” Bạch …. Bạch Bạch … thề …. phải …. lấy …. một …. cái chân của ngươi ………………. nếu chết ………… Bạch Bạch …… cứu ngươi …”
Lợn vẫn không quay đầu lại , chạy hết sức , nó cũng không muốn làm lợn 3 chân , như vậy tổn hại đến tôn nghiêm của con lợn.
Chính là , không khéo léo , nó đụng vào một con ngựa , bị ngựa đá một cước …. Ô …. Mệnh con lợn này thật không có số !
Tư Đồ Mặc đột nhiên bị một con lợn lao vào , con ngươi chợt loé , rút kiếm ra định sẽ đem con lợn này một phát chết tươi , kết quả là ….
Một tên ăn mày đen ngòm xông lên ôm lấy con lợn kia , khóc oa oa.
” Trư , Trư …. ta rốt cuộc bắt …. bắt …. ngươi !” Tô Bạch Bạch hết sức ôm lấy con lợn , thiếu chút nữa làm cho con lợn không có hơi để thở.
Một người một lợn ôm nhau , chặn đường đi của Tư Đồ Mặc.
” Có thể lui ra không?”. Âm thanh lặng như băng truyền đến ….
Chương 3 : Mỹ nam thành Phụ Thân
Tô Bạch Bạch nghe vậy ngẩng đầu nhìn lên ——–
Toàn thân y phục lam , mặt xinh đẹp cực kỳ , mũi thẳng , môi gợi cảm , chính là trong mắt biểu lộ ánh mắt lạnh như băng.
” Phụ thân !” Tô Bạch Bạch cao hứng kêu.
Bởi vì hồi còn nhỏ , mẫu thân nói , phụ thân là người tiêu soái nhất thiên hạ , mà trước mắt người này , thật sự rất đẹp!
Tử Đồ Mặc mặt mày nhăn lại , hắn năm nay mới hai mươi tuổi , vợ cũng chưa có , sao có người lại gọi hắn là cha?
Khoé miệng vẽ ra một tia trào phúng tươi cười :” Nhận sai người.”
Tô Bạch Bạch chu cái miệng lên :” Chính mẫu thân nói , phụ thân là người đẹp nhất trên đời , rõ ràng ngươi cũng rất đẹp.!”
Đôi con ngươi trong suốt khiến Tư Đồ Mặc xúc động định tâm , hắn chưa bao giờ gặp qua người có con ngươi trong suốt như thế!
Thân là đệ nhất trang chủ , người nịnh bợ hắn tất nhiên không ít , đủ loại dạng người , có các loại con ngươi . Từ nhỏ hắn đã được học về ánh mắt con người qua nhận thức.
Tô Bạch Bạch hai tay che miệng con lợn , không cho nó phát ra âm thanh ” Tiểu Trư , không cần chạy ! Bạch Bạch cam đoan , chỉ ăn một cái chân của ngươi!”
Con ngươi của Tư Đồ Mặc bắt đầu có hào quang lưu chuyển , giọng nói có độ ấm :” Có thể tránh ra không? Ngươi có thể đem con lợn mang về nhà ăn.”
Nhà.
Tô Bạch Bạch ngẩng đầu , nhìn chung quanh , ” Oa, oa ” một tiếng khóc phát ra , ” Nhà không thấy ! Ô …Ô…. Bạch Bạch không thấy nhà !”
Bình thường nàng chỉ cần ngoảnh đầu là có thể thấy phòng nhỏ của nàng ! Nhưng hiện tại …. đây là đâu?
Từ Đồ Mặc nghe thấy tiếng khóc đau đầu nhíu mày , đột nhiên toát ra một câu :” Ngươi theo ta đi được không?”
Tô Bạch Bạch nghe vậy , ngừng khóc :” Ta đã đói bụng , cho ta ăn đi ?”
Tư Đồ Mặc nở nụ cười , nháy mắt ” Được.”
” Vậy ……… ta có thể đem con lợn của ta mang đi không?” Nó nói như thế nào cũng là Nhu Tỷ Tỷ nuôi dưỡng.
” Được. Ngươi tên gì?”
Tô Bạch Bạch
Tình trạng: Truyện Full
Tác giả: Mộc Tâm Hàn
Tên truyện: Tiểu Bạch Thần Y
Thể loại: Tiểu thuyết,Ngôn Tình
Tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn
Chương 1
Một ngôi nhà hoang tàn vắng vẻ trong thâm sơn cốc. À, không đúng , kỳ thật bên trong vẫn còn có người.
” Bạch Bạch , ngươi ngồi giữa trời nắng , rốt cuộc muốn làm gì?” Một nữ tử y phục vàng không nề hà hét lớn.
Một đôi mắt xinh đẹp sáng ngời , da thịt trắng nõn , dáng người yểu điệu , giống như tiểu tinh linh trong giữa đồi núi.
Nữ hài tử bị gọi là Bạch Bạch quay đầu lại , tươi cười thật đáng yêu để lộ ra hàm răng trắng:” Người ta đang quan sát con kiến , suy nghĩ nếu chân con kiến bị chặt đứt , hẳn là dùng cái gì để giúp nó đi tiếp.”
Ông trời , cầu một tiếng sét đánh nàng đi !
” Tô Bạch Bạch , ta không để ý tới ngươi nữa ! Ta nghe lời dì nói , chiếu cố ngươi mười năm , ta phải rời núi !”. Kiều Nhu Nhu tức giận.
Năm tám tuổi nàng đến đây , lúc đó Tô Bạch Bạch chỉ có năm tuổi , suốt mười năm , đều ngồi ở trong thâm sơn cốc , ngay cả con người cũng chưa từng gặp qua , mặt ngẩn ngơ xuống , nàng nhất định bị nha đầu kia chọc điên lên mất .
Tô Bạch Bạch nheo đôi mắt nghiêng đầu , suy nghĩ hơn nửa ngày :” Rời núi? Tại sao phải rời núi? Như thế là làm sao?”
” A!!”. Kiều Nhu Nhu rút thanh kiếm bên hông ra :” Bạch Bạch . ngươi muốn chọc giận ta chết .”
Tô Bạch Bạch làm vẻ mặt vô tội :” Nhu tỷ tỷ , ngươi hiện tại không chết ….. ” Chạy tiến đến đẩy kiếm ra :” Cho dù tỷ tỷ chết , Bạch Bạch có thể cứu tỷ .”
Trong lúc Kiều Nhu Nhu đang suy nghĩ , Tô Bạch Bạch nháy mắt :” Tỷ Tỷ , ta muốn chọc giân tỷ chết.”
Kiều Nhu Nhu khoé miệng không ngừng run rẩy :” Tại sao?”
” Bởi vỳ , tỷ tỷ chết , ta có thể thử thảo dược mới để cứu được người .” Tô Bạch Bạch giơ ta lên gốc cây hái một bông hoa màu trắng.
” Thế …. nếu không cứu sống được ta .?”
” Nếu không sống được …..” Tô Bạch Bạch thực trịnh trọng tự hỏi thật lâu , nghiêm túc nói :” Tỷ tỷ ngươi thật ngốc , không cứu sống được tất nhiên là sẽ chết.”
Kiều Nhu Nhu nắm chặt thanh kiếm trong tay , gân xanh nổi dậy , thiếu chút nữa trực tiếp lấy thủ cấp của nàng.
” Bạch Bạch chết tiệt , ngươi ngoan ngoãn ở lại nơi này , ta đi ra ngoài nửa năm nữa sẽ trở lại ! Nhớ kỹ , phải ngoan ngoãn ở nơi này .”
Cha nàng từng là đại hiệp giang hồ , nàng tự nhiên cũng là một thân võ nghệ cao cường , bây giờ thà đi ra ngoài hành hiệp trượng nghĩa , sau đó trở về quản đứa ngốc này . Hơn nữa nàng biết , Bạch Bạch thực nghe lời nàng sẽ ngoan ngoãn ở nơi này.
Trong lúc Bạch Bạch ôm đầu nghĩ nửa năm là bao nhiêu lâu thì Kiều Nhu Nhu cũng dùng khinh công rời khỏi.
Nửa năm nửa năm , một giấc ngủ chính là nửa năm sao? Vẫn là khi trời tối sầm mới là nửa năm ? Hoặc , thật lâu?…
Chương 2
Hiển nhiên , Kiều Nhu Nhu đánh giá cao Tô Bạch Bạch tự mình có khả năng sinh tồn.
Trong vài ngày ngắn ngủi đó , Tô Bạch Bạch hoàn toàn không nhìn ra quần áo màu hồng nhạt , rách tung toé , trông như tên ăn mày. Khuông mặt đen ngòm , toàn thân trừ hàm răng là không có chỗ nào sạch sẽ.
” Ô …. Nhu tỷ tỷ , Bạch Bạch muốn chết , chết đói , chết vì thối … Ngươi như thế nào còn không trở về …” Tô Bạch Bạch ngửa mặt lên trời , rời khỏi trên cây nhảy xuống.
Nàng liệt kê ra đủ 3 đàn kiến to , trên đỉnh đầu bay qua ba mươi chín con chim , ngủ bảy lần là thức giấc , thức ăn đã hết , Nhu tỷ tỷ như thế nào còn không trở về?
Đột nhiên , hai mắt đẫm lệ mông lung nàng nhìn thấy Nhu tỷ tỷ nuôi dưỡng con lợn nhỏ , không nhịn được nuốt nước miếng . Nàng nhớ rõ , đem con lợn nhỏ vào trong nồi lửa là có thể ăn !
Nhưng là , một mình nàng còn ăn không hết cái đầu lợn … Nghĩ nghĩ , nàng cần đem nướng một chân con lợn là có thể , con lợn không cần đủ 4 chân.
Con lợn nhỏ thấy nàng điên điên vui vẻ hướng mình mà chạy tới, giơ cây đuốc , giật mình một cái , dùng móng mở tung cửa ra , hết sức lao đến phía trước.
Tô Bạch Bạch nhìn Lợn chạy , không khỏi lỡ miệng hét lớn :” Tiểu Trư đừng chạy , Bạch Bạch đã đói bụng , chỉ cần ăn một chân của ngươi là tốt rồi !”
Lợn vừa nghe thấy chạy càng nhanh hơn.
Tô Bạch Bạch đã đói muốn chết , lảo đảo chạy , đuổi theo con lợn chết tiệt kia.
” Trư … .. Trư … Không …. Không cần chạy.” Tô Bạch Bạch thở phì phò , không biết chính mình đã chạy xuống cốc , ” Bạch …. Bạch Bạch … thề …. phải …. lấy …. một …. cái chân của ngươi ………………. nếu chết ………… Bạch Bạch …… cứu ngươi …”
Lợn vẫn không quay đầu lại , chạy hết sức , nó cũng không muốn làm lợn 3 chân , như vậy tổn hại đến tôn nghiêm của con lợn.
Chính là , không khéo léo , nó đụng vào một con ngựa , bị ngựa đá một cước …. Ô …. Mệnh con lợn này thật không có số !
Tư Đồ Mặc đột nhiên bị một con lợn lao vào , con ngươi chợt loé , rút kiếm ra định sẽ đem con lợn này một phát chết tươi , kết quả là ….
Một tên ăn mày đen ngòm xông lên ôm lấy con lợn kia , khóc oa oa.
” Trư , Trư …. ta rốt cuộc bắt …. bắt …. ngươi !” Tô Bạch Bạch hết sức ôm lấy con lợn , thiếu chút nữa làm cho con lợn không có hơi để thở.
Một người một lợn ôm nhau , chặn đường đi của Tư Đồ Mặc.
” Có thể lui ra không?”. Âm thanh lặng như băng truyền đến ….
Chương 3 : Mỹ nam thành Phụ Thân
Tô Bạch Bạch nghe vậy ngẩng đầu nhìn lên ——–
Toàn thân y phục lam , mặt xinh đẹp cực kỳ , mũi thẳng , môi gợi cảm , chính là trong mắt biểu lộ ánh mắt lạnh như băng.
” Phụ thân !” Tô Bạch Bạch cao hứng kêu.
Bởi vì hồi còn nhỏ , mẫu thân nói , phụ thân là người tiêu soái nhất thiên hạ , mà trước mắt người này , thật sự rất đẹp!
Tử Đồ Mặc mặt mày nhăn lại , hắn năm nay mới hai mươi tuổi , vợ cũng chưa có , sao có người lại gọi hắn là cha?
Khoé miệng vẽ ra một tia trào phúng tươi cười :” Nhận sai người.”
Tô Bạch Bạch chu cái miệng lên :” Chính mẫu thân nói , phụ thân là người đẹp nhất trên đời , rõ ràng ngươi cũng rất đẹp.!”
Đôi con ngươi trong suốt khiến Tư Đồ Mặc xúc động định tâm , hắn chưa bao giờ gặp qua người có con ngươi trong suốt như thế!
Thân là đệ nhất trang chủ , người nịnh bợ hắn tất nhiên không ít , đủ loại dạng người , có các loại con ngươi . Từ nhỏ hắn đã được học về ánh mắt con người qua nhận thức.
Tô Bạch Bạch hai tay che miệng con lợn , không cho nó phát ra âm thanh ” Tiểu Trư , không cần chạy ! Bạch Bạch cam đoan , chỉ ăn một cái chân của ngươi!”
Con ngươi của Tư Đồ Mặc bắt đầu có hào quang lưu chuyển , giọng nói có độ ấm :” Có thể tránh ra không? Ngươi có thể đem con lợn mang về nhà ăn.”
Nhà.
Tô Bạch Bạch ngẩng đầu , nhìn chung quanh , ” Oa, oa ” một tiếng khóc phát ra , ” Nhà không thấy ! Ô …Ô…. Bạch Bạch không thấy nhà !”
Bình thường nàng chỉ cần ngoảnh đầu là có thể thấy phòng nhỏ của nàng ! Nhưng hiện tại …. đây là đâu?
Từ Đồ Mặc nghe thấy tiếng khóc đau đầu nhíu mày , đột nhiên toát ra một câu :” Ngươi theo ta đi được không?”
Tô Bạch Bạch nghe vậy , ngừng khóc :” Ta đã đói bụng , cho ta ăn đi ?”
Tư Đồ Mặc nở nụ cười , nháy mắt ” Được.”
” Vậy ……… ta có thể đem con lợn của ta mang đi không?” Nó nói như thế nào cũng là Nhu Tỷ Tỷ nuôi dưỡng.
” Được. Ngươi tên gì?”
Tô Bạch Bạch
Bài viết liên quan!